Vào Lưới Chú Chiêu

Phần 1



 

Ngày đầu tiên đặt chân về nước, con bạn chí cốt mở tiệc đón gió hoành tráng cho tôi.

Tôi thì đúng kiểu ăn không biết điểm dừng, chén từ trưa đến tận tối, bụng no căng như trống làng, cuối cùng đau dạ dày nằm lăn quay.

Nằm trong viện, chán quá nên tôi chụp cái ảnh cái bụng phình như bà bầu ba tháng, gửi cho nó:

“Chị làm cái bụng em to đùng rồi này, đau muốn khóc luôn!”

Một giây sau, tin nhắn tới vèo vèo.

“Phó Thi Thi, em đang ở bệnh viện nào đấy?”

“Đừng dại dột làm mấy chuyện ngớ ngẩn! Phẫu thuật là hại người đấy!”

Tôi nhìn kỹ lại — thôi chết rồi! Gửi nhầm cho ông chú của nó!


Thẩm Chiêu – bạn trai cũ của tôi.

Lần đầu gặp, tôi hoa mắt chóng mặt vì cái mặt đẹp trai như tạc tượng của anh. Thế là không biết xấu hổ, lao vào theo đuổi tới bến.

Anh ấy thì lạnh như kem tủ đá, lại làm luật sư nổi như cồn. Tôi bám ròng rã nửa năm, kết quả vẫn chẳng nên cơm cháo gì.

Con bạn thân thêm dầu vào lửa:

“Phó Thi Thi, bình thường mày hổ báo thế cơ mà? Đến chú tao lại chùn à?”

“Thích thì nhảy vào luôn đi! Cơm chín rồi thì xem anh ta làm được gì!”

Thế là tôi lấy rượu làm can, lao vào đè anh ấy ra giường, suýt nữa thì… thành cơm thật.

Ai dè đúng lúc đó, sư muội của ảnh dắt khách hàng vào, bắt quả tang nguyên hiện trường!

Tôi xấu hổ chín mặt.

Thẩm Chiêu đứng dậy, lạnh như tiền, thốt đúng một chữ:

“Cút!”

Toàn bộ kế hoạch cua trai của tôi hóa mây khói. Tôi cắm đầu chạy về nhà, đùng cái đăng ký luôn dự án đi nước ngoài.

Mấy năm sau vừa mới lò dò về nước thì đã đụng ngay người ta.

Lúc tôi còn đang ôm tường, mặt trắng như giấy bước ra khỏi viện, thì ánh mắt lạnh như gió mùa đông bắc của Thẩm Chiêu quét tới.

Anh nhìn chằm chằm vào cái bụng tôi – vốn lép kẹp – mà mặt khó coi như vừa uống nhầm giấm chua.

“Phó Thi Thi, em định hủy hoại sức khỏe à?”

“Vừa đặt chân về nước đã lăn ra bệnh viện!”

“Thằng nào làm em chửa?!”

“Tôi… tôi gọi mà nó không nghe máy, chỉ chuyển ba củ an ủi…”

Cái con Thẩm Tâm Ý chết dẫm kia, nửa tiếng trước còn gọi cho tôi. Tôi kể chuyện gửi nhầm tin, nó bảo đang hú hí với phi công trẻ, gửi ba triệu coi như… tiền bồi thường tinh thần, bảo mai mới ghé.

Nghe xong, mặt Thẩm Chiêu đen sì như đáy nồi.

Anh nghiến răng ken két, xắn tay áo để lộ cánh tay cuồn cuộn rồi… bế thốc tôi lên như vác bao gạo.

Tôi mặc váy ngắn, chạm da chạm thịt mà nóng hừng hực. Mặt đỏ như gấc.

“Không, không cần đâu, tôi tự đi được mà…”

“Đừng cứng đầu nữa. Con gái lúc thế này phải nghỉ ngơi đàng hoàng.”

“Để anh đưa em về.”

Tôi cắn môi, nép vào người anh như cục gỗ.

Từ góc này, mặt nghiêng của Thẩm Chiêu đẹp đến phát tức. Cái yết hầu khẽ chuyển, cổ áo hở ra một tí khiến da thịt dưới lớp sơ mi như mời gọi…

Y hệt cái đêm định mệnh ba năm trước…

Không được, Phó Thi Thi! Phải kiềm chế! Đừng có suốt ngày nghĩ bậy!

