Bé Mèo Méc Chuyện

Phần 1



 

Anh hàng xóm đẹp trai mở một tiệm đồ ăn vặt cho mèo.

Vì biết nói tiếng mèo, anh ấy được mấy con mèo trong khu quý lắm, nhất là con mèo nhà tôi.

Mỗi lần tôi dắt nó sang mua đồ, hai “người” lại ríu rít tám chuyện không dứt.

Anh hàng xóm thì thỉnh thoảng cứ liếc sang tôi, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, rồi lén lút bấm máy giảm giá 50%.

Tôi thì chẳng hiểu mô tê gì, đứng bên cạnh mặt ngơ ra như bị lag.

Cho đến hôm tôi mua được cái máy dịch tiếng mèo, tôi mới vỡ lẽ.

Mèo: “Như cũ nha, giảm nửa giá cho mẹ tôi.”

Anh hàng xóm bối rối: “Thôi… thế này anh lỗ mất.”

Mèo giả vờ thở dài: “Tôi còn đang định khen hôm nay mẹ tôi mặc váy ren kia kìa… Cái váy hồng hồng, có viền hoa í…”

Mặt anh hàng xóm đỏ tưng bừng: “Thôi thôi… được rồi, 50% thì 50%!”

Khoan đã… hóa ra tôi được giảm giá vì cái váy hồng à!?


1
Dạo này trong khu vừa mở một tiệm đồ ăn vặt cho mèo.

Tôi cúi xuống hỏi bé mèo trong lòng:

— Cưng ơi, đi ăn vặt không?

Nó đang mặc cái áo bông đỏ mẹ tôi may, khẽ gật đầu ra chiều sành điệu lắm.

Vừa bước vào cửa tiệm, tôi hoa cả mắt.

Tiệm to, sạch sẽ, đồ ăn thì ngập tràn từ trên kệ xuống dưới đất, cái gì cũng thơm lừng.

Tôi đặt mèo vào xe đẩy chuyên dụng, rồi thong dong đẩy nó đi dạo một vòng như đi siêu thị.

Sau một hồi chọn tới chọn lui, tôi ôm cả rổ đồ mèo về quầy tính tiền.

Bỗng cái loa cửa hàng vang lên:

— Báo cáo! Hiện có một bé mèo Silver Shaded bị bắt quả tang đang ăn vụng. Mời chủ nhân tới quầy dịch vụ nhận mèo!

Tôi phì cười, cúi xuống nói:

— Cưng ơi, trùng hợp ghê. Cũng giống con là Silver Shaded này. Mà ham ăn quá, trộm cả đồ ăn!

Tôi liếc xuống xe đẩy…

… Rồi cứng họng.

“…”

Xe trống trơn.

Không thấy bóng mèo đâu.

Đúng lúc đó, loa lại vang lên:

— Thông tin bổ sung: bé mèo Silver Shaded ăn vụng có mặc áo bông đỏ.

Tôi: “…”

Silver Shaded. Áo bông đỏ.

Rồi. Trúng chốt.

Là con mèo nhà tôi chứ còn ai vào đây nữa!

Tôi ba chân bốn cẳng chạy tới quầy dịch vụ. Bé mèo “tội đồ” nhà tôi thì đang ngồi chễm chệ gặm tang vật, trông tỉnh như không.

Vừa định xông tới thì có tiếng gọi:

— Ông chủ ơi, có người tới rồi nè!

Tôi ngẩng đầu lên.

Ơ kìa…

Chủ tiệm không ai khác, chính là anh hàng xóm của tôi — Lâm Húc Trì.


Anh hàng xóm chuyển đến đây cách đây hai tháng.

Hôm anh ấy dọn về, cả xóm xôn xao như có hội. Ai cũng tò mò ngóng ra ban công xem “hàng xóm mới” mặt ngang mũi dọc ra sao.

Ai ngờ lại là một anh chàng cao to, mặt mũi sáng sủa, trông vừa hiền lành lại vừa đẹp trai.

