Đồng tử tôi co lại, đầu óc như có ai giội cho gáo nước đá — trống rỗng trong vài giây.
Tôi đứng đực ra như tượng gỗ, chẳng biết phải phản ứng ra sao.
Từ trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng xả nước xèo xèo.
Ánh mắt tôi rơi đúng vào tay của Kỳ Kinh Ngôn — một tay đang chống xuống thành giường, tay kia thì lúng túng cầm giấy ướt lau lau chùi chùi.
Ngay khoảnh khắc tôi lao vào, anh khựng lại, đơ luôn tại chỗ.
Kỳ Kinh Ngôn nhắm nghiền mắt, cố gắng nuốt xuống cái gọi là cảm xúc lẫn lòng tự trọng đang rần rần nổi dậy trong lồng ngực. Cái yết hầu trượt lên trượt xuống như muốn nhảy ra ngoài.
Giọng anh thấp, nén chặt:
“Ra ngoài.”
Tôi như bừng tỉnh sau một giấc mộng dữ, hoảng loạn quay đầu phắn lẹ.
Vừa quay đi, đầu óc tôi bắt đầu quay mòng mòng.
Bẽ bàng có, lo lắng có, tội lỗi thì đầy một rổ.
Tôi chỉ sợ vì cú xông pha không đúng lúc của mình mà làm tổn thương lòng tự trọng của anh, khiến anh tủi thân, thấy khó chịu… rồi nghĩ ngợi lung tung.
Tôi tự trách bản thân sao lại vô duyên đến thế.
Đắn đo mãi, không biết nên mở lời thế nào để bớt gượng.
Cuối cùng tôi lại lỡ lời buột miệng:
“Cái đó… to thật.”
Không khí trong phòng bệnh lập tức như bị đóng băng.
Tôi vỗ đôm đốp miệng mình, vừa ngượng vừa muốn độn thổ.
Ngay lúc đó, giọng Kỳ Kinh Ngôn chầm chậm vang lên từ sau tấm rèm, lạnh như đá tảng:
“Sao, cô còn nhìn của thằng nào khác rồi mới biết to bé thế nào à?”
Tôi như chết lặng trong một giây.
Ơ kìa? Người khác á?
Oan uổng quá trời!
Tôi vội vã thanh minh:
“Không không! Em chưa từng! Em chỉ nhìn mỗi của anh thôi!”
Nói xong câu đấy, chính tôi cũng muốn vả mình một phát.
Ủa? Tôi đang tranh luận cái gì với anh ấy thế này?
Sao giống đang biện hộ vì… nhìn trộm vậy?
May sao, giọng cô y tá từ trong nhà vệ sinh vang lên cắt ngang cái bầu không khí sặc mùi khó xử ấy:
“Cô Ôn ơi?”
Rèm được vén ra, Kỳ Kinh Ngôn đã ăn mặc chỉnh tề.
Anh chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái.
Tôi lúng túng bước tới lấy điện thoại, vứt lại một câu:
“Em… em đi mua cà phê cho anh đây!”
Rồi quay đầu chuồn thẳng như gió, không ngoái lại.
Một hôm trước khi Kỳ Kinh Ngôn ra viện, tôi tình cờ chạm mặt Đường Huyên ở bệnh viện.
Lúc hai người lướt qua nhau, tôi phải mất mấy giây mới nhận ra là ai.
Cô ta thì cứ đi thẳng, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái. Không rõ là không nhìn thấy, hay cố tình giả vờ không biết.
Mà thôi, dù lý do nào thì lòng tôi cũng bị kéo phắt về cái hồi cách đây năm năm.
Kỳ Kinh Ngôn hơn tôi ba tuổi. Hồi thi đại học, tôi một mực đòi đăng ký vào trường anh học, chỉ để gần anh hơn chút.
Thế mà chưa được bao lâu, đúng ba ngày sau khi tôi rụt rè chia sẻ mơ ước với anh, thì anh công khai luôn người yêu — tên là Đường Huyên.
Đấy, đâm thẳng vào tim tôi như thế, bảo sao không hụt hẫng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi tuột dốc không phanh.
Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại thần sắc, bước vào phòng bệnh của Kỳ Kinh Ngôn, vờ như không có gì xảy ra.
Trên bàn có thêm một giỏ hoa quả — xịn sò, đầy đủ, nhìn là biết không phải đồ mua vội ở căn-tin.
Tôi giả vờ ngó nghiêng rồi buông một câu xã giao:
“Ai tới thăm đấy anh?”
Kỳ Kinh Ngôn không thèm ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào cái điện thoại:
“Một nhân viên cũ, chả thân thiết gì đâu.”
Nghe đến đây tôi hơi nhíu mày.
Anh rõ ràng đang nói dối.
Tôi không có bằng chứng, nhưng trực giác phụ nữ bảo tôi: giỏ trái cây kia là của Đường Huyên!
Tôi không nhịn được, tiến lại gần, mặt hằm hằm như chuẩn bị tra khảo.
“Kỳ Kinh Ngôn.”
“Ừ?” — anh vẫn không ngẩng mặt lên.
