Biết chuyện rồi thì thôi khỏi nói, tôi bế thẳng bé mèo về nhà để “giáo huấn” lại từ đầu.
Cũng phải dùng tới máy phiên dịch tiếng mèo, chứ nói tiếng người nó cứ giả ngơ, không chịu tiếp thu.
Vừa bật app, vừa gõ vài câu dằn mặt, tiếng mèo phát ra từ điện thoại làm nó giật nảy mình.
Mắt nó tròn như hòn bi, nhìn tôi như thể không tin nổi vào tai mình.
Chắc nó không ngờ mẹ nó cũng biết “tiếng dân tộc” nhà nó.
Sau khi tôi kiên nhẫn giải thích mấy câu, nó mới hiểu ra tình hình đang căng như dây đàn.
Tôi hỏi, giọng “dịch” sang tiếng mèo vẫn nghiêm nghị:
“Tự nhận lỗi chưa?”
Nó gật đầu cái rụp, ngoan như chưa từng biết phản kháng là gì.
Tôi tiếp tục hỏi:
“Thế mấy lần trước có từng nói bậy nói bạ gì không?”
Nó lắc đầu lia lịa như chống chế.
Mà tôi thì chưa tin lắm.
Vì tôi nhớ rất rõ, mấy lần nó “giao lưu” với anh Lâm xong, thể nào anh ấy cũng liếc trộm tôi, mặt đỏ như gấc.
Tôi có linh cảm mãnh liệt là con mèo này đã từng nói những thứ không nên nói.
Thấy tôi nghi ngờ, nó bèn “meo” lên một tiếng, kiểu như đang thanh minh.
Tôi lại bật app dịch.
Lần này, giọng phiên dịch vang lên:
“Trước đây con chỉ kể cho ba nghe mấy chuyện sinh hoạt thường ngày của mẹ thôi. Ấy thế mà ba đã đỏ mặt tía tai rồi.”
Tôi: “…”
Chỉ nghe kể mấy chuyện sinh hoạt hằng ngày mà cũng đỏ mặt?
Chẳng lẽ anh Lâm là người có trái tim yếu đuối đến thế?
Tôi còn đang ngơ ngẩn nghĩ ngợi, thì bé mèo lại tiếp tục “meo” một tràng, app dịch cái rụp:
“Hôm nay ba không chịu giảm giá, nên con mới lôi mẹ ra ‘dụ’. Thế mà lại trúng phóc!”
“Con thề, hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối! Thật đấy!”
Nói xong còn giơ một chân lên, bắt chước kiểu người ta thề thốt, trông vừa buồn cười vừa lươn lẹo.
Tôi nhìn mà tức không buồn mắng.
Thôi, dạy thêm một trận nữa cho chừa, rồi mới tha.
Mà đúng lúc đang định kết thúc bài “giáo huấn”, thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng cốc cốc.
Tôi ra mở cửa, thấy Lâm Húc Trì đang đứng ngơ ngơ ở ngoài, hai tay đút túi, mặt vẫn còn đỏ như vừa bị nắng táp.
Anh ấy gãi đầu, rồi nói khẽ:
“Chuyện lúc chiều ở cửa hàng… anh xin lỗi nhé.”
“Lẽ ra anh không nên tự tiện giảm giá kiểu thế.”
Tôi định bật cười, nhưng vẫn cố giữ mặt nghiêm.
Thật ra, nghĩ lại thì lỗi đâu hoàn toàn ở anh ấy.
Bé mèo nhà tôi nó bịa chuyện, nói linh tinh trước cơ mà.
Mà cũng phải công nhận, anh Lâm chiều nó quá, thành ra nó nói gì cũng gật gù, không tính toán gì luôn. Lỗ thì lỗ, chứ miễn là mèo cưng vui.
Ai dè hôm nay lại bị nó gài một vố đau thế.
Thôi thì… tôi cũng chẳng trách được.
Cơ mà nhìn mặt anh Lâm lúc này vẫn đầy vẻ áy náy, tôi vừa buồn cười vừa thương.
“Thì… nói đi cũng phải nói lại,” anh lúng búng mãi mới thốt ra được câu, “Chung quy lại, là anh có phần lợi dụng em…”
Anh ngập ngừng một lúc, rồi tiếp, “Hay là… em cũng lợi dụng anh một lần cho công bằng?”
Tôi đang định hỏi “lợi dụng kiểu gì”, thì trong đầu đột nhiên nảy số, liền bật thốt ra:
“Thế… cho tôi sờ thử cơ bụng được không?”
Nói xong câu đấy, tôi muốn tự vả luôn.