Anh đặt tôi vào xe, cúi người cài dây an toàn. Hơi thở quen thuộc ập tới.

Tôi cuống lên, chống tay vào ngực anh:

“Đừng! Chúng ta… không thể…”

Cạch!

Chỉ là anh cài dây an toàn.

Tôi cúi mặt, xấu hổ muốn độn thổ. Thẩm Chiêu mặt không cảm xúc, không thèm giải thích.

Đoạn đường về nhà chỉ mất 20 phút, vậy mà anh lái 40 phút, như thể muốn tra tấn tinh thần tôi.

Cuối cùng tôi chịu hết nổi:

“Thẩm Chiêu, có thể… lái nhanh hơn được không? Tôi mệt, muốn nghỉ.”

Anh lừ lừ đáp:

“Giờ mới thấy mệt à? Mới ra viện đã muốn tung tăng, bác sĩ mà biết chắc quay xe cho nhập viện lại luôn.”

“Người ta dặn về nhà theo dõi thôi mà…”

Anh hừ lạnh, gân tay nổi hết cả lên.

Tôi câm nín – trời ơi ai mời anh tới đâu, có mỗi cái tin nhắn gửi nhầm thôi mà!

Về đến cửa nhà, anh mới nói:

“Nhớ giữ ấm, đừng ăn linh tinh. Mấy hôm nữa anh ghé thăm.”

“Không, không cần đâu, em ổn! Cảm ơn anh nhiều nha!”

Tôi nhảy vội khỏi xe, cắm đầu chạy vào nhà.

Phía sau, ánh mắt anh vẫn dõi theo. Đến khi cánh cửa khép lại, tôi mới thấy nhẹ cả người.

Thở phào chưa được bao lâu, điện thoại ping một cái:

“Phó Thi Thi, quên hắn đi. Anh ta không mang lại hạnh phúc cho em đâu.”

“?”

“Không cho hạnh phúc thì ít ra cho tôi cảm xúc! Chúng tôi là tri kỷ tâm hồn, ông hiểu không?”

Tôi với Thẩm Tâm Ý chơi với nhau từ hồi còn ăn kem 2000, giờ bảo cắt là cắt được ngay chắc?

Thẩm Chiêu chẳng lẽ vẫn hậm hực vụ năm xưa, định cắt đứt quan hệ giữa hai nhà luôn à?

Tôi lập tức cúi đầu nhận lỗi:

“Xin lỗi. Em sẽ nhớ lời anh, sau này không làm phiền nữa.”

Anh không trả lời.

Tôi nằm vật ra giường, lòng rối như tơ vò. Cả đêm trằn trọc, lăn qua lăn lại như gà quay.


Hôm sau gặp nhau, Thẩm Tâm Ý vừa nhấp ngụm trà vừa bĩu môi than vãn:

“Phó Thi Thi ơi là Phó Thi Thi, số mày đúng là xui tận mạng, vừa mới về nước đã bị ông chú nhà tao tóm rồi. Thế này thì coi như đời mày toang thật sự!”

“Tao nghe đâu nhà định cho chú nhỏ đính hôn, mày tính thế nào?”

Nghe đến đây, tim tôi nhói một cái, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ bình thản, nhún vai cái rụp:

“Thì còn tính thế nào nữa…”

“Đè người ta ra mà không xong, suýt bị kiện lên phường, tao đâu dám thử lại lần hai!”

Con bạn tôi vỗ vai an ủi:

“Thì lần đầu còn bỡ ngỡ, lần sau là quen tay. Có kinh nghiệm rồi, thử lại đi!”

Tôi chưa kịp lườm cho cái thì một bàn tay to tướng từ đâu ập tới, chặn ly cà phê đá tôi đang định nhấp.

Ngẩng mặt lên, thấy ngay ánh mắt u ám của Thẩm Chiêu đang nhìn mình, tim tôi nhảy tưng một cái.

Chết tôi rồi, nãy giờ chắc ông ấy nghe hết rồi…

“Vừa mới nằm viện hôm qua, hôm nay đã uống đồ lạnh?”

“Phó Thi Thi, em sống kiểu gì mà coi thường sức khỏe thế hả?”

Tôi chống chế:

“Em khoẻ mà!”

“Khỏe cái gì! Hôm qua nằm bẹp, hôm nay cà phê đá à? Em có biết tự lo cho thân không đấy?”

