Khi thang máy đưa Kỳ Kinh Ngôn xuống đến tầng một thì tôi cũng vừa gọi điện xong.
Tôi ngồi vắt vẻo trên ghế sô pha, thấy anh thì vẫy tay như gọi taxi.
Anh mặc bộ đồ ngủ màu yến mạch, chân đắp tạm cái chăn mỏng màu xám tro.
Mặt thì vẫn lạnh như tiền, chẳng thấy tí dấu hiệu nào của cái cơn “quăng quật” trong phòng sách lúc nãy.
Tôi ngó tay anh, hỏi ngay:
– Tay anh làm sao kia?
Thấy ngón út có vết xước, chắc là lúc mất bình tĩnh có va quệt vào đâu đó.
Tôi liền cầm tay anh xem, thì anh rút ra cái rẹt như sợ tôi giật mất, rồi bảo tỉnh bơ:
– Không sao.
Tôi xót lắm mà vẫn phải làm bộ như không biết gì.
– Thế để em lấy hộp thuốc bôi cho nhé?
– Không cần.
Tôi giả vờ nghiêm trọng:
– Thế có cần em… dùng nước bọt khử trùng cho không?
Anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thì nhìn lại, mắt long lanh đầy chờ mong.
Chắc anh cũng biết là không đấu lại cái mặt dày của tôi nên đành chịu thua, thở ra nhè nhẹ:
– Thôi, cô đi lấy hộp thuốc đi.
Tôi phá lên cười.
Thật ra tôi phát hiện ra, cứ mỗi lần mình mặt dày trêu anh tí, là anh dễ thương lượng hơn hẳn.
Dạo này nghe thời sự suốt ngày nói sắp có bão.
Sáng thì nắng chang chang, ai dè lúc tôi đến nơi thì trời bắt đầu sầm sì.
Giờ thì khỏi phải nói, mây đen kéo kín đặc, sấm sét đì đùng, gió thì rít lên từng cơn.
Kỳ Kinh Ngôn liếc ra ngoài trời, rồi quay lại nhìn tôi, giọng dửng dưng:
– Cô về sớm đi.
Vừa dứt lời thì trời đổ mưa ào ào.
Gió quật mấy cái cây ngoài sân đến mức lá kêu xào xạc như phim kinh dị.
Tôi giấu tiệt cái niềm vui trong bụng, giả vờ khổ sở nói:
– Thế này thì em về kiểu gì được? Đội thau ra à?
Kỳ Kinh Ngôn không hề lung lay:
– Tôi gọi tài xế đưa cô về.
Tôi tròn mắt trách móc:
– Trời mưa gió thế mà anh còn đuổi em đi, lại còn định bóc lột nhân viên nữa à?
– Mạng tài xế cũng là mạng người đấy nhé!
Tôi bồi thêm cú chốt:
– Với cả… em là vợ chưa cưới của anh mà, ngủ lại một đêm thì có sao đâu?
Anh nhìn tôi, mắt sâu thăm thẳm, kiểu như đang phân tích độ “chai mặt” của tôi.
Tôi bỗng thấy hơi run, giọng nhỏ dần…
Cả hai nhìn nhau vài giây không ai nói gì, rồi tôi bỗng vùng lên, đập bàn tuyên bố:
– Em không muốn về! Dù trời có sập!
Anh thở ra một tiếng, kiểu bất lực hết cỡ:
– Ở lại cũng được… nhưng cô định nói với người nhà thế nào?
Cái này thì dễ!
Tôi lôi điện thoại ra, gọi ngay về nhà, báo cáo tình hình rành mạch rõ ràng.
– Dạ, ở ngoài đường bão lớn nguy hiểm lắm ạ…
– Mà con thì ở nhờ nhà một người anh… à không, anh ấy là người quân tử lắm ạ, chính trực, không làm gì sai đâu!
Đầu dây bên kia, anh trai tôi lạnh giọng như tảng băng Bắc Cực:
– Hôm nay tính toán ghê đấy nhỉ.
– Anh nghĩ em sợ anh lo cho Kỳ Kinh Ngôn à?
– Anh lo mày làm chuyện vớ vẩn với cậu ta thì có.
Tôi nghẹn họng:
– …
Thôi thì… đúng là anh ruột có khác, hiểu mình hơn cả bản thân mình hiểu mình.
Tôi phải thừa nhận là, thật ra tôi có suy nghĩ không được trong sáng cho lắm.
Vì thế, tôi mới mặc đồ ngủ của Kỳ Kinh Ngôn.
Quần áo của anh mặc lên người tôi chỉ dài đến giữa đùi thôi.
Hai cái chân trắng nõn nà cứ thế lộ ra trước mặt anh.