Thật ra tôi đâu có ý gì đâu. Nhưng tự dưng đúng lúc đó lại nhớ ra cốt truyện mình đang bí — cái cảnh nữ chính sờ cơ bụng nam chính.
Tôi — một con bé chưa từng yêu ai — làm sao mà tưởng tượng nổi cơ bụng thật thì cảm giác ra sao?
Chạm vào nó thế nào? Cứng mềm ra sao? Nam chính lúc đó sẽ phản ứng gì? Ngượng? Giật mình? Hay giả vờ bình tĩnh?
Mấy cái đó tôi mù tịt.
Giờ có cơ hội “nghiên cứu thực tế”, bỏ qua thì phí lắm chứ!
Nhưng tôi cũng đâu dám khai thật là để viết truyện.
Thấy anh Lâm có vẻ đắn đo, tôi làm bộ thất vọng, thở dài cái thườn thượt:
“Thôi… thế để tôi đi tìm người khác vậy.”
Nói xong còn cố làm ra vẻ kiêu hãnh quay người đi, trong đầu thì đang lật sổ danh bạ xem còn ai có cơ bụng không.
Mà nghĩ mãi chẳng ra ai.
Tôi làm gì quen ai đủ cơ bắp đâu chứ, mà còn phải nam giới, còn phải sẵn sàng cho sờ nữa?
Thật sự là bế tắc.
Đúng lúc tôi còn đang băn khoăn chưa nghĩ được cách nào, thì thấy cổ tay bị giữ lại.
Lâm Húc Trì nắm lấy tay tôi, giọng anh ấy gấp đến mức gần như lạc:
“Không được! Không được đi tìm người khác!”
“Anh… anh làm được!”
Tôi quay đầu lại.
Thấy Lâm Húc Trì đang ngượng ngùng từ từ kéo vạt áo lên.
Áo thì là áo len cổ cao, nhưng mặt anh ấy thì đỏ rực như quả gấc chín, trông đến là thương.
“…Em… cứ sờ đi.”
Tôi cũng chẳng khách sáo, liền nghiêm túc vươn tay ra, làm việc đến nơi đến chốn.
Cơ bụng cứng thật. Không uổng công chờ đợi!
Nhưng đang say sưa cảm nhận, thì khoé mắt tôi lia qua thấy… anh Lâm hơi đỏ hoe.
Người thì run run, còn giọng thì nhỏ như muỗi kêu:
“Chưa đủ à…?”
Tiếng anh vang lên bên tai, nhẹ mà như dỗi.
Tay anh kéo kéo cổ áo, môi mím chặt, nhìn y như đang cố kìm chế cảm xúc.
Trời đất ơi… sao tự nhiên tôi lại thấy như mình vừa ăn hiếp người ta thế?
Tôi giật mình rụt tay về, nghiêm mặt bảo:
“Thôi, được rồi. Anh về đi.”
Nói xong thì ngồi phịch xuống ghế sofa, vớ lấy cái điện thoại ghi chép ngay.
Phải tranh thủ viết lại cảm giác lúc nãy, không tí nữa quên mất thì tiếc hùi hụi.
Mải mê gõ gõ, tôi quên mất còn người đang ngồi bên cạnh.
Một lúc sau, có tiếng nói nhẹ hẫng vang lên:
“…Thế… anh về thật nhé?”
“Ừ.”
Tôi không ngẩng lên luôn, đang gõ nước rút.
Cả đêm hôm đó tôi gồng hết sức, viết liền tù tì được nguyên đoạn, rồi up luôn cho nóng.
Trước khi lăn ra ngủ bù, tôi dậy chuẩn bị sẵn bữa cho bé mèo.
Vừa đổ hạt ra bát mới phát hiện: hết sạch, chỉ còn đúng một bữa.
Thôi thì, dậy cái qua tiệm của anh Lâm mua thêm cũng chưa muộn.
Tỉnh dậy thì đã xế chiều.
Tôi lọ mọ đến tiệm, lựa được mấy túi đồ ăn cho mèo, rồi mang ra quầy tính tiền.
Nhưng ngẩng lên lại thấy hôm nay trong quầy chỉ có một cô nhân viên, những người khác không thấy đâu.
Đang đứng chờ, thì bỗng dưng có tiếng xì xào, nhỏ nhưng chói tận óc:
“Đồ ăn chực.”
Tôi đứng hình luôn. Quay sang thì thấy cô nhân viên kia đang nhìn tôi.
Trong tiệm lúc này chỉ có hai người: tôi và cô ta.
Thế thì người vừa nói… còn ai vào đây nữa?
Tôi cau mày, chưa kịp nói gì thì cô ta đã nhếch mép, hất hàm lên nói đầy vẻ khinh khỉnh:
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Hôm nay ông chủ đến sưng hết cả mắt, chắc tại bị cửa hàng lỗ vốn, bị cô với con mèo nhà cô dắt mũi đấy!”
