Tình Vấn Vương

Chương 3



Sáng hôm sau, cả nhà lại tụ họp đông đủ bên bàn ăn sáng.

Tôi lò dò ra bàn với đôi mắt thâm sì như gấu trúc.

Lăng Tiêu cũng chẳng khá hơn là bao.

Ba Lăng trông còn tệ hơn, người gầy rộc, mặt mũi hốc hác, nom như già đi cả chục tuổi.

Lăng Duyệt nhìn một lượt, ngạc nhiên hỏi:

“Gì thế này? Đêm qua cả nhà ai cũng mất ngủ à?”

Tôi lúng túng đáp:

“Chắc do đổi chỗ ngủ, chưa quen…”

Lăng Tiêu cũng nhàn nhạt nói theo:

“Tôi cũng đổi giường, không ngủ được.”

Ba Lăng lườm Lăng Tiêu, giọng uể oải:

“Cậu không ngủ được thì thôi, sao còn quay ra hành hạ cả bố?”

“Nửa đêm cứ lượn đi lượn lại, tôi vừa định ra vệ sinh, quay đầu thấy cậu đứng đực ra giữa hành lang, nhìn chằm chằm. Hãi đến suýt rơi tim, cả đêm không ngủ nổi!”

Lăng Tiêu điềm nhiên đáp lại:

“Có ai bình thường mà một đêm đi vệ sinh đến tám lần không ạ?”

Ba Lăng tức đến mức môi run lên bần bật:

“Tôi già rồi, tiểu đêm thì sao? Giờ đến bố mà cũng bị bảo là không bình thường à?!”

Nói xong, ông đập mạnh đôi đũa xuống bàn rồi vùng vằng bỏ đi.

Tính ra đây đã là bữa sáng thứ hai liên tiếp ông no vì tức.

Bảo sao bao năm chẳng béo lên được nổi.

Lăng Duyệt vừa nhai bánh bao vừa thủng thẳng nói:

“Lát nữa để anh tớ đưa cậu qua bệnh viện nhé. Tớ nghỉ hôm nay.”

Tôi vội xua tay:

“Thôi thôi, phiền bác sĩ Lăng làm gì, tớ gọi taxi đi là được rồi.”

Lăng Tiêu đứng lên, mặt vẫn tỉnh bơ:

“Dù sao cũng tiện đường, mấy hôm tới tôi sẽ đưa cô đi.”

Nói rồi cầm điện thoại lên, vành tai đỏ rực:

“Thêm WeChat đi.”

Tôi còn đang phân vân không biết có nên từ chối khéo không, thì Lăng Duyệt đã nhanh miệng chen vào:

“Gì đấy anh? Chở đồng nghiệp đi làm mà cũng phải thêm WeChat để người ta chuyển tiền xăng à?”

Nghe thế tôi mới ngộ ra—à hóa ra là chuyện đó.

Hóa ra tôi nghĩ quá xa.

Tôi lôi điện thoại ra ngay, quét mã thêm bạn.

Xong rồi, tôi chuyển thẳng cho anh ấy sáu trăm tệ.

“Thế này đủ chưa?”

Lăng Tiêu không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Lăng Duyệt.

Nhìn ánh mắt anh ấy lúc ấy… cứ như đã cạn sạch kiên nhẫn, đến chẳng còn biết đối phó sao cho vừa.


Trên đường đi làm.

Lăng Tiêu cầm lái, mặt vẫn lạnh như tiền, chẳng khác gì tiết trời mùa đông ở vùng cao.

Không khí trong xe nặng như chì, tôi liền lôi điện thoại ra, nghịch nghịch cho đỡ bí bách.

Rồi thì… giời ơi đất hỡi.

Tối qua, vị bác sĩ mặt lạnh như băng này đăng một cái trạng thái khiến tôi suýt rớt điện thoại.

“Hôm nay, nhà có thêm một bộ bát đũa.”

Kèm theo đó là một tấm ảnh…

Trong ảnh là một bát cơm to ụ đặt trước mặt tôi, tay tôi cầm đũa vô tình lọt vô khung hình.

Dù ảnh đã bị WeChat giảm chất lượng, nhưng ai tinh ý vẫn dễ nhận ra—

Bát cơm bị nén chặt đến mức có thể làm vũ khí phòng thân.

