Thích Thầy Là Sở Trường Của Em

Chương 3



Sau đám cưới, tôi mặt dày mặt dạn xin đi nhờ xe thầy Hàn Trừng.

Trong xe, radio đang phát một bài hát tên là Vịnh Alaska.

Vịnh này nổi tiếng vì nước biển chia làm hai màu rõ rệt, chỗ thì xanh ngắt, chỗ thì xám ngầu. Nhìn là biết không đội trời chung, chẳng thể nào hòa làm một.

Nghe đến đấy tôi lại nghĩ linh tinh: Có những mối quan hệ, cố đến mấy thì cuối cùng cũng chẳng thể đi cùng đường… ví dụ như cái mối tình đơn phương âm ỉ bao năm của tôi chẳng hạn.

Tôi đang thẫn thờ suy nghĩ thì Hàn Trừng liếc sang, nhếch mép trêu:

— Tôi nhớ bạn học Tần Chi trước lanh chanh lắm cơ mà, hôm nay lại im thin thít thế?

Tôi liền bật chế độ than vãn:

— Ừ thì… tại tôi đang buồn. Nếu ngày xưa thầy không cấm yêu sớm thì giờ tôi đâu có phải ế đến mức này?

Hàn Trừng phì cười.

Tôi tranh thủ đẩy cao trào:

— Thầy Hàn này, thầy với tôi đều độc thân, nhà thì suốt ngày giục lấy vợ lấy chồng. Hay là… ta ghép đôi cho đỡ lãng phí tài nguyên?

Tôi khoanh tay, mặt mày hí hửng nhìn anh ấy như thể đang giới thiệu hàng khuyến mãi:

— Người tốt, tính nết ổn, lúc thì dễ thương lúc thì lạnh lùng, phối được đủ phong cách. Một combo hoàn hảo, thầy không định cân nhắc à?

Hàn Trừng nhìn tôi một lúc, bật cười:

— Bạn học Tần Chi vẫn bốc đồng như ngày nào. Không sợ đi lại vết xe đổ à?

Tôi tự tin đáp:

— Té ở đâu thì đứng dậy ở đấy, tôi có sợ gì đâu!

Anh ấy đột nhiên nhẹ nhàng nói:

— Em nghe câu này bao giờ chưa: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”

Tôi chớp mắt, không chút do dự:

— Trùng hợp ghê, tôi lại thích bạn trai kiểu… bố hệ đấy. Thầy hơn tôi bảy tuổi, tính ra cũng đâu đến mức quá già?

Bầu không khí bỗng chốc lặng như tờ.

May mà đúng lúc ấy điện thoại anh reo, tiếng chuông vang lên phá tan sự ngượng ngùng. Nghe máy xong, anh ấy liền nhấn ga phóng thẳng đến bệnh viện.

Đến nơi, anh quên béng việc tôi vẫn còn trong xe. Vừa bước xuống mới sực nhớ:

— Ối chết, Tần Chi, xin lỗi, tôi vội quá.

Tôi xua tay rối rít:

— Không sao không sao! Cứu người là việc quan trọng mà!

Tôi lật đật chạy theo anh vào viện. Một bác sĩ đang nói gì đó, nghe loáng thoáng có chữ “chỉ số” rồi “thay đổi đột ngột”.

Hàn Trừng ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm đầu, trông như người vừa bị rút cạn sức lực.

Tôi đứng bên cạnh, lúng túng chẳng biết nói gì, đành lắp bắp:

— Sẽ… sẽ ổn thôi mà… Thầy đừng lo quá…

Anh ấy thở dài, quay sang nhìn tôi, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ tênh nhưng đầy gượng gạo:

— Ừ.

Ngay lúc này mà anh vẫn còn quan tâm cảm xúc người khác, đúng là dịu dàng đến khó tin.


Khoảng một tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ thông báo tình trạng đã ổn định, không đáng ngại. Hàn Trừng cuối cùng cũng thở phào.

Tôi theo anh vào phòng bệnh. Trên giường là một người phụ nữ trung niên, thần thái sang trọng dù sắc mặt còn hơi nhợt.

Thấy tôi đi cạnh Hàn Trừng, bà hơi ngạc nhiên:

— Tiểu Trừng, cô gái này là ai thế?

