Vào Lưới Chú Chiêu

Phần 3



 

“Phó Thi Thi, ba năm trước trốn biệt sang nước ngoài, ba năm sau lại mò về, còn chui luôn vào làm dưới trướng Thẩm Chiêu!”

Nghe mà y như trích đoạn phim truyền hình rẻ tiền. Đã thế, có người còn tung ảnh tôi ăn cơm với Thẩm Chiêu — không khác gì đang diễn vai tiểu tam trên sóng giờ vàng!

Ngay lập tức, dân mạng kéo nhau ầm ầm vào trang cá nhân của tôi như ong vỡ tổ, miệng thì không ai kém ai:

“Thời buổi này tiểu tam cũng biết ngẩng cao đầu à? Chị ba, chị lì như gián, đập hoài không chết! Có cái sức trâu bò thế này, làm CEO còn hợp hơn, sao cứ phải bám dai như đỉa thế?”

“Nghe bảo cô không thiếu tiền, về đội tôi đi! Tôi chưa được làm trai bao lần nào!”

“Luật sư Thẩm đẹp trai thì thật đấy, nhưng cô làm ơn biết điều một tí! Người ta có vị hôn thê đàng hoàng rồi!”

Đọc mà sôi máu. Đám này đầu toàn xốp! Chúng nó tưởng tôi là tiểu tam thật à?

Tiểu tam cái gì mà tiểu tam? Cái Lâm Thanh đó từ đầu tới cuối còn chưa chính thức yêu đương với Thẩm Chiêu, bịa ra cái gì cũng phải cho nó có tâm một tí!

Không nhịn nổi nữa, tôi chọn mấy bình luận cay độc nhất để phản pháo. Nhưng càng cãi thì người vào mắng càng đông, chửi càng hăng. Đến độ tôi chỉ muốn ném cái điện thoại xuống bồn cầu cho xong!

Lúc Thẩm Chiêu đến nơi, thấy tôi mặt đỏ như gấc chín, mắt sưng như vừa đấm nhau, thì chỉ gõ gõ bàn:

“Đưa hết cho anh xử. Em quên anh làm nghề gì rồi à? Về nhà nghỉ ngơi đi, mấy việc dơ dáy này để anh lo.”

Nghe giọng anh nói, tôi chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu. Thua rồi. Rút thôi.

Anh đưa tôi về tận nhà, bắt tắt điện thoại, cấm dính dáng mạng xã hội vài hôm. “Cứ ăn, ngủ và thở là đủ. Còn lại để anh.”

Ai dè vài hôm sau, trên mạng lại nổi lên một tin mới: Tôi từng phá thai!

“Phó Thi Thi sống buông thả, mang bầu bên Tây rồi về phá thai. Thế mà Thẩm Chiêu còn rước về, không biết tỉnh táo chỗ nào!”

“Ông này chắc bị trúng bùa thật rồi! Loại đàn bà dùng xong vứt như thế mà cũng ôm!”

“Không có tiêu chuẩn luôn!”

Tôi choáng váng. Tin xấu thì như nấm sau mưa, mỗi cái một phách, nhưng cái nào cũng độc như rắn hổ mang.

Điện thoại tôi rung như lên cơn sốt, Thẩm Chiêu thì bị vạ lây. Tôi nghe giọng anh qua điện thoại là biết — mệt mỏi đến đỉnh đầu rồi.

Tôi bứt rứt lắm. Cái đống lùm xùm này là từ tôi mà ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại — sao tôi phải chịu đựng đống dơ bẩn ấy?

Lúc ấy, Thẩm Tâm Ý gọi tới, giọng đầy tức giận:

“Thi Thi, cái này chắc chắn là do con Lâm Thanh giở trò!

Chú mình đang tìm cách cắt đứt mối làm ăn với nhà nó rồi. Cứ đợi mấy dự án chia xong, mình sẽ chơi tới bến!

Mà này, đừng có dại dột đấy!”

Tôi cố giữ bình tĩnh:

“Tớ không sao. Tớ biết là Lâm Thanh làm, nên mới không làm phiền Thẩm Chiêu lúc này.

Nhưng vài chuyện, tớ muốn tự tay lật ra hết.

Cái vụ hôn ước giữa Lâm Thanh với Thẩm Kha ấy, cậu giúp tớ lục lại xem có ảnh hay giấy tờ gì chứng minh không. Gửi hết cho tớ.”

Tắt máy xong, đúng ba tiếng sau, Tâm Ý gửi qua một đống tư liệu.

Không ngờ con nhóc này làm việc đâu ra đấy phết!

Thì ra từ năm năm trước, Lâm Thanh đã có hôn ước với Thẩm Kha — ông anh họ học mỹ thuật bên nước ngoài, yêu đương, chia tay, rồi chính thức cắt đứt với Lâm Thanh.