Bởi vì tôi ăn khỏe lắm, nhưng lần đầu tới nhà người ta, ngại nên không dám xin thêm bát hai.

Thành ra phải nhấn nhấn nén nén, vét từng hạt một để ăn cho đủ no.

Giờ nghĩ lại chỉ muốn chui xuống đất.

Nhưng làm tôi lạnh sống lưng nhất là phần bình luận.

Bạn chung thấy được hết.

Dư Lộc phản ứng cực nhanh:

“Ai đấy? Đây là ai thế hả??”

Lục Nghiêu, chắc nhận ra chiếc vòng tay của tôi, lắp bắp:

“Cô ấy ở nhà anh á? Không lẽ…? Cái này là sao??”

“Bảo cô ấy, tôi đang đứng trước cửa nhà anh đón cô ấy đây!”

“Giỏi lắm! Cứ chờ đấy!”

Tôi quay sang nhìn Lăng Tiêu, nghiêng đầu hỏi nhỏ:

“Bác sĩ Lăng, sao anh lại đăng bài kiểu ấy?”

Anh ta vẫn mặt lạnh như cũ, bình thản đáp:

“Từ trước đến giờ ai cũng bảo tôi lạnh nhạt, không thân thiện. Tôi chỉ muốn chứng minh mình là người hiếu khách.”

Tôi cạn lời.

“Thế… anh quen Dư Lộc với Lục Nghiêu từ bao giờ?”

“Dư Lộc là bạn của một người bạn tôi. Ba năm trước tôi đi du học, cô ta cũng đi cùng.

Còn Lục Nghiêu—một hôm tự nhiên gửi lời mời kết bạn WeChat, nói mấy câu linh tinh rồi bảo tôi ‘chăm sóc cô ta hộ’.”

Tôi nhớ ra lời đồn: Hồi đó Dư Lộc đi du học là để theo đuổi một người.

Bây giờ xâu chuỗi lại, tôi ngơ ngác hỏi:

“Người cô ta theo đuổi… là anh?”

Bất ngờ, Lăng Tiêu nghiêm mặt nhìn tôi:

“Tôi với cô ta không có liên quan gì cả.

Đến bạn bè cũng không thể tính.”

Tôi bừng tỉnh. Hỏi tiếp:

“Vậy ba năm nay, anh vẫn thấy được tất cả bài đăng của Lục Nghiêu?”

“Ừ.”

Tôi nhớ lại lần đầu gặp Lăng Tiêu ở bệnh viện.

Anh ta đã sững người nhìn tôi rất lâu, cho đến khi Lăng Duyệt hét toáng lên mới như bừng tỉnh.

“Thế… hôm đó, ngay lần đầu gặp tôi, anh nhận ra tôi rồi đúng không?”

“Không.”

“Trình tự bị ngược rồi.”

Lăng Tiêu vừa lái xe, vừa nói chậm rãi, từng chữ từng câu như dội thẳng vào tim tôi:

“Tôi gặp cô ở bệnh viện trước.

Rồi mới nhận được lời mời kết bạn từ Lục Nghiêu.

Rồi lại thấy cô trong vòng bạn bè của hắn.”

“Nếu không phải nhìn thấy cô…

Tôi chẳng buồn đọc mấy lời nhảm nhí hắn gửi, cũng chẳng giữ kết bạn đến tận bây giờ.”

Tôi chết lặng. Bao nhiêu chuyện xưa như ùa về trong đầu.

Cuối cùng, điều tôi ngộ ra là:

Lục Nghiêu ở bên tôi, nhưng lòng vẫn hướng về ‘ánh trăng trắng’ trong tim hắn.

Đến mức còn lén lút nhắn tin cho người mà ‘ánh trăng’ của hắn thích.

Tôi cay mắt, không nói được gì.

Lăng Tiêu đưa cho tôi một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng bảo:

“Đừng buồn. Đàn ông đầy ra, không được người này thì kiếm người khác.”

Tôi hít sâu một hơi, rồi hỏi:

“Tin nhắn anh ta gửi cho anh… tôi xem được không?”

Lăng Tiêu đơ mất vài giây, rồi thẳng thừng:

“Không! Tiện! Đâu!”