Anh chỉ liếc qua một cái rồi quay đi, xách cái mặt lạnh lùng trở lại phòng ngủ.
Tôi theo sau, nhưng anh đứng chắn ngay cửa.
Tôi nhoẻn miệng cười:
– Anh đi tắm à? Cần em giúp một tay không?
Anh vẫn cái vẻ lạnh như băng, từ chối ngay:
– Không cần.
Tôi cười khẩy:
– Anh đừng có xấu hổ, sớm muộn gì chúng ta cũng phải thành thật với nhau thôi mà.
– Mà, đâu phải em chưa từng nhìn anh.
Đôi tai của Kỳ Kinh Ngôn lập tức đỏ ửng lên như cà chua chín, anh gằn giọng gọi tên tôi:
– Ôn Chức Tiếu!
Tôi bày trò đáp lại:
– Có em đây!
Biết dừng đúng lúc, tôi không trêu anh nữa.
Anh nhìn tôi một cái rồi nói:
– Em đợi anh trong phòng, có gì thì gọi nhé.
– Tắm xong rồi em về luôn.
Tôi thực sự lo cho anh.
Dù phòng này đã được cải tạo để anh tiện đi lại, nhưng mà… tôi vẫn không an tâm.
Kỳ Kinh Ngôn đẩy xe lăn vào phòng tắm, lần này thì không còn từ chối nữa.
Cửa vừa đóng lại, anh liền khóa trái.
Tôi đứng ngoài cười mà như khóc, trêu anh qua cánh cửa:
– Thật sự không cần em kì lưng hộ anh à?
Nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng nước chảy đều đặn.
Tôi bật cười một chút, nhưng rồi lại thấy lòng chùng xuống.
Nhìn quanh căn phòng, tôi lại nhớ đến cái cảnh trong phòng sách lúc trước, trong lòng thấy nặng trĩu.
Trước mặt người khác, Kỳ Kinh Ngôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, điềm đạm.
Nhưng mà khi không có ai, anh lại tự dằn vặt mình trong bóng tối, cứ thế tự xé nát rồi lại tự vá lại cái chính mình.
Tôi chỉ mong anh vui vẻ thôi.
Nhưng mà… nói ra thì làm sao? Trước mặt anh, tôi chẳng thể nói được điều ấy, có khi lại thành gượng ép.
Chợt, điện thoại của anh trên tủ đầu giường rung lên.
Tôi bước lại gần.
Khi thấy tên người gọi, lòng tôi thắt lại như có cái gì nặng nề đang đè lên.
Là Đường Huyên.
Cứ nhìn thấy cái tên này là tôi lại muốn xông vào mà mắng cho cô ta một trận.
Mắng cô ta vong ân bội nghĩa.
Tôi còn nhớ rõ, lúc cô ta khó khăn nhất, chính Kỳ Kinh Ngôn là người đã giúp cô ta tiền để học hành, để có một cuộc sống đàng hoàng hơn.
Bây giờ, cô ta chuẩn bị lấy chồng rồi, thế mà vẫn còn gọi điện cho người yêu cũ làm gì?
Ngón tay tôi lướt qua màn hình, rồi lại rụt lại.
Tôi có nên tự tiện nghe điện thoại của anh không nhỉ? Liệu anh có giận không?
Đường Huyên, cô ta là người duy nhất khiến tôi thấy ghen tị.
Tôi và Kỳ Kinh Ngôn lớn lên bên nhau từ nhỏ, vậy mà tôi chẳng thể nào khiến anh thích tôi.
Mẹ của anh và mẹ tôi là bạn thân.
Bà ấy yêu quý tôi lắm, suốt ngày chiều chuộng tôi, nhưng với Kỳ Kinh Ngôn thì lại lạnh lùng, không mấy quan tâm.
Vì bà ấy bị ép gả cho bố anh.
Kỳ Kinh Ngôn là kết quả của một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ, do mang thai mà thành.
Vậy nên bà ấy không gần gũi anh.
Cứ nhìn thấy anh, là bà lại nhớ đến những ngày tháng bị ép gả, nhớ đến cái cảnh cuộc đời mình phải hy sinh trong cái gọi là liên hôn thương mại.
Còn tôi thì khác, từ bé tôi đã thích Kỳ Kinh Ngôn rồi.
Lúc nào cũng bám theo anh, nhưng anh lại chẳng bao giờ để ý đến tôi.
Đầu óc tôi bắt đầu lộn xộn, những ký ức cũ cứ thế ùa về.
Tôi ngồi đấy, không biết từ lúc nào cơn buồn ngủ đã kéo đến, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Nằm trên giường của Kỳ Kinh Ngôn, tôi ngủ lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, Kỳ Kinh Ngôn lúc nhỏ nắm tay tôi kéo chạy.