Thế mà cô ta không chịu buông, cứ loanh quanh lượn lờ quanh nhà họ Thẩm như con ruồi tìm chỗ đậu.

Rồi khi thấy không tán được anh họ, cô ta quay sang “đổi vị” sang chú — mà cái chú này lại còn ngon hơn!

Lợi dụng danh nghĩa học trò của cùng một thầy, cô ta dần dần tiếp cận Thẩm Chiêu, được đằng chân lấn luôn cả người.

Đến nước này mà vẫn còn mặt mũi đổ ngược tội cho tôi!

Còn cái mớ tin thối hoắc kia từ đâu ra thì tôi chưa rõ, nhưng trực giác bảo tôi: ngoài Lâm Thanh thì chẳng ai có hận thù tới mức này.

Vậy là tôi quyết định lên tiếng, công khai toàn bộ sự thật, kèm theo một dòng thời gian rõ ràng, mạch lạc — từng chuyện một.

Cuối bài, tôi còn cố tình ghi thêm vài dòng nhấn mạnh:

“Tôi và Thẩm Chiêu yêu đương đàng hoàng, tự nguyện hai bên.
Ba năm ra nước ngoài là đi học, không phải đi trốn!
Tôi không thấy mình sai, càng không thấy việc theo đuổi tình yêu là chuyện đáng xấu hổ.
Ngược lại, có người không ưa tôi được hạnh phúc nên bịa chuyện bôi nhọ.
Cô Lâm nào đó, vị hôn phu của cô chưa từng là bạn trai tôi — mong cô tự hiểu thân hiểu phận một chút!”

Tôi đính kèm luôn ảnh hôn ước giữa Lâm Thanh với Thẩm Kha, kèm theo loạt ảnh “dính như sam” của hai người — rõ rành rành, không cãi vào đâu được.

Ngay sau đó, Thẩm Chiêu cũng ra tay. Dưới danh nghĩa văn phòng luật sư, anh gắn thẻ tôi, tuyên bố thẳng:

“Phát biểu rất chuẩn.
Hiện tại đã báo công an, đang thu thập chứng cứ, chính thức khởi kiện.
Và: từ chối hòa giải!”

Ông này ra tay không phải dạng vừa. Trong tay anh còn có cả loạt bằng chứng: từ tin nhắn, ghi âm, cho đến video Lâm Thanh mặt dày đến quấy rầy anh nhiều lần.

Ngày Lâm Thanh bị công an mời đi, truyền thông có mặt luôn. Cô ta vừa khóc vừa lạy như tế sao, mà Thẩm Chiêu chỉ lạnh tanh buông một câu:

“Không hòa giải.”

Mọi chuyện được xử lý nhanh gọn đến bất ngờ.

Cuối cùng, nhà họ Lâm phải bỏ một cục tiền ra bảo lãnh tại ngoại, rồi vội vàng cho cô ta “xuất khẩu” sang nước ngoài, cấm bén mảng về nước.

Muốn quay lại? Còn lâu.

Chuyện qua rồi, tôi với Thẩm Chiêu còn rủ nhau đến Đại học A thăm giáo sư Lâm — thầy hướng dẫn năm xưa của anh.

Hồi đó ông cũng từng nhăm nhe gán ghép Lâm Thanh với Thẩm Chiêu, nhưng nay nhìn thấy “sản phẩm lỗi” kia rồi thì cũng hết vía.

Huống chi giờ gặp tôi — người vừa đẹp người lại còn có “giấy trắng mực đen minh oan” — ông đành cười trừ, không dám nói thêm câu nào.

Tôi nắm tay Thẩm Chiêu, hai đứa thong thả đi bộ trong sân trường:

“Nghe nói hồi ấy anh nổi như cồn ở A Đại, sinh viên khoa khác còn tranh nhau đổi tiết chỉ để ngó được cái gáy của anh đúng không?”

“Luật sư Thẩm, anh nổi tiếng quá trời!”

Tôi còn trêu:

“Hồi đó em chạy theo anh hộc cả máu, vậy mà anh mắt mũi để đâu không liếc em lấy một cái!”

Thẩm Chiêu bật cười, lắc đầu:

“Nhóc này, rõ ràng biết anh thích em.

Hồi đó, cứ mỗi lần nhìn thấy em là tim anh đập như trống làng, thấy em cười nói với mấy thằng con trai khác mà anh ghen muốn tím mặt luôn.”

Tôi bĩu môi:

“Thế mà cứ ra vẻ mặt lạnh như tiền. Em thấy anh là run cầm cập, chả dám nói gì luôn!”

Nghĩ lại năm ấy vì muốn “tán đổ” anh, tôi còn tự chuốc rượu để có tí dũng khí.

Ai dè, Thẩm Chiêu lại chờ sẵn tôi “tự chui đầu vào rọ”.

