Tôi nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn kia, chết sững mấy giây.
Làm đại ca với làm ba thì liên quan gì đến nhau mà lại “xung đột”?
Mà khoan đã… nãy giờ tôi có nói chữ ba đâu nhỉ?
Tôi kéo lại đoạn chat trước, soát từng dòng một.
Không hề có. Tuyệt nhiên không!
Thế có nghĩa là—
Từ đầu đến giờ, anh Lâm Húc Trì không hề định làm đại ca mèo nhà tôi…
Mà là muốn làm ba nó!?
Tự dưng đầu óc tôi bật lại một đoạn kí ức:
Hôm mèo nhà tôi phá tanh bành tiệm người ta, làm đổ bao nhiêu đồ. Vậy mà anh ấy không bắt đền, còn nhận nó vào làm linh vật cửa hàng.
Giờ ngẫm lại—
Chắc là vì… muốn làm bố của nó thật.
Tôi bừng tỉnh như người vừa thông não, liền nhắn lại:
[Không sao đâu, tôi đồng ý để anh làm ba của bé mèo.]
Có thêm một người chiều nó, tôi còn mừng không hết.
Chứ keo kiệt gì cái chức ba nuôi.
Anh Lâm chắc đang hồi hộp lắm, vì tin nhắn trả lại có phần… vấp váp:
[Anh… Anh thực sự được à? Em thật sự cho phép anh làm ba của bé mèo?]
Tôi ngồi nhìn tin mà chả hiểu sao anh ấy lại xúc động ghê thế.
Ơ hay, chỉ là làm “ba nuôi” thôi mà.
Chứ ai bắt đi họp phụ huynh đâu.
Tôi vẫn gật đầu chắc nịch (qua tin nhắn):
[Ừ, đồng ý rồi đấy.]
Chưa kịp thở ra cái “phù”, đã thấy điện thoại ting ting ting liên tiếp mấy cái—
Anh ấy gửi liền mấy phong bao lì xì.
Ghi chú bên dưới còn tử tế hẳn hoi:
[Tiền lì xì đổi cách gọi của bé mèo.]
Tôi bấm mở, tưởng mấy đồng lấy may. Ai dè…
Hai chục ngàn tệ.
Tôi suýt làm rơi cả điện thoại.
Thôi xong rồi. Tôi đúng là đã kiếm cho mèo nhà mình được một ông ba… vừa giàu vừa rộng rãi!
Sáng hôm sau,
Tôi đưa bé mèo đi “làm việc” như mọi khi, tiện thể ghé vào cửa hàng mua ít đồ ăn vặt cho nó.
Dạo này nó nghiện mấy loại pate trong tiệm này lắm.
Chọn xong tôi ra quầy thanh toán. Ai ngờ hôm nay anh Húc Trì tự đứng quầy.
“Lấy từng này thôi à?” – anh hỏi, tay vừa quét mã vừa cười nhẹ.
Tôi định gật đầu thì thấy bé mèo thong thả đi tới, trông như sắp đi họp phụ huynh.
Tôi bế nó lên, đàng hoàng giới thiệu:
“Con à, đây là ba con đấy, nhớ chưa?”
Cái phong bao hai chục ngàn không thể để trôi qua trong lặng lẽ được.
Lâm Húc Trì lập tức đỏ mặt, vừa cúi đầu quét hàng vừa lí nhí:
“Ờm… ba đây.”
Quét xong, anh ấy bảo:
“Một trăm tệ, để anh quét mã em luôn nhé?”
Tôi gật đầu, lấy điện thoại đưa ra, nhưng đúng lúc chuẩn bị quét thì…
Một cái chân mèo bé xíu, lông trắng mềm, đột nhiên đè lên màn hình.
Tôi: “Ơ?”
Cúi nhìn thì thấy thủ phạm— bé mèo đang chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại tôi.
“Sao thế con?”
Nó kêu mấy tiếng “meo meo” đầy quyết đoán.
Tôi chịu, chẳng hiểu gì. May có phiên dịch viên chính hiệu đứng bên cạnh.
Lâm Húc Trì nhẹ nhàng thông báo:
“Mèo nhà em bảo… đợi tí đã, chưa thanh toán vội.”
Ờ, được. Có lý do gì nữa không?
Ngay sau đó, bé mèo nhảy vù lên quầy thu ngân, bắt đầu… đàm phán với anh Húc Trì bằng tiếng mèo.
Anh Húc Trì ngồi nghe rất nghiêm túc, thi thoảng còn gật đầu như đang bàn chuyện làm ăn.
Một lúc sau, anh cười cười, bảo:
“Xin lỗi, cửa hàng hiện không có chương trình giảm giá nào.”
…
Tôi chết lặng.
Hóa ra nãy giờ nó ngăn tôi quét là để hỏi anh Húc Trì xem có khuyến mãi không!?
Tự dưng tim tôi mềm nhũn. “Con tôi lớn rồi…” – tôi thầm nghĩ, mắt long lanh.
Nhưng đâu đã xong. Bé mèo vẫn tiếp tục “meo meo” gì đó, mặt nghiêm túc như đang họp với đối tác.
Anh Húc Trì cũng không kém phần lịch sự, “meo” lại đều đều, giọng dịu dàng.