Tôi lễ phép cười:

— Cháu chào dì ạ, cháu là Tần Chi.

Mắt dì sáng lên:

— Ồ! Là cô gái đi xem mắt với Tiểu Trừng mấy hôm trước đúng không? Tốt quá, dì nhìn là ưng ngay!

Dì kéo tay tôi, tủm tỉm cười không ngớt. Bên cạnh, Hàn Trừng khẽ nhắc:

— Dì, bác sĩ bảo dì cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

— Biết rồi, biết rồi, lát dì ngủ ngay!

Dì vừa nói vừa làm bộ mặt đáng thương, rồi quay ngoắt sang anh:

— Hết nước nóng rồi, đi lấy giúp dì chút nhé!

Hàn Trừng cười bất lực, đứng dậy rời đi.

Dì lập tức quay sang tôi, giọng hào hứng:

— Dữ dữ, đây là lần đầu tiên sau bao năm nó dẫn con gái đến đấy! Xem ra nó quý cháu lắm!

Tôi cười trừ. Biết nói sao giờ? Tôi chỉ tiện đường thôi mà…

— Ơ… trước giờ anh ấy chưa từng có bạn gái sao dì?

— À, hồi còn học thì có một mối tình, nhưng chia tay khi tốt nghiệp rồi. Sau đấy dì bị suy thận, phải ghép thận, thằng bé dành hết thời gian chăm sóc dì. Cũng tại dì mà nó lỡ làng…

— Tiểu Trừng mồ côi từ nhỏ, sống với dì từ bé đến lớn, chẳng khác gì con ruột.

Tôi lặng người. Không ngờ sau vẻ ngoài điềm đạm ấy lại là một câu chuyện khiến người ta nghẹn lòng.

Dì siết nhẹ tay tôi, mắt rưng rưng:

— Cháu ơi, thực ra nó là đứa nghĩ nhiều, từ bé đã hiểu chuyện đến mức đau lòng. Không nói ra nhưng dì biết, nó luôn khao khát có một mái nhà. Nếu cháu ở bên nó, chắc chắn nó sẽ trân trọng lắm.

— Dì chỉ mong cháu có thể làm nó vui vẻ một chút thôi.

Mũi tôi cay xè, khẽ gật đầu:

— Cháu sẽ cố gắng ạ.

Đúng lúc ấy Hàn Trừng trở lại, tay cầm bình nước nóng, nhìn hai chúng tôi với vẻ hơi hoài nghi.

Dì liền cười khanh khách:

— Dì quý Tiểu Chi quá, tám chuyện hơi lâu. Trả lại cho con nè.

— Nhớ rảnh rỗi thì ghé nhà dì chơi nhé!

Tôi gật đầu:

— Vâng ạ, mong dì sớm khỏe, cháu sẽ đến thăm.

— Được được, vui là khỏi ngay thôi con ạ!


Trên đường ra khỏi bệnh viện, Hàn Trừng cứ lặng im suy nghĩ gì đó. Mãi mới cất lời:

— Tần Chi, hôm nay cảm ơn em nhé.

— Trời đất, thầy Hàn lại khách sáo rồi. Ngày xưa em nghịch ngợm phá thầy biết bao mà chưa kịp đền bù đấy!

Cấp ba tôi đúng là cơn ác mộng của thầy trò nhà người ta.

Hàn Trừng thoáng ngập ngừng:

— Thực ra… tôi là người khô khan, lại hơn em khá nhiều tuổi, từng là giáo viên của em nữa…

Tôi nhanh miệng cắt lời:

— Thầy à, không cần từ chối người ta theo kiểu tinh tế vậy đâu…

Anh khẽ ho một tiếng, rồi nói nghiêm túc:

— Ý tôi là… nếu em không ngại, chúng ta có thể thử xem sao.

— Không ngại, không ngại! — tôi lập tức đáp, không chần chừ lấy nửa giây.

Do dự một cái thôi cũng giống như đang phân vân có nên thích anh hay không rồi.

Mà tôi đâu có phân vân gì.

Tôi biết anh làm vậy là để gia đình yên tâm. Tôi cũng hiểu anh chưa từng có tình cảm đặc biệt gì với tôi.

