Từ ngày đó, ta hận thấu xương Bùi Nghiêm, Hạ Cảnh Xuyên và Liễu Nhược Uyển.
Dù sau này, Bùi Nghiêm có mời đại phu đến chữa trị cho ta, thi thoảng sai người đưa chút đồ chơi lặt vặt đến phòng—
Ta cũng chẳng thèm để tâm.
Thậm chí còn cho rằng hắn lại đang giở trò gì mới để hành hạ ta.
Mối ác cảm này cứ thế mà tích tụ, dần dà hóa thành khinh miệt.
Đến mức khi hắn đề nghị cưới ta, ta cảm thấy đó là một sự sỉ nhục.
Đêm tân hôn, ta và hắn đại chiến ba trăm hiệp—bằng lời nói.
Ta mắng hắn là kẻ vô dụng, hắn thì chẳng buồn phản bác, chỉ trầm mặc nhìn ta, ánh mắt thâm trầm như gió đêm lặng lẽ.
Cuối cùng, ta tức giận đến mức đuổi hắn sang phòng bên.
Bùi Nghiêm đứng lặng trước cửa, bóng dáng cao ráo tuấn dật.
Hỉ phục đỏ thẫm khoác trên người hắn, dưới ánh nến lung linh lại trở nên vô cùng châm chọc.
Gương mặt hắn thoáng u ám, nhưng lại không nói một lời nặng nề nào, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Mấy ngày sau, hắn chẳng buồn quay về phủ, cả ngày lẫn đêm đều ở trong cung hầu hạ Hoàng thượng.
Ta nghĩ, vậy cũng tốt.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cứ thế cho đến khi tin tức hắn qua đời truyền đến, vị Ngự sử mang tin không nhịn được, thấp giọng nói:
“Bùi công công không thể đối xử tốt với ngươi trước mặt người khác.
“Hắn có quá nhiều kẻ thù, nếu lộ ra sơ hở, ngươi sẽ trở thành điểm yếu của hắn.”
Khoảnh khắc đó, ta như bị sét đánh giữa trời quang.
Năm đó, hắn không ra mặt giúp ta trước mặt Hạ Cảnh Xuyên và Liễu Nhược Uyển…
Là vì muốn bảo vệ ta.
Lúc này, ta nhìn quanh phòng tân hôn vương vãi hỗn độn, rốt cuộc cũng nhận ra bản thân đã buông ra những lời quá đáng đến mức nào.
Ta luống cuống đứng dậy, muốn chạy đến phòng bên tìm Bùi Nghiêm.
Nhưng ngay khi tay vừa đặt lên then cửa, cánh cửa chợt kẽo kẹt mở ra—
Bùi Nghiêm đứng ở ngưỡng cửa, dáng người cao gầy, đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng.
Trên cổ tay hắn, chuỗi ngọc thượng hạng được Hoàng thượng ban thưởng buông lỏng, ánh đèn hắt lên khiến nó ánh lên tia sáng dịu dàng.
“Ta đến lấy chăn.”
Lời còn chưa dứt, ta đột ngột nhào tới, loạng choạng lao thẳng vào lòng hắn, siết chặt lấy vạt áo hắn, không chịu buông ra.
Cú va chạm bất ngờ khiến hắn lùi lại nửa bước, chỉ có thể chống vào khung cửa mới đứng vững.
“Nàng làm gì vậy?”
Hắn nhíu mày thật chặt.
Ta ngước mắt nhìn hắn, hàng mi khẽ run, dáng vẻ nhu nhược đáng thương.
“Bùi công công…”
“Cầu xin ngài thương ta.”
Hắn lập tức cứng đờ.
Yết hầu khẽ chuyển động, đôi tai dường như còn nhiễm lên chút hồng nhạt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã điều chỉnh lại cảm xúc, ánh mắt trở lại lạnh lùng, nhìn ta đầy xa cách.
