Tình Yêu Trong Bóng Tối

Chương 2



04

Quán bar rực rỡ ánh đèn, tôi cầm ly cocktail, uống được một nửa thì thấy một hàng đàn ông bước vào phòng.

Là đám nam người mẫu mà Hạ Hạ gọi đến cho tôi.

Phải nói là người nào người nấy dáng dấp đều chuẩn, cao ráo, cơ bắp, mặt mũi sáng sủa.

Hạ Hạ nháy mắt đầy đắc ý:

“Thế nào? Cực phẩm chưa?”

Nó nhìn tôi chép miệng, giọng chanh chua:

“Cậu xem cái thằng cậu thích ba năm nay kìa, mặt mũi lúc nào cũng lạnh như tiền, đúng kiểu bình rượu nút kín, ai thèm mê nổi?”

Nó chỉ tay về phía dàn trai đẹp:

“Còn đây! Hàng tuyển chọn, không chỉ ngon nghẻ mà còn biết nói lời ngọt xớt, cưng chiều người ta hết mức.”

Vừa nói, nó kéo một cậu trong nhóm lại ngồi ngay bên cạnh tôi.

Tôi chưa từng gặp cái cảnh này bao giờ, tim đập thình thịch. Gần thế này, còn nắm tay nữa!

Cậu trai bên cạnh ghé sát lại, mặt đỏ bừng:

“Chị à, chị xinh quá! Em thích chị lắm!”

Nhìn cái bộ dạng thẹn thùng của cậu ta, tim tôi bỗng nhiên mềm nhũn.

“Chị à, hay chị cho em làm bạn trai chị nha? Em không lấy tiền đâu!”

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Hạ Hạ bên cạnh đã há hốc mồm:

“Tốt thế á? Tôi có thể không?”

Cậu trai chỉ nhìn tôi, giọng chắc nịch:

“Không được! Chỉ có chị này là được thôi!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng:

“Em hỏi cô ấy xem, cô ấy đồng ý chưa?”

Tôi giật mình quay lại, đám nam người mẫu đứng thành hàng, và trong đó có một gương mặt quá quen thuộc—Giang Chỉ!

Trời ạ, sao hắn lại ở đây?

Cocktail ngấm dần, đầu tôi bắt đầu choáng váng. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tay đã bị ai đó nắm chặt.

Hạ Hạ hốt hoảng chỉ tay:

“Lâm Lâm, là Giang Chỉ kìa!”

Tôi ngước lên, đối diện với khuôn mặt đẹp trai quá đáng của hắn, tim đập lỡ một nhịp.

“Về nhà.”

Giọng hắn trầm thấp, không cho phép từ chối.

Tôi tức giận hất tay ra, chộp lấy tay cậu trai bên cạnh. Nhưng còn chưa kịp chạm vào, Giang Chỉ đã kéo tôi đứng dậy.

“Tôi không muốn! Tôi thích ở đây với cậu em nhỏ này!”

Vừa dứt lời, trời đất bỗng quay cuồng, chưa kịp hét lên, tôi đã bị vác lên vai như bao gạo.

Sàn nhà rực rỡ ánh đèn trượt dài trước mắt tôi.

Tôi giãy giụa, hét ầm lên:

“Thả tôi xuống, Giang Chỉ!”

Bên dưới, cậu trai nhỏ kia vẫn gào theo:

“Chị ơi!”

Tôi càng sốt ruột, đấm vào lưng hắn:

“Giang Chỉ! Tôi bảo thả tôi xuống!”

Bốp!

Tôi tròn mắt, cảm giác đau nhói ở mông lan khắp cơ thể.

Hắn… vừa đánh vào mông tôi?!

Tôi há hốc, còn chưa kịp phản ứng thì bốp thêm phát nữa!

Hắn lạnh giọng hỏi:

“Nói! Sau này còn dám đến mấy chỗ này nữa không?”

Tôi gào lên:

“Tôi cứ đến đấy! Cậu không có quyền quản tôi!”

