Tình Yêu Bị Lừa Dối

Chương 1



Bạn trai tôi bặt vô âm tín suốt cả tháng trời, cuối cùng cũng chịu ló mặt về nhà.
Tôi chạy như bay về, vừa mở cửa đã thấy anh đứng đơ như tượng, mắt dán chặt vào mấy bức ảnh chụp chung của hai đứa.

“Thẩm Hoài Tự!”
Tôi gọi to tên anh, sống mũi cay xè, nước mắt cứ thế tuôn ra không tài nào nén lại được.
“Anh có biết em lo đến mức nào không hả? Anh đi đâu mất biệt cả tháng trời vậy? Hức… hức…”

Vừa khóc tôi vừa lao vào lòng anh, hai tay cứ đấm thùm thụp lên ngực anh để trút hết tủi hờn trong lòng.
Anh khựng lại một lúc, rồi mới lóng ngóng đặt tấm ảnh xuống, đưa tay ôm lấy eo tôi, động tác vẫn còn gượng gạo.

Mãi đến khi trước ngực anh thấm đẫm nước mắt tôi, tôi mới sực tỉnh—anh vốn mắc chứng sạch sẽ.
Lại còn cực ghét chuyện tôi động vào người.

“Em… xin lỗi… em không cố ý đâu.”
Tôi quýnh quáng rút người ra khỏi vòng tay anh, nào ngờ chẳng kịp thấy ánh mắt thoáng nét tiếc nuối của anh lúc đó.

“À, đúng rồi, anh trốn đi đâu suốt vậy? Em lùng sục khắp Bắc Thành mà không lần ra chút manh mối nào hết!”
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa gần đó, vừa dụi đôi mắt sưng đỏ vừa sụt sùi.
Tôi muốn lại gần anh thêm chút nữa, nhưng lại sợ anh nổi cáu.

Từ trước đến giờ, trong mối quan hệ này, người nắm đằng chuôi luôn là Thẩm Hoài Tự.
Anh lạnh lùng, kiệm lời, đến cái nắm tay cũng phải được anh cho phép thì tôi mới dám mừng.
Chỉ khi nào tâm trạng anh vui vẻ, tôi mới có “đặc ân” chạm vào người.

Tôi hít nhẹ một hơi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh nhíu mày.
“Sao lại ngồi xa thế?”
Anh vừa nói, vừa đưa tay kéo tôi lại, đặt ngồi hẳn lên đùi mình.

“Gần… gần quá rồi…”
Người tôi gần như dán vào người anh, hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai khiến tôi đỏ mặt tía tai, lắp bắp chẳng nói nổi câu nào, đành quay mặt đi để giấu sự ngượng ngùng.

Thẩm Hoài Tự chưa từng gần gũi với tôi đến mức này.
Tôi như bị một cú đánh bất ngờ của hạnh phúc, choáng váng không biết nên phản ứng ra sao.

“Nhưng anh nhớ em… nhớ muốn ôm em thật chặt.”
Anh rúc mặt vào cổ tôi, hít hà mùi hương quen thuộc, giọng khản đặc như có lửa cháy trong lòng:
“A Chỉ, em không vui sao? Em không nhớ anh một chút nào à?”

Tình cảm trong anh lúc ấy, chẳng hề giấu giếm.

Tôi không nỡ để anh buồn, bèn cố gạt đi cái cảm giác lạ lẫm đang len lỏi trong tim.
“Có chứ, em cũng nhớ anh lắm.”
Tôi lí nhí đáp, rúc sâu vào lòng anh, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể anh như một thói quen.

“Đừng động đậy.”
Bất ngờ, vòng tay anh siết chặt, đôi bàn tay ghì lấy eo tôi, đôi mắt từng lạnh lùng giờ ánh lên ngọn lửa khao khát.

Tôi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong anh, bất giác cắn nhẹ môi, ngẩng đầu lén nhìn—vừa vặn chạm phải ánh mắt nóng rực ấy.

“Ngoan, để anh đi tắm cái đã.”
Anh khẽ hôn lên trán tôi, cố kiềm chế cảm xúc, rồi vội vã đứng dậy, trông cứ như đang bỏ chạy.

Tôi phi ngay lên giường, lăn qua lăn lại như con lật đật, không tài nào bình tĩnh nổi.
Hai bên má với vành tai nóng ran như bị lửa táp.
Vừa đưa tay lên trán, nghĩ lại cái hôn ban nãy, khoé miệng tôi lại bất giác cong lên như kẻ ngốc.

Đó là lần đầu tiên… anh ấy hôn tôi.

“Bảo bối ơi, quần áo của anh đâu rồi?”
Tôi giật nảy mình quay đầu lại, suýt nữa thì hồn bay phách lạc.

Thẩm Hoài Tự đứng ở cửa phòng tắm, người chỉ vắt mỗi cái khăn tắm hờ hững quấn ngang hông.
Nước từ mái tóc đen nhánh còn ướt sũng nhỏ tong tỏng, từng giọt men theo múi bụng rõ nét mà chảy xuống dưới—biến mất ở nơi tôi chẳng dám nhìn kỹ.

