Chồng Biến Thái, Vợ Lắm Mưu

Phần 3



 

“Em thấy hơi… xây xẩm. Hay là mình về thôi?”

Tôi đứng như trời trồng trước cửa khu nhà ma tên “Kinh Dị Trung Hoa”, mặt xanh như tàu lá chuối, sống chết không dám bước vô.

Sai rồi, sai quá rồi!
Dắt theo một ông cao to như hộ pháp với một thằng nhóc mặt lạnh như tiền, lại còn mồm mép như chém chả, thì còn mong gì được yên ổn ngồi cưỡi ngựa gỗ cơ chứ?!

Vừa bước chân vào công viên, tôi còn chưa kịp ngoái cổ ngó nghiêng xem có trò gì vui, đã bị hai cha con kéo xềnh xệch vô cái chỗ rùng rợn nhất.

Nhóc tì bĩu môi, liếc tôi một cái như nhìn sinh vật lạ:
“Nhát thế.”

Lộ Cẩm thì tỏ vẻ nhẹ nhàng như gió xuân:
“Yên tâm, toàn là đồ giả thôi. Có anh đây rồi.”

Tôi cười méo xệch:
“Hay… hay là anh với nhóc vào trước đi, em đứng ngoài trông túi cho.”

Lộ Cẩm làm bộ tiếc nuối:
“Dương Dương chắc muốn cả nhà ba người cùng vào cơ. Thôi, để lần khác vậy.”

Ối giời ơi, đến thằng bé cũng biết diễn à? Toàn học cái nết xấu từ ai không biết!

Nghe thế, nó cụp mắt xuống, mặt buồn thiu, y như con cún bị bỏ rơi ngoài cổng chợ.

Tôi nghiến răng ken két:
“Được! Vào thì vào! Hahaha, thật ra em có sợ gì đâu! Em chỉ lo… Dương Dương sợ quá ngất ra thì khổ!”

Thế là ba người xếp hàng mua vé, rồi bị ghép nhóm với đôi tình nhân phía trước, thành tổ năm người tiến vào “hang ổ ma quỷ”.

Tôi nắm chặt tay nhóc tì như bám phao cứu sinh, còn chưa nhìn thấy cái gì, mồ hôi đã túa ra như tắm, chảy ròng ròng hai bên thái dương.

Lộ Cẩm cúi đầu thì thầm bên tai tôi:
“Nếu sợ quá thì… nắm tay anh cũng được.”

Tôi đã run như cầy sấy, lại còn bị giọng nói trầm ấm sát bên tai thổi cho một phát, nổi hết cả da gà.

Chưa kịp la lên thì theo phản xạ, tôi đã vồ lấy nhóc tì, giơ cậu bé lên chắn trước mặt mình như cái khiên sống.

Lộ Dương: “…”

Đúng là phá nát luôn trải nghiệm đầu đời vào nhà ma của thằng bé.

Cậu ta nhìn Lộ Cẩm, ánh mắt như muốn hỏi: “Bố cưới về thứ gì thế này?”

Lộ Cẩm bật cười, cúi xuống kéo cậu bé ra khỏi tay tôi:
“Con đi theo đôi kia đi.”

Thằng bé như được thả khỏi chuồng, chạy biến không ngoái đầu.

Cái đồ phản bội!!

Đợi lúc Lộ Cẩm bay công tác, tôi sẽ ăn lẩu cay suốt một tuần cho biết mặt!

Bỗng bàn tay to lớn của ai đó nắm lấy tay tôi.

Phải công nhận, nắm tay người lớn nó khác hẳn nắm tay trẻ con — vững chãi, chắc chắn, như thể cả thế giới này có sập thì cũng không lo.

Tôi chẳng cần sĩ diện gì nữa, bèn siết chặt tay anh, rồi tiện thể ôm luôn cánh tay, mặt dán sát như đỉa đói.

Đứng cạnh Lộ Cẩm, lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình nhỏ bé mà yên tâm đến thế.

Hành lang tối om, sơn đỏ với đen loang lổ, tiếng thét gào của “ma” vang lên khắp nơi nghe phát rợn.

Tôi gồng mình, nhìn thẳng phía trước, không dám liếc ngang ngó dọc.