Anh ấy ăn mặc chỉn chu, nho nhã, mà cười cái là ai nhìn cũng mát ruột.

Hôm đó, anh mang theo một hộp quà nhỏ, gõ cửa nhà tôi.

Là lần đầu tôi gặp anh.

— Chào em, anh mới chuyển đến, làm hàng xóm với nhau nên có chút quà ra mắt.

Anh ấy cười nói thêm:

— Mong sau này hai nhà sống với nhau vui vẻ, chan hoà.

— Vâng ạ…

Từ hôm đó trở đi, hễ có đồ gì ngon hay lạ lạ là anh ấy lại mang sang nhà tôi một ít.

Anh ấy tốt thật sự, lại còn nhiệt tình.

Có lần, anh tặng tôi một hộp sô-cô-la, ăn một miếng là tan chảy trong lòng.

Thèm quá nên tôi mò lên mạng tìm mua đúng loại đó.

Vừa thấy giá xong, tôi suýt thì nghẹn họng.

Một hộp tận hơn hai nghìn tệ!?

Tôi nhìn cái giá mà tay run run, tim đập thình thịch như trống làng.

Lúc đấy tôi mới tỉnh ra: À, hóa ra hàng xóm nhà mình là người có điều kiện.

Thế nên bây giờ biết anh là chủ cửa hàng lớn kia, tôi cũng không lấy làm lạ.


3
— Tiểu thư Lục Niệm Lê, sao em lại ở đây?

Tiếng gọi quen quen vang lên bên tai, là giọng Lâm Húc Trì.

Tôi chỉ tay về phía “kẻ phạm tội” đang ung dung nhai đồ ăn, vừa thở dài vừa xoa trán:

— Em đến nhận mèo về anh ạ.

Lâm Húc Trì nhìn theo tay tôi, rồi gật gù ngay:

— Trước khi em đến, anh nghe nhân viên báo có con mèo vừa ăn vụng vừa làm đổ cả đống đồ… Không ngờ lại là con mèo nhà em.

Anh cười nhẹ:

— Thôi, bỏ qua đi.

— Ơ làm sao mà được chứ? — Tôi nghiêm mặt. — Anh cứ tính xem thiệt hại bao nhiêu, em đền.

Dù biết anh ấy tốt bụng thật, nhưng tôi không thể cứ “ăn vạ lòng tốt” mãi thế được.

Nghe vậy, Lâm Húc Trì cầm cái máy tính nhỏ trên quầy, bấm lạch cạch vài cái.

Tôi ghé mắt nhìn…

Suýt ngã ngửa.

Ba mươi ngàn tệ.

Tôi là một tác giả viết truyện. Ba mươi ngàn tệ là tiền công gõ chữ còng lưng trong mấy tháng trời!

Tôi cố gắng vờ như bình tĩnh, nặn ra một nụ cười cứng đờ:

— Anh cho em… trả góp được không? Giờ em không kham nổi đâu…

Lâm Húc Trì ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

— Hay là thế này đi, cô Lục. Vì là lỗi của mèo, thì để nó chịu trách nhiệm.

Tôi đơ người ra:

— …Mèo? Chịu trách nhiệm?

Nó còn chưa phân biệt được “ngồi xuống” với “đứng lên” cơ mà!

Thấy tôi nghi ngờ, Lâm Húc Trì cười:

— Ý anh là, cho mèo nhà em làm… nhân viên cửa hàng một tháng. Gọi là linh vật ấy. Ngày nào cũng đến ngồi ở đây là được. Anh lo cơm hộp — à không, đồ ăn đóng hộp.

Tôi vẫn còn phân vân:

— Nhưng mà… liệu nó có nghe lời anh không?

— Thử xem. Anh biết nói tiếng mèo mà.

Dứt lời, Lâm Húc Trì nghiêm túc đứng đối diện con mèo, “giao tiếp” với nó vài câu gì đấy mà tôi nghe chỉ như tiếng “meo meo” có nhạc điệu.

Con mèo nhà tôi từ vẻ mặt nghi ngờ ban đầu chuyển sang ánh mắt sùng bái rực sáng.