Tôi sững người.
Hóa ra chuyện mèo nhà tôi biết mặc cả đã lan truyền khắp cửa hàng. Nhân viên nào cũng biết.
Tôi hơi do dự, khẽ hỏi:
“Anh ấy… khóc à?”
Chứ rõ ràng lúc rời khỏi nhà tôi, anh vẫn bình thường lắm mà.
Cô nhân viên bĩu môi, nhún vai cái rõ mạnh:
“Còn gì nữa!”
Nói rồi ném bịch đồ ăn mèo xuống chân tôi, giọng chanh chua như nước cốt chanh chưa pha:
“Trả tiền rồi cút! Ở đây không ai hoan nghênh cô cả!”
Tự dưng, tôi thấy chột dạ.
Lẳng lặng cúi xuống nhặt túi đồ ăn mèo, dúi tiền vào tay cô nhân viên rồi lủi đi như kẻ trộm.
Không dám cãi lại nửa câu.
Vì thật ra, tôi biết cô ta nói cũng chẳng sai.
Lâu nay tôi để con mèo nhà mình ra mặc cả, cậy nó “mồm mép dẻo quẹo” mà hưởng khuyến mãi không ít.
Mà cái cửa hàng của Lâm Húc Trì… lỗ nặng như thế, ai biết đâu một phần không nhỏ lại do hai mẹ con nhà tôi “chơi chiêu”.
Ra đến ngoài đường, vừa đi vừa thấy cắn rứt.
Tôi lững thững bước, định bụng lát nữa tìm anh ấy nói chuyện đàng hoàng, xin lỗi rồi tính chuyện bù đắp.
Từ xa đã thấy bóng lưng quen thuộc — anh Lâm đang nói chuyện với anh shipper, có vẻ chưa thấy tôi.
Tôi định chạy lại, nhưng chưa kịp thở đã trượt chân bước hụt.
Thế là…
Phịch!
Cả người đổ vật xuống như cây chuối bị chặt gốc, mặt đập thẳng xuống đất.
Tôi choáng váng, đất cát bám đầy mặt mũi, chân thì ê ẩm, có vẻ bị trẹo rồi.
Đang lồm cồm chưa kịp ngồi dậy, thì nghe thấy tiếng trẻ con gọi bên tai:
“Chị ơi, chị có sao không?”
Một giọng bé xíu, lanh lảnh, nghe đúng là của một cậu nhóc.
Thằng bé cố gắng đỡ tôi dậy nhưng yếu quá, không nhấc nổi.
Tôi đau gần chết mà vẫn ráng cười:
“Không sao đâu, em đi đi, chị ngồi nghỉ tí là được.”
Thằng nhóc dứt khoát:
“Không! Không được! Chị bị ngã cơ mà!”
Tôi còn chưa kịp xua tay, thì nó đã hét toáng lên:
“Anh Lâm Húc Trì ơiiii! Ở đây có người ngã nèee! Anh mau qua giúp em vớiii!”
Tôi giật nảy mình.
Gì cơ!?
Nghe thấy tên “Lâm Húc Trì” vang lên rõ mồn một, tôi chỉ muốn độn thổ.
Ngó xuống nhìn quần áo mình thì bụi bám đầy, đầu tóc bù xù, mặt mũi chắc cũng như vừa chui từ ổ rơm ra.
Thế này mà để anh ấy nhìn thấy à?
Mất mặt quá rồi!
Trong tích tắc, tôi quyết định nằm vật ra đất lần nữa, úp mặt xuống nền xi măng như xác sống.
“Đừng lo cho chị… chị ổn!”
Thằng bé ngơ ngác:
“Ơ chị ơi, sao chị lại nằm xuống nữa rồi?”
Tôi không tiện giải thích.
Vài giây sau, tôi cảm nhận được hai bàn tay nâng cánh tay mình dậy.
Một tay nhỏ nhỏ — chắc của thằng bé.
Tay kia… to hơn, ấm hơn…
Chết rồi.
Anh Lâm thật sự chạy đến rồi.
Tôi ráng cúi đầu, chỉ mong đất nứt ra nuốt mình cho nhanh.
Trong lúc đang được dựng dậy, tôi nghe thấy giọng thằng bé lí nhí bên tai, đầy thiện ý (nhưng chẳng hề đúng lúc chút nào):
“Anh ơi, sao mắt anh vẫn còn đỏ thế? Em nói rồi mà, thất tình thì có gì đâu, khóc xong là hết!”
Tôi: ???
Khoan!
Thất tình!?
Không phải là lỗ vốn hả!?
Sao càng nghe càng sai thế này!?