Em Nhường Chỗ Cho Cô Ấy

Phần 3



 

“Phu… À không, thư ký Lăng, đây là bảng số liệu cần chị kiểm tra ạ.”

Thằng bé trợ lý dúi vào tay tôi một xấp báo cáo dày như quyển từ điển.

“Ừ, để đấy.”

Cứ dính đến việc là tôi nghiêm chỉnh hẳn. Dù gì lương ông chồng tôi trả cũng cao ngất, bỏ bê thì phí.

“Thư ký Lăng, hai giờ chiều tổng giám đốc Văn sẽ tới bàn chuyện hợp tác. Nhờ chị tiếp đón giúp ạ.”

“Biết rồi, khỏi nhắc nhiều.”

Đúng hai giờ, Văn Thiều bước ra khỏi thang máy, sau lưng là một em gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Thấy tôi, anh ta sững sờ như gặp ma giữa ban ngày:
“Ơ… Yến phu nhân?”

Tôi chỉnh lại dáng, cười tươi như hoa:
“Giờ tôi là thư ký của tổng giám đốc. Văn tổng cứ gọi là thư ký Lăng cho tiện.”

Dẫn khách vào văn phòng, tôi nói nhẹ như gió:
“Mời anh vào, Văn tổng.”

Hai ông tổng đi vào phòng đóng cửa bàn chuyện. Tôi ngồi ngoài với cô gái xinh đẹp kia, rót cho cô ấy cốc nước mát lạnh:
“Em ngồi tạm đây chờ nhé.”

“Vâng, cảm ơn chị.”

Cô ấy vừa cười vừa quan sát tôi một lượt từ đầu đến chân:
“Thì ra chị và Yến tổng là vợ chồng cùng làm việc à.”

“Ừ, mà sao em lại dùng chữ ‘cũng’?”

Cô gái chỉ tay vào cánh cửa văn phòng đang đóng:
“Em cũng thế. Em là vợ kiêm thư ký của Văn tổng. Em tên là Giản Hoa.”

Ớ đù… Giản Hoa?

Tên nữ chính đây rồi còn gì nữa!

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Không hổ là nữ chính, gương mặt như tranh vẽ, eo thon hơn chai nước lọc, chân dài miên man…
Thôi, đoạn sau tôi xin phép không tả tiếp, kẻo lại mang tiếng dê xồm.

Tôi lập tức chuyển sang chế độ mê gái bật max công suất:
“Chị là Lăng Hoan nhé. Mà trời ơi em đẹp thế này, người thật còn xinh hơn phim!”

Giản Hoa cười như gió xuân:
“Chị hài ghê. Thích chị thật đấy.”

Hai chị em vừa buôn dưa lê vừa cười khúc khích, tay bắt mặt mừng, bá vai bá cổ như bạn nối khố.

Đúng lúc hai tổng giám đốc bước ra, thấy cảnh tượng vợ mình thân thiết quá đà, cả hai đồng loạt sa sầm mặt.

Một trái một phải, mỗi ông kéo vợ mình về, mắt liếc nhau tóe lửa.

Yến Minh Thanh gằn giọng:
“Trông lại vợ cậu cho cẩn thận vào!”

Văn Thiều trợn mắt đáp trả:
“Anh quản vợ anh trước đi!”

Tôi và Giản Hoa nhìn nhau lườm nguýt, đồng thanh:
“Úi giời ơi…”

Giản Hoa tiện tay vặn tai Văn Thiều một cái rõ đau:
“Anh bị làm sao đấy? Nếu em mà thích phụ nữ thì anh nghĩ mình còn có cửa à?”

Hai vợ chồng nhà kia kéo nhau đi, vừa đi vừa chí chóe như gà trống với mèo hen.

Tôi còn chưa kịp cất lời thì ông chồng tôi đã quay sang phồng mũi tự khen mình:

“Tôi biết thừa, em chỉ thích mình tôi thôi!”

Anh ta còn bồi thêm cú hất cằm:
“Đàn ông như tôi, tài sắc vẹn toàn, ai mà không mê cho được?”

Tôi: …

Ô kê, xin cúi mình trước level tự luyến vô cực của anh.

Tôi với Giản Hoa nhanh như chớp đã thành bạn thân.

Lúc rảnh rỗi lại rủ nhau đi chơi, đi ăn, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

“Em Giản ơi!”

Hai đứa tay trong tay, vai kề vai như sam dính.

Giản Hoa lấy tay chọc chọc trán tôi:
“Đi làm móng không bà?”

“Đi chứ còn gì nữa!”

