Điện thoại vừa ngắt cái rụp.
Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì, quàng vội cái áo, xỏ dép chạy bán sống bán chết tới chỗ Yến Minh Thanh gửi định vị.
Tới nơi, tôi hớt hải báo với lễ tân.
Cô lễ tân thấy mặt mũi tôi nghiêm trọng cũng không dám hỏi han gì, dẫn tôi thẳng tới phòng riêng của Yến Minh Thanh.
Cửa vừa hé mở, tôi đứng đơ như tượng.
Giời ơi đất hỡi!!!
Cả một đám chị em xúng xính váy áo đang bu kín lấy chồng tôi như ruồi bu mật. Chia hẳn làm hai phe, mỗi bên nắm chặt một tay anh ấy, không cho nhúc nhích. Mà không hiểu trời xui đất khiến kiểu gì, còn có một chị thản nhiên ngồi chễm chệ trên đùi anh ấy nữa chứ!
Yến Minh Thanh thì ra sức giãy giụa, hai cái chân dài cứ đạp loạn cả lên.
Tôi tức quá, giơ điện thoại lên dọa:
“Này các chị, không buông ra là tôi báo công an đấy! Nhìn thế nào cũng giống… mại dâm trá hình lắm nhé!”
Nghe xong, đám kia liếc nhau một cái rồi co giò bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Yến Minh Thanh rưng rưng hai hàng lệ, giọng run run như sắp chết đuối:
“Nếu vợ mà không đến kịp, đời anh coi như toang thật rồi… Đám lão già kia làm ăn không xong, quay sang hãm hại anh!”
Tôi nhịn không nổi, phá lên cười như điên.
“Cười cái gì mà cười!”
Anh ấy giãy nảy như mèo bị dẫm đuôi, tóc tai dựng hết cả lên. “Anh thảm thế này rồi mà em còn cười à?!”
Tôi vừa xoa đầu vừa vỗ vỗ lưng anh:
“Anh đừng có học mấy trò mất nết của họ đấy nhé. Làm người tử tế đi, Yến Minh Thanh!”
Anh lườm tôi, xong phồng má ra tự đắc:
“Anh vốn là người tử tế mà. Vợ yêu quên mất ngày đầu gặp anh rồi à?”
Tôi chỉ cười nhếch mép.
Ờ thì… cũng tử tế, nhưng cũng dở hơi không ai bằng.
Mà thôi, người như anh, thú vị phết. Phải sống lâu, để em còn trêu tiếp.
Gặp Văn Thiều đúng là xui xẻo chồng chất.
Hôm đó tôi hí hửng mang cơm trưa đến công ty cho Yến Minh Thanh, định làm vợ đảm một phen.
Thế quái nào lại vô tình đi chung thang máy với Văn Thiều – đúng lúc anh ta tới ký hợp đồng với chồng tôi.
Xui lần hai: thang máy rung lắc như sắp rơi, tôi suýt ngã thì bị Văn Thiều đỡ.
Xui lần ba: cửa vừa mở ra thì người đầu tiên tôi thấy là… Yến Minh Thanh, đang đứng với trợ lý.
Không khí yên lặng như trong phim kinh dị. Tám con mắt nhìn nhau, chỉ có gió lạnh thổi qua.
Yến Minh Thanh không nói không rằng, ấn giữ nút mở cửa, rồi quay sang hỏi:
“Cậu thấy gì chưa?”
Trợ lý co rúm lại như bị điểm huyệt:
“Dạ… em nói là thấy thì chết, mà không thấy thì anh cũng không tha…”
Yến Minh Thanh đưa tay chỉ lên đầu mình, gằn giọng:
“Trên đầu anh có phát sáng màu xanh không? Hay lạnh lạnh? Cảm giác như bị cắm sừng đấy?!”
Tôi giơ hộp cơm, tức điên:
“Này! Em đến đưa cơm cho anh đấy! Thang máy rung lắc nên người ta đỡ em một tí thôi!”
Văn Thiều cũng vội vàng giơ tay phân bua:
“Yến tổng, hiểu lầm rồi. Tôi chỉ giữ chị nhà cho khỏi ngã.”
Yến Minh Thanh lườm anh ta từ đầu đến chân, giọng chua chát:
“Thế anh là ai?”
“Xin chào, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Văn thị – Văn Thiều.”
À há, nam chính xuất hiện rồi đây.
