Quá khứ đúng là cái thứ không nên đào bới.
Rửa mặt xong, tôi vứt mình lên giường, kiếm tư thế dễ thở rồi mở WeChat của anh Hàn Trừng ra.
Ảnh đại diện của anh vẫn là cái cảnh núi non sông nước nghìn năm không đổi.
Tôi tò mò bấm vào trang cá nhân—một bài đăng cũng không có.
Thời buổi này mà vẫn có người không thèm đăng dòng trạng thái?
Kiểu người này mới đáng gờm.
Sống theo phong cách: “Cuộc đời em, anh phải dõi theo. Còn đời anh, em đừng hòng biết.”
Tôi bèn gửi tin nhắn:
“Thầy Hàn, đang làm gì đấy ạ?”
Chờ… chờ mãi… chẳng thấy hồi âm.
Tôi ngứa tay mở game, chơi một trận Vương Giả Vinh Diệu cho bõ tức.
Kết quả là…
You have been slain.
Your turret has been destroyed.
Shut down.
ACE.
Defeat.
Năm trận thua liên hoàn…
Tôi điên tiết!
Người ta đêm khuya lái xe, đêm khuya ra biển tâm sự.
Còn tôi—hai mấy tuổi đầu, vẫn bị bọn nhóc cấp một mắng: “Gà như này thì nghỉ đi chị ơi!”
Tôi đã “gà” thế rồi, sao vẫn không phải gu của anh?
Chợt nhớ hồi cấp ba, tôi cũng trót chơi game trong giờ học, bị thầy Hàn bắt quả tang.
Anh mang điện thoại của tôi đặt thẳng lên bàn giáo viên, bật to cho cả lớp chứng kiến cảnh tôi bị “chém”, bị đồng đội chửi, bị report lên trời.
Bốn năm cày game, mà vẫn lẹt đẹt dưới bậc Tinh Diệu.
Giờ mới hiểu tại sao bậc Kim Cương “Vĩnh Cửu” lại gọi là vĩnh cửu—vì mãi mãi không lên được!
Tôi tức lộn ruột.
Hàn Trừng vẫn bặt vô âm tín.
Tôi gửi tiếp:
“Thầy Hàn, bên thầy trả lời tin nhắn là bị phạt mấy năm tù à?”
“Không rep thì đổi luôn cái điện thoại sang chậu rửa mặt hộ em cái.”
Không thấy gì. Tôi tiếp tục:
“Thầy Hàn, bị hiệu trưởng thu mất điện thoại rồi à?”
Hồi còn học, vì muốn tịch thu điện thoại, thầy Hàn đúng là “bày trò” không thiếu thứ gì.
Một lần, anh bảo cả lớp phát âm “Hi Siri” cho chuẩn. Cả đám ngu ngơ làm theo, và rồi… từng cái “Tôi đây” vang vọng khắp lớp.
Bảo sao không thành cáo già!
—
Cuối cùng, điện thoại cũng ping một phát. Tin nhắn đến:
“Xin lỗi, vừa bận chút việc, không kịp xem điện thoại.”
—
5 phút sau
Một tin nhắn khác từ Từ Văn Văn—bạn học cũ:
“Tần Chi, mai nhớ đến dự đám cưới tớ đấy nhé!”
Ơ chết, suýt nữa quên… mai là đám cưới của con bạn thân.
Mà ai là chú rể?
Lớp trưởng lớp tôi chứ ai!
“À đúng rồi, người làm chứng hôn mai là thầy chủ nhiệm lớp mình—thầy Hàn đấy!”
Tôi: …
Hai đứa này, hồi đi học yêu sớm giấu nhẹm, giờ lấy nhau lại còn mời thầy chủ nhiệm làm người chứng hôn?
Thật muốn gửi cho con Văn Văn một phát 666 khen nó bá đạo.
—
Đúng lúc tôi đang ngồi lặng người, mẹ tôi đập cửa phòng cái rầm, giọng hào hứng như trúng số:
“Chi Chi ơi, cô con vừa gọi điện, bảo nhà trai hôm nay xem mắt về khen con hết lời đấy!”
Khen à?
Thế ai là người lúc đầu lo con gái mình làm lỡ dở thanh xuân thiên hạ nhỉ?
Chắc mẹ tôi không học văn, nên không hiểu cách nói “mang tính hình tượng” của giáo viên.
“Cô bảo, bố mẹ nhà trai toàn người học cao: bố thì làm nghiên cứu, mẹ là giáo sư. Cậu trai thì trẻ mà giỏi, là giáo viên ưu tú. Quá chuẩn gia đình tri thức! Nhà mình thế là hợp lắm!”
Tôi nhăn trán nhìn bà mẹ sắp sửa mang con gái đi rao bán khắp chợ tình:
“Một bên là giáo viên ưu tú, xuất thân học thức. Một bên là tiểu thư chuyên ngành… phá dỡ bất động sản của đại học hạng bét. Mẹ nhìn đâu ra chữ hợp thế?”
