Dục Huyết Mật Ảnh

Phần 2



 

03

Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, theo bản năng ta đưa tay dò tìm bên cạnh.

Lạnh lẽo, trống trải.

Tưởng rằng Giang Kỳ đã rời đi từ lâu, nhưng khi khẽ nghiêng đầu, tim ta bất giác khựng lại.

Không xa đó, hắn an tọa trước án thư, khoác một thân trung y trắng thuần. Hàng mi dài như mực rủ xuống, che khuất ánh nhìn, tựa như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng mà thâm trầm.

Thấy ta tỉnh, hắn chậm rãi trải một bức họa trước mặt.

Tim ta siết lại.

Trên giấy, một nam tử thân vận khôi giáp đỏ thẫm, cưỡi chiến mã tung hoành giữa núi rừng, khóe môi vương nét phong lưu tiêu sái.

Không ai khác—Giang Dục.

Giang Kỳ ngước mắt, ánh nhìn trầm lắng khóa chặt lấy ta, khóe môi vẽ nên một đường cong nhàn nhạt, tựa tiếu phi tiếu.

Thanh âm hắn chậm rãi vang lên, không nhanh không chậm, nhưng từng chữ lại như mũi dao lướt qua da thịt:

“Hóa ra, tối qua phu nhân về trễ, là vì bức họa này của Giang Dục.”

“Nàng… vẫn chưa thể quên hắn sao?”

Tay hắn khẽ run.

Ta cứng đờ, chẳng biết phải đáp thế nào.


Năm ấy, trước khi xuất giá, ta từng lén chuồn ra ngoài dự hội hoa đăng. Nào ngờ giữa đường lại rơi vào tay đạo tặc.

Bị hạ mê dược, đầu óc ta mê man, chỉ nhớ loáng thoáng thấy có người đi ngang đầu hẻm.

Một thân hồng y rực rỡ, gương mặt tái nhợt, lãnh đạm vô tình.

Không kịp suy nghĩ nhiều, ta gom hết chút khí lực cuối cùng, run giọng cầu cứu:

“Cứu ta…”

Ngay sau đó, ta mất đi ý thức.

Mơ hồ trong cơn mê, chỉ cảm nhận được một đôi tay hữu lực, vững vàng đỡ lấy ta.

Hắn không nói gì, nhưng hương trầm nhàn nhạt vấn vít nơi chóp mũi—lạnh lẽo như tuyết đọng đầu cành.

Chút hàn ý đắng chát, lại khiến lòng ta an ổn đến lạ.

Sau đó, khi kể lại chuyện này với nha hoàn, nàng cười bảo:

“Khu vực này đều do tiểu tướng quân Giang Dục trấn thủ, nhất định là công tử ấy đã cứu tiểu thư rồi!”

“Anh hùng cứu mỹ nhân, đây chẳng phải là một đoạn nhân duyên trời định sao?”

Khi hai nhà định hôn sự, phụ thân từng hỏi ý ta.

Nếu không muốn, có thể từ chối.

Nhưng nhớ đến bóng dáng đêm ấy, ta chẳng biết vì sao, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.

Bức họa này, ta đặt vẽ trước ngày thành thân cùng Giang Dục.

Tận đến hôm qua mới hoàn thành.

Lại không ngờ bị Giang Kỳ nhìn thấy.


Trong phòng, tĩnh mịch đến đáng sợ.

Thấy ta mãi không lên tiếng, ý cười trên môi Giang Kỳ dần phai nhạt.

Bàn tay hắn siết chặt mép tranh, khớp xương lặng lẽ hằn lên lớp da trắng ngần.

Ngay sau đó, một tiếng rầm vang lên.

Cuộn tranh bị đập mạnh xuống bàn.

Không chút do dự, hắn xoay người rời đi, thậm chí chẳng buồn khoác thêm ngoại bào.

Ta theo bản năng muốn mở lời, nhưng cổ họng nghẹn đắng, chẳng thốt ra được một câu.

Bước chân Giang Kỳ thoáng dừng lại nơi ngưỡng cửa.

Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt cụp xuống, giọng nói lạnh nhạt như gió lướt qua hồ băng:

“Dạo này thân thể nàng không khỏe, cứ ở trong phòng mà tĩnh dưỡng đi.”

“Không được ra khỏi phủ.”

 

04

Ngày thứ hai bị cấm túc, Giang mẫu chẳng rõ nghe được tin tức từ đâu, liền sai người truyền ta đến chính đường.

Ta quỳ ở phía dưới, không dám thở mạnh.

Trên cao, nữ nhân khoác y phục gấm hoa tinh xảo, dung nhan được bảo dưỡng kỹ lưỡng, ánh mắt sắc sảo nhưng thần thái vẫn mang vẻ đoan trang quý phái.

Bà nhàn nhạt lên tiếng:

“Giang Kỳ tuy không thể sánh cùng Dục nhi của ta, nhưng dù sao cũng là đại công tử Giang gia.”

