Chương 10: Thật giả
Hôm đó mã phu bị đánh đến suýt c.h.et, nếu Cố Cửu Ninh không bí mật tìm người chữa trị cho gã, một tên nô bộc làm mất hết mặt mũi gia tộc như hắn đã sớm c.h.et rồi.
Khó lắm mới chờ được đến lúc hắn hồi phục vết thương, tới ngày hẹn, thế nhưng lại có một đám người đang chờ ở đây.
Giang Nhu là người khởi xướng lớn tiếng đe dọa: “Tống Cẩm An, sao ngươi lại biết mã phu?”
Tôi ra vẻ bị dọa sợ vì tình cảnh trước mắt, yếu ớt rụt rè trốn ra sau lưng Cố Cửu Ninh.
Khó khăn lắm mới bắt được nhược điểm của tôi, làm sao Giang Nhu có thể buông tha dễ dàng.
Cô ta tóm lấy tôi từ phía sau Cố Cửu Ninh, đẩy mạnh tôi về phía trước.
Tôi loạng choạng, yếu ớt ngã xuống đất.
Thấy Cố Cửu Ninh kiên nhẫn kiềm chế, cuối cùng âm thầm siết chặt nắm đấm, tôi suýt chút nữa đã bật cười.
Giang Nhu nói: “Để ta nói cho ngươi biết chuyện gì đã xảy ra nhé. Ngày đó ngươi cố ý thiết kế chuyện giữa Ánh Hồng và mã phu, nhằm khiến Giang gia mất hết mặt mũi. Nếu không, làm sao Ánh Hồng có thể uống loại thuốc tục tĩu đó. Mã phu đã thú nhận là chính ngươi đã giao nó cho hắn, bảo hắn thừa lúc Ánh Hồng không đề phòng hạ dược nàng. Ngươi làm tất cả những chuyện này chỉ là để lấy lòng A Chiêu. Tống Cẩm An, ngươi thật độc ác!”
Mã phu rùng mình cuộn tròn sang một bên, xem ra đã bị thuộc hạ của Giang Nhu tra tấn dã man.
Thấy tôi không nói, Giang Nhu càng cảm thấy mình đã toàn thắng, không giấu được ý cười trong mắt.
Cô ta dốc sức lâu như vậy, cuối cùng cũng có được chứng cứ áp đảo, đủ để phá hủy hình ảnh của tôi trước mặt Bùi Chiêu, đồng thời cũng khiến cha mẹ Giang xua tan sự nghi ngờ đối với tôi, dù sao tính tình con gái của bọn họ nào có ác độc như vậy.
Thấy bầu không khí đã lạnh xuống đến mức thấp nhất, tôi run rẩy đứng dậy, nhuần nhuyễn khoe ra dáng vẻ yếu ớt mỏng manh của thân thể này.
Tôi thất vọng liếc nhìn Bùi Chiêu một cái, cuối cùng nói với Giang Nhu: “Giang tỷ tỷ, tỷ không cho phép ta đến gần vương gia, gần đây ta đều đóng cửa từ chối tiếp khách, không ngờ tỷ lại dùng chuyện bẩn thỉu như vậy để vu oan cho ta…”
Giang Nhu chế nhạo: “Đừng giả vờ, vậy ngươi nói cho ta biết đi, tại sao ngươi và mã phu lại hẹn gặp nhau ở đây?”
Bầu không khí đã dâng cao đến mức này, không rơi nước thì không nói nổi.
Tôi trực tiếp khóc không thành tiếng.
Phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Lúc nhỏ ta bị lừa bán, chính mã phu đã cứu mạng ta, mặc dù kết cục không như ý, nhưng hắn cũng đã giúp ta. Hôm đó ta nhận ra hắn, nhưng tình cảnh lúc ấy không hợp để nhận lại nhau, vì vậy sau khi ta biết hắn bị Giang lão gia đuổi ra khỏi Giang gia, ta mới muốn đưa cho hắn một ít tiền, coi như báo ân.”
Giọng nói của Giang Nhu trở nên chói tai vì hoảng sợ: “Ngươi đang nói nhảm! Mã phu đã thừa nhận rồi!”
Lúc này, mã phu vốn co rúm bên hông, vội vã chạy đến chỗ cha Giang như điên, quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.
“Lão gia, tiểu thư tra tấn ta, ta không thể không làm theo lời của tiểu thư, nếu không ta sẽ bị đ.á.nh ch.ế.t. Thuốc kia vốn nằm trong tay Ánh Hồng, ả nói phải đưa cho Tống tiểu thư dùng, ta tò mò nó là gì nên đã cướp nó. Lúc đó Ánh Hồng lập tức trở mặt với ta, trong lúc tranh cướp bọn ta đã vô tình hít vào.”
Cha Giang tức giận khiển trách: “Vớ vẩn, ả chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, làm sao có thể có thứ dơ bẩn đó được.”
Mã phu liếc nhìn tôi, cuối cùng hèn nhát dừng mắt trên người Giang Nhu, nghiến răng nói: “Ánh Hồng nói là do tiểu thư đưa cho ả.”
Nói xong, hắn đập đầu xuống đất: “Lão gia, những gì ta nói đều là sự thật, nếu không sẽ bị sét đánh, c.h.ế.t không tử tế!”
Sắc mặt cha Giang lập tức thay đổi, gần như suýt nằm xuống không thở nổi.
Chứng kiến toàn bộ sự việc, họ có thể tự phán xét đúng sai trong lòng.
Dù có tin hay không, đó không phải là chuyện quan trọng nhất đối với tôi ngay bây giờ.
“Nếu đã như vậy, ta không ngại báo quan để quan phủ trả lại trong sạch cho ta.”
Trong lúc nói, tôi giơ tay lên để lau nước mắt, một miếng ngọc bội tuột khỏi cổ tay áo, đột ngột đập mạnh xuống đất.
Lúc ấy sắc mặt mẹ Giang lập tức thay đổi, bà tóm lấy ngọc bội trước tôi một bước.
Giây lát, đôi mắt bà ta đẫm lệ, khó tin nhìn tôi: “Ngọc bội này, cô nương từ đâu có?”
Tôi sửng sốt, đôi mắt đẫm lệ ngây thơ cắn môi: “Ngọc bội này đã theo ta từ lúc ta mất trí nhớ.”
Mẹ Giang vén sau gáy tôi, sau khi nhìn thấy vết bớt lập tức khóc không thành tiếng: “Đứa con số khổ của ta!”
Cha Giang cũng hụt hơi thút thít, sung sướng bật khóc ôm tôi và mẹ Giang.
Tôi bị kẹp giữa hai người, né tránh ánh mắt kinh ngạc mang theo hối hận và đau lòng của Bùi Chiêu, khẽ nhìn về phía Giang Nhu.
“Nếu ngài nói con là con gái của ngài vậy thì nàng ta là ai?”
Trong phút chốc, tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Giang Nhu.
Dù sau lúc trước cô ta cũng cầm tín vật chủ động nhận người thân. Chưa kể tín vật thật hay giả, giữa hai chúng tôi nhất định phải có một người có mục đích không trong sạch.
Lúc này rõ ràng là tôi chiếm thế thượng phong.
Giang Nhu đang đứng bên ngoài đám người, sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn hơn bao giờ hết.