Lúc này, Thẩm Chiêu lạnh như nước đá:
“Lâm Thanh! Đây là chuyện riêng của tôi!”
Rồi quay sang tôi, giọng hạ xuống nhưng vẫn đầy uy lực:
“Em ngồi xuống trước đi, anh cần nói vài câu với cô ta.”
Tôi đứng thẳng dậy, mắt nhìn thẳng, giọng bình tĩnh như nước lã:
“Không cần đâu, luật sư Thẩm. Tôi vốn không có ý định tìm anh.”
“Tôi chỉ muốn nói một câu thôi: chuyện ba năm trước, tôi xin lỗi. Nhưng tôi cũng đã biến mất khỏi cuộc đời anh ba năm rồi. Nếu anh thấy cần kiện để đòi công bằng, cứ làm đi.”
Nói xong, tôi xoay người, đi thẳng một mạch.
Thẩm Chiêu vừa nhấc chân thì bị Lâm Thanh túm tay níu lại:
“Anh sư huynh! Chính anh nói không còn gì với cô ta nữa cơ mà! Sao bây giờ lại…”
“Phó Thi Thi!”
Tôi chẳng buồn quay đầu, cứ thế bước đi, đi mãi cho đến khi chân rã rời, dừng lại ngồi bệt xuống lề đường.
Điện thoại reo, Thẩm Tâm Ý gọi đến:
“Chị em! Nhào chưa?!”
“Nhào cái đầu mày! Vừa đụng Lâm Thanh xong đây này.”
Nghe xong tên đó, Thẩm Tâm Ý chửi ngay:
“Lại cái con trà xanh đấy! Mồm thì lúc nào cũng ‘sư huynh sư huynh’, nghe như gà bị cắt tiết, buồn nôn chết đi được!”
“Thế chú em có nói đỡ cho mày câu nào không?”
Tôi thở dài, rầu rĩ:
“Anh ấy giúp cái gì được? Có bà con họ hàng gì với tao đâu mà giúp.”
“Thôi không buôn nữa, tao về nhà đây.”
Tôi cúp máy, mở app gọi xe. Chưa kịp đặt thì có chiếc xe đen bóng dừng lại ngay trước mặt. Kính xe hạ xuống, Thẩm Chiêu ló mặt ra:
“Lên xe đi.”
Tôi khoanh tay, hất cằm:
“Không cần đâu, luật sư Thẩm. Tôi với anh đâu thân thiết gì.”
Anh bật cười, nhẹ như gió thoảng:
“Không thân?”
“Phải, tôi là nghi phạm suýt nữa khiến anh mang vết nhơ đời trai. Tốt nhất là nên tránh xa nhau.”
Anh nhìn tôi, mắt sâu hun hút:
“Em không phải nghi phạm gì cả, Phó Thi Thi. Anh chưa bao giờ nghĩ em là loại người đó.”
“Giờ lên xe được chưa? Anh muốn nói chuyện. Về em, về anh, về… chúng ta.”
Tôi còn đang ngần ngừ thì anh mở cửa, bước xuống, sấn tới… rồi bế tôi bổng lên vai như bao gạo!
“Này! Thẩm Chiêu, anh điên à? Thả tôi xuống ngay!”
Giữa phố đông người, anh còn tét nhẹ vào mông tôi một phát:
“Im nào! Quậy cái gì!”
Tôi đỏ bừng như gấc, bị nhét vào xe, thắt dây an toàn đàng hoàng. Mặt thì muốn độn thổ.
Chưa kịp định thần thì xe chạy thẳng tới… khách sạn.
Tôi dựng tóc gáy:
“Anh… anh định làm gì?”
Anh bình thản như đi chợ:
“Quay lại hiện trường.”
Tôi sặc:
“Anh bị dở người à?! Ba năm rồi còn quay lại làm gì!”
Anh chẳng trả lời, dẫn tôi vào đúng cái phòng định mệnh ngày ấy.
“Anh uống nhầm thuốc à? Anh say à?”
Anh nhìn tôi đăm đăm:
“Anh rất tỉnh.”
“Phó Thi Thi, ba năm em ở nước ngoài, yêu phải thằng khốn, rồi còn mang thai sảy thai, thế mà một lời cũng không nói với anh. Em thà chịu đựng một mình chứ không chịu quay về xin anh lấy một câu?”
“Anh đáng sợ đến mức ấy à?”