Chúng tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, nhưng rồi tôi vấp ngã, cổ chân đau nhói, chẳng thể dậy nổi.
Tôi chỉ biết nhìn về phía trước, tuyệt vọng đến mức muốn khóc.
Khi tôi đã hết hy vọng, thì bóng lưng của Kỳ Kinh Ngôn, người đã chạy xa, bỗng quay lại.
Anh cúi xuống, muốn cõng tôi đi tiếp.
Ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên phía sau, viên đạn xé gió lao về phía tôi.
Kỳ Kinh Ngôn đã đỡ đạn thay tôi.
Nhìn máu chảy từ bả vai anh, cái dây thần kinh trong đầu tôi như bị kéo căng đến mức sắp đứt.
Trong giấc mơ, tôi vừa khóc vừa gọi tên anh.
Trái tim tôi quặn đau.
Cho đến khi anh gọi tôi dậy.
– Ôn Chức Tiếu, em không sao chứ?
Ánh mắt lo lắng của anh hiện lên, khiến tôi chẳng thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực nữa.
Tôi bật dậy, lao vào lòng anh, ôm chặt lấy.
Vùi mặt vào cổ anh, tôi nghẹn ngào nói:
– Anh còn sống, thật tốt quá…
Cơ thể của Kỳ Kinh Ngôn cứng lại trong giây lát, rồi anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Giọng anh trầm trầm vang lên:
– Ác mộng à?
Anh vỗ về tôi như trấn an, nhưng tôi thì vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
– Em mơ thấy khi chúng ta còn nhỏ, lúc bị bắt cóc.
Bàn tay đang vỗ lưng tôi khựng lại, rồi anh buông xuống.
Anh khẽ nói:
– Chuyện đã qua rồi.
Nhân cơ hội này, tôi giả vờ tội nghiệp, bảo mình sợ.
Muốn ăn vạ ở lại phòng anh.
Còn cam đoan chắc nịch:
– Em chỉ ngủ ở mép giường thôi, tuyệt đối không làm gì đâu!
– Em ngủ rất ngoan, sẽ không làm phiền anh đâu!
Dĩ nhiên là Kỳ Kinh Ngôn không đồng ý.
Nhưng cuối cùng, dưới sự quấn lấy của tôi, anh cũng nhượng bộ:
– Cô có thể ngủ ở đây, nhưng là ngủ dưới đất nhé.
Dù hơi thất vọng, nhưng cũng coi như đạt được mục đích rồi.
Tôi nhanh chóng trải nệm xuống sàn.
Tắt đèn, nằm xuống, tốc độ cực nhanh.
Sợ anh đổi ý mà.
Nhìn trần nhà tối đen, đầu óc tôi lại tỉnh táo quá, chẳng ngủ được.
Tôi tìm cách bắt chuyện với anh, nhưng chỉ nhận lại một câu duy nhất:
– Yên lặng.
Thế là tôi ngoan ngoãn im lặng.
Mắt mở to, lướt điện thoại trong im lặng.
Nửa tiếng sau, tôi đặt điện thoại xuống, ngồi dậy, bò đến bên giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh đang ngủ say.
Anh đẹp trai thật.
Đẹp quá đi mất.
Tôi khe khẽ gọi:
– Kỳ Kinh Ngôn.
Anh vẫn ngủ say như chưa có gì.
– Lông mi dài thật đấy.
– Sống mũi cao vút.
– Đôi môi này nhìn là muốn hôn ngay.
– Ở đâu cũng đẹp.
Tôi lẩm bẩm một mình, ánh mắt cứ dừng lại trên môi anh.
– Kỳ Kinh Ngôn, anh đừng nghĩ về người phụ nữ hư hỏng Đường Huyên nữa, được không?
– Hãy nhìn em nhiều hơn, nghĩ về em nhiều hơn đi.
– Kỳ Kinh Ngôn, em thích anh lắm.
Hai tay ôm mặt, tôi nhỏ giọng nói:
– Kỳ Kinh Ngôn, nếu anh không tỉnh dậy, em sẽ hôn anh đấy.
Tim tôi đập thình thịch như trống.
Sau đó, tôi cúi xuống, chạm môi vào môi anh, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng tôi cảm thấy tim mình sắp nổ tung.
Hôn xong, tôi lập tức lùi lại, nằm xuống, kéo chăn trùm kín mặt.
Ngọt ngào như uống phải mật.
Dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ say.
Mà tôi không hề biết rằng, trong bóng tối, Kỳ Kinh Ngôn đã mở mắt.