08
Mãi đến khi chắc chắn Giang Kỳ đã rời đi, ta mới run rẩy cất bước, kéo đôi chân tê dại, cẩn trọng rời khỏi mật thất.
Từng dòng suy nghĩ cuộn trào trong đầu, hỗn loạn chẳng khác gì sóng lớn vỗ bờ.
Theo bản năng, ta men theo hành lang dài, thẳng hướng viện của Giang mẫu.
Ta muốn nói với bà, rằng Giang Dục vẫn còn sống.
Nhưng—
Khi vừa chạm mắt với nữ nhân cao cao tại thượng kia, lòng ta bỗng dưng chấn động.
Ta chợt nhớ đến những lời đồn đại từng nghe trước khi xuất giá.
Tương truyền, Giang Kỳ mất mẹ từ thuở ấu thơ, chẳng phải do bệnh tật, mà là vì Giang phụ sủng thiếp diệt thê, dung túng tiểu thiếp hại chết chính thất.
Mà nữ nhân năm ấy—
Chính là Giang mẫu của hiện tại.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Thanh âm lạnh nhạt mang theo vài phần không kiên nhẫn kéo ta trở về thực tại.
Ta giật mình ngước lên, chỉ thấy Giang mẫu ung dung tựa tay lên trán, thần sắc có chút mệt mỏi.
Cổ tay bà lộ ra ngoài lớp tay áo—mịn màng trắng nõn, không hề vương một vết sẹo.
Khác hoàn toàn với đôi tay đầy dấu tích của Giang Kỳ.
Một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng, khiến ta nhất thời chẳng thể phân rõ đúng sai.
Siết chặt vạt áo, ta cúi đầu che giấu dao động nơi đáy mắt, chỉ khẽ cất giọng:
“Không có gì. Trời trở lạnh, ta chỉ đến nhắc mẫu thân khoác thêm áo, kẻo nhiễm phong hàn.”
Hiện tại, ta chưa thể phán xét điều gì.
Chỉ biết rằng—
Giang Kỳ là phu quân của ta.
Còn Giang mẫu, lại là kẻ đã khiến hắn chịu vô vàn khổ sở.
Những vết thương ấy sâu đến mức, dẫu năm tháng qua đi, vẫn chẳng thể nào phai nhạt.
Mà ta—
Không muốn hắn phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
09
Trở về phòng, ta thất thần ngồi xuống, nhưng tâm trí vẫn không ngừng xáo trộn.
Chần chừ một thoáng, ta liền lục tung các hộc tủ, tìm lại những bức thư năm xưa giữa ta và Giang Dục.
Thuở ấy, để vun đắp tình cảm, Giang gia đặc biệt cho phép ta và hắn thư từ qua lại.
Từ những câu chuyện dân gian đến đại sự triều chính, đôi ta đều có thể trò chuyện ăn ý vô cùng.
Hắn nhờ người gửi đến ta những tập thoại bản, còn ta đích thân may đệm lót đầu gối cho hắn vào mùa đông.
Từ xuân sang đông, chưa từng gián đoạn.
Nửa phần cảm tình ta dành cho Giang Dục, đến từ đêm hôm đó, khi ta cầu cứu trong hẻm nhỏ.
Nửa phần còn lại—
Là từ từng con chữ trong những lá thư này.
Tờ giấy đã ngả màu thời gian, hàng chữ thanh nhã ngay ngắn hiện ra trước mắt.
Câu đầu tiên—
“Mộng hồn quen lối không gò bó, lại bước qua cầu giữa cánh hoa dương.”
Ta cắn môi, đột nhiên nhớ đến một lời đồn trước kia bị ta xem nhẹ.
Giang Dục là ấu tử trong nhà, từ bé đã được yêu chiều hết mực.
Thế nhưng, hắn chưa từng thích thi thư, chỉ say mê võ nghệ, một lòng muốn vung đao nơi sa trường.
