06
Thanh âm quái dị ta nghe được trong thư phòng Giang Kỳ đêm ấy, đến nay vẫn quanh quẩn trong lòng, khiến ta mãi không yên.
Sau khi nghe kể lại, Xuân Đào kinh hãi trợn tròn mắt:
“Phu nhân, chẳng lẽ… đại công tử lén giấu nữ nhân trong thư phòng?”
Trái tim ta khẽ trầm xuống.
Trước khi thành thân, giữa ta và Giang Kỳ vốn chẳng hề có tình cảm. Hắn cưới ta, chẳng qua cũng chỉ bởi áp lực thánh chỉ.
Vậy thì ai dám đảm bảo, hắn chưa từng có người trong lòng?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ta lập tức đứng dậy, sải bước đi thẳng đến thư phòng của Giang Kỳ.
Ban ngày, hắn phải vào cung xử lý chính vụ, thư phòng tất nhiên không người trông coi.
Vậy nên, ta dễ dàng lẻn vào.
Tận cùng bên trong…
Là một mật thất hoàn toàn khép kín.
Ta nhẹ xoay chuôi nến đỏ trên giá, chỉ nghe một tiếng “rầm” trầm đục, cánh cửa đá nặng nề chậm rãi mở ra, lộ ra một gian phòng ẩn sâu phía trong.
Vừa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt khiến ta chấn động đến ngây người.
Khắp bốn bề treo đầy họa quyển.
Khi tiến lại gần nhìn kỹ, gương mặt ta lập tức nóng bừng.
Những bức họa trên tường, mỗi bức đều vẽ lại cảnh xuân tình triền miên—
Hoặc trong phòng ngủ, màn trướng buông rủ, bóng người quấn quýt.
Hoặc trong thư phòng, ánh nến chập chờn, dục niệm dâng tràn.
Mà nữ tử trong tranh…
Không ai khác, chính là ta.
Lòng ta chấn động, vội vã rời mắt, cố trấn định bước sâu hơn vào mật thất.
Càng đi, tim ta càng đập loạn.
Cuối hành lang, một chiếc lồng sắt khổng lồ hiện ra trong tầm mắt.
Mà bên trong đó, có một nam nhân cả người đẫm máu, bị giam cầm tựa như ác quỷ từ địa ngục.
Lý trí nhắc nhở ta không nên tiến thêm nửa bước, thế nhưng hai chân lại như mất kiểm soát, từng bước, từng bước chậm rãi tiến đến.
Cho đến khi trông rõ diện mạo người bên trong lồng sắt, ta bỗng chốc cứng đờ.
Là Giang Dục.
Vị hôn phu lẽ ra đã tử trận nơi sa trường của ta.
Ngay khoảnh khắc ấy, phía sau bỗng vang lên thanh âm khe khẽ của cánh cửa mật thất bị đẩy ra.
Ta hoảng hốt nhìn quanh, vội vàng lách vào một góc khuất, nơi chất đầy rương hòm cùng giá sách.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên, không nhanh không chậm, nhưng chỉ cần thoáng nghe qua, ta đã lập tức nhận ra—
Là Giang Kỳ.
Hắn khoác bạch y như tuyết, từng bước từng bước đi vào giữa không gian u tối lạnh lẽo, bóng dáng hắn nổi bật đến mức tương phản với nơi này.
Gương mặt hắn vẫn mang vẻ thanh lãnh thờ ơ, tựa như băng tuyết ngàn năm không đổi.
Khi đi ngang qua chỗ ta, hắn không hề dừng lại, cũng chẳng lộ ra chút nghi ngờ nào.
Ta nhẹ thở phào một hơi.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo—
Bước chân Giang Kỳ bỗng chốc khựng lại.
Hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía ta.
Giọng nói trầm thấp, băng lãnh vang lên, từng chữ từng chữ rơi xuống như hàn đao ghim vào da thịt:
“Đừng trốn nữa, ra đây đi.”
07
Lưng ta lạnh toát, mồ hôi từng giọt chậm rãi lăn xuống.
Áp lực tỏa ra từ Giang Kỳ tựa như lưỡi dao sắc bén, khiến từng hơi thở đều trở nên nặng nề.