Nhưng tôi vốn là kiểu người chưa thử thì chưa chịu bỏ cuộc.

Huống hồ, đây là người tôi đã âm thầm thích suốt bảy năm ròng rã.


Đêm hôm đó, tôi sung sướng đến mức lăn qua lộn lại trên giường, không tài nào ngủ nổi.

“Aaaaaaaa! Sắp có người yêu rồi bà con ơi!!!”

Không nhịn được, tôi phải nhắn tin báo tin vui cho nhỏ bạn thân.

Nó trả lời tỉnh bơ:
“Thương thằng bé kia, chắc kiếp trước ăn ở thất đức lắm mới vướng vào bà.”

Tôi gõ lại ngay:
“Kệ cậu! Lần này là tình yêu chân chính rồi đấy nhé!”

Tôi có cảm giác mình đang bước vào giai đoạn… yêu mù yêu quáng rồi.

Hôm sau, mới sáng sớm đã lò dò sang nhà con bạn để hỏi han kinh nghiệm yêu đương.

Với cái bản lý lịch tình trường trắng tinh như tờ giấy A4 của tôi, thì tôi đúng là mù đặc.

Tôi hí hửng xuống nhà định lấy xe, vừa thấy con Beetle hồng thân yêu thì đứng hình.

Xe bị khóa bánh rồi!

Ủa alo? Ai chơi ác thế?

Tôi tức hộc máu, đi quanh xe hầm hầm như cọp mất mồi, chuẩn bị móc máy gọi tổng đài phản ánh thì giọng ai đó vang lên phía sau:

“Tần Chi, xe của em à?”

Quay ngoắt lại, cái người mặc cảnh phục đứng đấy chẳng phải… Hà Xán?!

“Hà Xán! Cậu làm bên đô thị rồi à? Đừng bảo với tớ là cái khóa bánh này là do cậu nhé?”

Cậu ta gãi đầu gãi tai, cười như bị bắt quả tang:
“Ờ thì… xe cậu đỗ sai quy định…”

Tôi tức không nói lên lời:
“Cậu đúng là công chức mẫu mực, liêm chính tuyệt đối… nhưng chẳng có tí nhân tình thế thái nào cả!”

Tôi nghiến răng cười như mếu.

“Ờ… đóng phạt xong thì tớ gọi người đến mở khóa cho.”

“Giờ tớ đang vội lắm ông ơi…” Tôi thở dài não nề.

“Thế cậu đi đâu? Tớ đưa đi.”

Thôi thì… có còn hơn không.

Thế là tôi được ngồi xe cảnh sát vi vu đến nhà con bạn thân.

Vừa thấy tôi bước xuống xe, nó trợn mắt há mồm:
“Ối dồi ôi! Tần Chi, cậu book Didi mà book hẳn được xe cảnh sát á?!”

Tôi vỗ trán:
“Haizz… thấy ông cảnh sát cao to lực lưỡng kia không? Bạn học cũ đấy…”

Nó liếc một cái, mắt sáng rực:
“Ui, nhìn ngon nghẻ ra phết! Vai u thịt bắp!”

Tôi vội vàng lôi cái con đầu óc lệch pha kia vào nhà.


Sau khi tôi tuôn một tràng dài như sớ táo quân về chuyện của mình, nó hét lên:

“Aaaaaa! Là ông thầy cậu từng thầm thương trộm nhớ hồi cấp ba á?!”

“Mau bắt tay hành động đi! Năm xưa bị phạt đứng, giờ có cơ hội bắt anh ta quỳ rửa bát rồi! Đỉnh của chóp!”

Tôi buồn thiu:
“Nhưng mà… anh ấy không có tình cảm gì với tớ đâu, chỉ hẹn hò để làm yên lòng gia đình thôi…”

“Với lại… hồi đó anh ấy là thầy tớ, nghiêm túc lắm, khó mà lay chuyển được.”

Con bạn phẩy tay cái vèo:
“Ơ kìa! Giờ cậu tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ luật pháp cấm yêu giáo viên cũ à?”

“Nữa là… Tần Chi, đến lúc hành động thì cậu lại xìu như bánh tráng gặp nước là sao?”

Tôi cứng họng. Trúng tim đen luôn.

