Trừng Phạt Nữ Phụ

Chim chuột



Chương: Chim chuột

Vào ngày diễn ra tiệc ngắm hoa, hầu hết tiểu thư nhà giàu đều đến Giang phủ.

Giang Nhu dựa vào danh nghĩa của mẹ Giang để làm người chủ trì.

Thời gian trước dù tôi đã làm ra chuyện như vậy nhưng cô ta vẫn chưa ra tay, chỉ là có thể nhận ra Cố Cửu Ninh và Bùi Chiêu đã bắt đầu nghi ngờ cô ta.

Cô ta không dám hành động hấp tấp, nên đành phải rủ rê đám tiểu thư nhà giàu trong thành cô lập tôi.

Trước khi tôi xuyên không, Tống Cẩm An đã bị bọn họ bắt nạt rất nhiều.

Bởi vì ăn nhờ ở đậu, dù có  bị đánh mắng nàng cũng nuốt vào bụng, không muốn gây rắc rối cho Cố tướng.

Nhưng bây giờ không giống vậy nữa.

Đi dạo quanh Giang Phủ, tôi gặp phải nha hoàn Ánh Hồng bên người Giang Nhu.

Ban đầu Ánh Hồng là một đứa trẻ số khổ, cha mẹ ả đã bán ả cho đứa con trai ngu ngốc của một gia đình phú thương để làm con dâu nuôi từ bé.

Ai ngờ sau khi vào cửa, phú thương nhìn trúng ả, sau khi chà đạp ả xong thì vứt ả ra ngoài chờ c.h.et.

Năm đó ả mới mười mấy tuổi.

Chính Giang Nhu lúc ra ngoài chơi với cha mẹ đã phát hiện ra ả và cứu ả về nhà, chăm sóc ả.

Nhưng sau khi cô ả xuyên không xuất hiện, Ánh Hồng đã bị mê hoặc, cho dù ả biết rõ Giang Nhu là giả, ả vẫn lựa chọn giúp ả ta.

Việc Tống Cẩm An bị đưa vào kỹ viện, trong đó có sự tham gia trực tiếp của ả và Chu Phỉ.

Cuối cùng, ả đã tiết lộ rằng những gì ả làm với Tống Cẩm An hoàn toàn chỉ vì ghen ghét.

Ả bị cha mẹ phản bội, chịu sự tra tấn mà người thường không thể chịu được, nội tâm nảy sinh u ám, vì vậy nhìn thấy gia đình Giang Nhu hòa thuận, ả liền nhìn không nổi.

Bao gồm việc năm đó Tống Cẩm An bị lừa bán, ả cũng tham gia.

Ánh Hồng đi tới chỉ vào mũi tôi, hống hách nói: “Ngươi còn mặt mũi tới đây à? Sau khi tiểu thư nhà ta rơi xuống nước đã lâm bệnh nặng!”

Nhìn vào bàn tay ả, tôi cố nén ý nghĩ muốn hung hăng bẻ gãy nó.

Tôi chỉ vào sân sau: “Cố đại thiếu gia có thư muốn truyền lại cho tiểu thư nhà ngươi, nếu đến trễ, tiểu thư của ngươi sẽ tức giận đấy.”

Ánh Hồng đi tới, đụng mạnh vào tôi: “Tốt hơn hết là ngươi thức thời một chút, tránh xa Cố thiếu gia và Vương gia ra. Dám tranh đoạt với tiểu thư nhà ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết tay!”

Tôi bĩu môi, ta chỉ sợ sau này ngươi sẽ không có cơ hội.

Không lâu sau, Cố Cửu Ninh từ hướng ngược lại đi tới sân sau, đi cùng còn có Giang Nhu và một đám tiểu thư nhà quan.

Khi mọi người nhìn thấy tôi, họ hầu hết đều khinh thường.

Tôi không bận tâm chút nào, đi theo sau họ chuẩn bị xem kịch vui.

Sân nhà Giang gia rất rộng, Cố Cửu Ninh cố ý dẫn người đi lại vài vòng, cuối cùng đến hậu hoa viên.

Không ngờ, sau núi giả lại truyền đến tiếng tục tĩu làm người mặt đỏ tai hồng.

Giang Nhu nghe tiếng lập tức biến sắc, nhưng biểu cảm của cô ta hơi khác so với những tiểu thư kia, nó xen lẫn sự chột dạ và lo lắng.

Cho dù Cố Cửu Ninh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng y cũng đỏ mặt.

Y ra lệnh kéo người đứng sau núi giả ra, mà trước đó y đã che mắt tôi lại.

Y thấp giọng giải thích bên tai tôi: “Ta không muốn khống chế Tiểu Nhu, nhưng loại hình ảnh dơ bẩn này vẫn không nên xem thì hơn.”

Cốt truyện ban đầu, vào ngày diễn ra tiệc ngắm hoa, Tống Cẩn An bị ép ngủ lại nhà họ Giang, đêm đó bị Ánh Hồng bí mật hạ dược, nếu Cố Cửu Ninh không xuất hiện kịp thời giải vây, Tống Cẩm An đã bị xấu mặt.

Về phần hung thủ, cho dù không phải do Giang Nhu trực tiếp chỉ huy, nhưng cô ta cũng quạt gió thêm củi.

Cuối cùng, cô ta vẫn là người tốt, bởi vì luôn có những kẻ xấu dọn dẹp những chướng ngại vật thay cho cô ta, giúp cô ta giữ vẻ sạch sẽ không tì vết.

Trò hề sau núi giả khiến cha Giang phải ra mặt, ra lệnh đánh mã phu làm việc xấu hổ với Ánh Hồng.