Rồi anh đột ngột nói:

“Phó Thi Thi, đợi em khỏe hẳn, chúng ta kết hôn nhé.”

Tôi trong lòng mừng húm:

“Em khỏe lâu rồi!”

Anh lườm:

“Xàm xí! Người ta bảo tiểu sản phải kiêng ba tháng. Em mới được mấy tuần?”

Tôi trố mắt:

“Ơ anh nói cái gì đấy? Em lúc nào tiểu sản?”

“Ơ không phải à? Anh thấy hôm đó em từ bệnh viện ra, mặt trắng bệch, tay ôm bụng, đi còn chẳng vững…”

Tôi cười phá lên, móc điện thoại ra đưa cho anh xem ảnh bữa cơm đầu tiên sau khi về nước:

“Em ăn liên tục 6 tiếng liền, ăn đến đau dạ dày nhập viện! Ai ngờ anh tưởng em vừa phá thai xong!”

Anh cứng họng.

“Trời ơi… anh cứ tưởng em bị mổ bụng thật, nên mới bảo phải nghỉ ngơi, tịnh dưỡng, dạy cho kẻ bạc tình một bài học.”

Tôi ngã vào lòng anh mà cười như điên.

Hoá ra bao lâu nay, hai đứa nói chuyện cứ như gà với vịt.

Anh ôm tôi, khẽ nâng cằm tôi lên, đặt một nụ hôn sâu và dịu dàng:

“Phó Thi Thi, dù em có thành phiên bản nào đi chăng nữa, trong lòng anh vẫn luôn có một chỗ dành riêng cho em.”

Tôi mỉm cười, nhón chân lên, đáp lại bằng một nụ hôn nồng cháy.


Về sau, tôi với Thẩm Chiêu cưới nhau.

Hôm đám cưới, Thẩm Tâm Ý ôm tôi mà khóc như mưa:

“Ôi giời ơi! Cuối cùng cậu cũng làm thím út của tớ thật rồi!
Từ giờ có cái gì ngon, nhớ để phần tớ đấy nhá!”

Tôi vỗ ngực cam đoan:

“Yên tâm! Từ nay chị là người nhà rồi, lo cho em là nhiệm vụ bắt buộc!”

Con bé ôm tôi thắm thiết, xúc động như thể tôi vừa đạt giải Nobel:

“Không ngờ cậu làm được thật! Cậu là thần tượng trong lòng tớ đấy, Phó Thi Thi!”

Tối hôm đó… chuyện ai cũng biết là chuyện gì đấy, nhỉ.

Tôi vừa chui lên giường, Thẩm Chiêu từ phòng tắm bước ra — cơ bụng 6 múi, vai rộng, chân dài, dáng như người mẫu, lại còn có sẵn nụ cười “sát thương”…

Nói thật: nhìn thôi là muốn hôn lễ lần hai!

Nhưng đến lúc vào “thực chiến”, tôi tự dưng đơ toàn tập, cứ cứng như khúc gỗ, chẳng hiểu sao lại ngại ngùng như gái mới lớn.

Anh cười khẽ, kéo tôi vào lòng, vừa dịu dàng hôn, vừa chậm rãi dẫn dắt từng chút một… Mọi chuyện diễn ra trơn tru, tự nhiên như thở.

Chỉ là… sáng hôm sau lưng hơi ê.

Vừa tỉnh dậy, tôi thấy điện thoại có tin nhắn của Thẩm Tâm Ý:

“Bộ đồ chiến chị tặng mặc vừa không? Diễn biến trận đánh thế nào rồi?!”

Tôi đỏ mặt tía tai, nhìn xuống cái “chiến bào” con bé tặng — giờ vẫn nằm tan hoang trên sàn như vừa qua bão cấp 12.

Tôi liếc sang Thẩm Chiêu đang ngủ ngon lành bên cạnh, cười thầm rồi gửi cho nó một cái icon 👍:

“Thường thường bậc trung!”

Chưa kịp cười xong, quay đầu đã thấy Thẩm Chiêu mở mắt, ánh mắt ngái ngủ nhưng đầy trêu chọc:

“Thường thường bậc trung á?”

“Vợ không hài lòng lắm hả?”

Tôi hoảng, cười trừ:

“Ơ không không, hài lòng lắm! Cực kỳ hài lòng luôn! Vừa lòng đến mức… còn định đặt lịch tiếp!”

Vừa dứt lời thì anh đã ôm lấy tôi, chẳng để tôi có cơ hội nói thêm câu nào.

Vì anh chọn chứng minh… bằng hành động thực tế.
Mà hành động thì… khiến tôi “hài lòng tới mức không nói nổi thành lời”.

Cuối cùng, Thẩm Chiêu — người đàn ông từng khiến tôi khóc, từng khiến tôi chạy theo không biết mệt — giờ đã chính thức là người của tôi rồi!

– HẾT –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.