“Thế giờ tớ làm gì?”

Nó đập vai tôi cái “bốp”, ánh mắt long lanh:
“Bắt lấy anh ta đi, chị em ạ! Tin vào sức hút của mình! Tấn công tới tấp vào!”

“Đặc biệt là mấy pha va chạm nhẹ tình cờ, rung động dễ nảy sinh lắm! Với mấy anh tử tế, lâu rồi không yêu đương gì là dễ bị lay lắm đấy!”

Nghe xong tôi thấy như mở cờ trong bụng, tiết kiệm được hẳn chục quyển sách self-help tình yêu.

Nhưng mà… vấn đề là, tôi chẳng có cơ hội nào cả!

Ngoài việc thỉnh thoảng chở anh ấy đến viện, chỗ anh hay lui tới nhất là… thư viện.

Trong khi anh ấy đọc toàn mấy quyển sách lịch sử dày cộp, thì tôi đổi ba quyển ngôn tình rồi vẫn thấy ngáp ngắn ngáp dài.

Cuối cùng, chịu không nổi, tôi len lén lôi điện thoại ra chơi game cho đỡ chán.

Mới vô được một ván thì giọng anh ấy vang lên sau lưng, trầm trầm mà đầy sát thương:

“Hết việc rồi à?”

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của anh ấy, theo phản xạ giấu điện thoại ra sau lưng.

“Đâu… đâu có ạ!”

Cái cảm giác bị thầy chủ nhiệm bắt tại trận hồi cấp ba lại trào về như sóng dâng đầu bờ.

Hồi ấy tôi lén chơi game trong lớp, bị Hàn Trừng túm được.

Anh ấy lôi điện thoại tôi lên bàn giáo viên, quay màn hình về phía tôi.

Tôi thì trơ mắt nhìn nhân vật bị đồng đội chửi sấp mặt, team thua thảm hại, rồi bị report cho bay luôn tài khoản.

Nhưng khoan! Giờ tôi tốt nghiệp rồi cơ mà!

Còn sợ cái gì chứ?!

“Ờ thì… cũng hơi buồn buồn tí.”

Trời ơi, hẹn hò mà suốt ngày cắm mặt vào thư viện, ai chịu nổi?

Nhất là tôi đây… còn đang ôm một mối tình đơn phương to đùng!

Tôi quyết định rồi, lần này phải ra tay trước mới mong có ăn!

Gần nhà mới mở cái khu vui chơi hoành tráng lắm, tôi bèn hớn hở rủ Hàn Trừng đi chơi. Để cho ra dáng gái ngoan mà vẫn thời thượng, tôi quất ngay cái quần tất mỏng dính như sợi bún.

Vừa thò chân ra cửa, gió lùa một phát, tôi tỉnh táo luôn khỏi cần cà phê.

Đến cổng khu vui chơi, lúc đang đứng ở quán cà phê cạnh đấy, Hàn Trừng quay sang hỏi:

– Em uống gì không?

Tôi không cần suy nghĩ, phọt ra luôn:

– Cho em ly Americano đá.

Anh ấy nhíu mày nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ:

– Mùa đông mà cũng uống lạnh à?

– Giới trẻ bọn em giờ là phải có tí đá trong máu thì mới tỉnh táo được ạ.

Tôi nói tỉnh rụi, mặt không biến sắc.

Anh ấy nhìn tôi một lượt rồi cười nhẹ:

– Thế mà còn run lập cập thế kia?

Tôi: …

Ờ thì… tôi đang cố giữ hình tượng, nhưng có vẻ gió Hà Nội không cho phép.

Cuối cùng tôi ngậm ngùi đổi sang ly latte nóng. Tay phải cầm ly, tay trái càng lúc càng tê.

Đi được trăm bước, tôi thừa lúc anh ấy mất cảnh giác, lẹ lẹ nhét tay vào túi áo khoác của ảnh.

– Thầy Hàn ơi, áo khoác thầy ấm ghê…

Anh ấy khựng lại một chút, nhưng rồi cũng coi như không có gì, đi tiếp.

Tay tôi vẫn nhét trong túi áo anh ấy, vừa đi vừa cảm nhận hơi ấm len lỏi từng ngón.

