Lúc tỉnh dậy, tôi đưa tay sang bên cạnh, chỉ thấy lạnh ngắt.
Trái tim như bị bóp nghẹt, tôi bật dậy, cuống cuồng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Đến khi nhìn thấy Thẩm Hoài Tự đang đứng trong bếp, tay áo xắn cao, bận rộn nấu bữa sáng, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Bảo bối, sao lại đi chân đất thế này?”
Anh chau mày lại khi thấy tôi đứng trân trân dưới sàn lạnh buốt.
Tôi cắn môi, lí nhí nói: “Em cứ tưởng… hôm qua chỉ là một giấc mơ. Thật ra anh chưa từng trở về…”
Nghe vậy, anh thở hắt ra, buông cái muôi xuống, bước nhanh tới, chẳng nói chẳng rằng mà cúi xuống bế thốc tôi lên, ôm vào lòng như để dỗ dành.
“Anh sẽ không rời em nữa đâu… Anh hứa đấy.”
Tôi dụi đầu vào ngực anh, nghe rõ từng nhịp tim rắn rỏi, mới dần dần thấy yên lòng thật sự.
Chiều hôm đó, anh dắt tôi ra trung tâm thương mại.
Một tay đẩy xe, tay kia nắm chặt tay tôi, không buông nửa bước giữa bao nhiêu người qua lại.
Tôi hơi ngỡ ngàng—đây là lần đầu tiên anh nắm tay tôi công khai như thế.
Đi ngang qua khu đồ gia dụng, tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã thản nhiên chất đầy xe: từ bàn chải, cốc đánh răng, đến khăn mặt, tất cả đều là đồ đôi.
Cứ hễ thứ gì dùng cho hai người là anh gom hết, chẳng chừa món nào.
“Những thứ này anh có rồi mà, sao lại mua thêm?” – tôi tò mò hỏi.
Anh khựng lại, mắt đen sâu thẳm như đáy giếng nhìn tôi một lúc rồi khẽ bật cười:
“Vì anh muốn dùng đồ đôi với bảo bối cơ mà. Hay… em không thích?”
Tôi quýnh lên, xua tay lia lịa, sợ anh hiểu lầm:
“Không phải! Em thích chứ! Chỉ là… trước đây em cũng từng bảo, nhưng anh lại nói em trẻ con…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, anh đã kéo tôi vào lòng, ôm chặt như muốn hòa tôi vào làm một.
Giọng anh khàn khàn, phả bên tai tôi, mang theo chút run run:
“Xin lỗi… bảo bối. Về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh.
Trong đôi mắt ấy là một mớ cảm xúc giằng xé—vừa day dứt, vừa giận chính mình vì đã từng thờ ơ.
Thế nhưng khi nhìn tôi, những lạnh lẽo đó tan biến hết, chỉ còn lại ánh nhìn dịu dàng đến thắt tim.
“A Tự!”
Một giọng nữ yếu ớt vọng lên từ phía sau.
Bạch Sở Sở đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, vành mi run run như sắp khóc đến nơi. Ánh mắt cô ta đầy oán trách, nhìn chằm chằm vào tôi và Thẩm Hoài Tự đang ôm nhau.
“Hóa ra suốt một tháng qua, anh không đi tìm em… chỉ vì đang ở bên cô ấy.”
Cô ta nhìn tôi cứ như thể tôi vừa làm điều gì tội lỗi lắm.
“Anh đã từng hứa… sẽ không bao giờ có tình cảm với cô ta cơ mà…”
Bạch Sở Sở – mối tình đầu của Thẩm Hoài Tự.
Năm ấy, khi tôi theo dì lên làm giúp việc trong nhà họ Thẩm, tận mắt chứng kiến hai người họ yêu nhau rồi lại chia tay.
Ba năm trước, cô ta quyết định ra nước ngoài theo đuổi ước mơ, buông tay anh không chút do dự.
Thẩm Hoài Tự thì ngược lại—đau đến mức đêm nào cũng ngập trong men rượu.
Tôi vẫn nhớ có hôm dì bảo tôi đem canh giải rượu lên phòng cho anh.
Lúc ấy, anh nằm vật trên giường, mắt nhắm nghiền, lông mày chau chặt, mặt mũi nhăn nhó vì đau.
Không hiểu sao, tôi đưa tay định vuốt phẳng nếp nhăn nơi trán anh… nhưng chưa kịp chạm tới, cổ tay tôi đã bị anh nắm lấy.
“Giang Chỉ, em thích tôi.”
Anh mở mắt, giọng nói dửng dưng, nhưng ánh nhìn thì như xoáy thẳng vào đáy lòng tôi, moi ra thứ tình cảm thầm giấu bấy lâu nay.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập loạn nhịp.