Bởi thế, hắn mới trở thành tiểu tướng quân của Giang gia.
Nhưng kẻ từng viết thư cho ta năm ấy—
Văn chương thanh thoát, câu chữ trau chuốt, mỗi dòng đều mang theo nét cô độc sâu thẳm cùng nỗi niềm đè nén.
Không giống Giang Dục.
Mà lại…
Giống hệt Giang Kỳ.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, ta liền giật mình kinh hãi.
Nhưng đáng tiếc, hạt mầm hoài nghi ấy đã cắm rễ, càng lúc càng lan rộng, không cách nào loại bỏ.
Hít sâu một hơi, ta xoay người, kiên quyết bước ra ngoài.
Ta phải đến thư phòng Giang Kỳ, tìm văn tự của hắn để đối chiếu.
Nhưng vừa ra đến cửa, một thanh âm lạnh lẽo chợt vang lên sau lưng, mang theo mấy phần hờ hững xa cách.
“Búi Búi, nàng định đi đâu?”
10
Ta cứng đờ tại chỗ, chầm chậm xoay người lại.
Cách đó vài bước, Giang Kỳ đứng lặng dưới ánh đèn lờ mờ.
Bạch y thanh lãnh, toàn thân không nhiễm chút bụi trần, ánh mắt thâm sâu tựa đáy nước.
So với kẻ ta thấy trong mật thất đêm qua, dường như là hai con người hoàn toàn khác biệt.
Hoảng loạn thu tờ thư vào trong tay áo, ta hạ giọng đáp:
“Không có gì, chỉ muốn ra ngoài dạo một chút.”
Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát ta, tựa như muốn nhìn thấu mọi biến hóa trong ánh mắt này.
Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng, giọng điệu thản nhiên như vô tình hỏi đến:
“Hôm nay nàng đã đi đâu?”
Lòng ta khẽ thắt lại.
Ngẩng mắt lên, quả nhiên thấy hắn chăm chú nhìn mình, tựa như không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.
Hắn đang nghi ngờ ta.
Những gì xảy ra trong mật thất, hắn vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua.
Tĩnh lặng vài giây, ta bất giác nắm chặt tờ thư trong tay áo, chợt dâng lên một ý nghĩ.
Chậm rãi lấy thư ra, ta trải rộng trước mắt hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Hôm nay ta chỉ ở trong phòng, sắp xếp lại những bức thư cũ.”
Ngón tay khẽ lướt qua câu đầu tiên.
“Mộng hồn quen lối không gò bó, lại bước qua cầu giữa cánh hoa dương.”
“Chàng đã từng nghe qua chưa?”
Hắn muốn dò xét ta, mà ta, cũng muốn thử hắn.
Không gian chợt yên tĩnh đến quỷ dị.
Giang Kỳ nhìn chằm chằm câu thơ ấy, đáy mắt thoáng hiện một tia gợn sóng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã cụp mi, che giấu đi tất cả.
“Chưa từng nghe qua.”
Thanh âm bình thản đến mức dường như chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng nếu quan sát kỹ—
Sẽ thấy những khớp ngón tay hắn siết chặt đến mức trắng bệch.
Hắn quay người, thấp giọng nói:
“Ta còn có việc, không thể ở lại với nàng.”
Rồi không đợi ta đáp, hắn đã xoay bước rời đi.
Bóng lưng hắn gầy gò, lạnh lẽo.
Nhưng dường như…
Đang trốn tránh điều gì đó.
Nhìn theo bóng dáng ấy thật lâu, ta khẽ siết chặt tay, trong lòng đã có đáp án.
Người viết thư năm ấy—chính là Giang Kỳ.
Nhưng vì sao hắn phải làm vậy?
Giữa hắn và Giang Dục, rốt cuộc có ân oán gì?
Quá nhiều bí ẩn bao trùm, ta nhất định phải quay lại mật thất một lần nữa… để hỏi rõ mọi chuyện.