Đến bước thứ hai trăm, tôi không nhịn được, mở lời:

– Hồi trước thầy yêu ai, có nắm tay người ta không?

Anh ấy khẽ cười, rồi nhẹ nhàng nhét luôn tay mình vào túi, nắm lấy tay tôi.

Bàn tay to lớn bao trọn lấy tay tôi, vừa ấm vừa chắc nịch, làm tim tôi cũng tan chảy theo.

– Tay gì mà lạnh ngắt thế này?

Anh ấy nhíu mày rồi lẩm bẩm:

– Hay là về thôi, lạnh quá dễ cảm đấy.

Khoan đã! Vất vả lắm tôi mới lôi được ông này ra khỏi nhà cơ mà?!

– Vậy… mình chơi nhảy bungee đi! Em muốn thử trò đó lâu rồi!

Thực ra tôi chỉ muốn xem Hàn Trừng có mất bình tĩnh nổi không khi gặp mấy trò mạo hiểm.

Anh lúc nào cũng điềm tĩnh, nói năng nhẹ nhàng, tôi tò mò chết đi được.

– Nguy hiểm lắm, chơi trò khác đi.

– Không nguy hiểm đâu mà, có bảo hộ mà…

Tôi lí nhí phản đối.

– Em chưa đọc mấy vụ tai nạn khi nhảy bungee à?

– Thì đấy là số ít thôi chứ…

Ngay lập tức, anh bật chế độ “thầy giáo Hàn”:

– Em học chính trị hồi cấp ba rồi đúng không? Mâu thuẫn có tính phổ biến và tính đặc thù.

Tôi: …

Ghê chưa, lôi cả sách giáo khoa ra dọa tôi luôn.

Tôi không vừa, nhào lên quàng tay qua cổ anh, ghé sát thì thầm:

– Nhưng thầy Hàn ơi, em còn học thêm một định lý nữa…

– Gì?

– Không được cãi phụ nữ.

Rồi tôi kiễng chân hôn cái “chụt” lên má anh:

– Lấy đây này.

Tai anh đỏ bừng, đứng đực ra mấy giây mới hoàn hồn.

– Tần Chi, em nổi loạn lâu quá rồi đấy.

– Giáo viên không nghiêm, lỗi của giáo viên. Một nửa trách nhiệm thuộc về thầy nha, thầy Hàn.

Cuối cùng thì, thầy giáo ngoan ngoãn đi nhảy bungee cùng tôi.

Lúc rơi tự do, tôi gào như bò bị chọc tiết, ôm chặt lấy anh không buông. Còn anh… im như tượng!

Lúc được kéo lên, mặt anh trắng bệch, trán rịn mồ hôi.

– Thầy Hàn… thầy ổn không đấy?

– Không sao, ổn.

Ổn cái nỗi gì! Nhìn phát là biết sợ độ cao rồi.

Tôi bỗng nhớ lời dì anh từng nói: “Cháu chỉ cần làm cho nó vui vẻ một chút thôi.”

Người ta chơi thì hét cho đã, riêng anh thì câm như hến…

Lúc anh hồi lại sắc mặt, tôi không nhịn được, hỏi:

– Lúc nhảy bungee, thầy nghĩ gì thế?

– Không nghĩ gì cả.

Tôi im luôn. Nói thế thì tôi hỏi làm gì.

Nhưng bất ngờ, anh lại tiếp:

– Tần Chi, sau này có thể đừng gọi tôi là “thầy” nữa được không?

– Ơ… gọi thầy Hàn không được à?

Anh cười:

– Gọi thế… nghe cứ như tôi phạm lỗi gì đó.

Tôi phì cười.

– Ha… Hàn Trừng.

Nói ra mà như gọi nhầm người. Cảm giác phạm thượng ghê gớm.

– Ừ. Về thôi, lạnh lắm rồi.

Anh cầm tay tôi nhét lại vào túi áo, tiếp tục đi.

Mới đi được mấy bước thì gặp một người.

– Khéo thế, Hàn Trừng. Bạn gái mới à?

Một cô gái ăn mặc sang chảnh bước tới, nhìn tôi một lượt, cười cười xã giao.

