Bé Mèo Méc Chuyện

Phần 5



 

Thẩm San Đồng vừa khóc vừa bỏ đi, nước mắt nước mũi giàn giụa như mưa rào tháng Bảy.

Trên nền nhà lộn xộn, mấy con mèo hoang bị chị ta cào trúng vẫn đang nằm lăn ra, trông vừa tội vừa tức. Tôi vội ngồi thụp xuống, vòng tay ôm lấy bé mèo nhà mình với mấy đứa mèo hoang đang nhốn nháo xung quanh.

“Cảm ơn các cậu nha, chiến đấu oách quá trời.”

Một mùi thơm nhẹ thoảng qua, như mùi cỏ mới cắt. Chả thấy hôi đâu như lời Thẩm San Đồng mắng chửi. Thật tình mà nói, ngửi còn dễ chịu hơn mấy đứa người.

Những con chưa được tôi ôm thì cũng chẳng chịu thua, thi nhau chen vào lòng, mắt sáng long lanh như đèn pin:

“Chị cũng ôm em đi! Chị là vợ của Vương mà!”

Tôi phì cười. Khổ thân tôi, chưa kịp làm gì đã được gán cho cái danh “vợ thủ lĩnh”.

Lâm Húc Trì vẫn đứng bên, im lặng nhìn tôi, không chen ngang, không giục giã. Đến khi tôi ôm hết một vòng từ bé mèo nhà đến cả họ hàng bên ngoại nó, anh mới từ tốn mở túi đồ ăn mới mua.

Anh chia ra từng phần, đổ vào bát cho từng đứa một, tay vừa làm vừa cười bảo:

“Các đồng chí mèo hôm nay lập công lớn, mỗi đứa một phần thưởng nhé. Chiến binh thì cũng phải được ăn ngon!”

Tôi dắt bé mèo ra về, anh cũng thong thả đi cùng. Suốt cả đoạn đường, tôi cứ liếc trộm anh suốt. Trong lòng như có tảng đá lăn lóc, muốn hỏi nhưng miệng cứ dính chặt như ăn phải bánh khảo.

Trước đó tôi định hỏi chuyện “người trong lòng” anh thích là ai, nhưng đang dở dang thì lại bị mèo chen ngang. Giờ yên tĩnh rồi, hỏi không nhỉ?

Đang mải nghĩ, tự nhiên “bốp” một cái, trán tôi đập thẳng vào vai anh ấy. Đau điếng.

Tôi xoa đầu, ngẩng mặt lên thì thấy… ừ thì, hóa ra anh ấy đứng lại từ lúc nào.

“Sao anh dừng lại giữa đường thế? Làm em suýt rụng trán.”

Lâm Húc Trì ho khẽ một cái, rồi quay lại nhìn tôi, mặt đỏ như vừa mới ăn bát phở cay:

“Lục tiểu thư cứ nhìn tôi mãi… Trên mặt tôi có gì à?”

Tôi đứng hình mất vài giây. Không ngờ anh ấy phát hiện ra tôi liếc trộm suốt cả buổi.

Thôi, đã bị bắt bài rồi thì nói thẳng:

“Em nghe bảo anh có người thầm thương trộm nhớ, nên tò mò không biết là ai thôi.”

Anh ấy không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại:

“Thế em tò mò làm gì?”

Câu hỏi này… làm tôi hơi khựng. Thì… ờ… vì tôi nghĩ biết đâu người đó là tôi?

Nhưng bảo thẳng ra thì ngượng chết, nên tôi bịa bừa một lý do nghe có vẻ… hợp lý:

“Vì người anh thích sau này có khi thành mẹ kế của bé mèo nhà em. Em muốn biết trước xem cô ấy có yêu mèo không.”

Nghe xong, nụ cười trên môi Lâm Húc Trì hơi nhạt đi.

Giọng anh ấy khẽ khàng, mà buồn buồn:

“Chuyện đó… em không phải lo đâu.”

Anh quay sang liếc nhìn tôi, mắt dừng lại chốc lát nơi khoé môi tôi vẫn còn dính tí lông mèo:

“Người anh thích… đến giờ vẫn chưa thích anh.”

