Tình Yêu Trong Bóng Tối

Chương 3



06
Trong nhà vệ sinh, tôi nhìn Giang Chỉ chằm chằm. Nhìn thấy vết răng tôi cắn trên môi cậu ta, tự dưng thấy có tí áy náy.
“Ơ… xin lỗi nhé.”
Rồi tôi vỗ ngực cam đoan: “Lần sau tôi sẽ cắn nhẹ hơn…”

Vừa dứt lời, eo tôi bị kéo sát lại, cả người nhấc bổng lên rồi bị đặt ngồi luôn lên bồn rửa mặt.
Hốt hoảng, tôi vội ôm lấy cổ cậu ta.
“Cậu định làm gì đấy?”

Giang Chỉ nhướn mày, giọng điệu lạnh tanh:
“Chu Lâm Lâm, không có lần sau.”

Nói xong, cậu ta mở tủ lôi ra một bộ đồ vệ sinh cá nhân màu hồng rồi đưa cho tôi.
Tôi không nhận, lẳng lặng liếc xuống bồn rửa.
Cậu ta cũng không nói nhiều, vòng tay ôm eo rồi nhấc tôi xuống luôn.

Giang Chỉ rửa mặt cực nhanh, trong khi tôi còn đang đánh răng dở dang thì cậu ta đã xong hết rồi.
Thấy cậu ta định đi, tôi ngậm cả mồm bọt kem đánh răng, ú ớ gọi:
“Giang Chỉ, chờ tôi với!”

Cậu ta dừng lại, liếc mắt nhìn tôi qua gương:
“Đánh răng cho xong đi. Xuống ăn sáng.”

Tôi đang xị mặt, nghe thấy câu đấy lại phấn khởi hẳn, hào hứng đứng trong nhà vệ sinh lâu thêm nửa tiếng rồi mới chịu xuống nhà.


Lúc tôi ăn sáng xong thì Giang Chỉ cũng vừa từ thư phòng của ba đi ra.
Không biết ba tôi đã nói gì, mà mặt cậu ta đăm chiêu như đưa đám.

Cậu ta liếc tôi một cái, rồi im lặng đi thẳng lên lầu.
Tôi hơi lo, nốc vội một hớp sữa rồi đi theo.

Đến cửa phòng Giang Chỉ, thấy cửa khép hờ.
Tôi giơ tay gõ cửa vài cái, mồm bô bô:
“Giang Chỉ, cậu có trong đấy không? Ồ, cậu đồng ý rồi à! Thế tôi vào nhé!”

Bên trong im thin thít.
Tôi thận trọng đẩy cửa bước vào, quét mắt một vòng nhưng không thấy ai ở phòng ngủ chính.
Chỉ khi đi vào phòng thay đồ mới thấy cậu ta đang mặc áo khoác.

Tôi tò mò dí sát lại: “Ba tôi vừa nói gì với cậu thế?”

Giang Chỉ thay đồ xong, không buồn đáp lại, đi thẳng ra ngoài.

Thấy cậu ta lầm lì như vậy, tôi vừa tức vừa tủi, nhưng vẫn bám theo như cái đuôi.
“Giang Chỉ, cậu nói gì đi chứ! Cứ im im thế này, tôi khó chịu lắm!”

Cậu ta đứng lại, gỡ tay tôi đang túm vạt áo cậu ta ra, chậm rãi nói:
“Chu Lâm Lâm, lên đại học rồi, cậu thích yêu đương thế nào thì tùy. Từ giờ tôi sẽ không quản cậu nữa.”

Tôi đơ ra mất mấy giây, rồi nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống.
Giang Chỉ vẫn thờ ơ đứng nhìn, chẳng buồn lau cho tôi như mọi khi.

Tôi nghiến răng, mắt hoe đỏ:
“Được lắm! Tôi sẽ đi tìm người yêu ngay bây giờ! Phải tìm một người đẹp trai hơn cậu, tốt hơn cậu gấp trăm lần!”

 

07

Vừa đặt chân đến trường, Hạ Hạ đã thấy mắt tôi đỏ hoe.
Cô ấy nhíu mày, sốt sắng hỏi ngay:
“Cậu ta lại bắt nạt cậu à?”