Tôi hoảng hốt cúi đầu, vừa ngượng vừa xấu hổ.
Vậy mà anh vẫn lạnh giọng hỏi: “Muốn… ở bên tôi không?”
Chỉ một câu nói đơn giản, tôi đã trở thành bạn gái của Thẩm Hoài Tự.
Nhưng yêu rồi tôi mới hiểu—tình yêu một phía thì luôn buốt giá.
Anh chẳng bao giờ để tôi lại gần, càng không cho tôi cơ hội thân mật.
Tấm ảnh chụp chung duy nhất của chúng tôi là vào sinh nhật anh—tôi lén nhờ bạn chụp, chỉ để làm kỷ niệm.
Hôm ấy, khi nghe tin Bạch Sở Sở quen bạn trai mới bên trời Tây, anh ngồi lặng, một mình uống rượu suốt đêm.
Say khướt, anh va chạm với người ở bàn bên, tưởng đánh nhau đến nơi.
Khi chai rượu vừa nhắm thẳng anh bay tới, tôi chẳng kịp nghĩ gì, lao ra chắn thay.
Chiếc váy trắng tôi mặc hôm đó bị m@u nhuộm đỏ rực.
Anh đứng sững, nhìn tôi với ánh mắt đầy mâu thuẫn—có giận, có thương, có gì đó nghẹn lại không nói thành lời.
Sau chuyện đó, anh bắt đầu thay đổi.
Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng, cuối cùng thì mình cũng đợi được đến ngày mây tan trăng sáng.
Nhưng rồi… Bạch Sở Sở quay về.
Từ giây phút đó, cứ mỗi lần cô ta xuất hiện, Thẩm Hoài Tự lại không hề chần chừ mà bước về phía cô ấy.
Còn tôi – cô người yêu danh nghĩa – thì lần nào cũng bị bỏ lại phía sau, lặng lẽ đứng nhìn.
Nghĩ tới đây, ngực tôi nghèn nghẹn, mắt bỗng cay xè.
Đúng lúc ấy, Thẩm Hoài Tự buông vòng tay đang ôm tôi ra.
Tôi giật mình, cứ ngỡ anh lại sắp quay về bên cô ta, theo thói quen cũ.
Vội vã túm lấy tay áo anh, tôi nghẹn ngào: “Đừng đi…”
Phải rồi, vẫn là cái kết quen thuộc.
Tôi đáng lẽ ra không nên hy vọng nữa mới phải.
Cúi đầu giấu đi nỗi chua xót, tôi mím môi, cố kìm nước mắt đang lưng tròng.
Ngay khoảnh khắc Bạch Sở Sở nhoẻn cười đầy đắc ý…
Thẩm Hoài Tự bất ngờ vươn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên má tôi.
Giọng anh trầm ấm, ân cần như đang dỗ dành một báu vật quý giá:
“Anh không đi đâu, bảo bối… đừng khóc.”
Bạch Sở Sở sững người, mặt tái đi như không tin nổi vào mắt mình.
Cô ta không kìm được, lảo đảo bước tới, định với tay nắm lấy tay áo Thẩm Hoài Tự.
Nhưng còn chưa chạm được, anh đã nhanh tay kéo tôi né hẳn sang một bên, ôm chặt lấy tôi.
“Biến! Cô tưởng thứ nhơ nhớp như mình mà cũng xứng động vào tôi à?”
Anh nhìn Bạch Sở Sở bằng ánh mắt đầy chán ghét, liếc qua cô ta đang giả vờ ngã ngồi bệt dưới đất.
Thế mà khi quay sang tôi, ánh mắt ấy lại lập tức dịu lại, ấm như mặt trời mùa đông.
“Yên tâm đi, bảo bối. Anh là của em. Không để cho ai, hay cái gì dơ bẩn bén mảng lại gần đâu.”
Nói rồi, Thẩm Hoài Tự cầm túi đồ trong một tay, tay kia siết chặt lấy tay tôi.
Anh kéo tôi đi thẳng, sải bước dứt khoát, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Gió lạnh thổi bay vạt áo khoác đen của anh, những bông tuyết nhỏ lặng lẽ đậu lên vai, tan ra không một tiếng động.
Tôi ngẩng nhìn bóng lưng cao lớn ấy, lòng dâng trào cảm xúc, mắt bỗng dưng nóng lên.
Lần đầu tiên trong đời… có người chọn tôi, chọn một cách dứt khoát và đầy kiêu hãnh như thế.
Không kiềm được, tôi khẽ chạy lên phía trước, túm lấy cổ áo anh, kéo xuống và đặt vội một nụ hôn lên đôi môi giá lạnh.
Thẩm Hoài Tự thoáng sững lại, rồi lập tức buông rơi túi đồ.
