Thích Thầy Là Sở Trường Của Em

Chương 1



 

Đi xem mắt mà vớ ngay thầy giáo cấp ba.

Tôi vênh mặt trêu:

“Ối dồi ôi ~ Thầy Hàn từng tuổi này rồi mà vẫn ế à?”

Thầy cũng không vừa:

“Chúng ta giống nhau cả thôi, mối tình đầu của em Tần Chi cũng chạy mất đấy còn gì?”

Rồi, tốt lắm. Đến lúc em trả bài cho thầy rồi.

Vài tháng sau, tôi chỉ vào Hàn Trừng đang đứng ở góc tường, nghiêm giọng:

“Không thuộc Đằng Vương Các Tự thì đừng mơ lên giường!”


1

Tết về quê, bà cô tôi hớn hở sắp cho một buổi xem mắt.

Nghe đâu đối tượng 29 tuổi, thạc sĩ, nghề giáo.

Có xe, có nhà, không mẹ chồng, chẳng bố vợ.

Tiền có, mặt mũi sáng sủa, lại còn biên chế nhà nước.

Bố mẹ giục như giục chồng, nên tôi cũng đành cắp ô đi gặp cho xong.

Cân đo đong đếm thì thấy điều kiện cũng ổn, thế là đến chỗ hẹn.

Ai dè đâu, vừa bước vào đã muốn quay đầu—đối tượng chính là ông thầy chủ nhiệm cấp ba của tôi, người từng ngày nào cũng giảng bài bằng câu cửa miệng:

“Không được yêu sớm! Hỏng hết tương lai!”

“Ôi trời, đúng là Tần Chi đây rồi, bốn đáp án mà em còn chọn sai thì bảo sao giữa 14 tỷ người lại vớ phải thằng tồi!”

“Cấp ba yêu sớm, yêu cho vui thôi. Lên đại học yêu nó mới bền lâu được!”

Giọng thầy ngày xưa như còn vang bên tai.

Vừa nhìn thấy nhau, cả tôi lẫn thầy đều sững người.

Anh vẫn như xưa—sơ mi xám, quần tây là phẳng, tóc cắt gọn, sống mũi cao cao đeo kính không gọng, nom trí thức lắm.

Còn tôi thì khác hẳn, giày cao gót cao chót vót, tóc uốn xoăn màu xám khói—màu tóc từng bị thầy lôi ra tiệm bắt tẩy sạch ngay buổi đầu tôi đi học.

Tôi ngắm bộ móng mèo vừa làm, cười kiểu “xem giờ thầy làm gì được em nào?”

Tôi nheo mắt, giọng đầy ý trêu tức:

“Úi chà ~ Thầy Hàn giờ này vẫn chưa ai rước cơ à?”

Dù gì anh cũng chẳng còn là thầy tôi nữa, tôi tha hồ cà khịa.

Hàn Trừng nhướng mày, hai tay đan vào nhau, cười như biết trước tôi sẽ nói thế:

“Thì cũng giống em thôi, mối tình đầu của học trò Tần Chi cũng đi đứt còn gì?”

Thái độ như thể tao biết tỏng rồi con ạ.

Hừm, ai nói đã đứt? Còn lâu!

Tôi hất tóc, giả bộ châm chọc:

“Tất cả là nhờ thầy Hàn năm đó tận tâm dạy dỗ. Giờ chắc học sinh khó bảo hơn nhiều rồi nhỉ? Cũng phải, thầy… già rồi còn gì.”

Tôi biết mình nói láo, ông này vẫn phong độ ngời ngời, già đâu mà già.

Thầy khẽ nhếch miệng, mắt ánh lên tia châm chọc:

“Nhờ em Tần Chi ngoan ngoãn quá mức năm xưa, tôi từ đấy cạch luôn nghề chủ nhiệm.”

Hay lắm. Món nợ năm xưa, tôi trả dần. Những lần bị bắt đứng lớp, bị gọi tên kiểm tra miệng, hôm nay tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!


“Ôn chuyện xong rồi, giờ mình chuyển sang chuyện nhạy cảm tí được không?”

Tôi hất tóc, chống cằm bằng một tay, liếc Hàn Trừng bằng ánh mắt tinh quái:

“Nghe đồn thầy cũng bị gia đình giục cưới gắt lắm nhỉ? Hay là… mình kết hợp tạm với nhau đi? Dù gì thì cũng hiểu rõ tính nhau quá rồi còn gì.”

Hầu họng anh ấy khẽ động đậy, rồi ho nhẹ một tiếng như để lấy lại bình tĩnh:

“Bạn học Tần Chi rất tuyệt, chỉ là… tôi ba mươi rồi, sợ làm lỡ mất tuổi thanh xuân của em.”

Đấy, người ta từ chối mà văn hoa đáo để. Dạy Văn có khác!

Tôi tỉnh bơ đáp:

“Em không ngại đâu. Em lại khoái mấy người… sống không thọ bằng em. Có bảo hiểm xã hội càng tốt.”

