Tình Vấn Vương

Chương 2



Trên đường về, tôi lôi điện thoại ra mở WeChat, lướt lại vòng bạn bè.

Thấy Dư Lộc đăng hai dòng trạng thái.

Dòng đầu tiên:

“Cô ấy đúng là chẳng giống em tí nào. Nhưng anh không thấy, chính vì thế nên mọi chuyện mới đáng ngờ hơn à?”

Dòng thứ hai:

“Nếu anh định dùng ba năm qua để chứng minh năm đó em sai khi buông tay, thì chúc mừng – anh làm được rồi đấy.”

Mọi cảm xúc dồn nén từ nãy đến giờ như vỡ òa. Tôi bật khóc nức nở, không sao kìm lại được.

Ba năm yêu đương chân thành của tôi, hóa ra chẳng đáng là bao.

Tôi từng nghĩ sự chiều chuộng của Lục Nghiêu dành cho tôi là vì yêu thật lòng. Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là màn kịch, diễn cho người cũ xem.

Thì ra tôi chỉ là công cụ trong cái trò chơi dây dưa tình cảm giữa hai người họ.

Lăng Duyệt là kiểu con gái thẳng ruột ngựa. Không quen an ủi, chỉ giỏi xử lý dứt khoát mọi chuyện.

Cô ấy gõ nhẹ vào vô lăng, nhíu mày bảo:

– Thôi, đừng khóc nữa. Đàn ông thiếu gì? Không được thì đổi người khác.

– Anh trai tớ trắng trẻo cao ráo, ba tớ phong độ đàng hoàng, cậu thích ai thì chọn!

Tôi vừa khóc vừa cười:

– Lăng Duyệt, cậu bảo tớ có phải vô dụng lắm không? Đến lúc này rồi mà vẫn phải nhờ cậu ra mặt thay.

Lăng Duyệt xoa đầu tôi:

– Vớ vẩn. Mỗi người một kiểu. Cậu là người sống tình cảm, tính cách dịu dàng. Gặp chuyện thế này, mềm mỏng cũng là chuyện bình thường.

– Nhà tớ thì khác. Mẹ mất sớm, còn lại ba bố con, tính khí chẳng ai ra gì, yêu thương cũng chẳng biết thể hiện.

– Tớ từ bé đã hay gây chuyện, tính tình chẳng giống ai, hôm nay có dịp thể hiện bản lĩnh một tí.

– Còn cậu, sinh ra đã như thiên thần rồi. Ở bên cậu lúc nào cũng thấy nhẹ nhàng, yên bình như mùa xuân ấy.

– Cậu còn là bác sĩ tiêm không đau nổi tiếng cả bệnh viện. Hồi tớ nằm viện, nếu không có cậu ngày ngày dỗ dành, chắc tớ phát điên mất.

Nghe đến đây, lòng tôi dịu hẳn. Sự tự tôn vừa bị tổn thương được vá víu lại đôi phần.

Lăng Duyệt nghiêng đầu nhìn tôi:

– Thật nhé, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện gả vào nhà tớ à?

Câu này, cô ấy hỏi tôi không biết bao nhiêu lần.

Tôi và Lăng Duyệt quen nhau hồi cô ấy nhập viện. Viện trưởng đích thân làm bác sĩ chính cho cô ấy, còn tôi chỉ là trợ lý. Nhưng vì tôi nói chuyện nhẹ nhàng, tiêm không đau nên cô ấy nhất quyết:

– Tôi muốn cô này làm bác sĩ chính cho tôi!

Thế là từ đó thành bạn thân.

Lúc đó, tôi đã quen Lục Nghiêu rồi, và ngày nào Lăng Duyệt cũng tiếc rẻ:

– Giá mà tớ ốm sớm vài tháng thì hay biết mấy!

– Khi đó cậu còn độc thân, tớ còn cơ hội kéo cậu về làm chị dâu!

Người vô tội nhất chắc là Lăng Tiêu – anh trai ruột của Lăng Duyệt.

Hôm đó anh ấy vừa từ nước ngoài bay về thăm em gái, nghe được câu đùa kia, mặt anh ấy tối sầm lại.

Nhờ công lao “rỉ tai” không biết mệt của Lăng Duyệt, quan hệ giữa tôi với Lăng Tiêu từ đầu đã bị đóng băng.

Mỗi lần vô tình gặp, tôi chỉ biết cúi đầu lảng đi, còn anh ấy thì cứ ngẩng cao đầu đi thẳng, như thể chẳng quen biết gì.