Tôi tò mò liếc thêm vài cái thì bị Yến Minh Thanh kéo phát về phía mình:
“Không được nhìn!”
Ký hợp đồng xong xuôi, tôi hí hửng lôi cơm ra:
“Anh mau ăn đi, nguội hết rồi!”
Ai ngờ, anh ấy chẳng buồn liếc lấy một cái, ngồi phệt xuống bàn, hí hoáy viết lách gì đó.
Xì, đúng là không biết trân trọng tấm lòng người vợ tào khang.
Tôi tức, liền bóc hộp tự ăn.
Chưa kịp nuốt miếng nào, anh đã dúi vào tay tôi một tờ giấy.
Tôi cầm lên nhìn – suýt sặc cơm:
“BẢNG SO SÁNH ƯU KHUYẾT ĐIỂM: YẾN MINH THANH vs. VĂN THIỀU”
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh:
“Cái trò con bò gì đây?”
Anh vuốt tóc như người mẫu quảng cáo dầu gội, mặt tỉnh bơ:
“Anh biết, có một người chồng hoàn hảo như anh, em khó lòng để ý đến ai khác. Nhưng anh vẫn phải nhắc em nhớ: chồng em là hàng cực phẩm, không phải hàng chợ!”
Tôi: …
Ôi giời ơi, chồng tôi lên cơn tự luyến mất rồi.
Trời mỗi lúc một lạnh, còn tôi thì lười chảy thây.
Yến Minh Thanh véo mũi tôi:
“Dậy đi, sâu lười!”
Tôi quấn chăn như con nhộng:
“Năm phút nữa thôi mà…”
“Đã mười hai giờ rồi còn năm với bảy gì nữa. Dậy ăn trưa đi.”
Không buồn cãi, anh ấy bế cả tôi lẫn cái chăn to uỳnh vào lòng, rồi lấy tay vò vò mặt tôi.
“Ưm ưm… dậy rồi mà… tha cho em…”
Yến Minh Thanh hình như nghiện cái trò này mất rồi.
“Ưm ưm ưm! Mặt em có phải bột đâu mà nhào lắm thế!”
Anh ấy quyến luyến thả tay: “Đi rửa mặt nhanh lên. Anh đợi dưới nhà.”
Bụng tôi từ nãy đã đánh trống biểu tình ầm ầm. Rửa mặt rửa mũi cái một, tôi lao như ma đuổi xuống cầu thang.
“Chồng ơi, nay có gì ngon thế?”
Yến Minh Thanh vừa đặt bát canh lên bàn vừa liếc tôi từ đầu xuống chân: “Đã mặc quần giữ nhiệt chưa đấy?”
“Em mặc cả đống rồi còn gì, điều hoà cũng bật mà…”
“Không được, đi mặc thêm cái nữa đi.”
Tôi cãi: “Anh mặc chưa mà cứ bắt em?”
Anh không nói không rằng, kéo ống quần lên lộ ra cái quần giữ nhiệt đỏ chót.
“…Tổng tài bá đạo mà cũng mặc quần giữ nhiệt á?”
“Em nên bổ túc kiến thức đi: tổng tài bá đạo giàu thôi, chứ có phải không có não đâu.”
Dưới sức ép của “ai đó”, tôi đành phải ngoan ngoãn mặc thêm lớp giữ nhiệt.
Tôi ngồi xếp bằng trên sofa, vừa gặm bim bim vừa xem phim.
“Em xem gì đấy?”
Tôi giật mình suýt nghẹn khoai, quay ra thấy Yến Minh Thanh đã lù lù ngồi cạnh từ lúc nào.
“Xong việc rồi à?”
“Ừ.”
Anh nhìn màn hình: “‘Chân Hoàn Truyện’ à?”
Biết anh không khoái mấy phim cung đấu, tôi liền đưa điều khiển: “Không thích thì đổi kênh đi…”
“Xem ‘Chân Hoàn Truyện’ mà không gọi anh à?”
Yến Minh Thanh giật luôn gói bim bim trên tay tôi: “Đến đoạn vương gia lăng nhăng với ni cô xinh đẹp chưa? Anh ghét nhất đoạn đấy.”
“Không, đoạn Chân Hoàn rời cung cơ.”
“Ôi đoạn này anh thích!”
Ba phút sau, tôi lặng lẽ dúi cho “tổng tài bá đạo” ngồi cạnh một gói khăn giấy.
“Cảm ơn.”