Tôi nuốt nghẹn, nước mắt nóng ran, gào lên:
“Xin anh á? Xin cái gì? Chính miệng anh bảo tôi ‘cút’ cơ mà! Tôi không có lòng tự trọng chắc?”
“Tôi thích anh thật đấy, nhưng cái giá tôi phải trả cũng đủ rồi. Anh có biết tôi cô đơn thế nào không? Lúc ba mẹ biết chuyện, còn vội vã đưa tôi đi ngay trong đêm, chỉ sợ nhà họ Thẩm trả thù!”
“Giờ tôi về rồi, anh vẫn không buông tha. Lâm Thanh nói gì tôi cũng nhịn!”
“Thôi! Giải quyết luôn đi! Hôm nay anh muốn xử gì tôi thì xử một thể đi!”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, buông xuôi hết. Xong đời rồi…
Thẩm Chiêu bật cười, nụ cười nửa giễu nửa thương:
“Xử à? Được. Nhưng em phải chịu trách nhiệm với danh dự của anh đấy.”
Chưa kịp hiểu gì thì anh kéo tôi đứng dậy, môi anh chạm thẳng vào môi tôi.
Mùi hương nam tính của anh như ập lên cả thế giới.
Tôi đơ toàn thân.
Khoan… cái này gọi là “xử” á?
Rõ ràng là… quyến rũ thì có!
Tôi bừng tỉnh, vội đẩy anh ra như đẩy tà, tay thì lau miệng lia lịa như vừa nuốt phải ớt hiểm.
Thẩm Chiêu cũng lau môi một cái, mặt tỉnh bơ, rồi… lại xấn tới, đè đầu tôi xuống mà hôn tiếp, lần này còn hăng hơn lần trước!
Tôi như bị sét đánh giữa trưa nắng, tim đập thình thịch như trống làng.
Phải một lúc sau, anh mới chịu buông tha cho tôi. Tôi thở hổn hển như cá mắc cạn, mắt mở tròn nhìn anh, lắp bắp:
“Thẩm Chiêu, anh… anh…”
Tôi đưa tay sờ trán anh, không sốt, không say. Thế thì chắc… mất trí?
Anh kéo tay tôi xuống, cười như không cười:
“Anh nói rồi, tỉnh như sáo. Không say, không điên.”
Rồi hỏi cái câu khiến tôi nghẹn họng:
“Phó Thi Thi, trong lòng em, anh là người thế nào?”
Tôi trả lời thẳng ruột ngựa:
“Anh thì… mồm độc, lòng thâm, thù dai như đỉa đói, ai mà làm anh cáu thì xác định, chẳng có kết cục nào đẹp.”
Anh gật gù:
“Chuẩn! Nhưng thử nghĩ xem, mấy năm em ở nước ngoài, anh có động tay động chân gì với nhà em không?”
Tôi nghĩ một hồi… đúng là không có. Thậm chí còn nhờ Thẩm Tâm Ý nhắn hỏi thăm tình hình tôi cơ mà.
Tôi cứ tưởng anh muốn biết để về nhà cười khẩy, nên toàn cố kể khổ với Tâm Ý. Than nghèo, than khổ, than đời, làm như mình khổ nhất vũ trụ.
Thực ra thì bố mẹ vẫn lo cho tôi đầy đủ, chẳng thiếu cái gì, chỉ là ở một mình nơi đất khách, không người thân, không bạn bè, cái gì cũng phải lo, sống cũng mệt.
Vậy mà tôi vẫn gồng lên học cho xong.
Về nước chưa kịp thở thì lại đâm đầu vào Thẩm Chiêu.
Anh xoa đầu tôi, giọng dịu như đường phèn:
“Ngốc! Em phải hiểu, nếu anh không muốn thì có cho thuốc mê, cũng chẳng ai chuốc được anh say, càng không lôi được anh lên giường.”
Tôi đơ mặt, nhìn anh như thể anh vừa nói mình là người ngoài hành tinh.
“Anh nói gì cơ? Nói lại cái coi!”
Anh nhéo má tôi một cái đau điếng:
“Anh nói, anh cố tình. Tự nguyện. Nghe rõ chưa?”
Tôi sững sờ.
“Thế… ý anh là… anh thích tôi á?”
“Ừ, thích thật. Từ hồi em còn bé, lần đầu tới nhà anh. Nhưng lúc đó em là bạn Tâm Ý, anh ngại.”