Sau này anh ấy học xong, về làm việc luôn trong bệnh viện – mà văn phòng lại ngay sát vách phòng tôi.

Cả bệnh viện nhốn nháo vì sự xuất hiện của anh ấy. Nữ bác sĩ, y tá thì rủ nhau đi qua đi lại trước cửa. Người xin nghỉ ốm thì bỗng dưng giảm mạnh.

Chỉ có tôi là ngày nào cũng phải nhịn, sợ đi lại nhiều lại va phải ánh mắt anh ấy.

Thấy tôi không đáp, Lăng Duyệt càng được đà:

– Ơ kìa, không nói là đang suy nghĩ nghiêm túc đúng không?

– Thế nào? Anh tớ hay ba tớ?

Tôi giật giật khóe miệng:

– Nếu chỉ có hai lựa chọn đấy, tớ chọn ba cậu.

Lăng Duyệt vỗ đùi cười rũ rượi:

– Tuyệt vời! Tớ cũng nghĩ thế!

– Ba tớ già rồi, mà còn bị bệnh tim, chắc sống chẳng được bao lâu. Cậu về còn sớm được thừa kế!

– Hai đứa mình tha hồ gọi trai đẹp đến chơi mỗi ngày!

– Còn anh tớ thì không được. Sống khoa học quá mức, ăn uống điều độ, thể lực tốt hơn cả cậu, chắc cậu chịu không nổi đâu.

Tôi: “…”


Chiều hôm sau, đúng giờ tan ca, Lăng Duyệt đã lò dò tới cổng viện đón tôi.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc của anh Lăng Tiêu, cô ấy lôi tôi vào luôn.

“Anh, tối nay có phải trực không?”

Anh Lăng Tiêu ngẩng đầu khỏi cái màn hình máy tính.

Cao ráo, tầm mét chín, mặt mũi góc cạnh, sống mũi cao, mắt sâu lạnh như nước giếng. Cái kiểu đẹp trai đến mức nhìn phát biết ngay là trời sinh ra để dìm người khác xuống.

Anh ấy chỉ liếc qua tôi một cái, giọng bình thản:

“Không.”

Vừa dứt lời, bác sĩ Vương ngồi đối diện anh giật mình ngẩng lên.

“Ơ, bác sĩ Lăng, chẳng phải anh…”

Ánh mắt của anh Lăng Tiêu sắc như dao liếc sang.

Bác sĩ Vương lập tức câm bặt, nuốt nốt nửa câu vào bụng.

Lăng Duyệt chưa chịu buông tha, lại hỏi tiếp:

“Vậy anh có đi ăn tối không?”

Anh Lăng Tiêu hơi nghĩ ngợi, rồi vẫn giữ cái vẻ kiêu kiêu quen thuộc:

“Đi cũng được.”

Nói xong, anh đứng dậy, bắt đầu xếp tài liệu vào túi, chuẩn bị về.

Lăng Duyệt khoái chí vỗ tay cái đét:

“Tuyệt! Anh đi ăn tối, em sẽ đưa Sơ Đường về nhà mình ăn cơm. Có anh ở nhà, cô ấy lại ngại.”

Anh Lăng Tiêu khựng lại, chậm rãi ngẩng lên nhìn cô em gái, ánh mắt bắt đầu có lửa.

“Thế sao em không đưa cô ấy đi ăn ngoài? Ở nhà có gì ngon đâu?”

Nét mặt anh lúc này trông khó chịu thấy rõ.

Ai đời, đầu bếp trong nhà – bác Vương – vốn là người làm vườn, về sau già quá đào đất không nổi nên xin chuyển sang nấu ăn. Nấu thì lành mạnh lắm, nhưng ăn vào thì như nhai cỏ.

Lăng Duyệt liếc quanh, rồi kiễng chân ghé tai anh nói nhỏ:

“Em muốn đưa cô ấy về nhà, giới thiệu với bố. Hehe, bất ngờ chưa? Sắp có mẹ kế rồi đấy, vui không?”

Anh Lăng Tiêu đứng thẳng dậy, mắt nhìn em gái như nhìn… một sinh vật kỳ lạ sắp tuyệt chủng.

Vài giây sau, anh chẳng nói chẳng rằng, túm lấy tay cô ấy, lôi thẳng về phía khu chụp CT.

“Đi. Chụp cái đầu cái. Lần trước nhập viện chắc bác sĩ cắt nhầm mất não rồi.”

Trong hành lang, tiếng Lăng Duyệt giãy giụa vang cả một dãy:

“Não em bình thường! Anh nghe em phân tích ba cái lợi khi có mẹ kế đã!”