Nhắm chặt mắt, ta định thần, cắn răng đứng dậy.
Chợt, dưới chân có thứ gì đó khẽ động.
Một con chuột từ khe hẹp lao ra, thân ảnh nhỏ bé vụt qua trong nháy mắt rồi biến mất nơi góc tối.
Cả người ta run lên, suýt nữa thất thanh kêu lớn, may mắn kịp thời đưa tay bịt miệng.
Cách đó không xa, Giang Kỳ khẽ híp mắt, ánh nhìn lãnh đạm quét về phía ta đang ẩn nấp, như cân nhắc điều gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, không tiếp tục truy xét.
Hắn chắp tay sau lưng, bước đến trước lồng sắt, cúi đầu nhìn người bên trong.
Giọng nói vẫn nhàn nhạt, nhẹ như cơn gió thoảng qua, nhưng lại mang theo hàn khí lạnh lẽo thấu xương:
“Đệ đệ, những ngày qua trong lồng có vừa ý chăng?”
Người trong lồng vẫn nằm yên, không một phản ứng.
Nếu không phải lồng ngực hắn còn khẽ phập phồng, chỉ e ta đã nghĩ hắn thực sự đã chết.
Giang Kỳ chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ thong thả xắn tay áo lên.
Ta trừng lớn mắt.
Trên cánh tay trắng trẻo của hắn, chi chít vết sẹo ngang dọc, dữ tợn đến mức khiến lòng người run rẩy.
Hắn khẽ cười, giọng nói bình thản như đang kể một câu chuyện không liên quan gì đến mình:
“Năm xưa, mỗi khi đông đến, chỉ cần đệ phạm lỗi, mẫu thân đệ liền nhốt ta vào lồng này, thay đệ chịu phạt.”
“Bây giờ, xem như đổi chỗ rồi.”
Ta ngẩn người.
Những đêm ân ái với Giang Kỳ, hắn chưa từng cho ta thắp đèn, cũng hiếm khi cởi bỏ trung y.
Ta vẫn nghĩ đó là quy củ hà khắc của Giang gia, nào ngờ…
Hóa ra là để che giấu những vết thương này.
Giang Kỳ buông tay áo, ánh mắt thoáng lướt qua những bức họa treo trên tường, khóe môi khẽ nhếch, để lộ nụ cười mang theo vài phần ác ý:
“A Dục, hôm qua Búi Búi tìm ta, đệ nghe thấy rồi, đúng không?”
Lời vừa dứt, người nằm trên nền đất cuối cùng cũng có phản ứng.
Hắn khẽ động đậy, hơi thở khàn đặc, đứt quãng, vô cùng khó nhọc mà quay đầu lại.
Giang Kỳ thấy vậy, ý cười trên môi càng sâu:
“Xem ra đệ nghe thấy rồi.”
“Nói thật nhé, đệ đệ…”
“Có những lúc, ta thực sự ghen tị với đệ.”
Hắn chậm rãi cúi người, ánh mắt vừa vặn chạm vào đôi con ngươi đỏ ngầu của Giang Dục.
Ánh mắt hai người giao nhau, trầm lặng mà tối tăm, chẳng ai nhìn thấu được tâm tư đối phương.
“Những thứ như gia nghiệp, tước vị, chỉ cần đệ muốn, ta đều có thể buông bỏ.”
“Nhưng chỉ riêng nàng…”
“Ta không thể nhường.”
“Búi Búi bây giờ, là thê tử của một mình ta.”
Lời hắn như một mồi lửa ném vào dầu sôi, khiến hô hấp của Giang Dục thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Hắn nghiến chặt răng, liều mạng muốn bò dậy, nhưng lần nào cũng ngã quỵ xuống nền đá lạnh lẽo.
Cuối cùng, chỉ có thể giãy giụa, phát ra những tiếng gào thét đè nén.
Giang Kỳ lặng lẽ thu hồi ánh mắt, quay người rời đi, chẳng buồn liếc người trong lồng thêm một lần.
Dáng vẻ hắn nhàn nhã bước ra khỏi mật thất, như thể vừa hoàn thành một trò đùa đầy ác ý.
Như thể, đã trả được một mối thù.