Một tay siết chặt lấy eo tôi, tay kia nâng cằm tôi lên, hôn trả đầy cuồng nhiệt và mãnh liệt.
Giữa trời đông trắng xóa, trong làn tuyết lất phất rơi, khoảnh khắc ấy như dừng lại giữa dòng đời vội vã.
Tựa như câu thơ đâu đó tôi từng đọc của Lorca:
“Khoảnh khắc này, như con chim nhỏ bay thẳng vào cơn gió, môi em đậu lại trên nụ hôn của anh.”
Ấm áp. Tinh khôi. Nguyên vẹn.
Trên đường về nhà, ánh mắt Thẩm Hoài Tự sáng long lanh, ánh lên như sao trời.
Tôi mấy lần liếc sang, thấy anh mím môi cười thầm—trông vừa ngốc nghếch, vừa đáng yêu đến lạ.
Về đến nơi, anh bắt đầu sắp xếp từng món đồ vừa mua một cách cẩn thận.
Những thứ cũ kỹ, anh không buồn nhìn lại, gom sạch quăng hết vào thùng rác—kể cả bức ảnh cũ đặt trên bàn.
Tôi ngạc nhiên hỏi anh: “Sao lại vứt cả ảnh đi rồi?”
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi, mỉm cười:
“Bức ấy xấu lắm. Còn em… là báu vật của anh, làm sao mà nỡ vứt? Phần có em trong đó, anh đã cắt riêng ra rồi, cất kỹ lắm.”
Vừa nói, anh vừa cúi xuống, hôn tôi lúc dịu dàng, lúc lại tha thiết, cứ như hôn mãi vẫn chưa thấy đủ.
Tôi đi đâu, Thẩm Hoài Tự cũng bám theo như con gấu túi, cứ lẽo đẽo không rời, vừa bướng vừa khiến người ta mềm lòng.
Thẩm Hoài Tự về nhà đã hơn một tuần nay.
Như để bù lại khoảng thời gian cả tháng trời mất hút, ngày nào anh cũng quấn lấy tôi, ôm ấp hôn hít không rời nửa bước.
Cứ như con cún to xác, lúc nào cũng nhộn nhạo, nhiệt tình đến mức khiến người ta vừa buồn cười vừa xót dạ.
Lâu dần, tôi cũng quen với cái kiểu dính lấy người ấy của anh.
Thậm chí… tôi còn thầm mong, giá như anh mãi mãi cũng đừng quay lại làm Thẩm Hoài Tự lạnh lùng trước kia nữa.
Hôm ấy, tôi kiếm cớ đẩy anh ra khỏi nhà.
Tới khi anh trở về, trời đã ngả màu chiều, nắng tắt dần sau rặng mái ngói.
Anh vừa mở cửa bước vào, liền thấy tôi đang bưng chiếc bánh kem nhỏ, đứng giữa phòng.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh nến leo lét trên mặt bánh tỏa ra chút sáng vàng dịu nhẹ, ấm lặng như lòng người.
Trong ánh sáng mờ mờ ấy, tôi nhìn anh bằng đôi mắt đầy ắp thương yêu.
“Chồng yêu ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Tôi gọi anh, giọng tươi như nắng mới.
Thẩm Hoài Tự đứng khựng lại, rõ ràng chẳng hề ngờ tới.
Đôi mắt đen của anh phản chiếu ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối, có phần bối rối xen lẫn xúc động.
“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Ước đi!”
Tôi cười đẩy nhẹ, giục anh, mắt chờ đợi như con nít đòi quà.
Anh nhìn tôi rất lâu, rồi mới chậm rãi nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực, môi khẽ động:
“Anh ước—”
“Ối giời ơi, ngốc thế! Ước mà nói ra thì còn thiêng gì nữa!”
Tôi hoảng hốt bịt miệng anh lại, nhưng liền bị anh nắm lấy cổ tay, giữ chặt.
Thẩm Hoài Tự mở mắt, cúi đầu đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay tôi, mắt không rời khỏi gương mặt tôi lấy một giây.
“Ừ, anh ngốc thật. Ngốc vì yêu em quá mất rồi.”
Dưới ánh mắt dịu dàng như thế, mặt tôi tự dưng nóng bừng, vội cúi đầu tránh ánh nhìn ấy.
Khẽ húng hắng một tiếng để lấy lại bình tĩnh, tôi quay người vào phòng, ôm ra một chiếc hộp được gói ghém cẩn thận.
“Quà sinh nhật cho anh đây.”
Anh mở hộp, bên trong là một chiếc khăn len màu nâu nhạt.
Những mũi len lượn vẹo, đường đan còn vụng về, nhìn là biết đồ tự tay làm.
