Cái tên chồng biến thái này, ai thích thì lấy đi!!
– HẾT –
“Lộ Cẩm, anh làm cái nghề gì vậy?”
Giọng tôi khàn khàn, tay lướt qua những vết sẹo lớn nhỏ trên người anh. Những vết sẹo ấy có cái đã liền da, có cái vẫn còn đỏ tấy.
Nhìn thấy thế, lòng tôi chợt se thắt, mắt cay cay.
“Em trả lại sính lễ cho anh, anh đừng đi nữa, được không?”
Lộ Cẩm mỉm cười, cúi xuống hôn tôi. Nhưng như chưa đủ, anh lại muốn hôn tiếp, tôi vội vàng giơ tay bịt miệng anh lại.
“Anh có nghe em nói gì không đấy?”
“Nghe rồi.” Giọng anh trầm và khàn khàn.
“Hai ngày nữa anh vẫn phải đi. Nhưng anh hứa, lần sau sẽ về sớm nhất có thể.”
Lòng tôi nặng trĩu.
Mới nhận ra mình yêu anh nhiều đến thế, vậy mà anh lại tỏ ra chẳng mấy bận tâm chuyện phải xa tôi.
“Em đi xem nhóc tì thế nào, anh tự ngủ đi.”
Lộ Cẩm lập tức ôm chặt tôi, vừa hôn vào tai tôi vừa thì thầm xin lỗi:
“Xin lỗi em. Anh sẽ làm mọi chuyện thật nhanh rồi không đi nữa.”
“Vợ chồng mới xa nhau mà còn không muốn tận hưởng chút nhiệt độ cơ thể của chồng à?”
Anh vẫn nghiêm túc nói những lời làm tôi đỏ mặt.
“Anh đúng là đồ lưu manh! Em mệt chết đi được! Chẳng muốn nói chuyện nữa, em muốn đi ngủ với nhóc tì!”
“Nhưng chồng em không mệt.”
Lộ Cẩm vẫn ôm chặt tôi, rõ ràng muốn làm trò gì đó.
Tôi liền vớ lấy chiếc gối nhét vào mặt anh rồi nhanh chân chuồn lẹ.
Mặc xong quần áo, tôi cố tỏ ra bình tĩnh:
“Bao giờ anh về mà không đi nữa, em sẽ cho anh ăn một bữa no nê.”
Ánh mắt Lộ Cẩm nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến tôi dựng tóc gáy.
Nhưng sợ chân mình nhũn ra trước, tôi vội vã bỏ chạy.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, lần này Lộ Cẩm rời đi với khuôn mặt âm trầm khó chịu.
Ngoài cái đêm đầu tiên đó, tôi không cho anh thêm cơ hội nào nữa.
Tôi xoa cái eo vẫn còn đau nhức, chuẩn bị bữa tối cho nhóc tì.
Nhóc tì Lộ Dương thấy tôi không khỏe, lạ lùng lắm, lại chịu hạ mình đến sau lưng tôi, dùng nắm tay nhỏ giúp tôi đấm lưng.
Mỗi cú đấm nhẹ nhàng, chậm rãi… mà nói thật, khá là thoải mái đấy.
Ăn xong bữa tối, tôi ngó quanh căn nhà, ánh mắt lướt qua những góc có thể đang giấu camera, rồi nở một nụ cười đầy nham hiểm.
Bấm một cuộc gọi, chưa đầy mấy phút, một đội quét camera đã kéo đến, làm sạch tất cả.
Kết quả, 27 cái camera bị lôi ra ánh sáng.
Thanh toán xong, tôi nhìn quanh căn nhà không còn bị giám sát, trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Dù chưa từng yêu đương, nhưng tôi đã biết cách “thuần phục” Lộ Cẩm mà chẳng cần ai chỉ dạy.
Lão sư tử một khi đã nếm mùi thịt, thì một ngày không ăn là chịu không nổi.
Tôi tin chắc Lộ Cẩm sẽ xử lý xong mọi chuyện nhanh chóng.
Chưa đầy hai mươi phút sau, điện thoại của anh ta đã gọi tới gấp gáp.
Tôi cố ý để chuông reo một lúc rồi mới từ tốn bắt máy.
“Gì đây?”
Giọng Lộ Cẩm trong điện thoại có vẻ mất kiên nhẫn:
“Sao camera trong nhà đều biến mất rồi?”
“Hả? Sao em biết được? Chẳng phải chính anh lắp đặt à?”
Tôi thản nhiên ngắm móng tay, giọng điệu hờ hững:
“Có khi nào nó hỏng rồi không?”
Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề từ bên kia.
Sau một lúc, giọng anh dịu lại, trầm thấp mà đầy mê hoặc:
“Ngoan nào, vợ yêu, chúng ta gọi video nhé?”
Tôi làm bộ ngạc nhiên:
“Anh mới đi mà? Aiya, điện thoại em còn 95% pin, không nói chuyện với anh nữa đâu, phải đi sạc đây! Chồng yêu, đi đường bình an nha!”
Nói xong, tôi cúp máy luôn.