Không sai, nhà tôi đúng kiểu: học hành ít, đất đai nhiều.
“Gì mà phá dỡ với hạng bét! Phải gọi là bạch phú mỹ—học sinh từng du học về!”
Mẹ tôi lúc nào cũng giỏi “tô vẽ thương hiệu”.
Mà mẹ chưa hết chuyện:
“Nghe cô nói, cậu này từ bé sống với dì, dì lại ốm yếu, nên giờ nhà lo sốt vó chuyện vợ con cho cậu ấy.”
“Mẹ thấy cậu Hàn này được đấy! Con phải nhanh chân lên chứ không người ta nẫng mất bây giờ!”
Tôi cũng muốn nhanh chứ…
Có điều, tôi còn chả biết cái anh Hàn Trừng kia có họ hàng bà con gì ở cái dì ấy không nữa.
Mãi mới tiễn được mẹ ra khỏi phòng, tôi lại mở điện thoại, nhắn tin tiếp:
“Thầy Hàn, nghe nói thầy có ấn tượng rất tốt về em à?”
Một lúc sau, anh nhắn lại:
“Thầy luôn có ấn tượng tốt với bạn học Tần Chi.”
Tôi đảo tròn mắt.
Chuẩn giáo viên dạy văn, mỉa mai khéo như đang viết văn học dân gian.
Tôi gửi thêm:
“Mai xe em bị cấm biển số. Nghe nói thầy cũng đi đám cưới Văn Văn. Tiện thể, đón em đi được không ạ?”
Xe cấm biển là phét. Muốn được người ta đón là thật.
Tôi gửi địa chỉ nhà cho anh.
Và nhận được tin nhắn:
“Được.”
Aaaaaaaaaa…
Tôi ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường như trúng số độc đắc.
Hôm sau tôi ngủ một lèo đến tận trưa mới dậy.
Hàn Trừng đến dưới chân chung cư nhà tôi đúng giờ không lệch một giây.
Anh ấy mặc áo gió màu ghi xám, gió thổi vạt áo bay phấp phới như mấy ông nam chính phim truyền hình Hàn Quốc. Người dựa vào xe, mày rậm, mắt sâu, miệng cười nhè nhẹ như thể cuộc đời này chẳng có gì khiến anh ấy bận tâm cả.
Nói thật, vốn dĩ trông anh ấy đã có cái khí chất kiểu “mọt sách lạnh lùng”, nay đứng dưới nắng nhẹ, gió thổi bay tóc, lại càng ra dáng người đàn ông lịch thiệp, chuẩn “cực phẩm quốc dân”.
Tôi vừa ló mặt ra khỏi sảnh chung cư, anh ấy đã vẫy tay gọi, cười đến cong cả khóe miệng.
Chậc… cảnh này dễ khiến người ta “trật nhịp tim” lắm!
Tôi đúng là con nghiện trai đẹp, một phát bị hạ gục trong vòng một nốt nhạc.
Tôi trèo lên xe anh ấy—một chiếc Honda Accord đen bóng. Nhìn quanh từ ghế cho đến tap-lô, cái gì cũng màu đen nốt.
Cảm giác… sao giống xe của bố tôi thế nhỉ?
Không nhịn được, tôi nghiêng đầu hỏi:
“Ờm… thầy không thấy chiếc xe này không hợp với khí chất ‘soái ca văn chương’ của thầy à?”
Anh ấy khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Thế xe gì mới hợp? Con bọ màu hồng của em à?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi chém đại:
“Ờm… GTR chẳng hạn?”
Một chiếc siêu xe thể thao kết hợp với mặt lạnh kiểu giáo viên nghiêm khắc, nghĩ thôi đã thấy ngầu lòi!
Anh ấy nhắc nhở bằng giọng nghiêm túc giả vờ:
“Bạn học Tần Chi, giáo viên nhân dân là phải khiêm tốn.”
Ừ thì khiêm tốn… nhưng thế này thì hơi quá! Cảm giác đang ngồi nhầm xe grab đi đám cưới bạn vậy.
Tại lễ cưới
Không khí náo nhiệt cứ như hội lớp cấp ba.
“Tần Chi, bên này, bên này!”
“Ơ kìa, sao cậu lại đi cùng thầy Hàn thế?”
Đám bạn học cũ túa ra chào hỏi rôm rả.
Tôi cười trừ: “Gặp thầy giữa đường, tiện thể xin đi nhờ xe thôi.”
“Thầy Hàn, mời thầy ngồi, mời mời!”
Bạn tôi hồ hởi kéo ghế cho anh ấy.
Còn tôi thì bị đẩy xuống ngồi cạnh Hà Xán – bạn học cũ, giờ vẫn cơ bắp cuồn cuộn như xưa.
