Cặp Đôi Ép Buộc

Phần 3



 

Dạo này, tôi hay tủm tỉm cười một mình.

Lúc nào cũng tưởng chuyện giữa tôi với anh ấy y như trong truyện ngôn tình: tôi là nàng Lọ Lem, còn anh ấy là hoàng tử, yêu tôi chết mê chết mệt.

Nhưng đời không như mơ, hiện thực cho tôi một cú vả đau điếng.

Từ sau cái hôm anh ấy “đột phá giới hạn”, tôi lập tức vạch ra nội quy cho Lục Cảnh Thư.

Một tuần phải có mấy ngày ngủ riêng.

Không thì tôi sợ mình không còn sức mà đi làm, ngày nào cũng lảo đảo gật gù như gà mắc tóc.

Hôm nay, anh ấy rủ tôi đi ăn, bảo muốn giới thiệu tôi với bạn bè, còn nhấn mạnh: “Nhớ ăn mặc xinh đẹp vào nhé.”

Tôi cứ tưởng đi gặp một, hai người bạn thân thôi, ai dè đến nơi thấy một bàn đông như cỗ cưới.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt anh ấy sáng rực:

“Tinh Hồi, lại đây.”

Anh ấy chủ động kéo tay tôi, quay sang giới thiệu với mọi người:

“Đây là vợ tôi, Thẩm Tinh Hồi.”

Tức thì, cả hội rộ lên trêu chọc:

“Ối giời, giấu vợ kỹ thế! Đến nước này thì bọn tôi mới được diện kiến.”

“Bảo sao giấu, xinh thế này cơ mà.”

Anh ấy cười cười:

“Cô ấy nhát gan, giờ mới dẫn đi làm quen đấy.”

Cả nhóm ai cũng vui vẻ, chỉ có một cô gái tóc ngắn tên Tống Hà khiến tôi thấy gai người.

Cô ta lúc nào cũng hào sảng: “Anh em tốt phải uống một ly chứ.”

Mọi người bảo cô ta thẳng tính, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Suốt cả bữa tiệc, cô ta cứ nhìn trộm tôi.

Mỗi lần tôi bắt gặp ánh mắt cô ta, y như rằng cô ta lập tức quay đi.

Ban đầu tôi còn nghĩ mình nhạy cảm quá, nhưng sau thì biết mình đoán trúng phóc.

Vì lúc tôi đi vệ sinh, cô ta trực tiếp chặn đường tôi lại.

“Không ngờ thật, Cảnh Thư dám đưa cô đến đây.”

Tôi nhếch mép:

“Thế à? Không đưa cô theo nên tiếc à?”

Cô ta cười khẩy:

“Tôi với Cảnh Thư là anh em chí cốt, không như cô nghĩ đâu.”

Tôi nhướn mày:

“Cả nhóm lúc nãy ai cũng gọi là Lục Cảnh Thư, chỉ có mình cô cứ ‘Cảnh Thư, Cảnh Thư’, thế rốt cuộc cô làm anh em kiểu gì vậy?”

Cô ta nghẹn họng, mặt biến sắc, nhưng ngay sau đó lại cười lạnh:

“Cô có biết vì sao mình được gả vào nhà họ Lục không?”

Tim tôi bỗng lỡ một nhịp.

Cô ta có chuẩn bị từ trước.

Và tôi thì không thể không nghe.

“Chặn đường tôi lại chẳng phải để nói chuyện này sao? Nói luôn đi, đừng úp mở nữa.”

Cô ta cười đắc ý:

“Vì ông bố quá cố của cô đấy.”

“Là mẹ cô ép Lục Cảnh Thư cưới cô.”

Tôi siết chặt tay, gặng hỏi:

“Nói rõ xem nào.”

Cô ta càng thêm hả hê:

“Cô nghĩ nhà họ Lục thật lòng chúc phúc cô à? Trong mắt bọn họ, cô chỉ là gánh nặng. Một đứa như cô thì lấy tư cách gì mà làm vợ Lục Cảnh Thư?”

