Bảo Bối! Em Lại Lên Hot Search Kìa!

Chương 4



 

Bình luận trên Weibo chính thức của chương trình và các diễn đàn nổ tung như pháo hoa đêm giao thừa.

“Tôi bảo rồi mà, cái tầm như Vân Tảo sao có thể là người thường được?”
“Đóng phim thế kia mà cũng mon men đi show hẹn hò kiếm fame à?”
“Cút! Đừng có làm hỏng cả một thế hệ!”

Giữa cả biển người đang gào thét, chỉ có mỗi tài khoản của Thẩm Ninh là vẫn miệt mài đi từng chỗ bênh tôi.

“Vân Tảo không phải loại người đó! Trước khi biết rõ sự thật, xin mọi người đừng vội kết luận!”

Chưa kịp nói hết câu, một đám ‘chính nghĩa online’ đã ập đến vây chặt:
“Có ai moi được info hai con này không?”
“Còn cần sự thật gì nữa? Clip sờ sờ ra thế còn gì?”

Tôi nhìn mà buồn cười thật sự.

Bật tài khoản chính, tôi đáp thẳng:
“Moi info mẹ mày làm gì? Để đến xin lỗi rồi quỳ gối à?”
“Ủa? Sao chỉ che mặt thằng đàn ông?”

Tôi bồi thêm một cú:
“Mấy người tung tin sai sự thật, truyền bá clip giả — tôi nhớ hết rồi đó. Hẹn gặp ở đồn công an nhé.”

Mà đúng là trong clip, người bị lộ mặt kia, chính là tôi.

Năm cấp ba, tôi rời khỏi trại trẻ mồ côi, chuyển vào ký túc xá để tiện học hành. Nhưng mỗi cuối tuần vẫn bị gọi về dọn vệ sinh, nấu cơm, giặt cả chậu quần áo cho lũ nhỏ. Làm xong một tuần, có khi hai ngày liền tôi cầm bút không nổi.

Một tháng trước kỳ thi đại học, viện trưởng gọi tôi vào phòng làm việc. Lão này tôi biết quá rõ, chuyên vòi tiền người nhận con nuôi, phạt roi trẻ nhỏ, thậm chí còn có tin đồn từng giở trò đồi bại. Nhưng không có chứng cứ, lão vẫn nhởn nhơ sống tốt.

Hôm đó, lão khóa chặt cửa, rút thắt lưng ra quất tôi từng phát một, giọng nhớp nháp ghê tởm:
“Cưng à, cuối cùng cũng chờ đến ngày này.”
“Nuôi con từng ấy năm, lấy chút ‘lãi’ cũng hợp lý ha?”
“Để chú cho con ‘sung sướng’ một lần nhé?”

Tôi từ bé còi cọc, sức chẳng bằng ai, chống thế nào nổi? Đến khi kiệt sức, cuộn người trong góc, sắp ngất đi, lão cười khà khà nhào tới lột đồ tôi.

Nhưng lão không ngờ, tôi có giấu một con dao xếp nhỏ trong túi quần.

Lúc lão vừa chạm vào áo tôi, tôi rút dao ra, đâm thẳng vào người lão.

Clip bị tung ra chắc quay từ lúc đó – cảnh lão ta đổ gục lên tôi, bất động.

Tôi hoảng sợ tột độ. Sợ mình giết người, sợ cuộc đời tiêu tan. Nhưng cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí gọi cảnh sát.

Vụ việc sau đó nhanh chóng được dàn xếp. Tôi được xác nhận là tự vệ chính đáng, không có tội. Còn lão viện trưởng lĩnh năm năm tù giam vì tội cưỡng hiếp và dâm ô.

Tính ra, năm nay lão vừa mãn hạn.

Tôi đã mất nhiều năm để quên đi cái quá khứ đáng sợ ấy.

Thế mà giờ clip lại bị tung ra, vết thương vừa lành đã bị xé toạc.

Tôi đang loay hoay tìm luật sư đáng tin thì ngẩng lên, thấy Nghiêm Hoài Sơn đứng ngay trước giường từ lúc nào.

Tóc anh còn ướt, ánh mắt tối sầm lại: “Tôi xem clip rồi. Để tôi lo.”

Khí chất cả người anh lạnh lùng hẳn đi. Tôi nhíu mày: “Không cần đâu, tôi tự tìm luật sư được.”

Anh cắn răng, giọng trầm thấp: “Xin lỗi. Nếu không phải tôi kéo chị đi quay chương trình, chị đã không bị lôi vào chuyện này.”
“Là tôi không bảo vệ tốt cho chị. Đưa chuyện này cho tôi, tôi xử lý.”