“Sao anh biết là cô ấy không thích anh?”

Tôi tròn mắt hỏi, trong lòng thấy khó hiểu ghê gớm.

“Anh tốt thế này, lại tử tế, hiền lành… làm gì có ai không thích anh chứ?”

Nghe xong, Lâm Húc Trì đứng ngẩn tò te một lúc, rồi khoé miệng khẽ cong lên. Cái mặt nhìn rõ là đang phấn khởi nhưng vẫn cố tỏ ra điềm đạm:

“Lục tiểu thư thực sự nghĩ vậy à?”

“Tất nhiên rồi!”

Tôi gật đầu cái rụp, không cần nghĩ ngợi.

Anh nhìn tôi đăm đăm mấy giây, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười tinh quái:

“Thế thì… Lục tiểu thư lại gần đây một tí.”

“Tôi thì thầm cho mà biết người tôi thích là ai.”

Tôi tò mò nên cũng ghé sát vào, lòng hồi hộp như sắp được nghe tên trúng xổ số.

Anh cúi xuống, hơi thở phả nhè nhẹ bên tai tôi, nói nhỏ:

“Người đó… chính là Lục tiểu thư đang ôm mèo, còn chủ động dúi tai vào tôi lúc này.”

Tôi: “…”

Ối giời ơi.

Tôi cứ tưởng mình chuẩn bị tinh thần rồi, ai dè nghe anh nói thẳng ra, mặt vẫn đỏ phừng phừng như cái bếp than.

Tôi ngước lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt anh ấy. Mắt cười, môi cũng cười, mà hai má thì đỏ như quả cà chua chín cây.

Anh hỏi nhỏ:

“Thế còn… Lục tiểu thư, em có thích tôi không?”

Tôi ú ớ như gà mắc tóc:

“T-Tôi… nhưng mà… sao anh lại thích tôi cơ chứ?”

Hễ hồi hộp là tôi lại hỏi linh tinh như thế đấy.

Lâm Húc Trì mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Có lẽ em quên rồi…”

“Hồi anh mới dọn đến đây, chưa có tiệm, anh bày tạm cái sạp bán đồ ăn mèo dưới chân cầu thang chung cư.”

“Lục tiểu thư chính là người đầu tiên ghé mua hàng.”

Anh vừa nói, tôi lập tức nhớ ra.

Hôm ấy trời lạnh thấu xương, tôi thấy anh hàng xóm mới, bày mấy bịch đồ mèo trên cái bàn nhựa ọp ẹp. Mà người qua lại thì cứ làm ngơ.

Nghĩ thương, tôi ghé mua đại một phần, mong là có người mở hàng rồi thì những người sau sẽ để ý mà mua tiếp. Anh bán hết hàng sớm còn được về nghỉ.

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi hỏi:

“Chỉ vì thế… mà anh thích tôi á?”

Lâm Húc Trì gật đầu, vẻ ngượng ngùng mà chân thành:

“Vì em tốt bụng, mà lại tốt hơn cả anh.”

Ơ kìa, đang nói chuyện nghiêm túc mà tự dưng đi khen tôi…

Thật là…

Ngượng chín mặt luôn ấy chứ!


Từ sau cái hôm tỏ tình với tôi, tần suất Lâm Húc Trì đi tập gym tăng gấp đôi.

Ba bữa hai ngày, anh ấy lại nhắn tin sang:

【Lục tiểu thư ơi, anh vẫn đang chăm chỉ rèn luyện đây này.】

Lúc đầu tôi còn ngơ ngác, chỉ nhắn lại mỗi chữ “Ờ.”

Xong mới nhớ ra—
À phải rồi, cái hôm trước tôi trót lỡ mồm bảo “nhìn không giống người có cơ bắp gì cả”, thế là anh ấy để bụng!

Lần sau anh ấy lại nhắn tin như vậy, tôi nổi hứng đùa, liền bấm bừa một câu:

【Phải sờ thử mới biết được chứ.】

Ai dè đâu, chưa đầy một phút sau anh nhắn lại luôn:

【…Được.】

Tôi nhìn dòng chữ mà cười không ngậm nổi miệng. Chưa gì đã tưởng tượng ra cái bản mặt đỏ như gấc chín của anh ấy rồi.