Cô ta tiến sát, hạ giọng thì thào vào tai tôi:

“Sao cô không về hỏi mẹ mình đi? Bố cô chết trong công ty nhà họ Lục, mẹ cô liền làm loạn, vừa đòi tiền vừa ép con gái vào nhà đó.”

Rồi cô ta nhếch mép, phán một câu kết luận:

“Cả nhà cô là lũ ký sinh trùng, còn cô là con đỉa to nhất.”

“Cô có thể buông tha anh ấy được không? Cậu ấy đã làm gì sai mà phải hi sinh cả đời vì cô chứ?”

10

Đúng như cô ta mong muốn, mặt tôi tái mét.

Tôi nhớ rất rõ, khi bố gặp chuyện, tôi chỉ nghe nói đó là một vụ tai nạn xe.

Tài xế gây tai nạn đã bị bắt, thậm chí còn ngồi tù.

Thế quái nào bây giờ lại lòi ra dính dáng đến công ty nhà họ Lục?

Lúc đó, tôi vừa tốt nghiệp đại học, còn đang đi làm xa.

Khi chạy về đến nhà, tôi chỉ có thể khóc nức nở trước linh cữu của bố.

Bố yêu thương tôi lắm, yêu đến mức người ngoài nhìn vào cũng không nhịn được mà trách móc ông chiều con quá.

Những ngày sau đó, tôi vất vả mãi mới vực dậy tinh thần.

Nhưng chưa được bao lâu, tôi đã kết hôn với Lục Cảnh Thư.

Lúc này, Tống Hà đã đạt được mục đích, cười đắc ý:

“Thẩm Tinh Hồi, nếu là tôi, tôi sẽ tránh xa Cảnh Thư ngay. Đừng bám dính như cao su dán vết thương nữa. Anh ấy không nợ cô gì cả.”

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhếch môi đáp:

“Vậy thì sao? Hiện tại, anh ấy yêu tôi.”

“Yêu cô á?” Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy khinh thường. “Nhìn cũng được đấy, chắc cũng biết không ít thủ đoạn quyến rũ nhỉ?”

Tôi bật cười lạnh:

“Tống Hà, chuyện giữa tôi và Lục Cảnh Thư là chuyện riêng của hai chúng tôi, cô có tư cách gì mà xen vào? Chẳng lẽ cô khó chịu là vì tôi đang ngồi ở vị trí vợ anh ấy?”

Tôi tiến lên một bước, không hề tỏ ra yếu thế:

“Nhưng tiếc quá, Lục Cảnh Thư tốt như thế, tôi tuyệt đối không từ bỏ. Cô muốn tranh giành thì cũng phải xem tôi có đồng ý không đã.”

Lúc này, Tống Hà đúng là đúng kiểu phụ nữ “mạnh mẽ” như cô ta tự nhận.

Cô ta giơ tay lên, định tát tôi.

Nhưng chưa kịp vung xuống, một bàn tay phía sau đã giữ chặt lấy cổ tay cô ta.

“Tống Hà, cô đang làm gì?”

Lục Cảnh Thư xuất hiện.

Tống Hà tức tối:

“Cảnh Thư! Rõ ràng gia đình cô ta đã đối xử với anh như thế, sao anh còn—”

“Tống Hà, im miệng.”

Tôi giật mình.

Lần đầu tiên tôi thấy Lục Cảnh Thư giận dữ như vậy.

Anh thẳng thừng gạt phắt đi:

“Tống Hà, tôi không muốn nghe thấy cô nói linh tinh trước mặt vợ tôi nữa. Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ rất tức giận đấy.”

Tống Hà nghiến răng, hậm hực bỏ đi.

Còn tôi, bỗng thấy khó thở, mắt hoa lên.

Lục Cảnh Thư liền nhẹ giọng dỗ dành:

“Thẩm Tinh Hồi, hít thở sâu, đừng sợ, có anh ở đây.”

