Năm ngày sau.
Vừa tiễn mẹ đi xong, tôi lập tức bị Lục Cảnh Thư túm vào lòng. Chưa hết, anh ta còn vỗ nhẹ vào mông tôi, giọng thì cứ trầm trầm:
“Nói xem, em sai ở đâu?”
Tôi ngẩng đầu, mặt đầy vô tội:
“Em sai chỗ nào chứ?”
“Em cố tình chứ gì?”
Anh ta nheo mắt nhìn tôi, mặt lộ vẻ suy xét:
“Mỗi ngày em cứ lượn qua lượn lại trước mặt anh, thế mà anh lại không được động vào. Chẳng phải em tự gọi mẹ đến sao?”
“Thật không phải, mẹ đột kích đến thôi.”
Anh ta không đánh mạnh, nhưng tay thì bắt đầu siết chặt hơn. Tôi thở dốc, vội vàng xuống nước:
“Được rồi, em sai rồi. Anh rộng lượng, tha cho em đi?”
Lục Cảnh Thư thế mà thực sự buông tay.
“Được thôi, vậy sinh cho anh một đứa con nhé?”
Tôi suýt sặc:
“Gì cơ? Nhanh vậy á?”
“Không nhanh đâu.”
Anh ta nhếch mép cười, tay bắt đầu không an phận:
“Muốn có con thì trước tiên phải ‘luyện tập’ đã.”
Tôi mơ màng chưa kịp đáp, đã nghe thấy anh ta thì thầm bên tai:
“Đến công ty anh làm đi. Nếu em sợ phiền phức, chúng ta không công khai mối quan hệ.”
“Sao nào? Dù gì em cũng nên đến giám sát anh một chút chứ?”
“Đây là sự tự giác của một người đàn ông. Anh sẵn sàng từ bỏ mọi không gian và thời gian riêng tư vì em.”
“Tiểu Điềm, cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao Lục Cảnh Thư muốn tớ đến công ty anh ta làm rồi.”
Giờ nghỉ trưa, tôi đứng dưới sân công ty, gọi điện cho cô bạn thân.
“Sao thế? Không phải nói là sắp xếp cho cậu một công việc nhàn hạ à?”
Tiểu Điềm nói thẳng:
“Nhưng tớ nghi lắm, chắc là anh ta không nhịn được, muốn có người để ‘sạc điện’ mọi lúc mọi nơi.”
“Này! Đang ở nơi công cộng đấy, cậu có thể nghiêm túc hơn không?”
Mặc dù… những gì cô ấy nói đúng quá làm tôi nghẹn họng.
Công việc của tôi thực ra rất đơn giản: thu thập tài liệu từ các bộ phận, đưa cho anh ta ký, rồi chuyển lại. Ngoài việc phải qua khâu xét duyệt, thì cũng chẳng có gì khó khăn.
Điều duy nhất đáng nói là… tôi phải thường xuyên ra vào văn phòng của Lục Cảnh Thư.
Tiểu Điềm cười gian tà:
“Bây giờ cậu cứ vào ra phòng làm việc của anh ta suốt, nói xem, anh ta thực sự không động tay động chân với cậu à?”
Tôi á khẩu.
Thực ra, lúc bận rộn thì anh ta cũng rất nghiêm túc, chỉ nói chuyện công việc, không nhắc đến tình cảm. Nếu tôi làm sai, anh ta còn mắng thẳng mặt, chẳng nể nang gì.
Nhưng một khi rảnh rỗi, anh ta lại tìm cớ gọi tôi vào văn phòng.
Rồi khóa cửa lại… hôn tôi.
Cửa kính phòng anh ta từ trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng từ ngoài lại không thấy được bên trong.
Thế nên lần nào tôi cũng lúng túng đến mức muốn khóc.
Nhưng càng nhìn thấy tôi sốt ruột, anh ta lại càng được đà lấn tới.
Có lần còn đang khóa môi, bên ngoài có người gõ cửa, thế mà anh ta vẫn bình thản như không, khiến tôi hoảng đến phát khóc.
Tiểu Điềm lại tiếp tục:
“Nhưng tớ thấy anh ta cũng tốt đấy chứ. Đưa cậu đến làm việc bên cạnh, đúng chuẩn đàn ông mẫu mực. Cậu thử nghĩ mà xem, với nhan sắc như anh ta, phụ nữ thích là chuyện bình thường. Cưới rồi thì sao chứ? Vẫn có khối cô nhắm vào. Cậu phải cảnh giác đấy.”
Cô ấy nói không sai.
Tôi cũng sớm nhận ra vấn đề này.
Mối nguy lớn nhất chính là nhân viên mới – Ngô Linh.
Một thiên kim tiểu thư nhà giàu, đến mức lương hàng tháng còn chẳng đủ đổ xăng cho chiếc siêu xe của cô ta.
Vậy mà lại tình nguyện đến công ty làm một nhân viên bình thường.
Tôi gật gù:
“Cậu nói có lý. Lục Cảnh Thư đã công khai tình trạng hôn nhân từ lâu, vậy mà vẫn có người muốn tiếp cận anh ta.”
Không phải tôi đa nghi, mà chính tôi đã nghe thấy Ngô Linh gọi điện trong nhà vệ sinh.
Giọng cô ta đầy chắc chắn:
“Tớ phải tìm cách ngủ với anh ấy. Nói thật nhé, nếu làm được điều đó, đời này tớ không còn gì tiếc nuối nữa. Mỗi ngày nhìn thấy anh ấy, tớ làm sao chịu nổi?”
“Trên đời này ai so được với anh ấy chứ? Cả dáng người lẫn khuôn mặt đều thuộc hàng cực phẩm, tìm đâu ra người đàn ông như vậy?”
“Đúng đúng! Nếu ngủ được với anh ấy, nhất định phải mở sâm panh ăn mừng. Hơn nữa, tớ còn cảm giác anh ấy hay nhìn tớ, chắc chắn cũng có chút hứng thú. Tớ phải tìm cách hẹn hò với anh ấy.”
“Cậu nói đúng đấy! Phải tìm cơ hội chuốc say anh ấy. Tớ không tin anh ấy lại không động lòng với tớ.”
Hình ảnh một Lục Cảnh Thư khi say rượu bỗng xuất hiện trong đầu tôi.
Chết tiệt, tôi nghĩ hơi xa rồi.
Mà công ty nhiều tầng thế này, người cô ta có thể gặp mỗi ngày chỉ có trên tầng này.
Mà người đủ tiêu chuẩn “cực phẩm” trên tầng này, cũng chỉ có Lục Cảnh Thư.
Nhưng tôi cũng không thể chỉ dựa vào vài câu nói không có chứng cứ mà kết tội cô ta được.
Dù sao cô ta cũng không nhắc đến ai trong công ty, cũng chẳng nói rõ tên.
Xem ra, nhiệm vụ bảo vệ chồng mình… chỉ có thể tự thân vận động thôi.
Chờ đợi, chờ đợi… cuối cùng cũng đến bữa tiệc cuối năm.
Tôi nghĩ, chắc cơ hội mà Ngô Linh nhắc tới cũng sắp đến rồi.