Anh cúi đầu cười khẽ, hàng mi dài rủ xuống che đi ánh mắt, im lặng mấy giây rồi mới nhả từng chữ:
“Đúng vậy, chị ạ.”
“Chị từng thắc mắc, sao tôi biết rõ chuyện của chị ở trại trẻ mồ côi đến thế đúng không?”
“Năm tôi năm tuổi, lần đầu tiên xuống nhân gian, cái gì cũng thấy lạ lẫm.”
“Hồi đó tôi hay lang thang quanh mấy con hẻm gần trại trẻ mồ côi. Một lần đuổi theo quả bóng chạy ra đường, suýt nữa bị xe tải tông.”
“Lúc ấy tôi sợ cứng người, là chị lao đến đẩy tôi ra.”
“Hồi đó chị mặc đồng phục tiểu học, chắc là mới vào lớp một.”
“Dữ lắm, mắng tôi khóc như mưa.”
Nghe anh kể, ký ức trong tôi dần dần hiện về.
Hình như đúng thật. Đó chắc là ngày đầu tiên tôi đi học, mặc bộ đồng phục mới tinh đầu tiên trong đời, vừa đi vừa hí hửng.
Giữa đường thấy một thằng bé đứng chình ình giữa lòng đường, bé xíu, trắng trắng tròn tròn, mặt ngu ngu, cứ đơ ra chờ xe đâm.
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, lao ra kéo nó.
Chắc tôi còn nhớ vụ này là vì cái đồng phục mới tinh bị rách ngay ngày đầu đi học.
Mắng nó khóc cũng vì tiếc cái áo.
Thế mà trong bao nhiêu lần bị thương, tôi chẳng coi lần đó là gì—còn Nghiêm Hoài Sơn lại nhớ suốt bao năm.
“Hồi ấy tôi về nhà hỏi bố chị tên gì. Tìm một hồi, ông ấy bảo chị mệnh đặc biệt, nếu không có người cao tay bảo vệ thì chưa chắc đã sống nổi đến năm 18 tuổi.”
“Thế là tôi năn nỉ mãi mới được xuống nhân gian học. Chỉ cần ở trong bán kính 5km quanh chị là có thể bảo vệ chị… dù đôi khi chị vẫn ốm đau chút đỉnh.”
“Bố tôi còn từng cảm thán, nhìn chị trói gà không chặt thế mà cũng lì phết…”
Tôi vung tay đấm anh một cái: “Tôi bảo rồi mà, cứ có cảm giác bên cạnh tôi có gì không sạch sẽ, hóa ra là anh!”
“Tôi năm 18 tuổi đã xin bố cho tôi và chị cột dây tơ hồng với nhau rồi.”
“Ông ấy bảo việc này phải do chị đồng ý.”
“Chị à… chị có đồng ý không?”
Vòng quay sắp chạm đất. Nhìn vào mắt anh, tôi nóng bừng cả mặt, nhất thời nghẹn họng, chẳng biết nói gì.
Anh bật cười, giọng trầm ấm: “Tôi có nhiều thời gian lắm. Miễn là chị không ghét tôi là được.”
Cửa khoang mở ra, tôi và anh bước xuống, quay lại sóng livestream.
Nhưng anh vẫn chưa chịu dừng.
“Chị à, chó con đã chọn chủ thì cả đời không đổi. Tôi sẽ đợi đến khi chị đồng ý.”
Bình luận nổ tung như pháo hoa đêm giao thừa:
“Ủa Nghiêm Hoài Sơn vừa nói gì thế?!”
“Nói lại đi! Nói lạiiiiiiiiiiiii!!”
“Muốn tát bay hết mấy con khỉ trong rừng! Né ra cho hai người này hôn nhau đi!”
“Cún con mãi yêu chủ nhân!”
Gió biển lồng lộng, vậy mà Nghiêm Hoài Sơn quấn kín mít từ đầu đến chân, trông như bị gió biển lùa đến phát sợ.
So với mấy ông khách mời khác đang thi nhau cởi áo khoe múi với bạn gái, thì đúng là một tấm gương mẫu mực về đạo đức nam nhân.
Bình luận nhao nhao:
“Cún con của chúng ta vẫn còn non tay lắm, lúc này phải tranh thủ quyến rũ chị đi chứ!”
“Vén áo lên, nắm tay chị ấy đặt vào bụng mình đi!”
Anh đưa cho tôi một chai nước dừa ướp lạnh: “Chỉ được uống một ngụm.”
Tôi vừa đưa tay cầm, anh lại rút về, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Nếu chị hôn tôi một cái, tôi cho uống hẳn hai ngụm.”
Tôi nhướng mày: “Hôn một cái được một ngụm hả?”
“Lại đây.” – Tôi ngoắc tay gọi anh.
Anh cúi người xuống, hai tay chống lên thành ghế nằm bên cạnh tôi.
Khoảng cách giữa tôi và anh lập tức bị rút ngắn.
Ánh mắt sâu thẳm của anh cứ nhìn tôi đăm đăm, như thể muốn hút tôi vào.
Tôi ngẩng đầu, nắm lấy cổ áo anh, hôn thẳng lên môi.
Bình luận livestream nổ tung:
“Hôn nữa đi! Hôn đến nát luôn cái miệng cho tôi!!”
“Cái này mà tôi bỏ tiền ra xem được á?! Đã trả tiền rồi, cho tôi xem thêm chút nữa đi mà!!”
“Có ai viết tiếp diễn biến không? Tôi nghiện mất rồi!!”
“Thế rốt cuộc Bạch Tịnh Di biến đi đâu rồi? Sau khi Vân Tảo đính chính xong là chị ta rút khỏi show luôn, trùng hợp ghê ha?”
