Bé Mèo Méc Chuyện

Phần 4



 

Vừa được dựng dậy, mặt mũi tôi lộ nguyên xi trước mắt hai người.

Không nghĩ ngợi, tôi lập tức… giả vờ ngất.

“Ối giời ơi… chóng hết cả mặt…”

Thật ra thì vẫn tỉnh như sáo, nhưng tôi muốn nán lại chút, nghe ngóng xem cái vụ “thất tình” của anh Lâm là như thế nào.

Thằng bé hốt hoảng:

“Ái chà chà! Chị ơi, chị ngất rồi! Anh ơi mau đưa đi viện đi!… Ủa mà sao anh nhìn thấy chị xong lại đơ ra thế?”

Lâm Húc Trì lúng túng:

“Ờ… không… không có gì đâu…”

Thằng nhóc liếc anh một cái rõ nghi ngờ:

“Anh nói dối! Nhìn cái mặt anh lắp bắp kìa!”

Anh Lâm im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Sơn… em không kể chuyện hôm qua anh tâm sự với em cho ai khác nghe đấy chứ?”

Thằng bé vỗ ngực cái bộp, nói tỉnh bơ:

“Yên tâm! Em thề không hở răng nửa lời chuyện anh bị crush chê bai đâu!”

Lâm Húc Trì cứng đơ như cây sào.

Còn tôi thì nhíu mày.

Crush chê bai?

Tự dưng trong đầu hiện lên cảnh tối qua… tôi sờ cơ bụng anh ấy.

Ơ nhưng rõ ràng cơ bụng đẹp thế cơ mà?

Vậy ra crush của anh ấy tiêu chuẩn cao thế nào mà dám chê bai?

Nếu thật sự anh ấy khóc vì thất tình, thì tôi cũng nên làm gì đó giúp anh ấy lấy lại phong độ — coi như trả ơn mấy lần được giảm giá!

Thế là tôi giả vờ “tỉnh lại”, ngáp một cái rõ dài, rồi ngơ ngác hỏi:

“Ơ… đây là đâu thế nhỉ? Anh Lâm Húc Trì? Sao anh lại ở đây?”

Sau khi nghe hai người kể lại chuyện tôi ngã rồi “xỉu”, tôi gật gù cảm ơn rối rít.

Đúng lúc đó, giọng anh Lâm vang lên bên tai:

“Lục tiểu thư… em… không nghe thấy gì đấy chứ?”

Tôi chớp mắt vài cái:

“Có nghe loáng thoáng anh với Tiểu Sơn nói chuyện…”

Mặt anh bắt đầu biến sắc.

Tôi giả bộ bình thản:

“Nhưng cũng không rõ lắm… hình như có nhắc gì đó về thể hình không đẹp thì phải?”

Tôi cố tình giấu nhẹm chuyện mình đã nghe rõ mồn một từ đầu đến cuối.

Vì tôi biết, anh Lâm dễ ngượng lắm.

Nếu tôi nói “tôi nghe hết rồi”, chắc anh ấy sẽ đỏ bừng như gấc cho xem.

Quả nhiên, vừa dứt câu, thằng nhóc liền tiếp lời với vẻ đầy chính nghĩa:

“Là do anh ấy không đẹp, chứ không phải lỗi của chị đâu nhé!”

Tôi suýt bật cười.

Cậu bé này đúng là “thần đồng minh” của tôi mà!

Đúng lúc tôi đang định kiếm cớ mở lời giúp anh Lâm lấy lại phong độ, thì rút trong túi ra tấm danh thiếp, đưa cho anh ấy:

“Cậu em mở phòng gym. Anh rảnh thì qua, cậu em sẽ chỉ tận tình, miễn phí luôn.”


Liền một tuần trời.

Cứ mỗi lần tôi dắt con mèo ra ngoài hóng gió, y như rằng lại “vô tình” đụng ngay Lâm Húc Trì từ phòng gym về.

Mà khổ nỗi, lần nào cũng vậy, anh ấy cứ thản nhiên kéo vạt áo lên, để lộ cái cơ bụng sáu múi mướt mải ngay trước mặt tôi.

Chắc là tập xong nóng người, nên mới thế? Tôi nghĩ vậy cho lành.

Sang hôm sau, lại đúng giờ đẹp trời, tôi dắt mèo đi dạo.

Bỗng dưng thấy có ánh mắt săm soi từ đâu đó chiếu tới.

Tôi ngoái đầu lại nhìn.

Ủa? Một đám mèo hoang.

Chúng nó vừa lấm lét nhìn tôi, vừa meo meo với nhau như đang bàn chuyện quan trọng lắm.

Chưa kịp phản ứng gì, con mèo nhà tôi đã bất ngờ phóng vèo một cái, chạy về phía bọn kia.

“Bé Mèo! Lại đây con!”

Tôi gọi í ới, nhưng nó phớt lờ, quay sang giao lưu thân mật với mấy con mèo hoang như bạn nối khố.

Tôi ngẩn tò te.

Ơ thế nó quen tụi kia à?