Hắn giơ cổ tay, khẽ vặn nhẹ, chuỗi ngọc trên tay liền tuột xuống lòng bàn tay, phát ra tiếng va chạm khe khẽ.
Rồi hắn bật cười nhạt nhẽo.
“Ta chẳng phải một thái giám không thể hành phòng sao?
“Nàng muốn ta thương thế nào đây?”
Lời nói ấy khiến ta ngay lập tức nhớ lại—
Tất cả những lời cay nghiệt mà mình đã từng thốt ra trước đây.
Ta cúi thấp đầu, không do dự mà cất lời xin lỗi:
“Xin lỗi… ta không nên nói những lời đó với ngươi.”
Bùi Nghiêm thoáng sững sờ, trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc.
Hắn như thể không thể hiểu nổi—
Vì sao ta lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Ngay sau đó, hắn thản nhiên giơ tay, không chút lưu tình đẩy ta ra.
Ánh mắt hắn trở nên cảnh giác, giọng nói trầm lạnh:
“Bất kể ngươi là ai, lập tức buông Vân Nương ra!”
“A?”
Ta vừa buồn cười, vừa hối hận vô cùng.
Kiếp trước, ta đối xử với hắn quá tệ.
Tệ đến mức, ngay cả khi ta đã trùng sinh, muốn bù đắp cho hắn, hắn vẫn thà tin rằng ta không phải Lâm Vân còn hơn…
“Ta thực sự là Lâm Vân.”
Bùi Nghiêm vẫn mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn ta chằm chằm.
Ta cắn răng, dứt khoát ôm chặt lấy thắt lưng hắn, kiễng chân, muốn hôn hắn.
Nhưng hắn lập tức giơ tay lên chắn giữa hai chúng ta.
Chuỗi ngọc lạnh băng lướt qua môi ta.
Bùi Nghiêm cau mày chặt hơn.
“Ngươi rốt cuộc là…”
Lời còn chưa dứt, ta đã kéo tay hắn xuống, “chụt” một cái, hôn lên môi hắn.
Sau đó, ta nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định nói:
“Từ nay về sau, ta sẽ không lạnh nhạt với ngươi nữa.
“Chúng ta hãy sống thật tốt cùng nhau đi!”
Hắn đơ người một lúc lâu, cứ thế ngốc nghếch chạm nhẹ vào môi mình.
Đôi tai đỏ bừng, lan tận đến cả cổ.
Đúng lúc ấy, từ góc hành lang phía xa, một tiểu thái giám rón rén thò đầu ra—Tiểu Đức Tử, người vẫn luôn theo bên cạnh Bùi Nghiêm.
Hắn nhìn thấy cảnh trước mặt, lập tức trợn tròn mắt, vội ho một tiếng, giả vờ như không thấy gì, rồi cất giọng:
“Cha nuôi… Tiểu Cán bảo nô tài mang quà đến cho ngài.”
Ta hoảng hốt, suýt chút nữa lùi lại.
Người vừa rồi còn cứng đờ định đẩy ta ra—Bùi Nghiêm, nay lại vội vã giữ chặt đầu ta, bảo vệ ta trong lòng hắn.
Hắn nhìn Tiểu Đức Tử, gương mặt lạnh băng, giọng điệu cứng rắn:
“Chuyện gì mà nhất định phải đưa ngay lúc này?”
Tiểu Đức Tử lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không biết gì, chỉ cung kính dâng lên một chiếc hộp gỗ, sau đó chạy biến mất như một làn khói.
Lúc này, Bùi Nghiêm mới chậm rãi mở hộp gỗ.
Khi nhìn thấy thứ bên trong, cả ta và hắn đều sững người tại chỗ.
Bên trong, lặng lẽ nằm một thanh ngọc trụ sáng bóng.
“Bốp—”
Bùi Nghiêm lập tức đóng sầm nắp hộp lại, mặt đỏ bừng như thể bị thiêu cháy, vội vã ném nó sang một góc.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đến mức này của hắn, ta chớp mắt hai cái, cố ý giả vờ tò mò hỏi:
“Đó là gì vậy?”