Thôi không xem cũng được…

Nhưng cái vẻ mặt như thể vừa bị tụt quần kia là sao vậy trời?

Sau đó tôi ở nhờ nhà Lăng Duyệt mấy hôm, sáng sớm đi làm chung xe với Lăng Tiêu.

Ngày nào cũng rộn ràng, nên nỗi buồn chia tay cũng vơi dần.

Còn Lăng Tiêu—tên bác sĩ vốn như người rừng, dạo này cũng biết hòa nhập cộng đồng.

Không chỉ biết quan tâm người khác, còn bắt đầu học nấu ăn.

Khiến bác Vương—bếp chính của nhà họ Lăng—mặt mày rầu rĩ, sợ bị mất việc đến nơi.

Một nạn nhân khác là bác sĩ Vương—ngồi đối diện Lăng Tiêu trong bệnh viện.

Vì Lăng Tiêu giờ không ham tăng ca nữa.

Bác sĩ Vương ôm hết việc, tóc rụng đến sát đỉnh đầu.

Lăng Duyệt thở dài:

“Người tính cách kỳ cục nhất nhà tớ, dạo này lại có vẻ… bình thường.”

Nhưng theo tôi, vẫn còn chút vấn đề.

Ví dụ, trước khi ngủ, anh ấy hay hỏi:

“Dạo này em ổn không? Ngủ có quen không?”

Tôi gật:

“Quen rồi.”

Vậy mà chưa được bao lâu, anh ấy đăng ngay một dòng trạng thái:

“Giường của tôi, cuối cùng cô ấy cũng ngủ quen rồi.”

Kèm theo ảnh: một chiếc áo của tôi treo ngay đầu giường.

Bình luận phía dưới bị chửi quá trời, đến lúc tôi xem thì thấy:

[Bình luận đã bị xóa.]

[Bình luận đã bị xóa.]

[Bình luận đã bị xóa.]

Tôi trợn tròn mắt:

“Bác sĩ Lăng, bài này… cũng để thể hiện anh hiếu khách à?”

Anh ta vừa bóc bưởi cho tôi vừa nói tỉnh bơ:

“Không. Bài này là để phát ‘cơm chó’.”


Người ăn miếng cơm chó đầu tiên: Dư Lộc.

Có vẻ bị nghẹn đến mất ngủ, sáng sớm hôm sau cô ta đã mò đến trước cửa nhà Lăng Tiêu.

Muốn tận mắt xem “người phụ nữ trong ảnh” là ai.

Nhưng xui không để đâu cho hết.

Hôm đó, Lăng Duyệt—vốn nổi tiếng ngủ nướng—lại dậy sớm lạ thường.

Hai người đụng mặt.

Lăng Duyệt cười toe như vừa nhặt được vàng:

“Đường lên thiên đàng không đi, lại thích chui vào địa ngục!”

Thật ra cô ấy đã ngứa tay từ lâu, nhưng vì sống trong xã hội văn minh nên phải nhịn.

Giờ thì hay rồi.

Kẻ gây chuyện tự chui đầu vào rọ.

Lăng Duyệt từ từ xắn tay áo lên, hít một hơi thật sâu rồi hét:

“Bắt trộm!!”

Rồi lao vào,

Binh binh bốp bốp, tay ra đòn như gió.

Bác Vương nghe tiếng hò hét, lồm cồm bò dậy, cầm ngay cây chổi xông ra nhập hội.

Tiếng Dư Lộc gào khóc vang khắp sân.

Bác Vương đột nhiên khựng lại, hơi chột dạ:

“Có đánh hơi mạnh tay quá không?”

Lăng Duyệt nhún vai:

“Không mạnh thì sao nhớ lâu? Mà bác, bác nấu ăn đã không giỏi, giờ đánh người cũng yếu quá.”

Bác Vương nghe xong, nhớ lại nguy cơ thất nghiệp, liền… xắn tay áo, đập hăng gấp đôi.

Dư Lộc bị đánh đến méo cả mặt, gào khóc như lợn bị chọc tiết.

Cuối cùng bảo vệ cũng lao tới, mất một lúc lâu mới kéo được bác Vương ra.

Lúc đó, Dư Lộc đã như cái xác không hồn, mặt sưng như quả mướp đắng, chỉ còn thều thào thở.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.