Bắt đầu tò mò, tôi liền rút điện thoại ra, mở ngay cái app dịch tiếng mèo mà hôm nọ tải về dùng cho vui.

Vừa bật chế độ dịch tự động lên, một con mèo hoang đã lên tiếng:

“Mẹ mày chính là người đã chinh phục được ‘Vương’ đúng không?”

Con mèo nhà tôi gãi tai, ngơ ngác:

“Hả? Chinh phục ‘Vương’ là sao?”

Con mèo hoang giải thích rành rọt:

“‘Vương’ chính là ông chủ tiệm đồ ăn vặt cho mèo đấy.”

“Ảnh tên Lâm Húc Trì, cho bọn tao ăn suốt, nên tụi tao gọi là ‘Vương’.”

Một con khác hăng hái chen lời:

“Có mèo thấy dạo này ‘Vương’ cứ tập gym về là tình cờ tình tang đi ngang mẹ mày đấy.”

“Không những thế, còn hay vén áo khoe múi, chắc để quyến rũ mẹ mày!”

Tôi: “…”

Tôi chớp mắt. Không, chắc là máy dịch nhầm.

Lâm Húc Trì quyến rũ tôi? Đùa à?

Rõ ràng anh ấy đang thích người khác cơ mà.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Không tin nổi.

Định bụng tắt app đi cho đỡ nhức đầu, thì nghe thấy tiếng con mèo nhà tôi, hất cằm nói như tuyên bố chủ quyền:

“Mẹ tao hấp dẫn thế cơ mà! ‘Vương’ tụi bây nói đó, chính là bố tao đấy!”

Tôi cứng người như bị ai đóng băng.

Bọn mèo hoang đồng loạt ‘meo’ lên ngạc nhiên:

“Ơ thế tức là… mày là con gái của ‘Vương’ à!?”

Bé Mèo gật đầu cái rụp, vẻ mặt đắc ý hết biết.

Thế rồi tôi tận mắt chứng kiến cảnh mấy con mèo hoang xếp hàng… cúi đầu xin được bé Mèo nhà tôi liếm lông.

Mà ai nuôi mèo rồi thì biết — cái kiểu liếm lông đó là kiểu… nể phục, kiểu như “chào đại ca”.

Tôi đứng hình mất vài giây.

Rồi bỗng bừng tỉnh.

Từng câu, từng chữ bọn mèo nói — hoàn toàn ăn khớp.

Ứng dụng dịch… không hề sai!


Hôm sau, tôi lại dắt bé mèo qua tiệm của Lâm Húc Trì.

Anh ấy đứng xa xa, quay lưng lại, đang lúi húi sắp xếp mấy thùng hàng.

Tôi đứng lưỡng lự, trong bụng nảy ra cái ý nghĩ — hay là hỏi thẳng xem người mà anh ấy thích rốt cuộc là ai?

Tự dưng lại nhớ đến lời mấy con mèo hoang hôm qua: bảo dạo này “Vương” cứ tập gym về là tìm cớ lượn qua chỗ tôi.

Nên mới có chuyện một tuần liền, tôi cứ ra đường là “tình cờ” đụng trúng anh ấy như phim sắp đặt.

Tôi lại nhớ tới hôm bé con bán hàng bảo:

“Anh ấy khó lắm mới tiếp cận được người mình thích, thế mà chỉ chạm vào có mấy cái, người ta đã quay lưng đi luôn…”

Lúc đó tôi làm gì nhỉ?

À, vỗ bụng anh ấy mấy cái, xong quay ra… ghi chép. Không một lời an ủi, không một cái liếc mắt lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, thấy mình… cũng hơi phũ thật.

Mà sao mấy chuyện này trùng hợp lạ kỳ…

Tôi nhìn túi đồ ăn vặt cho mèo trong tay, nghĩ lan man đến đâu đâu.

Đến khi ngẩng đầu lên, thì Lâm Húc Trì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi tính bước theo thì…

“Rầm!”

Ai đó va thẳng vào lưng tôi, mạnh đến mức suýt ngã dúi dụi.

“Người khôn thì tránh đường,” giọng một cô gái the thé cất lên đầy khó chịu.

Tôi quay lại.

À, Thẩm San Đồng – cái chị nhân viên hôm nọ từng mắng tôi là ăn chực.

Chị ta đẩy xe hàng đầy ắp đi qua, mặt hất lên như thể tôi đang nợ tiền nhà chị ấy ba tháng chưa trả.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Rõ ràng cô đứng chắn lối tôi trước còn gì.”

Tôi liếc quanh. Cái đoạn tôi đứng rộng rãi thoải mái, xe đẩy hai cái còn lọt, sao lại nói cản đường?

Cố tình thì có.

Tôi chẳng hiểu chị ta có thù oán gì với tôi mà ghét ra mặt như vậy.

Bé mèo nhà tôi cũng giật mình, nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên chạy vụt ra ngoài.

Thẩm San Đồng cười khẩy, nhả ra từng chữ đầy mỉa mai:

“Kìa, ngay cả mèo nhà cô còn không chịu nổi cô, bỏ chạy mất dép rồi kìa!”