“Sau này em lớn, mỗi lần tới nhà, nhìn anh mắt cứ long lanh. Anh biết mình tiêu rồi. Nhìn em nhíu mày hay cười, anh đều để trong lòng.”
“Biết em cũng thích anh, anh mừng lắm. Nhưng…”
Tôi cắt lời anh, tức tối:
“Thế tại sao hôm đó anh còn bảo tôi ‘cút’? Rồi còn để con sư muội kia nói mấy câu chọc tức?”
Anh thở dài:
“Sư muội là do thầy nhờ anh quan tâm, ai dè bám dai như đỉa. Hôm đó anh định đuổi cô ta, mới thốt được một chữ ‘cút’ thì em đã quay đầu bỏ chạy.”
“Anh định tìm em, thì biết ba mẹ em đã đưa em đi ngay trong đêm. Anh cứ tưởng em giận nên trốn. Ai ngờ em sợ anh trả thù!”
“Ôi giời ơi, em đúng là con nhóc ngốc!”
Tôi đứng im như trời trồng. Ai mà ngờ được… hóa ra là anh thích tôi thật.
Hóa ra đêm đó… tôi “đè” anh xong là đè đúng người, đúng thời điểm, đúng cả tâm ý người ta!
Tôi ôm đầu:
“Vậy… giờ coi như huề nhau nhá?”
Thẩm Chiêu cười xòa:
“Ừ, huề thì huề. Giờ anh đưa em về.”
Anh mở cửa dắt tôi ra ngoài. Tôi ngó quanh:
“Ơ, phòng này á?”
“Anh thuê dài hạn đấy. Nhớ em quá thì đến nằm tí, ngồi tí, khóc thầm tí.”
Tôi quay sang nhìn anh như nhìn người vừa trốn viện.
“Trời đất… cái ông này đúng là điên thật rồi.”
Cũng may, điên vì yêu mình. Chứ nếu mà ghét mình thì chắc tôi ra tro lâu rồi.
Về đến nhà thì đúng lúc bố mẹ tôi mở cửa. Thấy Thẩm Chiêu đưa tôi về, hai người tròn mắt như vừa gặp thần linh.
Chưa kịp hỏi gì, Thẩm Chiêu đã chào hỏi lễ phép, còn xoa đầu tôi, dặn dò:
“Nhớ nhắn tin cho anh đấy nhé.”
Anh đi rồi, bố mẹ tôi lập tức lôi tôi vào góc nhà tra khảo:
“Sao đấy? Nó đến gây chuyện à?”
“Phó Thi Thi, con lại làm gì nên tội thế hả con?”
Tôi chống chế:
“Không có gì đâu mẹ! Yên tâm đi!”
Mẹ tôi vẫn bán tín bán nghi:
“Không có mà nó đích thân đưa về tận nhà á? Nó định trả thù con à?”
Tôi cười khổ:
“Mẹ ơi… con gái mẹ có phải gi/ết người cướp của gì đâu mà phải trả thù!”
Mẹ tôi bĩu môi đầy vẻ không tin tưởng. Bố tôi thấy thế liền vội lên tiếng hoà giải:
“Thôi, giờ gặp lại rồi, mà nó cũng không làm gì thì cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mình sống yên ổn là được. Ba năm vừa rồi cũng đủ mệt rồi còn gì.”
Tôi thì chưa dám hé răng nói với bố mẹ chuyện Thẩm Chiêu thích tôi — sợ hai người sốc quá ngã ngửa ra mất.
Dù gì cũng là tôi chủ động leo lên giường người ta, còn hùng hổ như vũ bão nữa cơ!
Thôi, chuyện đâu còn có đó. Giờ cứ tạm im đã.
Về đến nhà, tôi gọi ngay cho Thẩm Tâm Ý.
Vừa nghe tôi bảo Thẩm Chiêu thích tôi, cô ấy hét toáng lên như có cháy:
“Thật á? Trời ơi đất hỡi! Cây sắt nghìn năm cuối cùng cũng trổ hoa rồi! Phải báo tin cho cả thế giới biết, chuẩn bị sẵn phong bì mừng luôn!”
Tôi dở khóc dở cười:
“Cậu làm gì mà như bắt được vàng thế? Sao cứ muốn gán ghép tôi với anh cậu vậy?”
Tâm Ý cười hì hì:
“Thì cậu không biết đấy thôi! Tôi mà có cô thím vừa bằng tuổi, vừa chơi thân, thì khỏi nói cũng biết tiện thế nào rồi!