Yến Minh Thanh mắt đỏ hoe: “Chân Hoàn đáng thương quá, mê trai là bước đầu dấn thân vào bể khổ…”
Xong quay sang nhìn tôi, thêm câu nữa: “Nhưng thích anh lại là khởi đầu gặp phúc đấy!”
Tôi lẩm bẩm: “Ai nói em thích anh…”
“Làm gì có chuyện không thích!”
Anh gào lên như ai đạp trúng đuôi, hừ một tiếng: “Chắc chắn thích rồi.”
Tôi: …
“Ừ… miễn anh vui là được.”
Không ngờ, tôi thì chả sao, còn cái người cẩn thận giữ ấm nhất nhà lại ngã bệnh.
Tôi rút nhiệt kế từ miệng anh ấy ra, nhìn con số: “Ba mươi chín độ. Anh mà còn đòi đi làm là em phang dép đấy.”
Yến Minh Thanh gượng ngồi dậy: “Anh không sao đâu…”
Tôi dúi anh ấy xuống giường: “Nằm im! Em bảo không đi là không đi!”
Mắt anh mơ màng, rên khe khẽ vì sốt.
Tôi thở dài, vào lấy khăn chườm đắp trán cho anh.
Yến Minh Thanh nắm lấy tay tôi, giọng mơ hồ: “Mẹ ơi… con muốn ăn cháo gà xé sợi…”
Tôi sững người. Mẹ anh mất từ hồi anh còn bé, tai nạn xe, lại xảy ra ngay trước mắt anh…
Tôi vỗ nhẹ tay anh: “Rồi rồi, em đi nấu cho.”
Khổ nỗi trong nhà toàn anh ấy nấu, tôi thì mù tịt bếp núc.
Tôi lò dò lên mạng tra công thức, làm từng bước một cách thảm hại.
Tôi đúng là ngáo…
Ai cho tôi cái sự ảo tưởng là mình biết nấu ăn vậy trời?
Hết cắt trúng tay lại bật bếp cháy cả lông mày. Sau một hồi gà bay chó chạy, tôi cũng nấu xong bát cháo gà xé sợi.
Tôi nhìn cái vết bỏng đỏ rực trên tay, nghiến răng: Lát nữa mà dám chê dở, tôi đổ thẳng cả bát vào mồm anh luôn!
“Yến Minh Thanh? Dậy ăn cháo nào?”
Tôi đỡ anh dậy, để anh dựa vào người mình, từng thìa từng thìa đút cho ăn.
Anh lim dim nhìn tôi, như kiểu cố xem tôi là ai.
“Ngố à? Nhớ ra em chưa?”
“Em là Lăng Hoan, vợ anh đây.”
“Cũng chưa ngốc lắm.”
Tôi thổi nguội một thìa cháo, đưa lên miệng anh ấy: “A—”
Chưa kịp đưa vào, anh đã kéo đầu tôi lại, hôn một cái rõ kêu.
“Cảm ơn em, Hoan Hoan.”
Rõ ràng đêm tân hôn còn làm mấy chuyện “ghê gớm” hơn nhiều, thế mà giờ tôi lại đỏ mặt tim đập thình thịch chỉ vì một cái hôn của Yến Minh Thanh.
“Anh… anh… anh làm cái gì đấy hả?!”
Tôi lúng túng đặt bát cháo lên tủ đầu giường: “Thôi, em… em về phòng đây!”
“Đừng đi.”
Yến Minh Thanh túm tay tôi, mắt chớp chớp tội nghiệp: “Anh mệt lắm…”
Ối giời ơi.
Làm sao tôi nỡ từ chối nổi cái mặt cún con đấy?
Tôi thở dài đánh thượt: “Rồi rồi, em ở lại.”
“Cháo em nấu… giống hệt hồi mẹ anh hay nấu.”
Yến Minh Thanh cười khẽ: “Không phải ngon xuất sắc gì, nhưng ăn vào thấy ấm lòng.”
“Không ngon cũng phải ăn hết! Không ai chiều đâu nhé!”
Tôi múc thêm hai thìa to đút luôn cho anh.
Anh nhìn thấy ngón tay tôi bị bỏng, khẽ hỏi: “Đau không?”
Tôi lắc đầu: “Không sao, xíu xiu thôi.”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay tôi: “Từ ngày mẹ anh mất, chưa có ai nấu cháo gà xé cho anh ăn nữa. Cảm ơn em.”
“Anh thích thì sau này em nấu tiếp cho.”
