Tình Yêu Bị Lừa Dối

Chương 3



Trong cơn chập chờn nửa tỉnh nửa mê, tôi bất giác nhớ lại quãng thời gian mình mới chân ướt chân ráo bước vào nhà họ Thẩm.

Hồi ấy, ba mẹ tôi mất vì tai nạn xe, chưa kịp trưởng thành đã mồ côi. Dì út vin vào cớ “thương cháu” mà đưa tôi về nuôi, thật ra là nhắm đến căn nhà mà ba mẹ để lại. Bà ta dắt tôi theo đến nhà họ Thẩm, bắt làm người giúp việc để trả công nuôi ăn ở.

Việc gì cực nhất, nặng nhọc nhất, bà đều giao cho tôi. Bà thì loanh quanh giả vờ bận rộn, rồi lén lút trốn ra sau hè ngồi nghỉ.
Ngoài mấy việc như rửa bát, giặt đồ, tôi còn phải mang cơm xuống cái hầm nằm tít sau vườn – nơi mà chẳng ai trong nhà muốn bén mảng tới.

Nghe đâu trong đó nhốt một người điên. Ai từng đến đó một lần rồi là hãi đến xanh mặt, thề chẳng bao giờ quay lại nữa.

Người ấy chính là cậu em trai sinh đôi của Thẩm Hoài Tự.

Cậu ta vừa sinh ra, Thẩm phu nhân thì mất ngay trên bàn đẻ. Thẩm tiên sinh đổ hết tội lên đầu cậu, coi như kẻ đã mang vợ mình đi. Từ đó, ông nhốt cậu dưới tầng hầm, sống dở chết dở, rồi phao tin khắp nơi rằng nhà họ Thẩm chỉ có duy nhất một đứa con trai.

Nhưng người trong nhà ai cũng biết, còn có một cậu thiếu gia bị chối bỏ tên là Thẩm Hoài Ngôn.

Lần đầu tôi mang cơm cho cậu, vừa thò tay qua ô sắt nhỏ dưới cửa là bị cắn ngay một phát.
Cảm giác răng cắm vào da thịt, đau điếng, máu rịn ra thành vệt. Bên trong vọng ra một tiếng gầm lạnh lẽo:

“Cút hết đi!”

Tôi sợ quá òa khóc, ôm tay chạy thẳng một mạch.
Nhưng hôm sau, tôi vẫn mang cơm tới.
Chỉ khác là lần này tôi biết sợ, không dám đưa tay vào nữa.

Cậu không còn phản ứng dữ dội, chỉ im lặng, rồi dần dần cũng quen với sự xuất hiện của tôi.

Dù gì, tôi cũng là người duy nhất chưa từng bị cậu làm cho khiếp vía bỏ chạy.
Nói thật lòng, tôi thấy cậu đáng thương.
Bị bỏ rơi, bị ghét bỏ, cũng giống như tôi thôi.

Từ sự đồng cảm ấy, tôi bắt đầu trò chuyện cùng cậu.
Tôi kể về chuyện dì út hành hạ, kể về mấy người giúp việc hay bắt nạt, rồi luyên thuyên mấy tin đồn vặt vãnh nghe được trong nhà.

Nhớ có lần, cả nhà tổ chức sinh nhật cho Thẩm Hoài Tự, riêng tôi lén lút vào bếp, lấy một cái bánh nhỏ, rồi trộm thêm một bông hoa ngoài vườn, mang xuống hầm.
Tôi khẽ nói:
“Chúc mừng sinh nhật.”
Rồi đặt hoa trước ô cửa sắt:
“Quà cho cậu đấy.”

Bên trong im lặng rất lâu, lâu đến nỗi tôi tưởng cậu đã ngủ.
Mãi sau mới nghe thấy một giọng khàn khàn, cộc cằn mà nghèn nghẹn:
“…Cảm ơn chị.”

Không lâu sau, không rõ cậu đã làm gì khiến Thẩm tiên sinh nổi giận, bị cấm ăn, rồi chẳng bao lâu bị đày ra nước ngoài, sống chết mặc kệ.
Từ đó, tôi không còn gặp lại cậu nữa.

Thời gian trôi qua, chuyện cũ cũng mờ nhạt dần như giấc mộng.
Nếu không phải vừa rồi nghe hai tiếng “Chị ơi” thốt ra từ miệng Thẩm Hoài Tự, tôi đã suýt quên cậu ấy từng có một người em sinh đôi.

Tỉnh hồn lại, tôi quay sang nhìn người đàn ông đang nằm yên bên cạnh, thầm nghĩ mọi chuyện chắc chỉ là trùng hợp.
Nghe nói nếu không được Thẩm tiên sinh cho phép, Thẩm Hoài Ngôn chẳng thể quay về nước.

Mà hiện giờ, cậu ấy vẫn đang ở nước ngoài kia kìa.
Làm sao có thể là người đàn ông đang kề cận tôi lúc này?

Đúng là nghĩ ngợi linh tinh, tự mình dọa mình.

Sát Tết.
Khắp phố xá rộn ràng cờ hoa, người người nhà nhà tíu tít sắm sửa, chuẩn bị đón năm mới.
Thẩm Hoài Tự bận công chuyện nên không có ở nhà.

Tôi lặng lẽ dán mấy đôi câu đối đỏ chót đã mua sẵn, rồi dán thêm hoa văn lên cửa kính, tiện tay treo hai chiếc đèn lồng đỏ be bé ngoài hiên.