Hắn không dám nhìn ta, quay mặt sang hướng khác, giọng nói nhanh đến mức gần như líu lại:
“Không biết.”
“Không quen.”
“Chưa từng thấy qua.”
Nói xong, hắn mạnh tay đẩy ta ra, xoay người bỏ chạy.
“Ta… Ta đi ngủ ở phòng bên!”
Ta đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng luống cuống rời đi của hắn, khóe môi bất giác cong lên.
Kiếp trước, ta chỉ biết ghét bỏ hắn, lại chẳng hề nhận ra người này cũng có lúc ngây ngô đáng yêu đến vậy.
Nghĩ vậy, ta liền ôm chăn thêu uyên ương đỏ thẫm, hăng hái đuổi theo.
“Ai da! Bùi công công! Ngài thương ta một chút đi mà!”
Cuối cùng, Bùi Nghiêm vẫn không thể thoát khỏi ma chưởng của ta, đành chấp nhận số mệnh, cùng ta chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp.
Dĩ nhiên, đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hắn nằm ngay đơ, thẳng đuột như một khúc gỗ, ai không biết còn tưởng trên giường ta đang đặt một cây cọc phơi áo.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Bùi Nghiêm đã sớm tiến cung, chỉ để lại Tiểu Đức Tử ở lại phủ chăm sóc ta.
Dùng xong bữa sáng, Tiểu Đức Tử cúi thấp người, rón rén tiến lại gần, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Mẹ nuôi, trước khi đi, cha nuôi dặn nô tài đưa người đến cửa hàng chọn một bộ trang sức. Người muốn đi ngay bây giờ, hay là…”
Kiếp trước, chuyện ta đuổi Bùi Nghiêm ra khỏi phòng ngay đêm tân hôn, trong phủ không ai không hay.
Vì lẽ đó, Tiểu Đức Tử khi ấy luôn mang thành kiến với ta, mỗi lần gặp đều trợn trắng mắt, ngay cả câu chào hỏi cũng không thèm nói, chứ đừng nói đến chuyện gọi ta một tiếng ‘mẹ nuôi’ đầy cung kính như hiện tại.
Ta nhớ đến món quà nhỏ tối qua hắn đưa đến, lại nghĩ đến gương mặt đỏ bừng như lửa cháy của Bùi Nghiêm, không nhịn được mà bật cười khe khẽ.
“Không cần đâu, lát nữa có khách tới thăm.”
Tiểu Đức Tử lanh lợi, lập tức cười gật đầu, không truy hỏi thêm.
Nửa canh giờ sau, Liễu Nhược Uyển vẫn giống như kiếp trước, xuất hiện trước cửa phủ Bùi Nghiêm, được một đám nha hoàn theo hầu bao quanh.
Nàng ta không cần thông báo, cứ thế nghênh ngang bước vào, đôi mắt lộ rõ vẻ hứng thú, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói kéo dài mang theo ý cười trào phúng:
“Tối qua hầu hạ thái giám có phải khổ sở lắm không?”
“Nghe nói bọn họ có vô số cách để hành hạ người, ngươi vừa mới trải qua, kể cho ta nghe chút xem nào?”
Đôi mắt nàng ta lóe lên tia sáng thích thú như thể đang xem một vở hài kịch.
Những nha hoàn theo sau cũng chẳng khá hơn, kẻ thì che miệng cười khúc khích, kẻ thì nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt, ngoài mặt mang vẻ chán ghét, nhưng sâu trong đáy mắt lại ánh lên chút tò mò.
Bọn họ muốn ép ta tự tay xé rách vết thương của chính mình, để họ có thể cười cợt một cách thỏa thích.
Chiêu trò này, đối với ta kiếp trước, quả thực vô cùng hữu dụng.
