Chương 8:
Lúc đưa Giang Nhu về nhà, mẹ Giang rất biết ơn tôi.
Chuyện dị ứng ở tướng phủ, không ảnh hưởng nhiều đến cha mẹ Giang Nhu, dù sao con gái họ cũng ở bên cạnh họ, bọn họ sẽ không liên tưởng đến việc con gái thật con gái giả, đương nhiên chuyện này vốn không nhằm vào bọn họ.
Nhưng vì có sự ràng buộc của mối quan hệ huyết thống, khi một người mẹ nhìn thấy con gái ruột của mình, sẽ luôn có một số cảm xúc đặc biệt.
Vì vậy, mẹ Giang đã kéo tôi, hỏi tôi rất nhiều điều trong quá khứ.
Tôi lấy cớ mất trí nhớ nói là đã quên hết, nhưng khó tránh khỏi việc dùng khổ nhục kế.
Mẹ Giang thấy những vết sẹo trên cơ thể tôi thì rất đau lòng, hiển nhiên đây là tình mẫu tử.
Nhưng cũng chính bà ta, sau khi Tống Cẩm An mắc sai lầm, bà ta đã liên kết với Giang Nhu, phá hỏng chút tỉnh táo cuối cùng của Tống Cẩm An.
Trên nhiều phương diện khác nhau, thứ Giang Nhu cướp đi không chỉ là tình thân và tình yêu, mà cô ta còn cướp đi khả năng tiếp tục sống của Tống Cẩm An.
Một cô gái mồ côi, trải qua những thăng trầm, còn bị buộc phải lang thang trong kỹ viện. Cho dù cuối cùng không bị Bùi Chiêu g.i.et c.he.t, sau này nàng cũng sẽ c.h.et đuối trong nước miếng của người đời.
Trước khi đi, mẹ Giang mời tôi đến bữa tiệc ngắm hoa ở Giang Phủ vào mấy ngày sau.
Ra khỏi cổng Giang Phủ, Cố Cửu Ninh đã đợi bên ngoài rất lâu.
Y có vẻ ghen tị: “Ta đã thấy hết rồi.”
Tôi đã biết, vì lúc vừa va vào lòng Bùi Chiêu, sau khi Giang Nhu đến thì ta đã nhìn thấy y trong góc tối.
Tôi liếc nhìn y: “Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết.”
“Nhưng đây là thân thể của Tiểu Nhu!”
Tôi dừng lại: “Thì sao, hay để ta quỳ xuống lạy huynh một cái nha?”
“Không cần thiết!”
Tôi chế nhạo: “Cố Cửu Ninh, ta cho phép huynh tham gia là vì sợ hành động tự ý của huynh sẽ phá vỡ kế hoạch của ta. Ta khuyên huynh nên biết thân biết phận, huynh thích Tống Cẩm An không có nghĩa là nàng ấy thuộc về huynh, lo cho nhiệm vụ tiếp theo của huynh đi, đừng suốt ngày nghĩ linh tinh.”
Cố Cửu Ninh có hơi đau lòng: “Không phải ta muốn khống chế nàng ấy, ta chỉ cảm thấy…”
“Cảm thấy không chịu được khi nhìn nữ nhân bị nam nhân chạm vào à? Vậy lúc nam nhân các người tam thê tứ thiếp sao không chê bẩn đi? Nếu bản thân không thể chung thủy thì đừng yêu cầu người khác phải thủ thân như ngọc!”
Cố Cửu Ninh khẽ cau mày: “Cả đời này ta tuyệt đối không tam thê tứ thiếp.”
Tôi chế nhạo: “Lời thề của nam nhân là thứ vô dụng nhất. Cuộc đời rất dài, huynh làm tốt việc trước mắt trước đi rồi mới nói sau.”