Giờ nhìn lại, căn nhà này khác hẳn với mấy tháng trước.
Đồ đạc của tôi và anh ấy mỗi ngày một nhiều hơn.
Từ phòng khách tới phòng ngủ, chỗ nào cũng treo kín những bức ảnh hai đứa chụp chung – toàn là khoảnh khắc vui vẻ, dịu dàng.

Những món đồ cũ kỹ đều đã được dọn đi.
Thẩm Hoài Tự bảo: “Bỏ cái cũ đi, đón cái mới thì lòng mới thoáng, nhà mới ấm.”

Đang mải trang trí, tôi chợt nhớ ra quên không xách túi muối với chai xì dầu mua hồi sáng ở siêu thị.
Thế là tôi vội khóa cửa, xuống tầng hầm lấy đồ.

Vừa mở cốp xe, quả nhiên thấy túi đồ nằm gọn bên trong.
Tôi xách lên chưa kịp quay đi, đã thấy có bóng người từ sau lưng áp sát.

“Ưm—”
Tôi còn chưa kịp kêu thì đã bị một bàn tay bịt miệng.
Trái tim đập thình thịch, toàn thân cứng đờ vì hoảng sợ.

“Suỵt… Giang Chỉ, đừng hét. Là anh đây.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Lúc ấy, trái tim như đang treo lơ lửng trong ngực tôi mới khẽ hạ xuống.
Tôi tức đến phát khóc, giằng tay anh ta ra rồi đấm một cú vào ngực:
“Thẩm Hoài Tự! Anh bị làm sao đấy? Hù người ta giữa tối thế này, anh vui lắm à!?”

Anh chỉ khẽ nhíu mày, lí nhí nói một tiếng xin lỗi, rồi bất ngờ ôm chặt lấy tôi, im lặng không nói thêm gì.

Một lúc sau, khi tôi đã bình tĩnh lại, anh đột ngột hỏi:
“Giang Chỉ, em thật sự… thích anh à?”

Tôi đứng đơ ra, chẳng hiểu sao anh lại hỏi vậy.
Nhưng vẫn gật đầu, chắc nịch.

“Thích chứ. Từ cái lần anh thay em dạy dỗ đám người bắt nạt em ở nhà họ Thẩm, em đã thích anh rồi.”

Nói rồi, khóe môi tôi bất giác cong lên.
Tôi nhớ rõ cái hôm ấy.

Chỉ vì không chịu làm việc thay người khác, tôi bị bắt quỳ giữa sân, sủa như chó.
Dì út đứng khoanh tay bên cạnh, mặt lạnh tanh như thể chẳng liên quan.

Đúng lúc ấy, Thẩm Hoài Tự xuất hiện.
Anh không nói nhiều, trừng mắt quát lớn, đuổi sạch bọn họ ra khỏi cửa.
Cũng từ ngày đó, tôi mới được yên thân một chút trong cái nhà ấy.

“Ra là thế…”
Anh ta cười khẩy một tiếng.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị anh đẩy ngã xuống đất.
Tôi ngây người, lòng lạnh toát – không nhận ra người đứng trước mặt nữa.

Anh lạnh lùng nhìn tôi giây lát, rồi quay người bước đi, từng bước dài dứt khoát, không ngoảnh đầu lại.

Thẩm Hoài Tự lại quay về cái vẻ lạnh lùng, xa cách như trước.
Mấy ngày liền, anh không về nhà.
Tôi gọi điện cũng không ai bắt máy.
Cả khoảng thời gian ấy, tôi chẳng có cơ hội nào gặp anh.
Nỗi bức bối, khó chịu cứ thế đè nặng trong lòng tôi.

Cho đến một đêm, tôi cuối cùng cũng tìm thấy Thẩm Hoài Tự đang ngồi trong phòng VIP của quán bar, uống liên tục mấy ly rượu.
Thấy tôi bước vào, anh lạnh lùng thở dài một tiếng:
“Em đến làm gì?”

Tôi nhìn anh uống từng ly rượu, không nhịn được mà khuyên:
“Đừng uống nữa, lát nữa dạ dày sẽ đau đấy. Về nhà với em đi.”

Anh im lặng nhìn tôi một lúc lâu, rồi bất ngờ đứng phắt dậy, ép tôi sát vào tường.

Thẩm Hoài Tự nâng cằm tôi lên, đầu ngón tay anh day mạnh vào môi tôi, thô bạo đến mức tôi phải hít một hơi lạnh.
Anh mới buông tay ra, vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Rốt cuộc em có gì mà hắn ta lại sẵn sàng chống lại cả gia đình vì em?”

Câu hỏi ấy làm tôi hoàn toàn ngẩn người, chẳng hiểu gì cả.
“Anh uống say rồi.”

Tôi đẩy anh ra, nhưng chưa kịp thoát thân, anh đã kéo tôi lại gần.
“Hừ, nói yêu tôi? Tất cả đều là giả dối. Đồ lừa đảo.”

“Em không—Ưm!”
Tôi vừa định phản bác thì anh đã cúi xuống hôn tôi.
Hơi rượu pha lẫn mùi máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng tôi.
Cơn đau khiến tôi không thể kìm nổi, nước mắt chực trào ra.

Ngay lúc tôi nghĩ mình sẽ không thể thoát khỏi anh, một lực mạnh mẽ bất ngờ tách chúng tôi ra.
“Ai cho phép anh chạm vào cô ấy?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.