Mỗi lần tôi khóc, Hạ Hạ đều đoán trúng phóc.
Bởi vì trên đời này, ngoài Giang Chỉ ra, chẳng có ai làm tôi rơi nước mắt được.

Nước mắt tôi lã chã rơi xuống, tôi nhào vào ôm Hạ Hạ, nức nở kể lể:
“Hạ Hạ ơi, tớ đã cố gắng bao nhiêu lâu rồi, mà cậu ta vẫn không thích tớ! Hôm nay cậu ta còn bảo tớ đi kiếm bạn trai, nói sau này không thèm quản tớ nữa!”

Hạ Hạ vỗ lưng tôi an ủi. Cô ấy không nói gì cả, chỉ lặng lẽ vỗ về tôi thôi.

Từ ngày tôi thích Giang Chỉ, bạn bè ai cũng can ngăn.
Bảo rằng cái cậu này đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng lạnh lùng đến phát sợ.

Từ cái ngày đầu tiên cậu ta bước chân vào nhà tôi, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta cười.
Ba năm nay, cậu ta chăm sóc tôi, nhưng nhìn cái mặt là biết, làm chỉ vì ba tôi thôi.
Nếu không vì ba, chắc tôi còn chẳng có cửa đứng gần cậu ta một bước.

Giang Chỉ như thể không có trái tim. Mà không, nói đúng hơn, cậu ta vốn dĩ chẳng có tim!

Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Cuối cùng thì cậu ta cũng buông tha cho tôi.
Cuối cùng cũng thoát được cái của nợ là tôi rồi.

 

08

Vừa từ phòng thí nghiệm về, Hạ Hạ tí tởn khoe với tôi:
“Hôm nay trường mình có học sinh mới, đẹp trai lắm!”

Nói có sách, mách có chứng. Chuông vào lớp vừa reo, giáo viên đã dẫn một nam sinh mới vào.
Cả lớp bắt đầu xì xào.

“Người mẫu nam!”
Hạ Hạ bên cạnh tôi hét toáng lên.

Cả lớp đồng loạt quay sang nhìn cô ấy.
Cả học sinh mới trên bục giảng cũng quay sang.

Tiếng hét của Hạ Hạ làm tôi phải ngước nhìn lên.
Không nhìn thì thôi, nhìn một cái mà suýt nữa tôi xỉu tại chỗ.
Sao trông quen thế nhỉ?

Vừa định nghĩ sâu hơn, một đoạn ký ức ùa về—tối qua, trong quán bar, cậu nhóc này còn nắm tay tôi, mặt dày mày dạn bảo tôi làm bạn gái cậu ta.

Tôi chết lặng.
Ơ kìa? Sao người mẫu nam lại lạc vào trường tôi thế này?

Tôi liếc sang Hạ Hạ, hai đứa lập tức bắt đầu cuộc trò chuyện bằng ánh mắt.

Tôi: “Cậu quên trả tiền cho người mẫu nam à?”
Hạ Hạ: “Cậu nghĩ tớ keo kiệt thế sao?”
Tôi: “Thế hay cậu trả ít quá, cậu ta thấy không đủ nên mò đến tận đây?”
Hạ Hạ: “Mười nghìn còn ít à? Cậu ta làm bằng vàng chắc?”
Tôi: “Đệt, cậu đưa mười nghìn á? Cậu làm bằng vàng chắc?”

Hai đứa còn đang thì thầm thì Hạ Hạ bỗng liên tục ra hiệu về phía sau tôi.
Tôi phớt lờ, giáo viên còn trên bục giảng, sau tôi có thể là ai được chứ?

Khoan đã…

Tôi liếc lên bục giảng.

Người mẫu nam… biến mất rồi.

Một linh cảm chẳng lành ập đến, tôi chầm chậm quay đầu lại.
Quả nhiên, người mẫu nam đang đứng ngay cạnh.

“Bạn học, tôi ngồi đây được không?”

Tôi còn chưa kịp phản đối, cậu ta đã ngồi xuống.

Tôi và Hạ Hạ trải qua một tiết học khó khăn nhất cuộc đời.
Mà nguyên nhân chính là đây—người mẫu nam tối qua gọi.
Ai mà không hoảng hốt chứ?!