“Showbiz đúng là rối rắm, kệ đi, chỉ cần ‘Cặp đôi mang thai’ ở bên nhau là tôi thấy đủ rồi!!”
“Cặp đôi mang thai bao giờ thì… mang thai thật đây?”
Dưới sự nài nỉ như sống còn của Thẩm Ninh, tôi dắt nó đi gặp Nghiêm Hoài Sơn.
Cái đứa này đúng kiểu muốn điều tra phả hệ nhà người ta từ ba đời trước.
Hỏi kỹ đến mức chính tôi cũng phải sững sờ.
Một bữa cơm xong, nó nắm được từ chuyện Nghiêm Hoài Sơn có sâu răng không, răng khôn mọc chưa, đến cả chuyện anh hồi bé có sợ tiêm hay không.
Đường đường là con trai độc nhất của Diêm Vương, người thừa kế tương lai của địa phủ, đối diện với hàng chục triệu khán giả vẫn điềm nhiên như không…
Ấy thế mà lúc trả lời tra khảo của bạn thân tôi, anh lại căng thẳng đến vã mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng này bị leak ra ngoài.
Hashtag #NghiêmHoàiSơnGặpPhụHuynh leo thẳng lên top trending.
Thẩm Ninh cũng bất ngờ nổi tiếng theo.
Nó lên mạng điên cuồng thanh minh:
“Phụ huynh cái đầu mấy người!! Gọi tôi là mẹ có hơi quá rồi đấy??”
“Nói tôi đẻ ra một đứa như Nghiêm Hoài Sơn thì còn tạm chấp nhận, chứ bảo tôi đẻ ra Vân Tảo thì cho tôi xin!!”
Nghiêm Hoài Sơn lập tức đăng bài khoe khoang:
“Được gia đình chị gái công nhận rồi, yeahhh!!”
Dân mạng còn hào hứng hơn cả tôi:
“Có thể gom vốn mời hai người này quay riêng một show tình yêu không?”
“Bạn thân của Vân Tảo nhìn cũng không bình thường cho lắm…”
Tôi cứ tưởng sẽ được yêu đương ngọt ngào vài tháng, ai ngờ anh dắt tôi đi gặp… Diêm Vương thật.
“Chị gặp ông ấy là tốn thể lực, để ông ấy tự đến gặp chị.”
Nghiêm Hoài Sơn vừa lái xe một tay, vừa chống cằm, ngón tay thon dài gõ gõ trên vô lăng — nhìn vừa lả lơi vừa nguy hiểm.
“Ngôi nhà cưới ba tôi mua cho tụi mình đấy, xem thử có thích không?”
Biệt thự đơn lập ở ngoại ô, có khu vườn tôi mê mẩn và cả xích đu bay trên cao.
Ông Diêm đang đợi trong nhà, hôm nay chơi trội, đeo sợi dây chuyền vàng còn to gấp ba lần lần trước.
“Con bé Vân à, uổng cho con phải chịu thiệt thòi ở bên cái thằng chẳng ra gì nhà bác.”
“Con yên tâm, bác bảo đảm cho con sống đến 99 tuổi!”
“Cho dù con có chết, con cũng là Thái tử phi duy nhất của địa phủ!!”
Tôi cạn lời, chỉ biết đáp: “Chú Diêm vẫn hài hước như ngày nào.”
Ông vỗ vai tôi, cười ha hả:
“Con cũng biết đấy, cấp cao trong Tập đoàn Nghiêm toàn là người nhà mình cả. Cái cô bạn thân họ Thẩm kia, nếu gan bự thì nói thật với cô ấy đi.”
“Giờ xã hội văn minh hiện đại lắm rồi, bảo cô ấy sau khi tốt nghiệp về công ty làm, lương khởi điểm 30 triệu!!”
Tôi vẫn còn tò mò vụ Bạch Tịnh Di, nên trong lúc ông Diêm ngà ngà say, tôi tranh thủ hỏi:
“Chú Diêm, Bạch Tịnh Di giờ sao rồi ạ?”
Ông lướt đến, áo choàng đen bay phấp phới, dép lê lẹp kẹp, dây chuyền vàng sáng chói:
“Bị nhốt lại rồi, ký ức cũng xóa sạch. Tính cách cô ta không hợp, không kế thừa được chức Nguyệt Lão. Sau này cứ để làm việc dưới địa phủ thôi.”
Lúc ông say quắc cần câu, đột nhiên rưng rưng nước mắt:
“Con gái à, bao năm nay khổ cho con rồi!! Con yên tâm, con chính là con ruột của ta!!”
“Sau này dù con với thằng ranh nhà ta có thế nào, con vẫn là con gái ta! Ba chống lưng cho con!!”
Buổi “gặp phụ huynh” hôm đó kết thúc bằng cảnh ba người ôm nhau khóc như mưa.
Cùng Thẩm Ninh gia nhập… công ty đối thủ của Tập đoàn Nghiêm.
Tối hôm đó, Nghiêm Hoài Sơn nhất quyết kéo tôi đi ăn tối dưới ánh nến.
“Chúc mừng một năm ba tháng yêu nhau của tụi mình.”
Sau bữa tối, tôi mệt đến nỗi nhấc tay cũng không nổi. Nghiêm Hoài Sơn ôm lấy tôi, giọng trầm ấm thủ thỉ bên tai:
“Tập luyện một năm rồi, thể lực của chị cũng tốt hơn nhiều đấy.”
Tôi nhắm mắt rên nhẹ. Ngón tay đột nhiên mát lạnh.
Một chiếc nhẫn vàng lặng lẽ lồng vào ngón áp út của tôi.
“Chị à, lấy anh nhé?”