Nghĩ cũng chẳng có gì to tát, nấu bát cháo thôi mà, coi như đáp lại bao nhiêu lần anh ấy chăm tôi.
Tôi đặt bát không xuống bàn, sờ thử cái khăn trên trán anh rồi đi vào phòng tắm vắt lại khăn mát: “Anh nằm nghỉ tí đi.”
“Ừ, em cũng nghỉ tí đi.”
“Em không buồn ngủ, ngồi đây canh anh.”
Tôi kéo chăn đắp kín cho anh:
“Hay là em hát ru cho anh ngủ nhé?”
Yến Minh Thanh chớp mắt:
“Ừ, hay đấy.”
Tôi khe khẽ ngân nga bài ru quốc dân. Vài câu chưa dứt, anh đã lim dim nhắm mắt, thở đều đều, ngủ ngon lành như em bé.
Mà công nhận, lúc ngủ trông cũng đáng yêu ra phết.
Tôi khẽ xoa đầu anh, thì thầm:
“Ngủ ngoan nhé, ông tướng.”
Bệnh thì như núi đổ, mà khỏi thì như… kéo sợi tơ.
Việc khiến tôi mệt tim nhất mấy ngày nay là dỗ chồng uống thuốc.
“Yến Minh Thanh!”
Tôi thở phì phò, hết hơi sau màn đuổi bắt quanh cái bàn làm việc, tay chỉ vào mặt anh:
“Uống thuốc ngay!”
Mặt anh tiu nghỉu như bánh bao bị hấp hỏng, còn giơ tay bắt chéo trước ngực như múa võ:
“Không uống!”
Tôi khoanh tay, nhướng mày:
“Anh sợ đắng à?”
Anh sờ sờ mũi, lúng túng:
“Đàn ông đàn ang, ai lại sợ mấy cái thứ này?”
“Thế thì uống đi.”
“Nhưng mà… biết đâu trong mấy gói thuốc bột này người ta cho thêm chất gì… người ta bảo rồi, thuốc là độc ba phần đấy!”
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt kiểu: Ừ rồi, cứ bịa tiếp đi xem có thuyết phục được ai không.
Yến Minh Thanh biết không thể nói thêm được nữa, khẽ hắng giọng:
“Dù sao anh cũng không uống.”
“Ừ, không uống thì tối ra ngủ phòng khách.”
“Không!!!”
Anh lập tức nhắm mắt, bịt mũi, một hơi uống sạch bát thuốc:
“Anh thà chết cũng không ngủ riêng!”
Tôi gật gù:
“Ngoan.”
Vừa dọn mấy vỏ thuốc, mắt tôi lướt qua tập hợp đồng đặt trên bàn. Theo thói quen nghề nghiệp, tôi chỉ luôn mấy chỗ sai sai.
Yến Minh Thanh lập tức như cá gặp nước:
“Ơ hay, nói kỹ thêm đi xem nào.”
Đã động đến chuyên môn thì tôi hăng lắm. Dù gì cũng tốt nghiệp trường xịn cơ mà.
Tôi lôi bảng trắng ra, vẽ vẽ viết viết, phân tích như gió cuốn mây bay: từ bốn góc độ, ba phương án giải quyết, hai lợi thế chiến lược, một cú bứt phá lợi nhuận.
“Chốt lại, làm theo cách em thì ít cũng tăng thêm được tầm hai mươi phần trăm lợi nhuận, mà vẫn đúng luật!”
Yến Minh Thanh ngồi nhìn tôi thao thao bất tuyệt rồi… vỗ tay cái bốp.
Tôi hơi ngượng:
“Em chỉ góp ý thôi, còn quyết định là tùy anh…”
“Thương nhân ai chẳng thích lãi?”
Anh chống cằm, gõ gõ ngón tay xuống bàn, giọng trầm trầm:
“Lúc nãy… em đẹp lắm.”
“Hở?”
“Lăng Hoan.”
Anh đứng dậy, bước tới ôm lấy tôi:
“Em sinh ra… là để tỏa sáng.”
Rồi không biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì, hôm sau tôi ngồi chễm chệ trong văn phòng, làm thư ký cho chính ông chồng của mình.
Tôi nhìn màn hình máy tính, đầu óc vẫn chưa hết mụ mị.
Cái gì thế này trời?
Tôi không thể sống an nhàn làm quý bà nhỏ nhỏ, sáng uống trà chiều sơn móng được à?!