Cho đến khi… có cái gì đó lành lạnh chạm vô má tôi.

Tôi giật nảy người, quay phắt đầu lại — một con ma nữ mặc áo cưới, mặt có tận bảy cái lỗ rỉ máu, dí sát mặt tôi, cười khanh khách như điên.

“Aaaaaaaaaaa!! Lộ Cẩm! Lộ Cẩm! LỘ CẨMMM!!”

Tôi hét toáng lên, bám lấy người anh ta như đỉa, dúi đầu vào hõm cổ, ôm cứng ngắc như sợ anh bay mất.

“Có ma! Có maaaa!!”

Lộ Cẩm thì khẽ cười, nhưng tay lại đỡ tôi rất nhanh, một tay bế bổng, một tay xoa đầu dỗ dành như ru cháu:
“Không sao, giả hết đấy mà.”

Tôi tức điên, cúi đầu đớp cho một phát lên cổ anh ta:
“Giả cái gì mà giả! Rõ ràng nó còn biết cười!!”

Lộ Cẩm vẫn nhếch môi cười vui như tết, còn gật đầu rất “đồng cảm”:
“Ừ, đúng là thật đấy.”

Tôi gào ầm lên:
“Thế sao lúc nãy anh bảo là giả?! Anh đúng là đồ bịp bợm!”

Lộ Cẩm: “…”

Bịp thế nào thì bịp, miễn tôi không bỏ chạy là được, đúng không?


Nửa đoạn đường còn lại, tôi được Lộ Cẩm bế như bế mèo.

Ông này đúng là khỏe như trâu, bế tôi nhẹ hều mà vẫn đi thong dong, thỉnh thoảng còn nghía qua nghía lại như đang đi dạo chơi trong công viên hoa xuân.

Còn thằng nhóc Lộ Dương thì càng lúc càng láo.

Dựa hơi nhỏ con, nó lén bám theo đôi trẻ đi trước, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng rùng rợn kiểu “ư ư… hừ hừ…”, làm hai người kia giật bắn người, rú ầm cả lên.

Tôi thở dài:

— Một nhà này… đúng là không ai bình thường!

Ra khỏi nhà ma, tôi rã rời chân tay, mặc kệ Lộ Cẩm muốn bế thì bế, chả còn hứng thú gì với mấy trò chơi khác nữa.

Lộ Cẩm liếc mắt nhìn Lộ Dương, thằng bé vẫn cái mặt lạnh như tiền, nhưng lại giơ ngón tay cái lên.

— Kế hoạch thành công!

Theo như lời “chú Lộ” vĩ đại, cách nhanh nhất để tôi rung động là… lôi vào nhà ma dọa cho khóc thét.

Đúng là hai bộ não cùng hỏng!

May mà Lộ Cẩm còn có cái hôn nhân sắp đặt để níu kéo đời mình.

Còn tương lai của Lộ Dương ư…

Ha…

Tôi không dám chắc.

Bữa trưa do Lộ Cẩm chọn chỗ.

Tôi thì mệt rũ như cái giẻ lau, chẳng buồn nhấc tay gắp miếng gì. Còn ông kia thì lóng ngóng cầm thìa, từng muỗng từng muỗng đút tôi ăn, ra vẻ chuộc lỗi vì cái màn hù dọa ngu xuẩn lúc nãy.

Tôi vẫn còn giận đấy, nhưng cũng chẳng từ chối. Đang mệt, có người đút cho ăn, tội gì không hưởng?

Phải công nhận, Lộ Cẩm có cái mặt góc cạnh, đẹp trai theo kiểu lạnh lùng cấm ai lại gần, người cao như cây sào phơi quần áo — nhìn qua là biết “hàng tuyển”.

Còn tôi, nhan sắc đương nhiên không phải dạng vừa. Không thì sao ông này mới gặp đã mê mẩn như gà trống thấy thóc?

Còn về phần Lộ Dương — cái thằng bé lai Tây mặt lạnh như tiền ấy, nói ngắn gọn, gia đình ba người nhà tôi đúng chuẩn “ai cũng đẹp như tranh vẽ”.

Đang ăn, tôi bắt đầu thấy mấy ánh mắt quanh bàn nhìn qua nhìn lại.