Mắt nó như muốn nói:

“Trời ơi, người này… biết nói tiếng mèo thật kìa!”


Mấy hôm nay, bé mèo nhà tôi ngày nào cũng đi làm ở cửa hàng của anh Lâm Húc Trì, ngoan ngoãn như kiểu đi làm công ăn lương.

Ban đầu tôi còn tưởng nó lười, lại mè nheo không chịu rời ổ ấm. Ai ngờ đâu, sáng nào cũng thấy nó ngồi chờ sẵn ở cửa, mặt nghiêm chỉnh như sắp đi họp giao ban.

Mà cũng lạ…

Dạo gần đây, đêm nào tôi cũng bị đánh thức bởi tiếng sột soạt sột soạt trong nhà.

Lúc đầu còn tưởng mèo lại lén ăn vụng đồ ăn vặt.

Tôi bật dậy kiểm tra, nhưng ngó mãi chẳng thấy gói nào hao hụt. Kệ, tưởng nó nghịch nghịch tí lại thôi.

Cho đến một đêm nọ—

“Rầm!”

Tiếng cửa đóng cái rầm giữa đêm khiến tôi bật dậy như cái lò xo.

Ngoảnh sang bên cạnh— chỗ bé mèo vẫn nằm ngủ — trống trơn.

Ngó quanh phòng, thì thấy cửa phòng ngủ cũng bị đóng chặt.

Chắc tiếng động ban nãy là nó tự đẩy cửa ra ngoài.

Mèo nhà tôi lâu nay vẫn biết mở cửa, đóng cửa. Nhưng nửa đêm thế này, nó mò ra ngoài làm gì mới được chứ?

Tôi còn đang lò dò xỏ dép thì…

Điện thoại sáng đèn.

Là tin nhắn của anh Húc Trì.

[Lục tiểu thư, xin lỗi vì làm phiền em lúc nửa đêm…]

[Mèo nhà em mang cả túi đồ ăn vặt cho mèo sang tìm anh, bảo là… muốn nhận anh làm đại ca.]

Tôi đọc mà mắt trợn tròn.

Hóa ra mấy hôm nay nó bới tung nhà không phải để ăn vụng, mà là đóng gói lễ vật đem sang tặng anh hàng xóm!?

Lễ vật là một túi đồ ăn vặt mà nó bình thường coi như vàng, đến tôi còn chưa được đụng vào mấy.

Thế mà giờ lại đem đi “cống nạp” cho một người đàn ông mới quen dăm bữa!?

Tôi… hơi bị ghen tị đấy nhé.

Không lâu sau, lại có tin nhắn tiếp theo:

[Anh có hỏi thử, mèo nhà em bảo, người mà biết nói tiếng mèo như anh là hiếm lắm. Quá giỏi. Rất xứng đáng làm đại ca.]

[Cái túi đồ ăn vặt đó là “lễ ra mắt” nó dâng anh.]

Tôi nhớ lại cái hôm ở cửa hàng, cái ánh mắt long lanh như sấm chớp giữa trời quang khi nó nghe anh ấy “meo” đôi câu…

Hóa ra không phải nó ngưỡng mộ đơn thuần. Mà là thật sự bái làm đại ca.

Tôi lăn lộn một vòng trên giường, rồi nhắn lại:

[Cũng hay đấy. Xem anh có muốn làm đại ca mèo không.]

Đại ca mèo, nghe vừa buồn cười vừa có vẻ… oai ra phết.

Anh Húc Trì trả lời rất nhanh:

[Anh nghĩ anh không nhận thì không được rồi. Không khéo làm sứt mẻ quan hệ.]

Tôi đọc mà ngẩn ra.

Quan hệ gì chứ? Làm đại ca mèo thì liên quan gì?

Ngay sau đó, anh ấy gửi thêm một dòng:

[Vì làm đại ca của bé mèo… thì hơi lấn cấn với một cái danh khác — ba của nó.]

Tôi cứng họng luôn.

Anh ơi, anh đang thả thính đấy à!?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.