Tôi thì đứng xem như người ngoài hành tinh, không hiểu mô tê gì. Nhưng giữa lúc đó, thấy anh Húc Trì thỉnh thoảng lại liếc tôi một cái.
Mặt đỏ ửng lên, cứ như có gì đó ngại ngùng lắm.
Tôi nhíu mày:
“Ơ, sao lại… đỏ mặt?”
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Mãi một lúc sau, cuộc đàm phán giữa một người một mèo mới chịu dừng.
Tôi nhìn sang bé mèo—
Mặt nó vênh lên, đuôi ngoáy tít.
Rõ mười mươi là nó vừa thắng trận.
Còn anh Lâm Húc Trì thì…
Tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy anh ấy đang cắn môi, mặt đỏ gay như quả cà chua bị nắng cả ngày.
Cái kiểu ngại ngùng mà không biết giấu vào đâu, trông vừa buồn cười vừa thương thương.
Anh cúi đầu bấm bấm trên máy tính tiền, tránh nhìn thẳng vào tôi.
Rồi lắp bắp nói:
“Anh… giảm cho em 50%, chỉ cần trả 50 tệ thôi.”
Tôi hơi sững lại.
Ơ thật á?
Bé mèo nhà tôi đàm phán được nửa giá hẳn hoi!
Tôi quay sang nhìn nó lần nữa. Nó đang liếm lông, mặt bình thản như thể vừa làm một việc rất đỗi bình thường.
Nhưng trong lòng tôi— vỗ tay bôm bốp!
Con tôi giỏi quá!
Vào tiệm ăn vặt mà còn biết mặc cả!
Sau lần đó, mọi chuyện cứ diễn ra y hệt.
Cứ tôi bước vào cửa hàng, bé mèo lại lôi ngay anh Lâm ra “meo meo” một hồi.
Rồi tôi lại được… giảm giá 50%.
Hai “người” ngồi thương thảo, trao đổi rôm rả.
Còn tôi đứng ngoài, kiểu: “Ủa? Đang bàn gì thế? Cho tôi hóng với?”
Nhưng khổ cái là… tôi không biết tiếng mèo!
Không biết, không hiểu, không chen vào được.
Cảm giác bị cho ra rìa nó đau lắm.
Cho đến một hôm, tôi đứng cầm bịch pate, nhìn hai người đó meo meo gật gù, chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ:
Hay là… mình mua cái máy phiên dịch tiếng mèo nhỉ?
Nói là làm.
Tôi đặt ngay một cái máy phiên dịch tiếng mèo trên mạng.
Mà đúng hơn, là một cái app—dịch tiếng mèo ra tiếng người, rồi ngược lại.
Thời đại công nghệ đúng là tiện thật.
Lần sau ghé tiệm mua đồ ăn cho mèo, như thường lệ, bé mèo nhà tôi lại xông xáo bước lên, “meo meo” một hồi với anh Lâm.
Tôi tranh thủ móc điện thoại ra, hí hửng mở app.
Vừa đeo tai nghe vừa nghĩ:
“Phen này mình cũng được góp lời trong cuộc trò chuyện rồi nhá!”
Sợ phần mềm nó dịch linh tinh, tôi bật tai nghe để kiểm tra trước.
Ngay khi bé mèo bắt đầu kêu, ứng dụng cũng bắt đầu dịch.
Tôi ấn nút nghe thử.
Giọng máy vang lên trong tai nghe, nghe rõ mồn một:
“Ba ơi, lần này vẫn theo giá cũ nha—giảm nửa đi ạ!”
Tôi: “…?”
Ơ?
Rồi giọng Lâm Húc Trì đáp lại, hơi lúng túng:
“Không… không được đâu, giảm mãi thế này anh lỗ mất…”
Bé mèo thở dài một tiếng, nghe rất già đời:
“Thế à? Con đang định kể cho ba nghe hôm nay mẹ con mặc cái váy ren kia kìa, ba biết không? Cái váy hồng hồng, có viền hoa ấy…”
Tôi:
…
Đầu tôi như treo bảng “tạm thời ngừng hoạt động”.
Phải mất mấy giây tôi mới hiểu nổi mình vừa nghe thấy cái gì.
Xong mặt nóng rực lên như bị úp nồi cơm điện vào mặt.
Con mèo láo toét này!
Thế mà cũng nói được với người ta!?
Trong lúc tôi còn đang xấu hổ muốn độn thổ, thì giọng Lâm Húc Trì vang lên—rất to, rất rõ:
“Đ-đừng nói nữa!”
Tôi giật mình tháo vội tai nghe ra.
Lúc đó mới nhận ra:
Anh ấy… đã chuyển từ tiếng mèo sang tiếng người từ lúc nào không hay.
Tôi quay sang nhìn.
Anh Lâm đang đỏ mặt như ai vừa tát hai cái vào má.
Tay thì che mặt, giọng lắp bắp:
“Được rồi, 50% thì 50%! Đừng nói nữa…”
Cái vẻ bối rối ấy—cứ như bị mèo tống tiền chứ không phải đang nói chuyện với thú cưng.
Mà hình như… anh ấy không nhận ra là vừa lỡ mồm nói tiếng người.
Tôi thì đứng đơ ra một lúc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Ơ hay?
Hóa ra bao lần được giảm giá nửa là…
vì cái váy ren màu hồng của tôi á!?