Giọng điệu nghiêm túc đến mức khiến tôi ngẩn ra.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Góc quay clip rất khéo, anh không nghi ngờ tôi thật sự là loại người như mọi người nói sao?”

Nghiêm Hoài Sơn bất ngờ đưa tay xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

“Chị là người tốt nhất tôi từng gặp.”

“Nếu gặp phải loại đàn ông đó, chị chắc chắn có thể đá bay hắn một phát.”


Mới mấy tiếng trước, tôi còn là nữ sinh chăm ngoan học giỏi, xinh đẹp tốt bụng. Mấy tiếng sau, tôi biến thành “gái ngành cao cấp” trong mắt thiên hạ.

Người ta kháo nhau rằng tôi được đại gia nào đó chống lưng, ép nhà đài nhét vào show để tạo scandal với Nghiêm Hoài Sơn. Sau khi nổi tiếng, tôi sẽ lấn sân làm hotgirl mạng, tiền vào như nước.

Chương trình vẫn tiếp tục quay, nhưng phần bình luận thì nát như tương bần.

“Loại con gái thế này mà cũng dám vác mặt lên show à?!”
“Bỏ tù ngay! Cút gấp!”
“Chương trình mau bồi thường hợp đồng cho cô ta, tôi không muốn nhìn mặt nữa!”

Nghiêm Hoài Sơn còn tức hơn cả tôi.

Anh đăng bài bằng tài khoản chính, tuyên bố chắc nịch:
“Tôi tin Vân Tảo vô tội. Sự thật sẽ sớm được công bố. Mấy người từng sỉ nhục cô ấy, làm ơn xếp hàng xin lỗi đi là vừa.”

Nhưng lời anh nói cũng chẳng ăn thua. Dù fan cố gắng kiểm soát bình luận, hình tượng Nghiêm Hoài Sơn vẫn tụt dốc thảm hại như giá cà chua cuối vụ.

Bạch Tịnh Di cũng tranh thủ lên Weibo:
“Chắc chắn chị Vân Tảo có nỗi khổ riêng. Mọi người đừng vội mắng chị, em tin vào ánh mắt chọn người của anh Hoài Sơn.”

Giọng điệu nghe vừa thương cảm vừa hiền lành, đúng kiểu “trà xanh” chính hiệu. Nhưng vẫn có người tin sái cổ.

“Sao Nghiêm Hoài Sơn lại thế nhỉ? Bỏ mặc thanh mai trúc mã để bênh vực một cô từng đóng phim đen?”
“Tôi unfollow đây, vẫn là Tịnh Di tuyệt nhất!”

Sau vụ đó, tổ chương trình cho dừng quay sớm hơn dự kiến.

Để tránh mọi chuyện bung bét hơn, tôi và Nghiêm Hoài Sơn ngồi lại ở phòng khách bàn đối sách.

“Chiều nay tôi đã liên hệ với cảnh sát, họ sẽ cử người tới.”

“Tôi cũng gọi bên luật sư của tập đoàn, chắc nửa tiếng nữa là đến.”

Luật sư tới rất nhanh. Ngay tại trường quay livestream, họ hoàn tất hết giấy tờ thủ tục.

“Chủ tịch Nghiêm gửi lời hỏi thăm cô Vân. Có ngài ấy đứng sau, cô không cần lo lắng.”

“Chúng tôi đề xuất báo cảnh sát, lấy bằng chứng qua blockchain. Ai lan truyền tin sai sự thật đều bị lưu dấu vết. Cách này hơi rườm rà, nhưng bên tôi có cả đội ngũ luật sư, giải quyết nhanh gọn.”

“Mọi quyết định vẫn nghe theo cô Vân.”

Tôi nhìn sang Nghiêm Hoài Sơn, anh gật đầu.

Tôi ký tên: “Vậy làm phiền anh.”

Bình luận bắt đầu xoay chiều như chong chóng.

“Ủa? Sao thấy chuyện này có gì đó sai sai?”
“Luật sư vào cuộc rồi còn gì… Khoan, Nghiêm thị Group? Cái tập đoàn top 500 thế giới á?!”
“Ối giời ơi, tổng tài Nghiêm từng hát cho tui nghe đó!”
“Xong! Hậu thuẫn khủng thế này thì ai dám động vào? Còn được lão chủ tịch Nghiêm đích thân an ủi nữa chứ…”

Trước khi đi ngủ, tôi tiện tay uống một ngụm nước lạnh.

Chưa kịp nuốt, Nghiêm Hoài Sơn đã giật luôn cái cốc: “Lại uống nước lạnh! Chị muốn xỉu nữa hả?”