“Thứ nhất, bố có vợ rồi thì sẽ không suốt ngày giục tụi mình lấy chồng lấy vợ nữa.”

“Thứ hai, em sẽ nhờ mẹ kế thủ thỉ với bố, giục ông ấy nhường công ty cho em. Như thế anh yên tâm làm bác sĩ, còn em thì làm Chủ tịch! Đôi bên cùng có lợi!”

“Thứ ba, mẹ kế em trẻ đẹp, dáng chuẩn. Biết đâu sang năm lại có thêm thằng em trai. Gia đình có người nối dõi, anh khỏi phải đẻ, thậm chí triệt sản luôn cũng được…”

“Á á á! Nhéo em làm gì! Đau! Buông raaa!”


Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, một chiếc xe quen quen lướt ngang qua.

Tôi quay đầu lại nhìn:

“Có phải xe của Lục Nghiêu không?”

Lăng Duyệt mặt tỉnh bơ, đáp gọn lỏn:

“Không. Cậu nhìn nhầm rồi. Giờ này chắc anh ta đang ôm bạch nguyệt quang thủ thỉ trên giường nào đó, chứ rảnh đâu mà nhớ đến cậu.”

Tôi vốn là người biết giữ thể diện.

Ban đầu còn nghĩ, chia tay thì chia, cũng nên nhẹ nhàng, văn minh.

Nhưng nghe cô ấy nói xong, tự dưng tôi thấy… giữ thể diện để làm gì nữa.

Tôi cầm điện thoại, chặn hết mọi liên lạc với Lục Nghiêu.

Không thấy thì cũng đỡ nghĩ, đỡ mệt đầu.

Lăng Tiêu về nhà gần như cùng lúc với bọn tôi.

Vừa vào cửa, anh ấy đi thẳng vào phòng thay đồ. Mặt lạnh như tiền, chẳng nói chẳng rằng.

Tới lúc bác Vương bày cơm ra bàn xong xuôi, anh ấy mới từ phòng bước ra.

Lăng Duyệt nhìn thấy, suýt chút nữa thì sặc cơm.

“Anh bị làm sao đấy? Ở nhà mà mặc đồ như đi họp ban giám đốc thế kia?”

Lăng Tiêu ngồi xuống, không thèm liếc em gái lấy một cái.

Vest đen thẳng thớm, sơ mi cài tới tận cổ, tóc tai vuốt bóng mượt, chẳng sai một ly.

Nhìn anh lúc này, đúng kiểu “tổng tài mặt lạnh”.

“Anh vẫn thế bao năm nay rồi còn gì.” Anh nghiến răng đáp.

Lăng Duyệt cười gượng, cắn môi không dám nói tiếp.

Đúng lúc ấy, ba Lăng về tới nơi.

Vừa thấy tôi, bác đã niềm nở chào rồi kéo ghế ngồi vào bàn ăn.

Lăng Tiêu liếc qua, chau mày:

“Ba không thay đồ à? Mọi khi vừa về nhà là thay áo lão ông ngay, suốt ngày kêu vest vướng víu, bí bức cơ mà?”

Ba Lăng nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn sang bộ dạng chỉn chu của con trai, cười tủm tỉm:

“Lâu lâu các con đưa bạn về nhà, ba phải giữ thể diện tí chứ.”

Lăng Tiêu nghe xong, khoé miệng cũng giật giật.

Bữa cơm bắt đầu.

Anh ấy cầm bát cơm ăn nửa chừng, mặt vẫn giữ vẻ kiêu kiêu:

“Đẩy cái móng giò và chân giò ra xa giúp cháu với, nhiều mỡ quá.”

Bác Vương chẳng nói gì, lẳng lặng làm theo.

Lăng Tiêu từ tốn gắp rau, nhai chậm rãi như đang thiền.

Ba Lăng nhìn cảnh tượng, nhíu mày hỏi:

“Không phải ngày xưa không có tí thịt là con không nuốt nổi cơm à?”

Lăng Tiêu ngừng đũa.

Anh nhìn ba mình, rồi nói tỉnh queo:

“Ba vẫn bảo ăn bít tết thì dùng dao nĩa mới ra dáng Tây, nhưng bình thường vẫn dùng đũa cơ mà?”

Ba Lăng nghẹn họng.

Tôi vội vàng cười, chữa cháy:

“Dùng đũa ăn bít tết thật ra tiện hơn. Cháu thỉnh thoảng cũng dùng, không ngại đâu ạ.”

Không khí trên bàn ăn dịu đi đôi chút.