“Lần đầu tiên em đan khăn, chắc là chưa được đẹp lắm đâu…”
Tôi ngượng ngùng liếc sang, thấy anh im lặng cúi đầu nhìn chiếc khăn mãi, không đoán nổi anh đang nghĩ gì.
Anh không thích à?
Tôi toan mở miệng, thì bất ngờ bị kéo vào một cái ôm thật chặt.
Hơi ấm từ lồng ngực anh bao trùm lấy tôi, rồi một nụ hôn thật khẽ rơi lên trán.
Tim tôi hẫng đi một nhịp.
Ngẩng lên nhìn, liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng đến mức khiến lòng người tan chảy.
Khóe mắt Thẩm Hoài Tự hoe đỏ, giọng nói như nghẹn lại nơi cuống họng:
“Cảm ơn em, bảo bối.”
Anh càng ôm tôi chặt hơn, cứ như sợ nếu buông tay ra thì tôi sẽ tan biến mất.
Từng giọt nước nóng hổi rơi lên cổ tôi, khiến tim tôi run lên từng nhịp.
Anh… đang khóc thật sao?
Đợi anh tắm xong bước ra, tôi đã nằm yên vị trên giường từ lúc nào.
Khi anh vén chăn lên, thấy tôi đang khoác trên người chiếc váy ngủ lụa mỏng tang, lấp lánh dưới ánh đèn, Thẩm Hoài Tự bỗng khựng lại.
Anh hít sâu một hơi, ánh mắt vốn đã sâu thẳm giờ ánh lên một làn sương mờ dục vọng, nhìn tôi không chớp, trầm mặc mà rối bời.
“Bảo bối…”
Anh gọi khẽ, giọng khàn đặc như gió đêm lùa qua khe cửa, khiến sống lưng tôi bất giác rùng mình.
Anh nằm xuống, nhẹ nhàng kéo tôi sát vào lòng.
Mặt anh vùi nơi hõm cổ tôi, môi cứ thế chạm lên da tôi từng cái, nhẹ như mưa bụi, dịu như gió thoảng.
Môi anh lành lạnh, mỗi lần lướt qua đều để lại một vệt lửa âm ỉ, khiến tôi vừa run vừa muốn gần thêm chút nữa.
Tôi đặt tay lên ngực anh, ngón tay tinh nghịch bấm nhẹ một cái.
Anh khẽ rên, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Tôi chợt nảy ý trêu chọc, tay lần xuống dưới, vuốt nhẹ qua cơ bụng rắn chắc, còn cố tình miết thêm mấy lượt.
Trước mắt tôi, yết hầu anh giật lên rõ rệt.
Tôi đưa tay chạm khẽ vào đó, rồi cúi xuống hôn lên, dịu dàng mà đầy chủ ý.
Thẩm Hoài Tự cứng người, gân tay nổi lên rõ mồn một như sợi dây đàn căng hết cỡ.
Rồi, như có ai đó bật lửa, cơn sóng nhẫn nhịn bị thổi bùng, hóa thành nụ hôn cháy bỏng, dồn dập như cơn giông đầu hạ.
Tôi thở hổn hển, gắng gượng đẩy nhẹ người đàn ông phía trên:
“Khoan đã… Em còn một món quà nữa muốn tặng anh.”
Tôi nắm lấy tay anh, đặt lên eo mình, dẫn đường cho anh chạm tới chiếc nơ lụa phía sau.
Một cái kéo nhẹ, dây lụa buông ra, váy ngủ trượt dần xuống, mềm như nước.
Ngoài trời mưa lộp độp gõ lên tàu lá chuối, nghe như tiếng nhịp tim hoà vào tiếng gió.
Cả người tôi bồng bềnh như con thuyền nhỏ, chao đảo giữa sông, theo từng đợt sóng mê man.
Trong đôi mắt mờ nhòe của tôi, chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Hoài Tự — vừa kiềm chế, vừa khắc khoải.
Anh ngửa đầu, một giọt mồ hôi long lanh trượt dọc theo cằm, rơi xuống bụng tôi, nóng rẫy như tàn lửa.
Tôi không nhịn được khẽ run lên.
Khi từng đợt pháo hoa bung nở trong đầu, anh siết tôi vào lòng thật chặt.
Giọng anh lạc hẳn đi, mang theo tiếng nghẹn ngào không thể giấu:
“Anh yêu em… yêu em nhiều lắm…”
Ơ… lại khóc nữa à?
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu anh, lòng mềm như nước.
Nhưng đúng lúc ấy, bên tai tôi vang lên một tiếng thì thầm khe khẽ, như gió lướt qua:
“Chị ơi.”
Cả cơ thể tôi lập tức cứng đờ.