Đi ăn thì có người trả tiền, đi chơi thì có người đi cùng, Tết nhất lì xì cũng phải gấp đôi ấy chứ!
Mà này, cậu phải nhanh chân lên nhé, cái con Lâm Thanh vừa mò đến nhà tôi đấy!”
Tôi giật mình: “Gì cơ?”
Tâm Ý nói giọng đầy cảnh báo:
“Nhà cô ta làm ăn chung với nhà tôi nên cứ hay vác mặt đến. Gần mực thì đen, gần đèn thì… đụng!”
Tôi bắt đầu thấy không ổn:
“Thế Thẩm Chiêu nghĩ gì?”
“Dạo này chú ấy suốt ngày bù đầu ở văn phòng luật, nhưng cô kia cứ đến lượn lờ mãi, thì sớm muộn gì cũng có ngày gặp.
Tôi nói thật, cậu phải tranh thủ vào vị trí trước đi!
Nước chảy ruộng nhà mình, vẫn hơn chảy sang nhà hàng xóm.”
Thế là tôi nộp đơn xin thực tập luôn vào văn phòng của Thẩm Chiêu. Không ngoài dự đoán — được nhận cái rụp.
Khi Thẩm Chiêu gọi điện báo, tôi cười như được mùa:
“Nghe bảo văn phòng anh đãi ngộ tốt lắm. Em cũng muốn xem thử có thật thế không.”
Anh nghiêm giọng:
“Không thành vấn đề, nhưng báo trước là anh rất nghiêm. Làm việc với anh không dễ đâu.”
Tôi tự tin đáp:
“Không sao! Em là sinh viên giỏi cơ mà!”
Tuy không có nhiều kinh nghiệm, nhưng chạy việc lặt vặt thì tôi cân hết. Chưa kể, hồi đó mê anh quá nên còn cày thêm bằng luật, học đến lấy bằng kép luôn cơ đấy!
Ai ngờ ngày đầu tiên đi làm lại vớ ngay Lâm Thanh.
Vừa thấy tôi, cô ta đã nhăn nhó như trúng gió:
“Sao lại là cô? Cô còn mặt mũi tới đây hả?”
Tôi bình thản giơ ngón tay lắc lắc:
“Cô Lâm ơi, ăn nói cho cẩn thận. Kẻo tôi kiện cô tội vu khống bây giờ.
Tôi đến đây làm việc đàng hoàng, là thực tập sinh mới toanh nhé.”
Rồi tôi còn tiện miệng đá thêm:
“Gần nước gần giếng mới dễ múc, tôi đây theo đuổi đến cùng!”
Lâm Thanh trợn mắt, rồi rít qua kẽ răng:
“Cô đúng là không biết xấu hổ! Cô… cô trèo giường!”
Tôi cười nhếch mép:
“Thì sao? Con gái theo đuổi con trai là chuyện thường ngày ở huyện!
Thẩm Chiêu còn không thấy ngại, cô làm gì mà phản ứng dữ vậy? Hay là tức vì thích mà không được?”
Cô ta tức đến đỏ bừng mặt, giậm chân rầm rầm rồi chạy vào phòng Thẩm Chiêu:
“Anh sư huynh! Anh nhìn cô ta đi! Người như thế mà cũng vào làm ở đây à? Đuổi ngay đi!”
Tôi thong thả ôm tập tài liệu bước vào theo:
“Muốn đuổi tôi á? Còn lâu!
Tôi không sai gì hết. Còn cô, xin hỏi cô giữ chức gì ở văn phòng mà đòi điều người?”
Lâm Thanh tức đến run cả người:
“Tôi cũng là người của văn phòng! Tôi phản đối cô ở đây!”
Thẩm Chiêu lúc này mới lạnh mặt:
“Lâm Thanh, là anh tự tay tuyển cô ấy vào.”
Lâm Thanh đổi giọng mè nheo:
“Anh sư huynh, chẳng phải anh từng nói sẽ chăm sóc em cả đời sao?”
Tôi nheo mắt:
“Cả đời cơ à?”
Thẩm Chiêu nhìn tôi, nhỏ giọng:
“Thi Thi, chuyện này để sau anh giải thích. Em cầm tài liệu này ra ngoài đọc trước nhé.”
Nói xong, anh đẩy tôi ra ngoài, còn vỗ vai như an ủi:
“Anh xử lý được, đừng lo.”
Cửa vừa đóng, tôi đứng ngoài, tim như bị ai tạt nước lạnh.
