Dục Huyết Mật Ảnh

Phần 1



01

Khi ta trở về phủ, trời đã quá nửa đêm.

Vừa đẩy cửa phòng, trong lòng liền dâng lên dự cảm bất an.

Trong phòng, ngọn đèn vẫn sáng leo lét.

Giang Kỳ ngồi dưới ánh đèn lay động, dường như vừa xử lý xong công vụ.

Hắn đã cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y trắng như tuyết, dáng vẻ lười nhác mà vẫn toát lên phong thái đạm mạc. Gương mặt tuấn tú mang theo vài phần mỏi mệt, nhưng ánh mắt khi nhìn ta lại lạnh đến thấu xương.

Thấy ta quay về, hắn thong thả khép sách, giọng điệu ôn hòa nhưng ẩn chứa hàn ý:

“Búi Búi, lại đây.”

Mồ hôi lạnh chậm rãi rịn ra sau lưng.

Ta quay người định chạy.

Thế nhưng còn chưa kịp chạm đến khung cửa, eo đã bị một bàn tay siết chặt, thân mình nhẹ bẫng, chỉ trong chớp mắt đã bị nhấc lên.

Khi lấy lại tinh thần, ta đã bị hắn ép sát bên mép giường.

Giang Kỳ nửa quỳ trước mặt, ngón tay thon dài chậm rãi cởi giày và tất của ta.

Ta theo bản năng muốn né tránh, nhưng hắn đã giam ta vào trong vòng tay, không cho cử động.

Bàn tay hắn nóng rực, mỗi lần chạm vào da thịt, ta liền run lên khe khẽ, không thể không nhỏ giọng nhận sai:

“Giang Kỳ, ta biết lỗi rồi. Hôm nay thực sự là ngoài ý muốn… Lần sau nhất định sẽ về phủ đúng giờ như ngươi quy định.”

“Ngươi tin ta đi… A!”

Không biết từ khi nào, hắn đã vén áo ta lên, đầu ngón tay lướt qua vùng bụng dưới, mềm mại mà nguy hiểm, tựa như một con rắn đang len lỏi.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, tinh tế quan sát gương mặt ngượng ngùng khó chịu của ta.

Hồi lâu, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Búi Búi không ngoan, vậy thì phải chịu phạt.”

Ngón tay thô ráp trượt qua môi ta, miết nhẹ rồi mạnh dần.

Ta bị ép ngẩng đầu lên, mà nam nhân trước mặt lại dùng giọng khàn khàn, cúi xuống chậm rãi dỗ dành:

“Búi Búi, gọi ‘A Kỳ’ nào.”

Những giọt lệ vì phản ứng sinh lý, từng chút từng chút bị hắn hôn đi.

Ta khó nhọc hít một hơi, cắn môi, cuối cùng không che giấu nổi tiếng nức nở nghẹn ngào:

“A Kỳ…”

“A Kỳ, xin ngươi…”


02

Giang Kỳ là phu quân thứ hai của ta.

Phu quân trước kia, chính là đệ đệ ruột của hắn—tiểu tướng quân Giang Dục, người từng oanh liệt tung hoành sa trường.

Hôn sự này vốn là do hai gia tộc sớm định sẵn.

Dù chưa từng gặp mặt, nhưng ta và Giang Dục vẫn thường xuyên thư từ qua lại, kể nhau nghe những chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Dẫu không thể nói là tình sâu nghĩa nặng, nhưng cũng xem như một mối nhân duyên tốt đẹp.

Thế nhưng, đêm đầu tiên ta gả đi, Giang Dục liền phụng mệnh xuất chinh.

Cả hai chỉ thoáng gặp nhau một lần, thậm chí chưa kịp nói với nhau một câu nào.

Tin tức tiếp theo ta nhận được—lại là tin hắn đã tử trận nơi sa trường.

Bệ hạ thương xót ta đơn côi lẻ bóng, liền từ trong số các công tử Giang gia mà chọn ra một người khác để ta tái giá.

Người đó, chính là Giang Kỳ.


Ngày bị đưa vào tân phòng của hắn, lòng ta căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh túa ra khắp người, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh ngắt.

Ta từng nghe qua danh tiếng của Giang Kỳ.

Đại công tử Giang gia, dung mạo tuấn tú nhưng tính tình lạnh lùng xa cách, tài hoa trác tuyệt, là giấc mộng của vô số nữ tử.

Một nam nhân như vậy, nay lại bị ép phải cưới thê tử của đệ đệ mình.

Nhất định, hắn không cam tâm.

Khi khăn voan bị vén lên, ta khẽ ngước mắt.

Giang Kỳ khoác hỷ phục đỏ thẫm, gương mặt tuấn tú vẫn lạnh nhạt như trước.

Ánh mắt hắn rũ xuống nhìn ta, trong đáy mắt đen thẳm như ẩn chứa tầng tầng lớp lớp suy tư khó đoán.

Ta cắn môi, khẽ cất tiếng gọi:

“Phu quân…”

Không biết có phải ảo giác hay không—

Ánh mắt Giang Kỳ thoáng tối lại vài phần.

Hắn chậm rãi tháo mão phượng trên đầu ta, đầu ngón tay khẽ vén cổ áo, rồi men theo đường cong cơ thể mà lần xuống.

Động tác bá đạo không chút lưu tình, nhưng giọng điệu lại nhẹ như gió thoảng:

“Ta sẽ nhẹ tay.”


Đêm hôm ấy dài đằng đẵng.

Ta không hiểu, vì sao một kẻ bẩm sinh mang vẻ bạc tình lãnh đạm như Giang Kỳ, đến khi nằm trên giường lại vô cùng bức bách.

Cứ nhất quyết phải nghe ta khóc thành tiếng, hắn mới chịu dừng lại.

May thay, ban ngày hắn đối xử với ta khá ôn hòa, thậm chí còn có thể xem là sủng ái.

Chỉ là, hắn đặt ra hai quy tắc.

Thứ nhất, mỗi ngày phải về phủ đúng giờ.

Thứ hai, không được tùy tiện bước vào thư phòng của hắn.

Nếu xét theo thân phận và địa vị của Giang gia, những quy tắc này vốn không quá hà khắc.

Chỉ có điều…

Hình phạt của Giang Kỳ, thực sự quá mức giày vò.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.