Tôi ôm chặt cánh tay cô ấy, đầu thì dụi dụi như mèo con nũng nịu.

Đằng sau bỗng có tiếng lầm rầm to như loa phường.

Không phải tai tụi tôi thính đâu, mà là hai cái loa sống kia nói to quá thể.

“Ông bảo vợ ông đừng cười với vợ tôi nữa được không?”

Tôi nhăn trán:
“Yến Minh Thanh rồi.”

Bên kia lại có tiếng quát lại:

“Ông cũng đừng nói nữa! Vợ ông suốt ngày ôm vợ tôi là cái kiểu gì?”

Giản Hoa cũng nhăn mặt:
“Chuẩn, Văn Thiều đấy.”

Hai cái thằng dở hơi này lại sắp cãi nhau vòng nữa.

Yến Minh Thanh gằn giọng:
“Hừ, Văn tổng, ông là đàn ông không đấy? Vợ ông mà ông không quản nổi?”

Văn Thiều không vừa:
“Thế ông thì khá hơn chắc? Cũng không quản nổi còn gì!”

“Tôi đây là tôn trọng vợ, cho vợ tự do cá nhân, hiểu chưa?”

“Chả nhẽ mình ông có vợ chắc? Tôi không có chắc?”

Tôi với Giản Hoa lặng lẽ bước tới gần.

Hai ông tướng đang ngồi xổm dưới đất, chửi nhau chí chóe mà không hề biết có người đang áp sát từ phía sau.

Tôi hắng giọng cái rõ to:
“Khụ khụ.”

Hai đứa nó như giật mình vì bị bắt quả tang, ngẩng mặt lên, cười trừ:

“Ha ha… trùng hợp nhỉ?”

Yến Minh Thanh quay sang Văn Thiều, giả vờ thân thiết:
“Tôi với Văn tổng đang đi dạo mát, ai dè gặp hai bà.”

Tôi nheo mắt:
“Ơ kìa, đúng lúc quá, thế đi cùng bọn em luôn nhé.”

Tôi và Giản Hoa nhìn nhau, cười như cáo chuẩn bị ăn gà.

Yến Minh Thanh nuốt khan một cái, quay sang người đồng chí cùng khổ:

“Ông ơi… sao tôi linh cảm sắp có biến không lành…”

Văn Thiều cũng mặt mũi tái mét:
“Chuẩn… đồng ý…”

 

Mười lăm phút sau, Yến Minh Thanh với Văn Thiều mặt mũi như cá khô, giơ hai bàn tay được sơn móng loè loẹt, trông cứ như hai con công đi lạc.

Tôi với Giản Hoa thì lại cực kỳ nghiêm túc, chăm chú chọn màu sơn như đang thi hoa hậu.

“Em Giản ơi, cái màu ở ngón áp út tay phải của anh Yến nhìn xịn phết nhỉ?”

“Ừ, nhưng chị thấy cái màu trên ngón trỏ tay trái của anh Văn cũng ra gì đấy chứ.”

“Hay mình chọn thêm vài vòng nữa cho chắc?”

“Ok luôn!”

Sau năm vòng chọn đi chọn lại như đi chợ chọn rau, cuối cùng bọn tôi cũng chốt được màu ưng cái bụng.

Trong lúc tôi với Giản Hoa làm nail, hai ông chồng ngoan như cún con, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, không dám ho he câu nào.

Tôi dúi cái điện thoại vào tay Yến Minh Thanh:
“Em muốn xem phim, anh cầm cho em.”

“Ờ…”

Yến Minh Thanh không nói nhiều, lập tức tìm phim cho vợ xem như một cái giá đỡ công nghệ cao.

Hứ, tổng tài bá đạo mà gì? Cuối cùng vẫn phải phục vụ vợ đi làm móng thôi nhá! AHAHAHA!

Cơ mà anh ấy nhìn thợ nail làm mà nghiêm túc lắm cơ. Thi thoảng còn hỏi công dụng của từng cái đồ nghề.

Tôi nhìn không nhịn được, hỏi luôn:
“Anh định làm nail luôn hay sao mà chăm chú thế?”

“Anh học để sau này còn làm cho em.”

Yến Minh Thanh xoa đầu tôi:
“Em thích là được. Em vui thì anh làm gì cũng được.”

Tự nhiên tim đập thình thịch như trống làng.

Hình như… tôi bắt đầu rung động thật rồi.


Làm ở Yến thị được đúng một tháng, tôi nhận được tháng lương đầu tiên.

Nhìn dãy số trong tài khoản mà tim tôi bay lên tận mây xanh.