Lúc trước nói thích tôi, sư muội chỉ là người được nhờ để ý.
Giờ lại chắn tôi ngoài cửa, còn nghe đâu sắp… đính hôn?
Tôi định gọi hỏi Tâm Ý cho rõ ngọn ngành, nhưng vừa nhấc điện thoại thì tổ trưởng đã dúi vào tay một đống tài liệu, bảo đi photo và học luật gấp.
Làm xong thì đã trưa. Trong phòng Thẩm Chiêu vẫn sáng đèn, lâu lâu lại vọng ra tiếng nức nở — chắc là của Lâm Thanh.
Lúc cô ta bước ra, mắt đỏ hoe, còn lườm tôi một phát cháy mặt.
Tôi bực không để đâu cho hết, nhắn tin cho Tâm Ý hỏi cho ra nhẽ.
Mãi sau cô ấy mới trả lời:
“Tớ cũng không rõ, chỉ biết hồi trước có nghe ba mẹ nói qua, hình như vì một bản hợp đồng gì đó thôi.
Nhưng cậu yên tâm, không đi đến đâu đâu. Bây giờ chú ấy có cậu rồi, Lâm Thanh chỉ là người dưng nước lã!”
Tôi còn đang ngồi bứt rứt thì thấy Lâm Thanh lại sừng sững trước mặt.
“Phó Thi Thi, ra đây tôi bảo.”
Tôi không thèm ngẩng đầu: “Không rảnh.”
Cô ta hạ giọng:
“Liên quan đến Thẩm Chiêu đấy. Cô không muốn biết anh ấy sắp đính hôn với ai sao?
Tôi biết cô đang không phục, nhưng cũng nên nghe cho rõ mọi chuyện. Ra không thì tùy.”
Tôi suy nghĩ mấy giây rồi cũng lặng lẽ đi theo.
Xuống quán cà phê dưới tầng, cô ta ngồi xuống, vênh mặt:
“Người sắp đính hôn với Thẩm Chiêu… là tôi.”
Tôi tròn mắt, cô ta tiếp tục:
“Anh ấy từng hứa sẽ chăm sóc tôi. Cô không vui cũng phải chấp nhận. Không tin thì cứ đi hỏi thẳng anh ấy!
Mà tôi nói trước, nếu muốn yên ổn làm việc thì đừng có động vào tôi.
Không thì… tôi sẽ cho cô biết thế nào là sóng gió trong văn phòng!”
Tôi cười khẩy, nhưng lòng thì chát đắng như uống nhầm nước mắm.
Mới hôm qua còn ngọt ngào, hôm nay đã thành… có hôn ước?
Tôi đứng dậy, không nói thêm nửa lời, quay về văn phòng.
Vừa lúc thấy Thẩm Chiêu bước ra, tôi tự dưng thấy tủi thân kinh khủng — cái đồ đàn ông tệ!
Anh nhìn tôi, gõ gõ bàn:
“Ăn trưa chưa?”
Tôi lắc đầu: “Chưa.”
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn.”
Tôi bĩu môi: “Thôi, em còn việc.”
Thẩm Chiêu cau mày:
“Phó Thi Thi! Đừng quên là em mới nhập viện xong đấy!”
“Cái thằng đàn ông khốn nạn nào đó không chịu chịu trách nhiệm, chẳng lẽ em cũng không tự biết chăm sóc mình à?”
Vừa nghe đến chữ “trách nhiệm”, tôi như bị ai giẫm phải chân:
“Thôi đi! Em tự lo được!”
Xách túi cái vèo, tôi chạy thẳng ra ngoài như ma đuổi.
Chưa kịp thở, vừa nhấn được thang máy thì Thẩm Chiêu đã hớt hải đuổi tới. Cửa thang máy vừa đóng, tôi quay mặt vào góc, nước mắt lã chã.
Cái đồ đàn ông khốn nạn! Lúc nói thích người ta thì ngọt như mía lùi, giờ lại đi đính hôn với người khác. Thẩm Chiêu đúng là đồ rác rưởi!
Tôi tính bụng bỏ thực tập luôn cho rồi. Nhưng nghĩ lại — khổ sở bao lâu mới chen chân được vào đây, chẳng nhẽ lại để mất?
Chưa kịp dằn xong lòng, xuống đến sảnh thì anh ta đã chạy tới nơi.
“Phó Thi Thi! Em có muốn giết anh cũng phải cho anh biết vì sao chứ?