Hàn Trừng khựng lại một chút rồi bật cười bất đắc dĩ.

Một lát sau, anh nghiêm mặt, chậm rãi lên tiếng:

“Dù sao thì… mình từng là thầy trò. Em chắc vẫn nhớ câu này chứ—thỏ không ăn cỏ gần hang.”

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, môi cong lên:

“Trùng hợp ghê. Em là con thỏ lười, đi đâu cũng ngại. Thấy cỏ gần hang là ăn luôn.”

Vừa dứt câu, Hàn Trừng ôm trán bật cười, kiểu cười vừa bất lực vừa chẳng biết làm gì:

“Xem ra thời kỳ nổi loạn của bạn học Tần Chi vẫn chưa hết.”

Tôi hờ hững đáp:

“Cũng thường thôi. Nhưng chắc chưa bằng khoảng thời gian thầy độc thân đâu nhỉ?”

“Vài năm không gặp, mồm miệng em càng ngày càng sắc như dao cạo.”

“Xấu hổ quá, đều nhờ công dạy dỗ ngày xưa của thầy đấy ạ.”

Cuộc trò chuyện vừa buồn cười vừa có tí… gợn sóng, nhưng hình như tôi vừa lái nó vào ngõ cụt.

Đúng lúc đang loay hoay không biết cứu sao, thì một giọng oang oang vang lên:

“Hàn Trừng! Cậu cũng ở đây à!”

Tôi ngẩng lên.

Ối trời ơi. Không ai khác, chính là thầy giáo dạy thể dục của tôi năm xưa, người nổi tiếng vì cứ vào lớp là ốm!

Thầy thể dục nhìn tôi một cái, mặt hớn hở như vừa phát hiện ra gossip juicy:

“Ơ, ai đây? Trông quen lắm.”

Rồi thầy nheo mắt nhìn tôi kỹ hơn, mắt đảo một vòng, tay chống nạnh:

“Cô này… hình như tôi từng gặp rồi thì phải?”

Hàn Trừng thở ra một hơi, đáp nhạt:

“Tần Chi.”

Thầy thể dục mắt sáng lên:

“Ái chà! Cái cô nhóc năm nào yêu sớm làm cậu mất ngủ cả tuần đây mà!”

Tôi: “…”

Chưa kịp phản ứng gì thì thầy đã thao thao tiếp lời:

“Công nhận con gái lớn lên khác hẳn thật đấy. Suýt nữa thì không nhận ra. Thế cuối cùng mối tình đầu năm ấy có đi đến đâu không?”

Tôi: Thầy cho em xin hai chữ bình yên…

Không ai khơi chuyện cũ đúng lúc như thầy cả. Tết nhất đến nơi rồi mà vẫn không quên vạch lại lịch sử đau lòng người ta.

Tôi nhếch mép cười gượng:

“Còn thầy? Bao năm rồi, bệnh vào lớp là ốm chữa khỏi chưa ạ?”

Thầy gãi đầu, cười ha hả:

“Ôi dào, tôi lấy luôn cô giáo dạy tiếng Anh rồi. Giờ tiết nào cũng là tiết của cô ấy, có ốm được đâu!”

Nói rồi thầy lại hóng chuyện tiếp:

“Thế hai đứa gặp nhau ở đây làm gì thế?”

Tôi và Hàn Trừng nhìn nhau, kiểu ánh mắt thầm thì: Giải tán được chưa?

Anh ho nhẹ rồi chủ động nói trước:

“Hay hôm nay đến đây thôi nhỉ?”

Tôi gật đầu cái rụp:

“Ừ, nhưng trước khi về thì… add WeChat nhé thầy Hàn? Còn vụ hồi nãy em nói, thầy nhớ về suy nghĩ nghiêm túc.”

Anh rút điện thoại, mở mã QR. Tôi đưa điện thoại lên quét cái roẹt.

Thế là kết bạn thành công.

Sau đó, tôi leo lên con bọ hồng chói loà của mình, còn anh thì lên chiếc Honda Accord đen bóng, mỗi người một hướng.


Vừa đặt chân vào nhà, mẹ tôi như thể bật chế độ chồn tinh hóng hớt, bám tôi sát sạt:

“Mau kể mẹ nghe xem, cậu kia thế nào? Được không?”

“Tốt,” tôi đáp gọn lỏn.

Mẹ tôi không buông tha, mắt sáng rực như bắt được vàng:

“Nghe bảo cậu ta là giáo viên cấp ba à? Trường nào thế con? Về sau đỡ lo khoản dạy dỗ cháu chắt.”

Tôi cười khan:

“Trường cấp ba của con luôn đấy.”

Mẹ tôi càng được đà, mặt như vừa trúng số:

“Ối giời ôi, thế thì duyên trời định rồi còn gì! Biết nhau từ xưa, lại hiểu tính nhau, tình cảm có sẵn nền móng còn gì nữa!”