Một… mười… trăm… nghìn… vạn… trời đất ơi!

Hai trăm nghìn tệ!

Chữ số này đúng là viết ra còn thấy mỏi tay.

Tôi ôm điện thoại, ngồi cười như bị khùng.

Tự mình làm ra tiền, cái cảm giác nó oách thế cơ chứ!

Tiền này là của tôi. Tôi phải tiêu cho xứng đáng!

Tôi hẹn Giản Hoa đi ăn một bữa ra trò, rồi hai đứa dắt díu nhau đi lượn phố mua sắm.

Đập vào mắt tôi là bộ vest xanh đậm trong tủ kính, đẹp hết nước chấm!

Nhìn qua là biết hợp với Yến Minh Thanh lắm luôn.

Giản Hoa thấy tôi cứ đứng dán mắt vào cái bộ đồ, liền lôi thẳng tôi vào cửa hàng:

“Chị ơi, lấy hộ em cái bộ trong tủ kính kia nhé!”

Nhân viên mang ra, tôi sờ thử.

Vải mềm như mây, đường may thì chuẩn từng ly từng tý.

Đúng gu Yến Minh Thanh luôn.

Tôi hỏi nhỏ:
“Bộ này bao nhiêu tiền vậy chị?”

Chị nhân viên nhẹ nhàng bấm bấm máy, miệng cười tươi như hoa:
“Dạ, sau khi giảm giá còn… 85.764 tệ.”

Tôi há hốc mồm:
“Cái gì cơ?!”

Chết tôi rồi! Nuôi một người như Yến Minh Thanh đúng là đốt ví!

Tôi cắn răng, đau đớn rút thẻ lương ra:
“Quẹt… quẹt thẻ đi em.”

Lúc chị nhân viên cà thẻ, tôi như cảm thấy từng giọt máu trong tim mình nhỏ tí tách…

Giản Hoa vỗ vai tôi, an ủi:
“Chị ơi, thôi đừng buồn. Dù sao cũng là tiền của Yến tổng mà.”

Tôi nghiến răng:
“Không, là tiền lương của chị.”

Giản Hoa sững người:
“Chị chịu chi thật đấy.”

“Quà tặng người ta, sao lại dùng tiền người ta được?”

Nghĩ tới lúc Yến Minh Thanh nhận quà, mặt mày sáng rỡ, lòng tôi lại mềm nhũn:

“Hơn nữa… phải đồ xịn mới xứng với anh ấy chứ!”


Vấn đề là giờ phải tặng kiểu gì cho ngầu mới được.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái người đàn ông đang khom lưng sơn móng chân cho mình, mặt mày đầy tâm sự.

Yến Minh Thanh ngẩng lên, hơi hoảng:
“Sao lại nhìn anh như nhìn tội phạm thế? Anh làm không đẹp à?”

Tôi lắc đầu lia lịa:
“Không… đẹp lắm. Đẹp thật đấy.”

Tôi nói thật. Từ sau cái lần hứa học nail, ông này đi đăng ký hẳn khóa chuyên nghiệp, giờ tay nghề giỏi đến mức có thể mở tiệm riêng.

“Em có chuyện gì thì nói đi, biết đâu anh giúp được.”

“Thì… cái này…”

Tôi lúng túng móc ra cái túi quà từ sau ghế, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín:
“Tặng anh nè.”

“Cho anh á?”

Anh ấy lau tay, nhận lấy túi quà, mở ra xem xong liền ôm tôi vào lòng chặt không thở nổi.

“Cảm ơn em. Anh thích lắm!”

Tôi lí nhí:
“Em không cố ý mua cho anh đâu…”

“Ừ, anh biết mà.”

Anh ấy ngẫm nghĩ rồi hỏi:
“Em dùng thẻ lương của mình mua à? Anh không thấy tin nhắn từ thẻ phụ.”

Tôi gật đầu:
“Tặng quà mà dùng tiền của anh thì còn ra thể thống gì nữa?”

Yến Minh Thanh lập tức chạy vào phòng thay bộ vest mới.

Bước ra, hỏi tỉnh bơ:
“Đẹp không?”

Ôi trời ơi… Y chang những gì tôi tưởng tượng!

Vai rộng, eo thon, chân dài miên man. Nhìn đúng kiểu tổng tài cao cấp phiên bản đời thật.

Tôi nuốt nước bọt, gật đầu như gà mổ thóc:
“Đẹp lắm.”

Yến Minh Thanh không nói không rằng, bế tôi lên như bế búp bê:

“Vậy tối nay… ngắm cho kỹ vào nhé!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.