Tôi nheo mắt, giọng ngọt mà đầy mưu mô:
“Sắp cưới rồi, em thơm anh một cái chắc không phạm pháp đâu nhỉ?”
“Gì cơ?”
Vừa kịp ngước lên thì… chụt — tôi hôn luôn!
Tính nhắm môi mà anh né nhanh như ninja, thành ra chỉ chạm được vào má.
Mặt anh lập tức đỏ như gấc, gắt lên:
“Ôn Chức Tiếu! Đây là bệnh viện đấy!”
Tôi cười nhăn nhở:
“Thì có ai thấy đâu mà lo. Mà có thấy cũng chả sao, em hôn chồng sắp cưới của em cơ mà!”
“Đàng hoàng, chính chuyên!”
…
Sau khi xuất viện, Kỳ Kinh Ngôn không về nhà họ Kỳ mà chuyển sang căn biệt thự bên sông mang tên mẹ anh.
Chỗ đó đã sửa sang lại hết, để tiện cho anh ngồi xe lăn đi lại.
Tôi ban ngày thì qua thăm nom, tối lại lọ mọ về nhà.
Thật lòng thì tôi cũng muốn ở lại chăm anh cho trọn đạo vợ chồng, cơ mà đừng nói anh không cho — đến mấy ông anh tôi còn cấm cửa cơ mà!
Anh cả tôi lên giọng đe:
“Tám giờ mà chưa thấy mặt, anh đích thân lái xe đi vác về.”
Tôi cười nhếch mép:
“Anh bận bịu lắm mà, khỏi lo cho em. Em về đúng giờ là được.”
Ai dè anh cả Ôn Tiếu trả lời tỉnh queo:
“Anh bận thì còn khối đứa rảnh. Đừng mơ trốn.”
Tôi mỉm cười tươi như hoa trước mặt anh:
“Anh em tốt quá trời luôn.”
Xong quay đi thì… muốn khóc cũng không nổi.
Có nhiều anh trai — đôi khi đúng là một loại khổ tâm khác.
Từ nhà tôi tới biệt thự của Kỳ Kinh Ngôn mất đúng bốn lăm phút lái xe.
Cũng may, bằng lái tôi có từ đời nào rồi, tự lái đi tự lái về, chẳng nhờ vả ai.
Người làm trong biệt thự đều quen mặt tôi cả, nên tôi ra vào như đi chợ.
Dạo này thú vui mỗi ngày của tôi chỉ có một: vừa trêu vừa chăm Kỳ Kinh Ngôn.
Hôm nào cũng đẩy anh ra vườn hóng gió, tiện thể… ngắm hoa với ngắm người.
Nhưng hai hôm nay thì tôi nghỉ phép, không ghé qua.
Chuyện là hôm trước, đang ở nhà anh thì tôi gọi video tám chuyện với con bạn thân.
Vừa nhìn thấy tôi, nó đã kêu trời:
“Ôn Chức Tiếu, mày đúng là não ngập yêu!
Người ta bị liệt mà mày vẫn không buông. Má ơi, mày trâu bò thật sự đấy!”
Tôi cười tỉnh bơ:
“Thì tao thích Kỳ Kinh Ngôn mà.”
“Tao có tiền, có sức. Nuôi anh ấy, chăm anh ấy – chuyện nhỏ như con thỏ.”
Con bạn trợn mắt:
“Không, ý tao là… mày thật sự định lấy anh ta à?”
“Cưới xong rồi thì… đời sống vợ chồng tính sao?”
Con này nói chuyện chẳng có đường biên giới gì cả, cứ thế bắn thẳng.
Tôi cũng chẳng ngại, đáp liền:
“Ôi giời, có gì mà phải xoắn. Chuyện ấy không khó.”
“Một là, thể lực anh ấy tốt phết đấy, tao kiểm nghiệm rồi.”
“Hai là, từ bé tao đã giỏi cưỡi ngựa.”
Câu đấy vừa buông ra, đầu dây bên kia im phăng phắc.
Rồi nó hét lên:
“Ôn Chức Tiếu! Mày bây giờ nói mấy chuyện này mà không biết ngượng à?!”
Tôi thì cứ cười hề hề, tám với nó thêm lúc nữa cho tới khi điện thoại báo sắp hết pin thì mới dừng.
Nhưng quay ra sau lưng thì… tôi đứng hình.
Kỳ Kinh Ngôn vốn đang trong phòng, không biết từ khi nào đã ngồi ngoài vườn.
Mà cái kiểu ngồi ấy… rõ là đã nghe hết sạch những lời điên rồ tôi vừa tuôn với bạn.
Thư ký Lâm đứng sau lưng anh, đẩy xe lăn, tay thì khẽ đẩy gọng kính, môi thì mỉm cười kiểu “tôi không nghe thấy gì hết… nhưng thật ra nghe hết.”
Ánh mắt Kỳ Kinh Ngôn nhìn tôi khiến tôi lạnh sống lưng.
Mặt tôi đỏ lựng như cà chua chín, không nói không rằng, quay đầu bỏ chạy như có đuổi ma phía sau.