Bốp!

Lại một cú nữa, lần này đau hơn hẳn. Tôi suýt bật khóc, đập loạn xạ vào lưng hắn:

“Không dám nữa! Chúng ta về nhà đi! Cầu xin cậu!”

 

05

Về đến nhà, tôi mới biết tửu lượng của mình đúng là “mỏng” thật. Cái cocktail quỷ quái kia chẳng phải chỉ có tí cồn thôi à, sao giờ đầu óc quay mòng mòng thế này?

Tôi ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo một trận rồi ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem. Nhục nhã chưa từng có!

Ở quán bar, nguyên cả phòng ai cũng thấy tôi bị Giang Chỉ đánh vào mông. Sau này còn dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa đây?

Tôi tức tối khóc to hơn. Mất mặt quá đi mất!

Bỗng nhiên, người tôi bồng bềnh lên, có người bế tôi đi. Theo phản xạ, tôi quặp chân quanh eo cậu ta, vùi đầu vào ngực cậu ta mà nức nở:

“Đồ Giang Chỉ thối tha! Tôi ghét cậu! Cậu tưởng cậu là ai mà dám đánh vào chỗ đó của tôi? Tôi lớn rồi nhá!”

Tôi giận lắm, giận vì cậu ta không thích tôi thì thôi, lại còn không cho tôi kiếm người khác.

Tôi ngẩng lên nhìn chằm chằm cái bản mặt lì lợm của cậu ta rồi vung tay túm lấy cổ áo:

“Cậu đuổi mất trai đẹp của tôi rồi, cậu đền đi!”

Thấy cậu ta không phản ứng, tôi liền chồm tới định hôn. Nhưng chưa kịp chạm vào thì cậu ta đã nhanh tay bịt mồm tôi lại, bế thẳng vào nhà vệ sinh.

Sau khi bị ép súc miệng sạch sẽ, cơn buồn ngủ ập đến, tôi ngủ mất tiêu.


Sáng hôm sau, tôi quờ quạng tìm điện thoại.

Mò mãi cạnh giường, lại vớ phải thứ gì đó rắn đanh. Mở mắt ra… ơ? Giang Chỉ?

Nhìn cậu ta nằm bên cạnh, tôi chợt nhớ ra chuyện tối qua. Vốn định hôn cậu ta, ai dè lại ngủ mất.

Nghĩ một lúc, tôi chậm rãi lết lại gần.

“Giang Chỉ này… chuyện tối qua… tôi có thể tiếp tục không?”

Cậu ta mở mắt nhìn tôi, không nói gì nhưng ánh mắt thì nóng như lửa đốt.

“Được không?”

Thấy cậu ta vẫn im lặng, tôi bỗng nổi máu liều, trèo luôn lên người cậu ta:

“Không phải cậu bảo tôi làm gì cũng phải kiên trì tới cùng sao? Tôi chỉ đang nghe lời cậu thôi!”

Dứt lời, tôi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu ta.

Đang định tiến thêm một bước thì…

Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình, sợ quá cắn luôn vào môi cậu ta.

“Xì—”

Chúng tôi nhìn nhau, cái chăn bị kéo cao che kín tôi.

Bên ngoài vọng vào giọng nói quen thuộc:

“Thiếu gia, ông chủ vừa về, bảo cậu ăn cơm xong thì đến thư phòng.”

“Biết rồi.”

Nghe tiếng bước chân xa dần, tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ta:

“Cái đó… có thể tiếp tục không?”

Cậu ta liếc tôi một cái, nhíu mày:

“Nhanh lên.”

Hả? Lần đầu tiên cậu ta đồng ý cho tôi hôn á?

Không chần chừ, tôi lập tức chồm tới. Vì quá hăng hái nên… cắn rách môi cậu ta luôn.

Mặt Giang Chỉ tối sầm. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu ta bế thẳng về phía nhà vệ sinh.

Toang rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.