Anh bực bội, giọng trầm thấp, có phần tự trách:
“Tại tôi. Đến nước nguội rồi mà còn không nhớ đi thay cho chị.”


Bình luận nổ ra như trận chiến giữa hai phe không đội trời chung.

Một nửa người xem bắt đầu nghi ngờ, cho rằng vụ này có ẩn tình, tôi không phải kiểu người như vậy.
Nửa còn lại thì giữ vững lập trường: “Clip rõ rành rành thế kia, còn chối cãi gì nữa?”

“Nghiêm Cún áy náy đến phát khóc vì không kịp rót nước ấm cho chị ấy kìa trời ơi!”
“Đôi cặn bã này, biến khỏi showbiz đi! Ai biết sau lưng còn làm trò gì nữa!”
“Nếu vụ này mà còn lật kèo được, tôi livestream trồng chuối ăn cứt!”

Rồi đến nửa đêm, cảnh sát chính thức lên tiếng.

Bằng chứng rõ như ban ngày: bản ghi báo án năm đó của tôi, cộng với bản án viện trưởng đã nhận.

“Bịa chuyện bẩn thỉu chưa bao giờ là vũ khí để nhắm vào phụ nữ. Xã hội cần nhiều phụ nữ mạnh mẽ như cô Vân – dám đứng ra đối mặt. Cảnh sát sẽ không tha cho bất kỳ tội phạm nào.”

Nghiêm Hoài Sơn share ngay bài viết, đanh thép tuyên bố:

“Lên đây. Từng người một. Xin lỗi đi.”

Thẩm Ninh cũng hùa theo:

“Lết ra xin lỗi!”

Dĩ nhiên, chẳng ai chịu xin lỗi. Ngược lại, có người còn nghi tôi mua chuộc cảnh sát.

Tôi bật cười, thẳng tay đáp trả:
“Đúng rồi đó, là tôi mua. Tôi mua được bao nhiêu người, chỉ không mua được cái đầu toàn nước rửa chén của mấy người.”

Đúng một giờ sáng, Nghiêm Hoài Sơn lại mở cửa bước vào phòng tôi.

Tôi cuống cuồng trùm chăn, hét toáng lên:
“Anh không biết gõ cửa à?!”

“Anh biết bây giờ mấy giờ rồi không? Anh lại muốn gặp ba tôi lần nữa đúng không?!”

Nghiêm Hoài Sơn trần trụi, à nhầm, cởi trần. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, cơ bụng tám múi của anh chói lóa như biển hiệu karaoke giữa đêm đông.

Ánh mắt tôi bất giác dừng lại đúng chỗ không nên dừng.

Anh bắt được ngay, khẽ cong môi cười: “Muốn sờ thử không?”

Tôi đang gật gù theo phản xạ thì hoàn hồn, lập tức quăng thẳng cái gối ôm vào mặt anh, tức đến đỏ cả tai:

“Ngủ rồi! Cút ngay!”

Tôi nhắn tin than vãn với Thẩm Ninh, nhưng trong đầu toàn là… cơ bụng. Kết quả, cả đêm mất ngủ.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, chưa kịp chào ngày mới đã bị Nghiêm Hoài Sơn bật chế độ mắng:

“Ừ đúng rồi, một giờ ngủ, bảy giờ dậy, rồi vô ICU uống cháo loãng cho vui nha?”
“Ngủ hai giờ sáng, dậy bảy giờ sáng, Diêm Vương nể em quá luôn đó.”
“Hũ tro muốn chọn hình chữ nhật hay hình vuông? Em chọn đi.”

Tôi tốn cả buổi sáng dỗ dành mới khiến anh nguôi giận.

Lúc này, các khách mời khác vẫn còn ngủ. Phòng khách chỉ có hai chúng tôi.

Bỗng một giọng nữ quen thuộc vang lên, phá tan bầu không khí yên ắng:

“Anh Hoài Sơn, anh có thể mang cho em bữa sáng không?”

Bạch Tịnh Di xuất hiện với bộ váy ngủ hai dây mỏng tang, mát mẻ đến mức gió cũng phải đỏ mặt quay đi.

Tôi liếc nhìn về phía camera, trong lòng đầy nghi vấn — kiểu “diễn sâu thế này” mà cũng được duyệt lên sóng à?

Bạch Tịnh Di nhếch mép cười khẩy, nhìn tôi như đang xem trò hề:

“Chị vẫn chưa biết thân phận thật của anh Hoài Sơn sao?”

Tôi nhíu mày: “Cái gì?”