Anh vừa lau tóc vừa nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như dán chặt không rời nửa tấc.
Tôi theo phản xạ siết chặt lấy mép ga giường, tim đập như trống làng.

“Sao bảo bối không trả lời anh?”
Anh nhếch môi cười, từng bước một tiến lại gần, rồi chống tay lên giường, vây tôi trong vòng tay rắn chắc của mình.

Chỉ một tiếng “bảo bối” thôi mà tai tôi đã ong ong, đầu óc quay cuồng, tim thì đập loạn như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Phạm quy quá rồi!

Anh cúi xuống, lồng ngực săn chắc gần như áp sát vào môi tôi, hơi thở vừa nóng vừa gần khiến tôi choáng váng.
Tôi quýnh quáng quay đầu đi để né tránh, nào ngờ trong khoảnh khắc ấy lại nhìn thấy tấm lưng trần của anh.

“Thẩm Hoài Tự… lưng anh bị sao thế kia?”

Sau lưng anh là một vùng da chằng chịt vết sẹo—có mới, có cũ—rối rắm như mạng nhện, nhìn mà xót xa.
Tôi run run vươn tay ra, nhẹ nhàng lần theo từng vết sẹo trắng nhợt.

“Lúc anh mất tích… có phải bị thương không?”
Giọng tôi nghèn nghẹn nơi cổ họng, tim như bị ai bóp nghẹt.

Anh thoáng khựng lại, rồi đưa tay lau nước mắt đang chực trào trên mặt tôi. Ngón tay thô ráp nhưng lại nhẹ nhàng đến lạ.

“Đừng khóc.”
Suốt một tháng trời anh bặt vô âm tín, tôi ngày nào cũng ôm gối khóc đỏ cả mắt, sợ anh bị nạn, sợ anh không còn trở về nữa.

Anh thở dài, nhẹ nhàng bế tôi ngồi lên đùi, tay vỗ vỗ sau lưng như dỗ dành con nít.

“Hu hu… anh có đau không?”
Tôi vừa khóc vừa hỏi, nước mắt không kìm nổi mà rơi lã chã, chỉ chốc lát đã làm ướt cả vai áo anh.

Thẩm Hoài Tự khẽ cười, bất đắc dĩ mà vẫn đầy cưng chiều, cúi đầu hôn lên khoé mắt tôi, dịu dàng hôn đi từng giọt lệ.

“Không đau đâu. Em đừng khóc nữa… em khóc, tim anh còn đau gấp vạn lần.”

Tôi nằm rúc trong lòng anh, tai áp lên lồng ngực vững chãi, lặng lẽ lắng nghe anh kể chuyện xảy ra trong tháng mất tích ấy.

Hóa ra, hôm đó anh đi leo núi cùng mấy người bạn, không may trượt chân rơi xuống vách đá, bị cuốn theo dòng nước xiết.
May mắn thế nào lại có một bác ngư dân chèo thuyền ngang qua, thấy vậy liền vớt lên rồi đưa về nhà chăm sóc.

Lúc tỉnh lại, đầu óc anh trống rỗng, không nhớ nổi mình là ai, cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Mãi đến mấy hôm trước, anh tình cờ nhìn thấy một tờ giấy dán tìm người thân, đầu óc mới mơ hồ hiện lên vài đoạn ký ức rời rạc—trong đó có cả hình bóng tôi.

“Em có giận anh… vì đã quên mất em không?”
Anh cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, trông chẳng khác gì một chú chó nhỏ vừa bị mắng.

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nâng mặt anh lên, mắt nhìn thẳng vào mắt, từng lời rành rọt, đầy chân thành:
“Không đâu… chỉ cần anh còn sống, còn có thể trở về bên em—thế là ông trời đã thương em lắm rồi.”

Bảo sao lúc về, anh lại khác đến vậy.
Nếu không phải vì mất trí nhớ mà thay đổi tính nết, sao Thẩm Hoài Tự lại có thể dịu dàng thế này với tôi?

Người đàn ông lạnh lùng, xa cách ngày nào… giờ đây đã chẳng còn nữa.
Thay vào đó là một Thẩm Hoài Tự ấm áp, thẳng thắn thể hiện tình cảm, chẳng buồn che giấu điều gì.

Thật lòng mà nói, tôi không mong anh nhớ lại.
Tôi sợ nếu anh nhớ ra, anh sẽ lại thành người đàn ông xưa kia—băng giá, thờ ơ, và không hề yêu tôi.

“Không sao đâu… so với trước kia, em thích anh của bây giờ hơn.”
Tôi siết chặt tay ôm anh, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực anh truyền sang—ấm lắm, yên lòng lắm.

Anh hơi sững người, ánh mắt dịu xuống, khoé môi khẽ cong lên.
Rồi cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc tôi, giọng nói trầm ấm, pha chút cưng chiều như dỗ dành:

“Bảo bối… phải làm sao bây giờ? Anh thực sự, thực sự rất yêu em…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.