Cười khoái chí, càng nghĩ càng vui, cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Và đúng như dự đoán, khi ngẩng đầu lên, tôi lại nhận được ánh mắt của nhóc tì—kiểu ánh mắt nhìn người bị bệnh thần kinh.
Dạo gần đây, sau khi nghe Lộ Cẩm kể hết về quá khứ của nhóc tì, tôi ngoài việc yêu thương cậu bé, còn thấy đau lòng cho nó rất nhiều.
Những gì cậu bé đã trải qua… cả đời này tôi không thể tưởng tượng nổi.
Tôi không kiềm được mà nhẹ nhàng ôm lấy nhóc tì, hôn lên gương mặt bầu bĩnh của cậu bé, nghiêm túc nói:
“Bé con, nếu con không ghét bỏ, có thể gọi dì là mẹ được không?”
Nhóc tì giơ tay lên… và sờ trán tôi.
“Aiya, dì nói thật đó! Tuy dì còn trẻ, lại có hơi xinh đẹp một chút, nhìn bề ngoài có lẽ hợp làm chị của con hơn…” Tôi vỗ ngực cam đoan. “Nhưng dì không ngại đâu!”
“Nhưng con ngại. Cảm ơn.”
Lộ Dương thẳng thừng quay lưng bước đi.
Tôi vội túm cậu bé lại:
“Dương Dương, từ giờ ba con chính là ba ruột của con, dì chính là mẹ con. Tương lai, nếu con không đồng ý…”
“Thì ba mẹ sẽ chỉ có một đứa con duy nhất, đó là con.”
“Con sẽ mãi mãi là bảo bối của ba mẹ.”
Nói xong, khóe mắt tôi bất giác nóng lên.
Một phần vì thương cậu bé.
Phần còn lại là do chính tôi cảm động bởi lời mình nói.
Mình đúng là một người mẹ hiền, vợ đảm. Tôi thầm nghĩ.
Nhưng không ngờ, nhóc tì lại nghi hoặc nhìn tôi, hỏi một câu chẳng liên quan:
“Dì có bầu rồi à?”
“Không có!” Tôi lập tức đáp.
Giỡn hoài, tôi cũng mới từ “gái ngoan” lên “phụ nữ có chồng” được đúng một ngày thôi đó nha!
Lộ Dương gật đầu, tỉnh bơ nói:
“Vậy hai người mau sinh một em trai hoặc em gái cho con chơi cùng đi.”
Tôi phấn khởi trong lòng.
Thằng nhóc này cứng miệng thế đấy, nhưng chịu nói vậy nghĩa là nó đã công nhận gia đình này rồi.
“Vậy con thích em trai hay em gái?”
“Con nói cũng chẳng có tác dụng gì.” Nhóc tì nhìn tôi như thể tôi không được thông minh cho lắm.
Sau đó lắc đầu, để lại một câu:
“Thôi, sinh em gái đi. Nghe nói con gái giống ba.”
Rồi quay người trở về phòng.
Tôi đứng ngơ ngẩn.
Chờ chút, ý nó là gì???
Hôm sau, khi gọi điện cho Lộ Cẩm, tôi đã kể lại chuyện này.
Anh chỉ bật cười, không đưa ra câu trả lời nào.
“Vợ ơi, chậm nhất ba tháng nữa, anh xử lý xong mọi chuyện bên này, sẽ về với em và Dương Dương.”
“Ồ, em cũng không vội.” Tôi gãi mũi. “Bây giờ em vẫn còn đau lưng đây này, thật ra cũng không cần về gấp quá đâu.”
“Nhưng mà Dương Dương ấy, em nghĩ thằng bé đã có thể đi học mầm non rồi.”
“Nó ngoan lắm, không còn đánh nhau nữa. Em muốn để nó thử tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa.”
“Dĩ nhiên, mấy thủ tục này em không biết làm, nên cũng không phải em đang hối anh đâu nhé. Chỉ là chuyện này… phải đợi anh về mới có thể giải quyết.”
“Nhà không có anh, em và Dương Dương đều chưa quen.”
Tôi lải nhải một tràng dài.
Chỉ có duy nhất một câu… là tôi không dám nói ra.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, tôi do dự một lúc lâu, rồi khẽ nói:
“Em nhớ anh lắm, rất rất nhớ… Anh nhất định phải giữ an toàn nhé.”
“Chồng ơi.”
Sau đó, tôi lập tức cúp máy.
Không dám nói gì thêm.
Tôi lau nhẹ khóe mắt.
Lần đầu tiên thích một người, tôi mới biết… thì ra nỗi nhớ cũng có thể biến thành nỗi tủi thân.
Suốt tám tháng qua, dù Lộ Cẩm không ở bên cạnh, nhưng tôi sớm đã coi anh là chỗ dựa duy nhất của mình.
Tôi… thực sự đã có một gia đình.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, bước xuống giường mở cửa.
Lộ Dương đứng đó, vẻ mặt có chút do dự, rồi thẳng thắn nói:
“Còn một cái camera nữa chị chưa gỡ.”
Cậu bé giơ ngón tay, chỉ thẳng vào… chiếc điện thoại của tôi.
Không cần nói gì thêm.
Tôi: “……”
Tốt lắm.
Tốt lắm đấy.
Bà đây vạch mặt luôn.