Nghiêm Hoài Sơn kéo tôi ra sau lưng, khởi động cổ tay, ánh mắt bỗng lạnh hẳn:

“Bạch Tịnh Di, tôi khuyên cô nên nghe lời ông nội đi.”

Bất ngờ, trên tay Bạch Tịnh Di xuất hiện hàng loạt sợi chỉ đỏ, nhanh như chớp lao thẳng về phía Nghiêm Hoài Sơn:

“Không thể nào! Anh là của em! Không ai có thể tách tụi mình ra!”

Tôi phản ứng nhanh như chớp, lập tức nép sau lưng Nghiêm Hoài Sơn để khỏi vướng tay vướng chân anh.

Một giây trước còn là phim thanh xuân thần tượng, một giây sau đã hóa phim kinh dị huyền bí.


Bạch Tịnh Di, xét về năng lực, rõ ràng không phải đối thủ của Nghiêm Hoài Sơn.

Chưa đầy ba nốt nhạc đã bị anh khống chế gọn gàng.

Cô ta bị ông nội – Bạch lão – đích thân đến lôi đi.

“Làm phiền cháu rồi, sau này ông sẽ quản nó thật chặt, tuyệt đối không để xảy ra chuyện nữa.”

Bạch lão râu tóc bạc phơ, khoác áo choàng trắng, kéo theo Bạch Tịnh Di biến mất luôn vào không trung, nhanh gọn như đi nhờ tên lửa.

Tôi há hốc mồm: “Cô ta… là ai thế?”

Nghiêm Hoài Sơn chỉnh lại góc camera, điềm nhiên đáp: “Cháu gái Nguyệt Lão. Theo đuổi tôi bao nhiêu năm rồi, cứ đòi lấy dây tơ hồng trói chặt tôi lại.”

Tôi híp mắt nhìn anh: “Thế sao cô ta không trói được anh?”

Anh chậm rãi ngả người ra sau, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy tôi, khóe môi khẽ cong lên: “Chỉ có một người mới trói được tôi thôi.”

Bình luận livestream bắt đầu quay trở lại, vẫn nhộn nhịp như cái chợ cóc:

“Vừa nãy bị lag à?”
“Nghiêm Cún đang tán chị đó nha!!”
“Ủa alo, có ai hiểu không? Cún nhà tôi kiểu này thật sự quá đáng yêu!”
“Vân Tảo, sờ thử anh ấy đi chứ còn chờ gì nữa?!”

Lúc này, khách mời khác cũng lục đục tỉnh dậy. Đạo diễn vừa mở mắt đã phát hiện… Bạch Tịnh Di biến mất tiêu.

Ông ấy hoảng hốt: “Ơ con bé đâu rồi?”

Nghiêm Hoài Sơn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, buông một câu cực kỳ tự nhiên: “Trợ lý cô ấy đến đón đi rồi.”

Anh diễn xuất thần đến nỗi chẳng ai nghi ngờ gì. Được một lúc, đạo diễn nhận được thông báo chính thức từ studio của Bạch Tịnh Di.

Bên đó tuyên bố rút khỏi chương trình, chấp nhận bồi thường toàn bộ phí vi phạm hợp đồng.

Đạo diễn vẫn thấy có gì đó sai sai, nhưng gọi mãi không được, cuối cùng đành chấp nhận thực tế.

Vì thiếu một người, lịch quay bị điều chỉnh. Ngày cuối cùng chuyển thành buổi đi chơi công viên giải trí.

Các nhóm tự do hoạt động.

Tôi đang định đi tìm đồ ăn sáng thì phát hiện Nghiêm Hoài Sơn thì thầm với đạo diễn suốt cả buổi, hai người thỉnh thoảng còn quay sang nhìn tôi.

Cảm giác… hơi rờn rợn.

Lát sau, anh bước đến, kéo tôi đi thẳng: “Đi thôi, tụi mình tách nhóm riêng.”

Trên vòng quay khổng lồ, do khoang ngồi quá chật, đạo diễn không thể chen vào theo dõi.

Thêm nữa, do có khách ngoài nên thiết bị ghi hình cũng không thể cố định trong khoang.

Nói cách khác—tôi và Nghiêm Hoài Sơn chính thức thoát khỏi phạm vi livestream.

Vòng quay từ từ nhấc bổng lên, toàn cảnh thành phố dần thu vào tầm mắt.

Trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí bắt đầu trở nên… mờ ám.

Tôi quay sang nhìn anh, nhịn một lúc rồi quyết định hỏi thẳng:

“Nghiêm Hoài Sơn… anh có phải đang thích tôi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.