Rồi tiếng xì xào bắt đầu nổi lên như muỗi mùa hè.

Tôi chỉ vô tình nghe được vài câu — có người khen ngợi, có người ghen tị, rồi chói tai nhất là cái giọng con gái ngồi sau lưng, chua như nước mơ để lâu ngày.

Tôi thì chả thèm để tâm. Từ bé đã quen nghe thiên hạ nói này nói nọ, mấy lời kiểu đó chẳng làm tôi rụng được sợi tóc nào.

Nhưng Lộ Cẩm thì khác.

Không nói không rằng, anh ta vo tròn một mẩu giấy, rồi nhẹ nhàng ném về phía sau.

Nhanh như chớp.

“Kịch!”

Cục giấy bay thẳng vào mồm con nhỏ đang xì xào sau lưng tôi.

Lộ Cẩm mà không trong chế độ “nhiệm vụ”, thì bình thường là người điềm đạm khỏi bàn.

Nhưng đã động đến vợ con anh ta thì…

Ừm, xin chia buồn.

Lộ Dương thấy cả màn vừa rồi, mắt sáng rực như vừa xem siêu anh hùng. Nó hớn hở, định bắt chước ném theo.

Chưa kịp làm gì thì bị Lộ Cẩm lừ mắt cản lại.

Thằng bé bĩu môi, tiu nghỉu như chó bị mất khúc xương, đành ngồi yên.

Còn tôi thì sao?

Vẫn ngồi ăn ngon lành, không biết gì hết.


Chiều hôm đó, ba người chúng tôi dạo quanh mấy khu vui chơi cho trẻ con, và cuối cùng dừng lại ở vòng xoay ngựa gỗ.

Lộ Cẩm kéo tay tôi lên ngồi.

Tôi vừa xấu hổ, vừa đỏ mặt như tôm luộc khi ngồi lên con ngựa trắng đang quay tít.

Ngồi trên ngựa, tôi vuốt vuốt cái thân ngựa gỗ bóng loáng, nhìn ánh đèn lung linh xung quanh, không kìm nổi mới mở miệng nói với Lộ Cẩm, người đang đứng cạnh:

“Đây là lần đầu tiên em được đến công viên giải trí đấy. Anh chưa biết đâu, em chẳng phải tiểu thư gì đâu.”

“Ngày xưa, em bị bố mẹ bỏ rơi, sống nhờ lòng tốt của người khác, ăn bữa nay lo bữa mai. Lớn lên thì lúc nào cũng thiếu tiền, có lúc em làm tới bốn công việc một ngày.”

“Cuối cùng dành dụm được một ít, thì bỗng dưng ba mẹ ruột xuất hiện, yêu cầu em phải chu cấp tiền dưỡng lão. Mở miệng đòi ngay hai trăm ngàn tệ, bảo là trả luôn một lần để cắt đứt quan hệ.”

“Làm gì có nhiều tiền thế? Em không đồng ý, thế là họ đến tận nơi em làm quậy phá. Lúc đó em đang làm trong một quán bar, ông chủ bảo chỉ cần đi theo ông, ông sẽ giúp em giải quyết mọi thứ.”

“Em suýt thì đồng ý. Nhưng anh biết không, hôm đó em vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và bà mối.”

Tôi ôm chặt cái đầu ngựa gỗ, nghiêng đầu nhìn Lộ Cẩm:

“Em nghe thấy anh nói muốn tìm người kết hôn, sính lễ một triệu tệ! Lúc đó em hoang mang lắm! Chỉ nghĩ rằng, nhất định phải cưới anh mới được!”

Lộ Cẩm đứng lặng lẽ nghe, không tỏ vẻ gì, ánh mắt anh lại như sâu thẳm không thể hiểu nổi.

Tôi mím môi, nói khẽ:

“Xin lỗi anh… Em đã lừa anh. Anh và nhóc tì là những người rất tốt. Nếu anh không vui, em có thể ly hôn với anh.”

“Không ly hôn.”

Giọng anh trầm, chắc chắn như đá.

Anh là người không sợ chết, làm những công việc nguy hiểm ở nước ngoài.

Ba mẹ Lộ Dương là bác sĩ, đã cứu anh một mạng. Sau khi họ qua đời, anh đơn độc hành động, dốc hết sức báo thù cho họ.