Tôi đang hí hửng định gõ thêm “đùa đấy, đừng tưởng thật”, thì…

Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Rồi là một giọng nam khe khẽ, có phần lúng túng:

“Lục… Lục tiểu thư, anh… chuẩn bị xong rồi…”

“Em… có thể sờ thử…”

???

Tôi ngơ luôn.

Không đùa đấy chứ???

Anh ấy nghe lời thật à!?

Tôi quýnh quáng chạy ra mở cửa, định bụng giải thích rằng tôi chỉ nói đùa thôi mà.

Nhưng vừa hé cửa ra, tôi đã đơ toàn tập.

Ánh mắt tôi tự nhiên bị hút vào… cái bộ đồ anh ấy đang mặc.

Một chiếc hoodie đen, kéo khoá xuống tận giữa ngực, mà bên trong lại… không mặc gì.

Tôi chỉ mới liếc sơ qua…

Trời đất ơi, sáu múi! Rõ mồn một!

Táo bạo thế này, anh tưởng tôi là kiểu con gái nói đùa chứ không làm thật à!?

Nhưng mà…

Tay tôi thì không nghe lời não nữa rồi.

Nó tự vươn ra.

Không kìm được.

Sờ phát nữa xem nào.

Ối giời ơi, săn chắc thật. Mịn màng, ấm áp, còn có cả đàn hồi!

Rõ ràng mấy hôm nay anh ấy luyện tập có kết quả, cơ bụng đẹp hơn hẳn cái hôm lần đầu tôi… “lỡ tay”.

Tôi càng sờ càng khoái, miệng còn bật ra mấy tiếng cười khoái chí như kiểu vừa trúng số.

Lâm Húc Trì thì mặt đỏ phừng phừng, khẽ hỏi:

“Lục tiểu thư, bây giờ… anh có đẹp trai hơn tí nào chưa?”

Tai anh ấy đỏ như vừa bị rang muối, mà mắt lại nhìn tôi đầy hy vọng.

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, tay vẫn không ngừng “tác nghiệp”.

Rầm!

Một tiếng động vang lên phía sau.

Tôi giật mình khựng lại, quay đầu nhìn theo phản xạ.

Bé mèo nhà tôi đứng chình ình giữa phòng khách, mắt mở tròn xoe. Bát đồ ăn rơi vỡ dưới chân nó, hạt văng tung toé.

Nhìn nó như kiểu vừa phát hiện ra bố mẹ ruột trong một bộ phim truyền hình dài tập.

Ánh mắt tràn đầy sự… cảm thông.

Rõ là nó đang nghĩ:
“Cặp đôi này chơi lớn ghê. Mới yêu mà đã sờ mó công khai thế này rồi…”


Từ dạo ấy trở đi, tôi bắt đầu thấy đám mèo hoang trong khu nhìn mình bằng ánh mắt… rất chi là kỳ lạ.

Tò mò quá, tôi mở app dịch tiếng mèo ra nghe thử.

“Chính nó đấy! Con người đã dụ dỗ Vương đến mức nằm bẹp mấy ngày không gượng dậy nổi!”

“Nghe nói hai người họ đại chiến suốt ba ngày ba đêm cơ mà!”

“Chưa kể còn nửa kín nửa hở, đúng kiểu chịu chơi luôn!”

Nghe đến đây, tôi đoán ra ngay thủ phạm là ai.

Tôi cúi xuống, véo nhẹ cái đầu tròn của bé mèo trong lòng, định bụng “làm việc” với nó cho ra ngô ra khoai.

Ai ngờ chưa kịp nói gì, nó đã giãy đùng đùng rồi phi như tên bắn.

“Chạy cái gì mà chạy!?” – Tôi tức tốc đuổi theo sau.

Bé mèo lao vun vút như gió lùa, thoắt cái đã chui tọt vào cửa tiệm của Lâm Húc Trì.

Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển, dừng lại trước cửa:

“Rồi rồi, chạy nhanh lắm, giỏi lắm…”

Đúng lúc ấy, Lâm Húc Trì từ trong bước ra, tay bế bé mèo đang tỏ vẻ vô tội hết sức. Anh ấy cười, hỏi:

“Sao thế? Lại cãi nhau với con mèo à?”

Tôi hậm hực “ừ” một tiếng, lỡ lời nói luôn:

“Nó đi tung tin linh tinh về chuyện giữa tôi với anh…”

Nói đến đây, tôi chột dạ.

Thế quái nào lại kể được rằng lũ mèo đồn tôi với anh ấy đã làm mấy cái chuyện không tiện nói!?

Mặt tôi nóng bừng, liền đánh trống lảng:

“Nói chung là nói linh tinh.”

“Lỡ đâu sau này tôi không tìm được bạn trai thì sao?”

Lâm Húc Trì gật gù vẻ rất đồng cảm:

“Ừm, bé mèo đúng là không thể chịu trách nhiệm được…”

Tôi thở dài: “Đấy, phải không!”

Anh ấy bỗng nheo mắt cười khẽ:

“Nhưng… ba nó thì có thể.”

“…”

Ơ… Khoan đã.

Câu này… nguy hiểm nha!?

Tôi ấp úng:

“Anh… tôi…”

Cái đầu thì trống rỗng, cái mặt thì nóng như luộc.

Ai mà ngờ, cái người ngày xưa thấy tôi nhìn lâu còn đỏ mặt quay đi, nay lại dám chơi chiêu này cơ chứ!?

Tôi liếc nhìn bé mèo trong lòng anh.

Nó kêu “meo~” một tiếng, mắt long lanh như đang nói:

“Thôi mà mẹ ơi, đừng giận nữa. Ba con bảo sẽ chịu trách nhiệm rồi đấy!”

Ngay lúc đó, Lâm Húc Trì bước lại gần, nắm lấy tay tôi kéo nhẹ một cái.

Khoảng cách gần đến mức tôi còn nghe được cả nhịp tim của mình.

Mặt anh ấy cũng đỏ lên, nhưng giọng lại rành rọt, nghiêm túc:

“Giờ anh có thân hình đẹp rồi…”

“Không biết Lục tiểu thư có hài lòng không?”

Tôi hoảng hốt. Mắt không biết nhìn đi đâu, tay không biết để chỗ nào.

Ngẩng mặt lên thì thấy ngay khuôn mặt điển trai đang ở sát rạt.

Tôi bối rối, lắp bắp:

“Cho… cho anh một tháng thử thách.”

Anh ấy chớp mắt: “Hửm?”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:

“Nếu trong một tháng mà anh không khiến tôi thấy chán, thì tôi đồng ý.”

Ngờ đâu, Lâm Húc Trì lại lắc đầu:

“Một tháng… ngắn quá.”

“…???”

Thế là thế nào!?

Tôi lần đầu tiên thấy có người đòi kéo dài thử thách yêu đương đấy!

Anh ấy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên tiến sát lại gần hơn nữa, cúi xuống nói nhỏ:

“Hay là… thử thách cả đời đi.”

“Đến khi nào Lục tiểu thư chịu nói thích anh thì thôi.”

Cái miệng này…

Sao mà nói mượt thế không biết!

Nghe xong chỉ muốn đồng ý luôn cho xong.

Tôi giả vờ quay người bỏ đi, như kiểu không có gì xảy ra.

Đi được vài bước, tôi dừng lại, ngoái đầu lại nhìn:

“Xem anh thể hiện thế nào đã.”

Lâm Húc Trì đứng yên, nhìn tôi, mỉm cười:

“Được.”

Đúng lúc ấy, bé mèo trong tay anh ấy kêu “meooo~” một tiếng dài.

Tôi liếc mắt nhìn rồi nói:

“Còn không mau theo tôi về? Bé mèo nhà tôi đói rồi đấy.”

“Tôi về nấu cho nó ăn. Còn anh, chịu trách nhiệm bế nó về.”

Lâm Húc Trì mỉm cười dịu dàng, bước theo ngay tắp lự:

“Vâng, tất cả nghe theo Lục tiểu thư.”

– HẾT –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.