Hôm nay tôi chạm mặt trợ lý ruột của Kỳ Kinh Ngôn – anh thư ký Lâm.
Anh này trông thì cũng thường thôi, không đẹp trai ngời ngời gì, nhưng được cái toát lên vẻ đĩnh đạc, nhẹ nhàng, nói chuyện nghe êm tai phết.
Thấy tôi, anh ta gật đầu chào rất chi là lịch sự.
Tôi cũng gật lại cho phải phép rồi lướt qua.
Vừa đi được ba bước thì…
“Cô Ôn ơi.”
Tôi quay đầu lại, mặt ngơ ngác như vừa bị gọi nhầm tên trong lớp.
Thư ký Lâm điềm đạm nói:
“Hôm nay tâm trạng ngài ấy không được vui lắm. Nếu cô chưa vội, vào gặp ngài một chút đi.”
Tôi đứng im vài giây, tim đập cái “thịch” một cái, rồi đáp khẽ:
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Thư ký Lâm quay lưng đi, để lại tôi ngơ ngẩn nhìn lên tầng hai.
Ngẫm nghĩ thêm mấy giây, tôi hít một hơi, rồi quyết định bước lên.
Tầng hai, phòng sách – nơi Kỳ Kinh Ngôn hay làm việc – vẫn im lìm như mọi khi.
Tôi rón rén bước tới, chân chưa kịp qua cửa thì đứng khựng lại.
Anh đang ngồi quay lưng, vẫn là chiếc xe lăn quen thuộc, đối diện ô cửa sổ, bên ngoài mây đen vần vũ, chẳng có nổi một tia nắng.
Phòng tối om, không bật đèn, ánh sáng nhờ nhờ từ ngoài hắt vào làm cả khung cảnh trông như tấm ảnh đen trắng cũ kỹ.
Anh ngồi đó, lặng lẽ như tượng, cô đơn như thể cả thế giới quên mất có người tên Kỳ Kinh Ngôn.
Tôi tự dưng thấy nghẹn ngào, ngực như có tảng đá đè lên.
Vừa định gọi tên anh thì tay tôi khựng lại.
Vì tôi thấy anh… đang cố đứng dậy.
Anh dùng hai tay chống lên tay vịn xe lăn, cố gồng mình đứng lên.
Nhưng đôi chân… vẫn không nhúc nhích nổi.
Cả người anh lại ngã phịch xuống, nặng nề.
Rồi lại gồng lên.
Lại đổ xuống.
Lặp đi lặp lại như thế.
Cố chấp mà tuyệt vọng.
Tôi đứng chết trân ở cửa, mắt cay xè.
Anh cúi gập người, hai vai run nhẹ rồi…
cười.
Nhưng cái cười ấy chẳng vui vẻ gì.
Bên ngoài bỗng sấm đì đùng, chớp loé trắng cả trời.
Tiếng cười của anh bị tiếng sấm nhấn chìm, nhưng nỗi buồn, nỗi đau trong đó… tôi nghe rõ mồn một.
Tôi ôm mặt, nước mắt trào ra, nóng hổi.
Sợ anh nhìn thấy, tôi quay người, đưa tay bịt miệng, dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng “lạch cạch” của bánh xe lăn ngoài hành lang, tôi giật mình, tá hoả chui ngay vào phòng khách gần đó như con mèo trốn mưa.
Kỳ Kinh Ngôn từ phòng sách đi ra, lặng lẽ đẩy xe vào phòng ngủ.
Ngay sau đó, tiếng nước từ vòi sen vang lên, đoán là anh đang tắm.
Lúc ấy tôi mới rụt rè lò dò bước ra khỏi phòng khách.
Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chân tôi lại tự dưng rẽ sang phòng sách của anh.
Căn phòng chẳng khác gì hiện trường sau bão.
Tài liệu vương vãi dưới sàn, mỗi chỗ một xấp, còn có cả một cái cốc vỡ tan tành nằm chỏng chơ – chắc vừa bị đập xuống đất.
Nhìn cảnh đó, tôi đoán tâm trạng anh vừa rồi chẳng vui vẻ gì, chắc là bực đến phát điên rồi.
Tôi đảo mắt quanh phòng, đến khi ánh nhìn dừng lại ở một thứ đỏ chót nổi bần bật trên bàn làm việc.
Một tấm thiệp cưới.
Thiệp đính hôn của Đường Huyên và Tần Vọng Bắc.
Tôi nuốt nước bọt đánh ực. Chưa kịp hoàn hồn thì thấy màn hình máy tính của Kỳ Kinh Ngôn vẫn đang bật.
Trên đó là một đoạn tin nhắn chói cả mắt:
[Dù cậu có tốt mấy thì vẫn không đổi được cái sự thật là cậu bị liệt. Cậu không xứng với cô ấy.]
Chỉ trong một khắc, mọi thứ rõ như ban ngày trong đầu tôi.
Thì ra hôm nay là ngày Đường Huyên đính hôn.
Mà tên Tần Vọng Bắc ấy không những lấy vợ, lại còn rảnh đến mức gửi tin nhắn đá xoáy, đúng kiểu muối xát vào vết thương chưa lành.