“Ngồi cạnh bạn trai tin đồn của cậu đi!” – ai đó chen ngang trêu.
Tôi vội vàng phân bua:
“Đừng có nói linh tinh!”
Hà Xán lườm bạn, tôi cũng ngồi xuống không phản đối.
“Một người độc thân, một người độc thân. Hai người yêu nhau đi là vừa.”
“Giờ yêu đương đâu còn bị coi là yêu sớm nữa, thầy Hàn cũng chẳng cấm nổi đâu. Có thành đôi thì nhớ mời thầy làm chứng hôn nhé!”
“Thầy Hàn, thầy thấy sao ạ?”
Cả bàn ríu rít như chim chích chòe.
Hàn Trừng chỉ cười nhẹ, không nói gì, rồi đúng lúc đó, MC mời anh lên phát biểu với tư cách người chứng hôn.
Anh ấy đứng lên, bước lên bục phát biểu.
Tôi ngó theo bóng dáng cao ráo, bước đi chững chạc ấy, trong lòng tự dưng thấy tim nhói nhói.
Anh cầm micro, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Chào mọi người. Tôi là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của hai bạn trẻ hôm nay. Như mọi người biết đấy, học sinh cấp ba thì không được yêu sớm, nên đứng đây tôi cũng thấy hơi ngại. Cảm giác như mình chưa hoàn thành tốt nhiệm vụ của giáo viên chủ nhiệm.”
Cả hội trường cười ồ lên.
“Là thầy giáo, tôi đã chứng kiến cả quãng thanh xuân rực rỡ của hai em, cũng chứng kiến luôn chuyện yêu sớm dưới mí mắt mình, và… cũng chính tay tôi dập không biết bao nhiêu mối tình học trò khác. Thế mà cặp đôi này lại ‘lách luật’ thành công.”
“Phải nói thật là, hồi đó tôi phản đối kịch liệt. Nhưng giờ thì sao? Chính hai em đã dùng hạnh phúc của mình… vả tôi một phát sấp mặt. Mà tôi cũng mong, sau này còn nhiều cái vả kiểu ấy nữa. Vả nhẹ thôi, đừng đau quá!”
Cả hội trường lại cười rôm rả, vỗ tay không ngớt.
Tôi cũng bật cười.
Ngay lúc đó, Hà Xán nghiêng đầu ghé sát tôi, nói nhỏ:
“Tần Chi… tớ có một suy đoán hơi liều…”
Tôi quay lại, ngơ ngác:
“Suy đoán gì?”
Cậu ấy nhìn về phía sân khấu, nơi Hàn Trừng đang đứng:
“Người cậu thích hồi cấp ba… chẳng lẽ là thầy Hàn?”
Tim tôi giật thót, vội đáp:
“Cậu đúng là đoán bậy đoán bạ thật đấy…”
Ngày đó, ai cũng nghĩ tôi thích Hà Xán.
Chỉ vì một hôm trong giờ văn của thầy Hàn, trời mưa lâm râm. Tôi viết câu thơ con cóc lên giấy:
“Ngoài trời mưa rơi, cậu không nhìn tôi, tôi cũng chẳng ngắm mưa. — HC”
Thế quái nào gió lại thổi bay tờ giấy xuống ngay chân Hà Xán.
Cậu ấy nhặt lên đọc, mặt đỏ như gấc:
“Tần Chi… cậu… thích tớ à?”
Nói to thế bảo sao thầy Hàn không quay lại nhìn!
Từ hôm đó, tôi và Hà Xán đều bị đưa vào tầm ngắm.
Ai cũng tưởng “HC” là viết tắt của “Hà Xán”.
Nhưng thực ra… không phải.
Lần đầu tôi gặp Hàn Trừng là năm tôi 16 tuổi. Chỉ có điều, anh ấy không nhớ.
Tôi biết, tình cảm đơn phương này giống như một vở kịch câm. Mở miệng ra, là biến thành bi kịch.
Thế nên tôi chọn im lặng, giấu nó kỹ như bí mật quốc gia.
Thầm thích giáo viên chủ nhiệm thì vừa thấy xấu hổ, lại thấy sai sai. Tôi chỉ còn cách… nghịch ngợm đủ kiểu để anh ấy để mắt tới, mong anh ấy nhớ tôi sâu sắc hơn một chút.
Nghĩ lại… đúng là trẻ con vớ vẩn.
Tới ngày tốt nghiệp, tôi ôm bó hoa dạ lan trắng, nước mắt rưng rưng nói nhỏ với anh:
“Thầy Hàn… thật ra… em… không hề ghét thầy đâu ạ…”
Sau đó, bố mẹ cho tôi đi du học.
Nhiều năm trôi qua, không ngờ lại có ngày được gặp lại anh.