Anh nói xong thì ngồi phịch xuống cạnh tôi, lạnh như băng, rồi quay sang gọi nhân viên:

“Cho cô ấy ly sữa nóng.”

Tôi đơ người như tượng.

Ngoài trời hơn ba mươi độ, điều hoà trong quán phà phà, vậy mà anh bắt tôi uống sữa nóng. Có phải anh định “xử” tôi bằng nhiệt độ không?

“Uống đi, tốt cho em.”

Tôi nghẹn họng. Nhìn gương mặt nghiêm như tòa án nhân dân tối cao kia, lại nhớ đến cái đêm năm xưa anh lạnh lùng quát “Cút!”, tự nhiên thấy mình yếu đuối hẳn.

Đành cụp mắt, nhấp từng ngụm sữa như mèo liếm nước mắm, quay sang nhìn Thẩm Tâm Ý cầu cứu.

Con bạn nhún vai, mặt thản nhiên như thể: “Tao chịu rồi, mày tự xử đi!”

Biết thế sáng nay cứ nằm bẹp ở nhà cho xong…

Tôi ngước lên nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, cố hít sâu lấy lại khí thế:

“Luật sư Thẩm không bận gì à?”

“Đi gặp khách, tiện qua đây.”

Anh đáp tỉnh bơ, tay lật từng trang thực đơn như thể đang đọc hồ sơ vụ án, dáng vẻ nghiêm nghị, điềm tĩnh, khí chất lạnh lùng mà cao sang đến mức… khiến tim tôi đánh lạc nhịp.

Một cực phẩm như thế ngồi ngay bên cạnh, mà tôi lại chẳng dám hó hé gì, chỉ biết… uống sữa.

Lúc đó điện thoại tôi sáng lên — tin nhắn từ Thẩm Tâm Ý:

“Cơ hội tới rồi! Nhào vào đi, tao ủng hộ!”

Cô ta nháy mắt một cái, rồi đột nhiên đứng dậy:

“Chú nhỏ, em vừa nhớ ra có việc. Em đi trước nhé!”

Chưa kịp mở miệng cản, cô ta đã dứt luôn câu tiếp:

“Chú nhỏ, em giao Thi Thi cho chú đấy. Nhớ đưa cô ấy về giúp em nhé, hôm nay đi bộ nhiều quá, chân mỏi rã rời rồi!”

Nói xong, cô ta cười toe toét rồi dông thẳng.

Tôi quay đầu lại, đụng trúng ánh mắt của Thẩm Chiêu. Cắn răng đáp ngay:

“Không cần đâu, em tự gọi xe về được!”

Anh vẫn bình thản:

“Không sao, tiện đường.”

Tiện kiểu này là tiện thẳng về nhà tôi thật chứ còn gì nữa!

Tôi biết, kiểu gì cũng không tránh được bị “giáo huấn” thêm một bài.

Anh gõ nhẹ xuống bàn, giọng nghiêm túc:

“Phó Thi Thi, sau này em định sao?”

“Cái người đó bỏ rơi em như thế, có muốn anh giúp kiện không?”

Tôi sặc sữa.

Khoan đã! Người đó là cháu ruột nhà anh mà! Mà sao anh cũng không tha luôn là sao trời?

Nếu Thẩm Tâm Ý mà biết chỉ vì bỏ tôi lại một buổi, mà bị chú ruột dọa kiện, chắc ngất tại chỗ!

Tôi còn chưa biết trả lời thế nào thì Thẩm Chiêu thở dài, nhún vai:

“Thôi, bỏ đi…”

Chưa kịp thở phào thì sau lưng vang lên một giọng the thé:

“Anh sư huynh, sao anh lại ở đây?”

Chết rồi, tới lượt bà sư muội “tiểu tam” năm nào…

Lâm Thanh vừa trông thấy tôi đã trừng mắt lên như gặp kẻ thù truyền kiếp:

“Anh sư huynh, sao anh lại còn ngồi với loại đàn bà như thế này!”

Tôi khoanh tay, ngẩng đầu nhìn thẳng:

“Loại đàn bà như tôi thì làm sao?”

Cô ta nghiến răng:

“Anh không biết cô ta từng… trèo lên giường anh sao?”

Tôi nghe mà sôi máu. Trời đất ơi, ba năm rồi còn chưa chịu cho qua!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.