Anh mới nói vài câu với cô ta mà em quay ngoắt như gió đổi chiều. Có phải cô ta xì xào gì với em rồi không?”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được nữa, lấy túi đập bốp vào người anh ta:
“Anh là đồ tồi! Có hôn ước rồi còn dây dưa với tôi làm gì?
Anh trả thù tôi đúng không? Được rồi, tôi thua! Anh giỏi lắm!”
Thẩm Chiêu vừa xoa trán – chỗ tôi đập – vừa thở dài như gió đông tháng chạp:
“Em tin người ngoài thế cơ à? Thi Thi, anh chẳng có hôn ước hôn iếc gì sất!
Chuyện anh từng hứa chăm sóc cô ta là có thật, nhưng là do thầy nhờ vả thôi. Giờ thì thầy đuổi cổ cô ta rồi, khỏi phải lo!
Còn cái gọi là ‘hôn ước’ – cô ta tự dựng lên hết. Người mà nhà cô ta muốn gả là Thẩm Kha – anh họ Tâm Ý, học mỹ thuật bên Tây, về nước mấy bận đếm trên đầu ngón tay.
Người lớn hai nhà thấy hợp liền gán ghép đại. Ai ngờ con bé Lâm Thanh lại tự tưởng bở, rồi bịa chuyện lung tung.”
“Hôm nay anh đã nói rõ như ban ngày. Chuyện hôn nhân giữa cô ta với Thẩm Kha bị huỷ rồi.
Nhà họ Thẩm sẽ có thông cáo sớm thôi.”
Nghe xong mà tôi vừa tức vừa buồn cười. Cái con nhỏ đó dám giở trò với tôi! Dọa cho tôi chạy mất dép!
Tôi nhìn Thẩm Chiêu, thấy áy náy, chưa kịp nói gì thì anh đã cốc nhẹ vào trán tôi:
“Em chưa hỏi han gì đã kết tội anh rồi. May mà cái miệng anh còn dùng được.”
Tôi phụng phịu:
“Thì em có biết gì đâu. Nhà anh to như phủ tổng đốc, lại là luật sư có tiếng, người theo đuổi anh xếp hàng từ đây ra bến xe.”
“Nhưng chỉ có một người dám chủ động lôi anh lên giường – là em, Phó Thi Thi đấy.
Cái đời trai tân của anh bị em phá sạch rồi, còn ai dám giành nữa?”
Tôi phì cười, giận dỗi tiêu tan sạch.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Tâm Ý, tôi vẫn hơi lăn tăn:
“Không lẽ nó không biết gì thật sao?”
Thẩm Chiêu cười khẩy:
“Cái con bé ấy ngoài ăn với chơi thì biết gì nữa.”
Ngẫm cũng phải.
Sau bữa trưa, tôi về lại văn phòng, tâm trạng phơi phới.
Lâm Thanh thì cứ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng tôi mặc kệ.
Tôi đến đây là để làm việc đàng hoàng, chứ không phải tham gia hội thi ai mặt thộn hơn.
Đúng như lời Thẩm Chiêu, ít lâu sau nhà họ Thẩm tung thông cáo huỷ hôn.
Lâm Thanh nhìn xong, mắt đỏ như gà chọi, quay lưng chạy mất, mấy hôm sau cũng không thèm ló mặt đến công ty. Nghe nói xin nghỉ phép.
Tôi chẳng buồn để ý.
Ai dè — chưa được bao lâu, tôi lại bị kéo lên hot search!
“Thiên kim hào môn không biết liêm sỉ, quyến rũ vị hôn phu người khác!”
Ảnh bị làm mờ, nhưng nhìn bóng lưng là nhận ra ngay – là tôi!
Bài viết bịa đặt như phim truyền hình: tôi là tiểu thư con nhà giàu, vì mê mẩn luật sư nổi tiếng nên bỏ thuốc dụ dỗ, sau đó bị bỏ rơi, tức quá trốn ra nước ngoài, rồi quay về tiếp tục “cướp chồng người khác”.
Tin vừa lên, dân mạng bu vào như ruồi gặp mật. Ai cũng muốn biết cặp đôi chính là ai.
Luật sư giỏi, tốt nghiệp đại học A, út nhà tài phiệt – chả là Thẩm Chiêu còn ai!
Cái giới này bé bằng cái lỗ kim, chưa đầy nửa ngày đã moi ra danh tính thật của tôi.