Tan học, tôi ra hiệu với Hạ Hạ định chuồn lẹ.

Nhưng chưa kịp chạy, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Chị à, không nhớ em nữa sao?”

Tôi giật mình quay lại, cười trừ:
“À! Nhớ nhớ! Nhớ chứ! Tối qua chúng ta không phải đã thanh toán sòng phẳng rồi sao?”

Tôi và Hạ Hạ căng thẳng đến nỗi tay chân run lẩy bẩy.
Nếu cậu ta đến đòi tiền thì còn dễ nói, chứ không đòi tiền thì mới đáng sợ!

Mà chúng tôi có làm gì phạm pháp đâu.
Chỉ đi ngắm nghía tí thôi. Tôi chỉ chạm tay cậu ta một cái, nhìn thêm hai lần, thế thôi.
Trời đất chứng giám, tôi là người tốt!

Khoan đã… Tối qua tôi về trước mà?

Tôi quay sang nhìn Hạ Hạ đầy nghi vấn.
Nhưng con bé lắc đầu quầy quậy.

Thế thì rốt cuộc cậu ta đến tìm chúng tôi làm gì?

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.

“Chị à, em không phải người mẫu nam. Hôm qua em chơi game thua, bị bạn bắt đi xin phương thức liên lạc của chị. Ai ngờ bạn chị lại chạy lên gọi em. Em định giải thích thì chị bị anh trai chị kéo đi mất rồi.”

Tôi nheo mắt nhìn Hạ Hạ.
Cô ấy lập tức né ánh mắt của tôi.

Hay lắm! Chỉ qua một đêm, tôi lại có thêm một người anh trai.

Tôi hừ một tiếng, hất cằm bảo:
“Chuyện này cậu tìm cô ấy nhé, tôi có việc phải đi trước.”

Xách cặp lên vai, tôi chạy biến ra khỏi lớp.

Hạ Hạ thân yêu, lần này đành để cậu chịu trận vậy.


Chiều nay tôi có việc quan trọng hơn.

Trận bóng rổ của Giang Chỉ, đã hứa đến cổ vũ thì nhất định phải đi.
Giận thì giận, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, không húp lại được.

Tôi, Chu Lâm Lâm, nói là làm. Đã hứa thì chỉ có hai lựa chọn: làm hoặc làm.
May mà đã nhờ bạn cùng lớp khác giữ chỗ trước, không thì lại chỉ được hóng tin chứ chả nhìn thấy gì.
Có Giang Chỉ ở đâu, chỗ đó kín người.
Cậu ta ở trường đúng kiểu “huyền thoại sống”, ai cũng thích, nhưng chẳng ai dám tỏ tình.

Nhớ hồi năm nhất, có một chị xinh đẹp lắm, hoa khôi trường, tháng nào cũng đứng top trong bảng xếp hạng gái đẹp.
Chị ấy lấy hết dũng khí tỏ tình với Giang Chỉ.
Kết quả, cậu ta chỉ phán đúng một chữ:
“Xấu.”

Đến giờ tôi vẫn nghi ngờ mắt thẩm mỹ của thằng này có vấn đề.

Sau vụ đó, cả trường không ai dám tỏ tình với Giang Chỉ nữa. Ngoại trừ tôi.
Nhưng mà cậu ta cũng là bị ba cậu ta ép, nếu không, tôi cá là tôi cũng sẽ được nghe hai chữ “xấu xí” ngay trước mặt.
Tôi đâu có xấu! Chỉ là kém hoa khôi một chút thôi!

Bạn học giúp tôi giữ chỗ thật chu đáo, hẳn hàng đầu tiên luôn.
Trận đấu bắt đầu, cầu thủ hai bên vào sân.
Giang Chỉ xuất hiện, tôi giơ ngay điện thoại lên quay.

Trước đây tôi từng nói với cậu ta:
“Cậu không có bố mẹ cổ vũ thì tôi sẽ đến xem mọi trận đấu của cậu.”
Dù sau này quan hệ có không còn tốt như trước, tôi vẫn sẽ vỗ tay động viên từ xa.
Giống như người nhà cổ vũ cậu ta trong khoảnh khắc tỏa sáng nhất.