Như sợ tôi không tin, anh ghé sát tai tôi thì thầm:

“Đừng nghe cô ta. Anh thực sự yêu em. Anh đã thích em từ lâu rồi.”


11

Cuối cùng, tôi cũng đổ bệnh.

Không biết là do đứng ngoài hành lang quá lâu mà trúng gió, hay vì mấy câu của Tống Hà khiến tôi suy sụp.

Tôi đã vô số lần cầm điện thoại lên, định gọi cho mẹ để hỏi rõ, nhưng rồi lại không đủ dũng khí.

Lục Cảnh Thư vẫn ở bên cạnh, dịu dàng trấn an:

“Anh không biết vì sao cô ta biết chuyện này, nhưng cô ta đã nói sai rồi.”

“Bố em đúng là gặp chuyện trong công ty anh. Một công nhân ca sáng lén uống rượu vào buổi trưa, nghĩ rằng sẽ không sao, ai ngờ gây tai nạn, đâm trúng bố em.”

“Công ty đền tiền cho gia đình em vốn là chuyện nên làm. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến việc anh cưới em cả. Anh đã nói rồi, anh thích em từ lâu. Em không nhận ra sao?”

Mỗi lần anh ấy nói thật lòng, tôi đều cảm nhận được.

Không giống như đang lừa gạt.

Tôi nhẹ giọng:

“Em tin anh. Em sẽ sớm ổn thôi.”

Tôi cố thuyết phục bản thân rằng Lục Cảnh Thư nói đúng.

Nhưng đến khi mẹ gọi điện hỏi tôi có khỏe không, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi thẳng.

Mẹ im lặng rất lâu, cuối cùng thừa nhận.

“Bố con gặp nạn, công ty phải chịu trách nhiệm, đó là điều đương nhiên. Bố con là trụ cột gia đình, đang làm việc chăm chỉ mà bị tai nạn, con bảo mẹ phải làm sao?”

Tôi nghe ra trong giọng mẹ vẫn còn đau lòng.

Nhưng bà vẫn nói tiếp:

“Lúc bố con còn sống, cả hai chúng ta đều thấy Lục Cảnh Thư là một đứa trẻ tốt. Nhưng nhà họ Lục quá xa vời, mẹ nào dám nghĩ đến?”

“Khi bố con mất, mẹ hoảng loạn vô cùng. Mẹ từng mắng chửi bọn họ. Nhưng chính Lục Cảnh Thư lại nói… cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm.”

“Mẹ trách cậu ấy chỉ biết nói suông. Bố con mất rồi, gia đình mình phải làm sao? Con vẫn chưa lấy chồng, sau này tính thế nào?”

“Kết quả, cậu ấy bảo… cậu ấy sẽ cưới con.”

“Mẹ, mẹ đúng là có chút ích kỷ.”

Tôi nghe thấy mẹ nghẹn ngào:

“Trước đây mẹ chẳng dám nghĩ đến chuyện này… Nếu là ngày trước, mẹ còn không cho con cưới cậu ấy. Nhỡ đâu bị nhà họ Lục bắt nạt thì sao?”

Nhưng lúc đó, nhà chỉ còn lại một mình mẹ.

Bà cảm thấy, Lục Cảnh Thư thực sự là người đáng để gửi gắm.

“Nhưng mà, nhà họ Lục sao lại đồng ý chứ?”

“Cái này thì phải hỏi chồng con rồi. Ban đầu gia đình cậu ấy không đồng ý, nhưng cậu ấy về thuyết phục một hồi, thế là chuyện này được quyết định luôn.”

Nghe đến đây, mẹ bỗng lo lắng:

“Không đúng, Tinh Hồi, sao tự dưng con lại hỏi chuyện này? Giữa con và Lục Cảnh Thư có chuyện gì à?”

Bị mẹ hỏi vậy, tôi chợt nhớ đến dáng vẻ “bá đạo tổng tài” của Lục Cảnh Thư trên giường, mặt lập tức đỏ bừng.