Tôi nhận ra cô ấy – bạn gái cũ của Hàn Trừng. Bốn năm trước từng thấy tới trường tìm anh.

– Ừ. – Anh đáp gọn lỏn.

– Tôi nhớ anh ghét mấy chỗ thế này lắm mà?

– Cô ấy thích.

Câu trả lời không thể ngắn gọn và dứt khoát hơn.

Cô ấy liếc tôi một cái, cười tinh ranh:

– Khu này là của nhà tôi đấy. Sau này có muốn chơi gì thì cứ gọi tên tôi ra nhé.

Nói xong, cô nàng kẹp luôn cái danh thiếp vào túi áo tôi rồi quay gót.

Hàn Trừng chẳng nói gì, siết chặt tay tôi, kéo đi thẳng.

Tôi cứ im thin thít.

Anh ấy cũng chẳng hé răng nửa lời.

Cuối cùng, vẫn là tôi không chịu được mà lên tiếng trước.

“Này… Hàn Trừng, ngày xưa hai người chia tay vì chuyện gì vậy? Thật ra hồi đó tôi từng thấy chị ấy đến tận trường tìm anh rồi đấy.”

“Ra trường, cô ấy không muốn tôi theo nghề giáo, thế là… đường ai nấy đi thôi.”

Anh ấy đáp tỉnh bơ, mặt mày vẫn bình thản như không.

Tôi lôi cái danh thiếp trong túi ra ngó.

Lý Vãn Thanh, Tổng Giám đốc Tập đoàn Vạn Hợp.

Tập đoàn Vạn Hợp – cái tên nghe phát đã thấy tiền đè chết người rồi. Còn gì nữa, top 100 doanh nghiệp hàng đầu cả nước cơ mà!

Tôi nhớ mang máng, chủ tịch tập đoàn đó cũng họ Lý.

“Ơ thế… chị ấy là con gái nhà chủ tịch Tập đoàn Vạn Hợp à?”

Hàn Trừng không gật mà cũng chẳng lắc – tức là không phủ nhận.

Nếu mà năm đó hai người không chia tay, biết đâu bây giờ anh ấy đã thành rể vàng nhà giàu, sự nghiệp sáng như sao rồi cũng nên.

Tôi lưỡng lự một chút rồi hỏi nhỏ:

“Thế… anh có bao giờ thấy hối hận không?”

“Hối hận chuyện gì cơ?”

“Chia tay ấy… rồi chọn làm thầy giáo nữa.”

Hàn Trừng bật cười, đưa tay xoa xoa đầu tôi như dỗ trẻ con.

“Không hối hận.”

Anh ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Hồi ấy cả hai đều không đủ dũng cảm để chọn nhau, nên chẳng có gì để tiếc nuối hay vương vấn cả.”

Nghe vậy, tự dưng tôi thấy nhẹ lòng hẳn. Nhưng mà… cái miệng lại tự động thốt ra câu lẩm bẩm:

“Nhưng mà… tôi vẫn thấy hơi bực mình…”

Hàn Trừng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Em nói gì đấy? Tôi nghe không rõ.”

Tôi quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

“Hàn Trừng, thầy Hàn gì đó… Tôi nói là, tôi đang ghen đấy.”

Anh ấy cười bật ra thành tiếng.

Thật lòng mà nói, lúc anh cười trông đẹp trai không chịu được.

“Tần Chi, tôi không khéo mồm dỗ dành ai bao giờ. Giờ em chỉ tôi nên làm gì đi?”

Tôi lí nhí đáp:

“Thì… ôm một cái cũng được…”

Chưa dứt câu, tôi đã bị kéo gọn vào vòng tay anh, ấm đến mức muốn tan chảy.

“Hàn Trừng, thật ra… lúc anh cười trông đẹp trai cực kỳ luôn.”

Tôi dụi đầu vào ngực anh, lí nhí nói, vừa đủ để chạm tới nơi trái tim anh đang đập.

“Gì cơ? Tôi lại không nghe rõ rồi.”

Anh cúi đầu xuống, giọng trầm vang bên tai.

“Tôi nói, thầy Hàn… mong anh mãi vui vẻ.”

Anh chỉ cười khẽ, rồi lại đưa tay lên xoa đầu tôi, dịu dàng hết mức.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.