Sau đó, anh nhận Lộ Dương về nuôi như con đẻ.

Lúc đầu, việc tìm vợ chỉ là để có người chăm sóc cho nhóc tì.

Nhưng không ngờ, dần dần anh lại bị cuốn vào cảm xúc với người phụ nữ này.

Mỗi khi cuộc sống quá nặng nề, anh chỉ cần mở camera lên, xem hôm nay cô ấy lại bày trò gì.

Thấy cô cười, thấy cô đáng yêu, trái tim anh cũng mềm đi theo từng ngày.

Có lẽ… anh thật sự thích cô vợ nhỏ của mình.

“Thật sự không ly hôn?”

Tôi nhìn anh, nghi ngờ.

Lộ Cẩm lắc đầu, nắm tay tôi, hôn nhẹ lên môi tôi.

Anh thấy mấy gã Tây hay làm vậy.

Mặt tôi đỏ lựng, lắp bắp:

“Vậy… em cũng không còn gì để giấu anh nữa… Em có thể hỏi anh vài câu không?”

“Nói đi.”

Tôi nheo mắt, giọng nhẹ nhàng, chậm rãi:

“Anh thật sự… đã lắp rất nhiều camera trong nhà chúng ta?”

Lộ Cẩm không nhận ra nguy hiểm đang cận kề, nghĩ rằng tôi đã thành thật, anh cũng chẳng cần giấu giếm nữa:

“Ừ, đầu giường, bếp, phòng khách, đâu cũng có.”

Tôi cười dịu dàng, nhìn anh thật thân thiện:

“Vậy chắc chắn là… trong phòng tắm thì không có đâu nhỉ?”

Lộ Cẩm gật đầu, nghiêm túc đáp:

“Có. Không chỉ một cái.”

“Tốt lắm.”

Tôi rút tay về, chào tạm biệt nhóc tì Lộ Dương, rồi nắm lấy vạt áo Lộ Cẩm, kéo anh xuống khỏi vòng xoay ngựa gỗ.

Sau đó, tôi dắt anh đến một góc khuất ít người.

Tôi vẫy tay bảo anh cúi xuống.

Lộ Cẩm không chút đề phòng, làm theo ngay.

Và đúng khoảnh khắc đó, tôi nhào lên, cắn mạnh vào môi anh!

Cơ bắp của anh cứng như đá, nhưng môi thì mềm!

Tôi không tin mình không thể cắn rách được chỗ này!

Tên biến thái chết tiệt!!

Đồ bẩn thỉu!!

Không bằng cầm thú!!

Dám lắp camera trong phòng tắm để nhìn trộm vợ tắm!!

Nhưng tôi không ngờ…

Lộ Cẩm chỉ sững lại chưa đến một giây, sau đó xoay chuyển tình thế, giữ chặt gáy tôi, đổi bị động thành chủ động, mạnh mẽ hôn lại!

Tôi — một thiếu phụ trong sáng chưa từng trải — làm sao có thể chống cự lại nụ hôn này?

Chân tôi mềm nhũn, nếu không có anh ta giữ, tôi đã quỵ xuống rồi.

Nụ hôn kết thúc, tôi vẫn ngơ ngác, mơ màng bước theo sau Lộ Cẩm.

Anh ta bước đi quyết đoán, một tay ôm nhóc tì, một tay kéo tôi, thẳng tiến đến khách sạn sang trọng gần đó, rồi đặt hai phòng suite lớn.

“Con tự chơi đi, lát nữa chú qua tìm.”

Lộ Cẩm nhét chìa khóa phòng vào tay Lộ Dương, không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của thằng nhóc, đẩy bóng đèn duy nhất sang một bên.

Rồi anh kéo tôi vào phòng.

Tôi vẫn mơ màng chưa kịp tỉnh.

Ngay lúc đó, Lộ Cẩm đột nhiên quay sang tôi, cười dịu dàng, chân thành nhất.

“Vợ à, phải vất vả cho em rồi.”

“Hả?”

Lúc đó tôi còn chưa hiểu gì cả.

Cho đến khi cả đêm dài trôi qua, tôi mới hoàn toàn, thấu hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

Tôi thật sự…

Đã cưới phải một tên cầm thú rồi!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.