“Nay đã gả vào đây, phận nữ nhân, lấy phu quân làm trời.”

“Chớ để hắn phật lòng.”

Ta khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, nhưng nhất thời chẳng rõ vấn đề nằm ở đâu.

Chỉ đành cúi đầu ứng đối vài câu rồi lui xuống.

Vừa về đến phòng, nha hoàn Xuân Đào đột nhiên đếm ngày, rồi hốt hoảng kêu lên:

“Hỏng rồi! Hôm nay là rằm tháng này! Giang gia có gia quy, cứ đến đêm rằm, phu thê nhất định phải đồng phòng!”

“Nếu trái quy củ, sẽ bị gia pháp xử phạt!”

Tim ta bỗng chốc chùng xuống, trong đầu lập tức hiện lên dáng vẻ hờ hững, lạnh lùng của Giang Kỳ khi rời đi hôm ấy.

Tình cảnh hiện tại, hắn chắc chắn sẽ không đến.

Còn gia pháp, e là khó lòng tránh khỏi.

Nhìn trời đã ngả dần về tây, ta siết chặt tay áo, cắn răng nói:

“Xuân Đào, mang đến cho ta bộ y phục nào nhẹ mỏng nhất.”

“Mau giúp ta thay vào, ta đi tìm Giang Kỳ.”


05

Đẩy cửa thư phòng ra, ta liền bắt gặp dáng hình cao lớn của Giang Kỳ dưới ánh nến lờ mờ.

Hắn đang xử lý công văn, nghe động, mới chậm rãi ngước lên.

Ánh mắt hắn lướt qua y phục ta đang mặc, đáy mắt càng trầm xuống mấy phần.

Gió đêm lành lạnh, ta chỉ khoác trên người lớp lụa mỏng màu đỏ, dáng vẻ uyển chuyển, từng đường cong thấp thoáng dưới làn sa y.

Gương mặt bỗng chốc nóng ran, ta hơi nghiêng đầu né tránh ánh nhìn sắc bén của hắn, bước từng bước đến gần, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“A Kỳ…”

Vừa nói, ta vừa khẽ ngả vào lòng hắn.

Nhưng Giang Kỳ chỉ lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, dễ dàng tránh đi sự tiếp xúc của ta.

Giọng điệu nhàn nhạt, không chút gợn sóng:

“Phu nhân, đây là có ý gì?”

Tim ta chấn động, hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.

Mấy ngày qua, uất ức chất chồng, ta dứt khoát nhắm mắt, giọng nghẹn lại, bật khóc:

“Chàng rõ ràng biết ta có ý gì, còn cố tình hỏi lại!”

“Hôm nay là ngày rằm, theo gia quy, phu thê phải đồng phòng. Vậy mà chàng chẳng những không đến tìm ta, giờ lại còn đối xử với ta như vậy.”

“Nào có phu quân nào lại như chàng?”

Không biết câu nào đã chạm đến tâm tư hắn, chỉ thấy vẻ băng lãnh trong mắt Giang Kỳ thoáng dịu đi.

Hắn lặng lẽ nhìn ta một hồi, rồi thở dài, vươn tay kéo ta vào lòng.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo mấy phần dỗ dành:

“Được rồi, là ta không đúng, không nên giận dỗi với nàng.”

Hắn mặc y phục đơn bạc, hiển nhiên đã chuẩn bị đi nghỉ.

Nhớ đến mục đích tối nay, ta cắn môi, chậm rãi đưa tay cởi thắt lưng của hắn.

Lại quên mất rằng, chính y phục trên người ta cũng đã dần trượt xuống…

Chớp mắt, ánh nhìn thâm trầm của Giang Kỳ càng trở nên nóng bỏng.

Hắn thấp giọng cười khẽ, hơi thở khàn khàn phả vào tai ta:

“Búi Búi nói đúng.”

“Gia quy, không thể trái.”

Nến đỏ lay động, bóng sáng phủ lên căn phòng, tạo nên bầu không khí mờ mịt khó tả.

Trong thoáng chốc, dường như ta nghe thấy từ góc thư phòng vang lên một âm thanh quái dị—

Giống như… tiếng xiềng xích kéo lê trên nền đất.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, cằm đã bị một bàn tay giữ chặt.

Giang Kỳ cúi đầu, hơi thở nóng rẫy phả lên môi ta, đôi con ngươi băng lãnh giờ đây vương chút sắc đỏ kiều diễm.

Hắn chậm rãi lên tiếng, từng chữ từng chữ như mê hoặc lòng người:

“Búi Búi, nói cho ta biết, ai mới là phu quân của nàng?”

Bị ánh nhìn bá đạo bức ép, ta ngơ ngác đối diện với gương mặt hắn, trong vô thức buột miệng:

“A Kỳ…”

“Phu quân của ta, là A Kỳ.”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ngay khi câu nói này vừa dứt, âm thanh kỳ lạ trong thư phòng bỗng biến mất hoàn toàn.

Tất cả trở về tĩnh lặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.