Tương tự, trận đấu của tôi, cậu ta cũng sẽ đến.
Cái này không phải tôi ép, mà là cậu ta đề nghị cho công bằng. Và hiệu lực đến khi chúng tôi tốt nghiệp đại học.

Sau khi Giang Chỉ vào sân, nhà thi đấu bỗng náo nhiệt hơn hẳn.
Chín mươi phần trăm khán giả là con gái, mà phần lớn đến đây vì cậu ta.

Hiệp một, trường tôi thắng.
Trong lúc nghỉ giữa trận, vì tôi ngồi hàng đầu, nên khá gần chỗ nghỉ của cầu thủ.
Thấy Giang Chỉ mồ hôi nhễ nhại, tôi lục cặp, lấy chai nước đưa cho cậu ta.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy cậu ta đã có sẵn một chai nước khác.
Nhìn theo hướng đó—ôi dồi ôi, lại là hoa khôi năm nhất bị từ chối hồi xưa.

Tôi vừa định thu chai nước lại thì có bàn tay nhanh hơn giật mất.
Quay đầu nhìn, lại là cái cậu “người mẫu nam” tối qua.

Cậu ta mở chai nước của tôi, uống một hơi, rồi thản nhiên đi đến chỗ ngồi cạnh tôi.
Chưa dừng lại ở đó, cậu ta nói gì đó với bạn học ngồi bên cạnh tôi.
Chỉ vài giây sau, bạn học kia đứng dậy bỏ đi.
Tôi há hốc mồm.

Cái thằng này ghê gớm thật! Ban nãy cô gái kia còn cầm bảng cổ vũ cho Giang Chỉ cơ mà!
Thế mà bị cậu ta nói mấy câu đã ngoan ngoãn nhường ghế?

Tò mò, tôi nghiêng người hỏi nhỏ:
“Này, người mẫu nam, cậu nói gì với cô ấy thế? Sao cô ấy lại bỏ đi?”
Cậu ta cười, ra hiệu tôi ghé sát lại.
Tôi cảnh giác nhưng vẫn tò mò nên nhích lại gần.

Cậu ta ghé sát tai tôi, thủ thỉ:
“Em bảo với cô ấy là em đang theo đuổi chị, thế là cô ấy nhường chỗ luôn.”

Ơ?
Theo đuổi tôi á?

Tôi giật mình, lùi ngay lại, ngồi ngay ngắn, tiếp tục giơ điện thoại quay về phía Giang Chỉ như chưa có gì xảy ra.


Hiệp hai, trường tôi vẫn giữ vững phong độ.
Kết quả cuối cùng thì khỏi phải nói, trường tôi thắng.

Đồng đội Giang Chỉ hò reo ăn mừng.
Nhưng cậu ta vẫn thế, chẳng màng kết quả, chỉ quan tâm quá trình.
Mà cũng phải thôi, có Giang Chỉ trên sân là đảm bảo thắng rồi, quan tâm làm gì nữa.

Tôi theo dòng người ra khỏi nhà thi đấu, đi ngang qua phòng nghỉ của cầu thủ.
Liếc mắt vào trong, thấy Giang Chỉ ngồi trước gương, ngẩn người.

Định vào chào hỏi, nhưng nghĩ lại sáng nay cậu ta bảo sau này không quản tôi nữa…
Thôi, đến chào hỏi lại bị cậu ta ghét.

Vừa quay đi, suýt nữa đâm sầm vào ai đó.
Ngẩng đầu nhìn—lại là cái cậu “người mẫu nam”!

Đúng là âm hồn bất tán!

Cậu ta cười tủm tỉm:
“Anh trai chị vừa chơi hay lắm đấy, này? Sao chị không vào chào hỏi một câu?”

Vừa dứt lời, từ trong phòng nghỉ, Giang Chỉ quay đầu nhìn về phía tôi.

Cậu ta lại bồi thêm câu:
“Kìa, anh trai chị nhìn kìa, không vào chào một tiếng à?”

Tôi cười giả lả, lườm cậu ta một cái, không đáp mà quay đầu bỏ đi.

Không chào hỏi gì hết! Tôi không muốn sau này trong mắt Giang Chỉ, tôi chỉ còn là một đứa chuyên bám dính cậu ta.

Có lẽ, đến lúc từ bỏ thật rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.