Chuyện duy nhất khiến tôi lăn tăn… chắc là việc anh ta quá sung sức vào ban đêm thôi nhỉ?

“Mẹ, mẹ đừng lo. Con chỉ hỏi cho rõ thôi. Lục Cảnh Thư đối xử với con rất tốt, bọn con đang rất ổn.”

Nhưng mẹ vẫn chưa yên tâm:

“Nói thật không đấy? Mẹ biết gia đình mình với nhà họ Lục chênh lệch lớn.”

Tôi vội gật đầu:

“Mẹ yên tâm, anh ấy tốt với con lắm, con không hề chịu chút ấm ức nào đâu. Chỉ là con thắc mắc, với điều kiện của anh ấy, tại sao lại chọn con thôi.”

Mẹ có vẻ yên lòng hơn.

Nhưng chưa đầy nửa tháng sau, mẹ tôi trực tiếp đến tận nơi.

Đúng ngay lúc đó, Lục Cảnh Thư đang đè tôi xuống ghế sofa, tay chân không yên phận.

Tôi bị làm cho đầu óc quay cuồng.

Rồi đột nhiên—

“Cốc cốc!”

Mẹ tôi gõ cửa.

Hai đứa tôi giật bắn mình.

Tôi còn chưa kịp nói gì, đã thấy mặt mũi Lục Cảnh Thư tái mét, trông có vẻ chột dạ vô cùng.

Nhưng nhìn cái mặt đờ đẫn, lúng túng của anh ta lúc này, tôi thấy khoái chí không để đâu cho hết.

Lục Cảnh Thư ngoan ngoãn đứng dậy, còn tôi thì bất ngờ túm cổ anh ta kéo xuống, hôn một cái thật sâu. Đã thế, tôi còn ghé sát tai anh ta, giọng nhỏ nhẹ mà đầy mê hoặc:

“Anh yêu, em muốn~”

“Muốn~”

Tôi hiếm khi nói mấy câu kiểu này, bình thường toàn bị anh ta ép.

Quả nhiên, ánh mắt anh ta thay đổi ngay tức khắc.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi đẩy anh ta ra, chỉnh lại quần áo, thong thả bước về phía cửa, miệng vẫn tủm tỉm:

“Mẹ em đến rồi, anh cứ nghỉ ngơi một lát đi.”

Tôi đi mà lòng tràn đầy hả hê.

Còn anh ta thì đúng là có chút chật vật thật.

Mẹ tôi vừa vào đến cửa, tay ôm một đống dưa muối, đã lập tức trách ngay:

“Giờ này rồi mà con còn chưa nấu cơm? Tiểu Lục đi làm cả ngày mệt mỏi, con cũng phải biết chăm sóc chồng chứ!”

Tôi liếc sang Lục Cảnh Thư một cái sắc lẻm.

Rõ ràng tôi cũng định nấu cơm rồi, nhưng vừa mới vào bếp đã bị anh ta lén ôm từ phía sau.

Tay tôi còn chưa kịp đặt đồ xuống, đã bị anh ta bế thẳng lên sofa.

Thế mà bây giờ lại bị mẹ tôi mắng cho một trận!

Tôi lập tức gật đầu nghiêm túc:

“Mẹ nói chí phải, con sai rồi. Để con vào nấu cơm. Mẹ đến rồi, hay ở lại chơi vài hôm cho vui?”

Lục Cảnh Thư cũng tỏ ra rất nhiệt tình:

“Đúng đấy mẹ, mẹ ở lại chơi với Tinh Hồi đi ạ. Con cũng có thể đưa hai mẹ con đi dạo cho khuây khỏa.”

Mẹ tôi bị tôi nịnh một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Lục Cảnh Thư mới nhận ra… có gì đó sai sai.

Bởi vì đến tối, tôi nũng nịu bám lấy mẹ:

“Mẹ ơi, lâu rồi hai mẹ con mình không tâm sự. Tối nay ngủ chung nhé?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.