Tôi đang định lên tiếng, thì một chị nhân viên khác thấy tình hình có vẻ căng, vội vã lại gần can ngăn.

Chị ấy nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm San Đồng, rồi quay sang tôi, nhỏ nhẹ:

“Chị ấy mới vào làm, còn chưa quen việc… Mong cô đừng để bụng.”

“Hay là thế này, tôi sẽ xin anh chủ giảm giá thêm cho cô, coi như thay mặt xin lỗi nhé?”

Chưa kịp trả lời, Thẩm San Đồng đã vênh mặt chen ngang:

“Chị đừng có nói hộ nữa! Tôi cố tình va vào đấy!”

“Tôi ngứa mắt với cái kiểu ăn chực của cô ta, thế thôi.”

À. Hóa ra ghét tôi… chỉ vì tôi được giảm giá?

Thế thì tôi chịu rồi.

Vì giảm giá là do chính Lâm Húc Trì đề nghị cơ mà. Tôi có ép uổng ai đâu?

Mà nếu có người được phép thấy khó chịu, thì cũng chỉ có anh ấy. Chứ chị nhân viên này lấy tư cách gì?

Cảm giác bức xúc, tủi thân dâng lên nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Tôi vốn dễ mủi lòng. Mỗi khi bị oan ức là nước mắt cứ tự động trực trào ra, không kìm nổi.

Lưng vẫn còn đau sau cú húc khi nãy.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố nuốt xuống cái nghẹn, rồi nhìn thẳng vào mắt Thẩm San Đồng, giọng chậm rãi mà lạnh tanh:

“Cô xin lỗi tôi đi. Việc vừa nãy, cô phải xin lỗi.”

“Hả?”

Thẩm San Đồng trừng mắt nhìn tôi, mặt vênh váo như thể vừa ăn gói xôi mà bị ai giành mất miếng giò:

“Tôi làm gì sai nào? Mà kể cả có sai, cô nghĩ cô đủ tư cách để tôi phải xin lỗi à?”

Chị nhân viên bên cạnh cuống lên, kéo tay cô ta:

“San Đồng! Thôi đi! Xin lỗi khách hàng đi, đừng để to chuyện!”

Nhưng chị ta cứ ngang như cua:

“Tôi không xin! Cô ta đáng bị như thế!”

Vừa dứt lời, bỗng ở cửa có tiếng meo meo vang lên dồn dập.

Tôi theo phản xạ quay lại thì suýt rơi cả túi đồ ăn trong tay.

Bé mèo nhà tôi…

Dẫn nguyên cả bầy mèo hoang ùa thẳng vào cửa hàng như một đội quân thần tốc.

Mấy con mèo cùng lúc nhảy tót lên người Thẩm San Đồng, vừa kêu vừa cào cào loạn xạ.

“Meo meo meo!”

“Meo meo meo!”

Không cần mở app dịch, tôi cũng cảm nhận được thông điệp rất rõ ràng:

“Không được bắt nạt ‘người phụ nữ của Vương’!”

“Anh em đâu, bảo vệ chị dâu!”

Tôi: “…”

Cái gì mà người phụ nữ của Vương hả trời!?

Trong khi tôi đang há hốc miệng vì choáng, thì Thẩm San Đồng thì hét toáng lên, tay chân múa loạn xạ như đánh nhau với tổ ong vò vẽ:

“Mấy con mèo khốn kiếp này từ đâu chui ra thế hả!?”

“Bẩn thỉu chết đi được! Tôi ghét nhất là mèo!”

Vừa nói, chị ta vừa huơ tay đập lia lịa vào mấy con mèo đáng thương đang cố bám trụ chiến đấu.

“Dừng lại ngay!”

Một giọng nói lạnh như nước đá vừa vang lên, không cần quay đầu tôi cũng biết là ai.

Không khí trong cửa hàng bỗng chốc im phăng phắc như bị ai nhấn nút dừng.

Lâm Húc Trì đang sải bước đi vào, ánh mắt lạnh tanh, mặt căng như dây đàn.

Tôi chưa từng thấy anh ấy nổi giận như thế bao giờ.

Thẩm San Đồng đứng sững lại, mặt tái mét:

“Ông… ông chủ…?”

Anh ấy không đáp ngay, mà đi thẳng đến trước mặt chị ta, giọng trầm trầm nhưng rõ ràng từng chữ:

“Cô bị đuổi việc.”

“Cái gì cơ!? Vì sao!?”

Thẩm San Đồng tròn mắt như không tin nổi tai mình.

Lâm Húc Trì bình thản đáp:

“Tôi tuyển nhân viên, điều kiện đầu tiên là phải yêu mèo. Mà cô thì sao? Ghét mèo đến mức đánh chúng không ghê tay.”

“Cô đã nói dối ngay từ buổi phỏng vấn.”

Anh ấy liếc nhìn tôi, chợt thấy khoé mắt tôi còn đọng lại chút nước mắt.

“…Và hơn hết…”

“Làm khách khóc. Đấy là cái cách cô đối xử với khách à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.