Thuốc trên người Ánh Hồng đã hết, khi thấy mình không mặc quần áo, ả xấu hổ và tức giận vô cùng. Ả lao về phía tôi như một con ác quỷ nhưng đã bị người cản lại.

“Là tiện nhân ngươi, là ngươi nói Cố đại thiếu gia có thư muốn gửi cho tiểu thư nên ta mới tới sân sau. “

Nghe thấy lời này, Giang Nhu trực tiếp sợ hãi, sắc mặt thay đổi.

Ánh Hồng tức giận nên không để ý, nhưng Giang Nhu biết lời này sẽ mang lại cho cô ta những rắc rối gì.

Cô ta trực tiếp tát Ánh Hồng: “Câm miệng!”

Chỉ là Ánh Hồng đã nói là đúng, quả thực chính tôi đã cấu kết với mã phu của Giang phủ trước để diễn vở kịch hạ dược này.

Sau khi đặt cọc, tôi đã hứa sẽ đưa một khoản tiền lớn cho mã phu đang nợ nần chồng chất sau khi xong việc, để hắn có thể trả hết nợ cờ bạc và tìm một nơi mai danh ẩn tích, không phải lo lắng trong suốt quãng đời còn lại.

Nhưng bây giờ, chỉ có kẻ ngu mới thừa nhận chuyện đó.

Tôi rưng rưng nước mắt, tủi thân đến mức không nói nên lời.

Cố Cửu Ninh bảo vệ tôi ở sau lưng, bước lên phía trước đá vào Ánh Hồng, sắc mặt ả tái nhợt, trực tiếp phun máu.

Cú đá này mang theo chút đau lòng cho kiếp trước của Tống Cẩm An.

Y tức giận nói: “Ông chủ Giang, Cẩm An là ân nhân cứu mạng của Cố gia ta, cha ta rất tôn trọng muội ấy. Hôm nay ta đưa muội ấy đến tiệc ngắm hoa của Giang gia cũng coi như nể mặt các ngươi lắm rồi, các ngươi không biết ơn thì thôi. Trong thành ai chẳng biết Giang tiểu thư và Vương gia có hôn ước, vậy mà các ngươi dám đội cho ta cái nồi lớn như vậy!”

Một kẻ là nha hoàn làm Giang gia mất hết mặt mũi, một người là con trai tể tướng quyền cao chức trọng, bên nào nặng bên nào nhẹ không cần nói cũng biết.

Sắc mặt cha Giang ảm đạm, trong cơn giận dữ, trực tiếp tìm người môi giới bán Ánh Hồng đi.

Ánh Hồng vừa khóc vừa nôn ra máu, nhưng chuyện đó không thể thay đổi ngày tháng đen tối không thấy ánh mặt trời trong tương lai của ả.

Bên kia đám đông, tôi mỉm cười với Giang Nhu đang hoảng loạn.

Chờ giải quyết hết đám người xung quanh, sẽ tới lượt cô.

Sau sự cố ở Giang Phủ, tôi vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách.

Bùi Chiêu đã nhờ người gửi thư, nhưng đều bị Cố Cửu Ninh từ chối.

Cố Cửu Ninh không thể hiểu được suy nghĩ của tôi: “Nếu muốn giúp Tiểu Nhu khôi phục thân phận, lợi dụng Bùi Chiêu là cách nhanh nhất, tại sao muội cứ tránh né?”

Tôi giễu cợt: “Huynh không sợ ta dùng thân thể của Tống Cẩm An đi gặp Bùi Chiêu sao?”

Cố Cửu Ninh im lặng một lúc lâu.

“Ngày ấy sau khi nghe những lời muội nói, lúc trở về ta đã suy nghĩ rất lâu. Tiểu Nhu không phải là vật sở hữu của ta, dù tương lai ta có may mắn cưới được nàng ấy, ta cũng không nên hạn chế nàng tiếp xúc với bất kỳ ai. Hơn nữa ta tin rằng, Tiểu Nhu có nhận thức và phán đoán riêng của  mình, ta chỉ nên có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của nàng, không nên nhân danh tình yêu để hạn chế tự do của nàng.”

Tôi ngạc nhiên: “Không ngờ huynh lại cởi mở như vậy.”

Y cười gượng gạo: “Ta hy vọng nàng ấy hạnh phúc, không phải chỉ để nói cho vui.”

Tôi vỗ vỗ vai y: “Người vừa gọi đã tới, với người nhớ thương ngày đêm nhưng không cách nào chạm tới, huynh cảm thấy ai sẽ làm Bùi Chiêu khát khao và khó kiềm lòng hơn?”

Hiện tại, trong lòng hắn, địa vị của Giang Nhu còn nặng hơn tôi.

Nhưng so với Giang Nhu, tôi là người mà hắn không thể có được, vì vậy khả năng tôi níu giữ lòng hắn sẽ cao hơn.

Đàn ông, chủ yếu là như vậy.

Gần đây, Cố Cửu Ninh đã dò hỏi được có người ra giá cao để mua người g.i.et tôi ở chợ đen.

Rõ ràng là Giang Nhu không muốn ngồi yên chờ c.h.e.t.

Cố Cửu Ninh cố ý bán tin tức cho Bùi Chiêu, tôi ở trong tướng phủ không ra khỏi nhà, dưới sự che chở của mấy bên, thậm chí còn béo lên vài cân.

Đến ngày chúng tôi thống nhất trả thù lao cho mã phu, tôi và Cố Cửu Ninh vừa đến nơi đã đụng phải Bùi Chiêu.

Hắn cản đường tôi, trên khuôn mặt là sự lạnh lùng và sát khí vì bị phản bội.

Mà phía sau hắn, theo sau là cha mẹ Giang Nhu.

Người đến đông đủ, trò hay bắt đầu rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.