Khi ấy, ta không chịu nổi ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, lửa giận bốc lên, không kìm được mà phản kích:
“Nếu tiểu thư hứng thú với thái giám như vậy, sao không tự mình thử xem?”
Lời vừa dứt, một cái tát giáng thẳng xuống mặt ta.
Sau đó, chuyện này truyền đến tai Hạ Cảnh Xuyên.
Đêm hôm ấy, hắn tức giận xông thẳng vào phủ Bùi Nghiêm, một tay bóp chặt lấy cổ ta.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu vì phẫn nộ, chẳng còn chút dịu dàng nào của những đêm trước đó.
“Có phải trước kia ta quá tốt với ngươi rồi không?”
“Khiến ngươi quên mất mình chỉ là một con chó ta nuôi bên cạnh?”
Lực tay hắn siết chặt đến mức ta gần như không thở nổi, cả người quằn quại trong tuyệt vọng.
Ngay khi ta nghĩ rằng mình sẽ chết dưới tay hắn, hắn lại buông ta ra.
Hắn cúi xuống nhìn ta từ trên cao, giọng nói lạnh lẽo như băng sương:
“Ngày mai quỳ trước cửa Tướng phủ, tự mình xin lỗi Nhược Uyển.”
“Nếu không, đừng trách ta ra tay giết ngươi.”
Ta ôm cổ, ho sặc sụa, cảm giác đau rát lan khắp cổ họng.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn gật đầu đồng ý.
Bởi vì ta chỉ là một kẻ thấp hèn.
Lần này, ta không còn lặng lẽ cúi đầu để kẻ khác giễu cợt như kiếp trước.
Ngược lại, ta giả bộ đau lòng, đầu cúi thấp, giọng nghẹn ngào như thể đang chịu oan ức tột cùng:
“Nô tỳ không biết… Nô tỳ tối qua… ngủ ở phòng bên.”
Tiểu Đức Tử thoáng liếc ta một cái, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, nhưng rồi vẫn lặng lẽ cúi đầu, không lên tiếng.
Ta cố tình không nhắc đến chuyện Bùi Nghiêm cũng ngủ ở phòng bên, để Liễu Nhược Uyển tự mình hiểu lầm—
Rằng ta bị hắn ghét bỏ, bị đuổi khỏi phòng tân hôn trong đêm đại hỷ.
Quả nhiên, nàng ta cắn câu ngay, khóe môi nhếch lên, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Nhìn xem, đến cả một thái giám cũng không muốn ngươi, đúng là thất bại đến đáng thương!”
Sau khi biết ta sống không tốt, nàng ta vô cùng thỏa mãn, vỗ tay đứng dậy, vui vẻ rời đi, dáng điệu nhẹ nhàng, từng bước đều toát lên vẻ đắc ý.
Ta lặng lẽ nhìn theo bóng lưng duyên dáng ấy, nét mặt không chút gợn sóng, chỉ chậm rãi đưa tay lau đi những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt.
Thất bại sao?
Kiếp trước, ta thực sự rất thất bại.
Làm nha hoàn suốt một đời, đến lúc nhắm mắt vẫn nhận lầm người, bỏ lỡ duy nhất một kẻ thật lòng đối tốt với ta.
Nhưng kiếp này, ta không muốn sống như vậy nữa.
Ta muốn Bùi Nghiêm quang minh chính đại sủng ái ta.
Nhưng ta không muốn trở thành nhược điểm của hắn.
Ta ngẩng đầu, nhìn con hỷ thước đang nhảy nhót trên cành cây, ánh mắt sâu xa, bàn tay dưới ống tay áo lặng lẽ siết chặt.
Ta không muốn làm nô tỳ nữa.
Ta phải trèo lên cao.
Trèo lên vị trí mà Hạ Cảnh Xuyên và Liễu Nhược Uyển không bao giờ có thể ức hiếp ta được.
Còn những tội danh oan khuất kia…
Lần này, đừng hòng gán lên đầu Bùi Nghiêm nữa!