Nền móng tình cảm?

Chuẩn, nền móng chắc như bê tông cốt thép.

Hồi lớp 12, kỳ hai, giáo viên chủ nhiệm tôi đi đẻ, Hàn Trừng—vâng, chính là anh ấy—được đôn lên làm chủ nhiệm tạm thời.

Ngày đó, trường còn phân lớp trọng điểm, lớp thường. Lớp tôi thì… đúng kiểu “lớp đặc biệt” trong đám thường.

Thành phần lớp: học sinh năng khiếu nghệ thuật, vận động viên thể thao, rồi mấy tay chuyên làm biếng. Tập hợp đúng kiểu khiến phụ huynh đau tim, giáo viên mất ngủ.

Còn tôi? Huyền thoại của tổ Văn—được gắn mác “cá biệt đặc biệt nặng”, “trứng gà không có vết nứt nào, vì vỡ hết rồi còn đâu”.

Năm đó, vì lớp tôi mà thầy Hàn nói khan cả cổ, gầy sộc cả người, stress muốn khóc.


“Em Tần Chi, em có ước mơ gì không?”

“Ước mơ của em là làm hiệu trưởng trường mình, tăng lương cho thầy Hàn luôn.”


“Em học thuộc xong Đằng Vương Các Tự chưa?”

“Thầy hỏi năm nào? Nếu là năm sau thì em đang học ạ!”

“Câu hỏi trắc nghiệm: Triệu Thụ Lý thuộc trường phái nào của văn học Trung Quốc? Em Tần Chi, em viết gì đây?”

“Dạ… Trường phái bánh trứng muối ạ!”

Hồi đó tôi nghịch như quỷ, còn Hàn Trừng thì nghiêm như bố đẻ. Mà đặc biệt, thầy rất kiên cường trong công cuộc “đấu trí” với tôi.

Tôi cứ mở mồm ra là tám chuyện, thầy phải đổi chỗ tôi không biết bao nhiêu lần—từ đông sang tây, từ hàng đầu đến hàng cuối, chỗ nào cũng có vết tích mông tôi.

Cuối cùng tôi đành nói thẳng:

“Thầy đừng phí công nữa, em ngồi đâu em cũng buôn chuyện được hết.”

Vậy là thầy chơi lớn, cho tôi cái chỗ VIP sát bục giảng, ngay dưới mũi thầy.

Tại cái vị trí địa linh nhân kiệt đó, thầy bắt được thư tình tôi viết tay.

Nghe đồn, các cặp yêu sớm thường lén hẹn hò trong rừng cây sau trường buổi tối. Thầy biết, thầy chặn.

Ngày nào cũng chặn.

Thưởng cho tôi là combo “du lịch văn phòng giáo viên” – all in one, có cà phê và bản kiểm điểm.

Thầy nhẹ nhàng giảng giải:

“Yêu sớm là cây nở hoa mà không kết quả.”

Tôi giả điếc.

Thầy nói tiếp:

“Cấp ba yêu chỉ tổ khổ. Đại học hẵng yêu, mới có tương lai dài lâu.”

Tôi phản đòn:

“Thế thầy Hàn, thầy đã tìm được người để bên nhau đến bạc đầu chưa?”

Thầy thở dài thườn thượt:

“Tần Chi à, bốn đáp án trắc nghiệm em còn tích sai, giờ đòi tìm đúng người trong 14 tỷ dân thì hơi khó.”

Tôi hít hà:

“Em tìm ra rồi. Chính là anh ấy.”

Thầy giật nhẹ khóe môi:

“Vậy nói cho thầy biết, em mê cậu ta chỗ nào?”

Tôi đáp không cần suy nghĩ:

“Dịu dàng, đẹp trai, phong độ.”

Thầy nhìn tôi như thể tôi vừa tuyên bố trái đất phẳng.

“Tình yêu đúng là khiến người ta mù mắt thật. Cái thằng Hà Xán—tay chân to như cột đình, đầu óc thì… trời ơi—em nhìn thấy ở đâu dịu dàng?”

Hà Xán là học sinh thể thao trong lớp. Chuyên chạy đường dài. Cơ bắp nhiều hơn nếp nhăn não.

Học cùng tôi từ cấp hai. Hôm biết tôi thích cậu ta, nó mừng rỡ, chạy liền 10 cây không nghỉ:

“Tần… Tần Chi, thật ra… tớ cũng thích cậu!”

Tôi thì bay bổng, còn thầy thì xám mặt.

Thấy tôi mãi không tỉnh ngộ, thầy chuyển hướng sang Hà Xán:

“Yêu sớm bây giờ, sau chỉ là nuôi vợ cho người khác thôi con ạ.”

Hà Xán gật gù như thấm đạo lý, nhưng rồi ánh mắt nó sáng rực:

“Nuôi vợ cho người khác… thầy nói thế lại càng kích thích em hơn đấy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.