Lăng Tiêu lại tiếp lời:

“Ba vốn khoái nhất món cá hấp sốt ớt, ăn xong là bàn cơm như bãi chiến trường vì toàn xương.”

Ba Lăng trợn mắt:

“Không phải chứ? Hôm nay con bị làm sao đấy?!”

Ông bực quá, đặt đũa đánh cạch xuống bàn:

“Cứ ăn đi, tôi no vì tức rồi.”

Lăng Duyệt cúi đầu, cắm cúi ăn cơm, im thin thít.

Không dám hỏi, cũng chẳng dám hó hé.

Mãi tới khi bác Vương lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:

“Có cái xe đậu trước cổng nhà mình nãy giờ rồi, không biết là đợi ai. Hình như là xe… BYD?”

Nghe vậy, Lăng Tiêu lập tức đứng dậy.

“Mọi người cứ ăn, con xuống xem.”

Chưa đầy năm phút sau, từ dưới nhà vọng lên giọng anh – lạnh như băng:

“Bác Trương, đuổi cái xe biển xanh kia đi giúp cháu. Nói với họ nhà mình không gọi xe công nghệ, chắc họ đến nhầm.”

“À mà đưa cho họ 500 tệ, bảo ra đầu ngõ làm bát mì. Chờ đêm hôm thế này cũng chẳng dễ dàng gì.”

Tôi ghé tai Lăng Duyệt, nói nhỏ:

“Anh cậu trông có hơi lạnh lùng, nhưng thực ra cũng tốt tính phết.”

Lăng Duyệt: “…”


Vì sợ Lục Nghiêu mò đến tận nhà làm phiền, Lăng Duyệt liền bảo tôi tạm dọn sang ở với cô ấy mấy hôm.

Không ngờ Lăng Tiêu chẳng những không phản đối, mà còn chủ động nhường phòng mình cho tôi, bảo là phòng đó nhiều nắng, dễ chịu hơn.

Anh dọn sang phòng khách bên cạnh phòng ba để ngủ.

Lăng Duyệt nghe vậy, tròn mắt kinh ngạc:

“Anh tớ trước giờ ghét ai động vào đồ của mình lắm, nhất là con gái. Dẫn bạn về nhà thôi còn bị mắng té tát, đến mức tớ từng nghi anh ấy mắc chứng sợ phụ nữ ấy chứ!”

“Thế mà nay lại dễ dàng nhường phòng cho cậu. Cậu biết chuyện này có ý nghĩa gì không?”

Tôi chớp chớp mắt:

“Ý nghĩa gì?”

Tiếng bước chân của Lăng Tiêu trên cầu thang lập tức chậm lại.

“Chứng tỏ cái đôi cẩu nam nữ kia quá đáng lắm rồi! Đến mức khiến cả anh tớ—người nổi tiếng máu lạnh—cũng phải lay động lòng trắc ẩn!”

Lăng Duyệt tức lắm, nói như bắn súng liên thanh.

“Không biết nói thì câm mồm.” Lăng Tiêu nghiến răng đáp lại.

Rồi “thình! thịch! thình!”, từng bước nện xuống cầu thang, nặng như dằn mặt.

Phòng của Lăng Tiêu sạch sẽ đến lạ, mùi gỗ nhè nhẹ thoang thoảng khắp nơi.

Tôi mở cửa sổ, muốn để gió trời lùa vào cho thoáng.

Gió nhẹ thổi qua, làm mấy tập tài liệu trên giá sách bay tứ tung.

Tôi cúi xuống nhặt.

Từng tờ, từng tờ—đều là bệnh án tôi từng viết cho Lăng Duyệt ba năm về trước.

Tờ cuối cùng, lại là một mảnh giấy viết tay.

Nét chữ mạnh mẽ, sắc như dao, là chữ của Lăng Tiêu.

Sơ Đường, Bệnh viện trực thuộc Đại học Thanh Hoa.

Dòng chữ không hề mang theo cảm xúc.

Thế mà tôi lại thấy như cả trang giấy nặng trĩu tâm tư.

Tôi cảm giác mình vừa vô tình chạm vào một bí mật động trời.

Tay run run, tôi vội vàng xếp lại cẩn thận, đặt về chỗ cũ.

Rồi len lén quay về giường, nằm im như tượng đá.

Tự nhủ: Đừng nghĩ nữa… đừng nghĩ gì cả.

Nhưng khắp căn phòng toàn là hơi thở của Lăng Tiêu.

Vừa nhắm mắt lại, gương mặt anh ta như hiện lên ngay trước mắt, từng nét rõ ràng.

Tôi kém cỏi đến mức mất ngủ cả đêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.