Chương 15: Từ hôn
Bùi Chiêu hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã trả lại lễ vật cho Giang Nhu.
Tuy rằng chưa nói tới chuyện từ hôn, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Mẹ Giang nóng nảy nhưng đã bị tôi phủ đầu trước.
Tôi quỳ xuống, khóc cực kỳ đau lòng.
“Mẹ, tỷ tỷ, đều tại con, nếu hôm đó con không thừa nhận thân phận của mình, Bùi Chiêu sẽ không biết sự thật. Con cố gắng thuyết phục huynh ấy, huynh ấy nói sẽ suy nghĩ lại. Con còn cho rằng chuyện cũng không đến nổi nào, nhưng nào có ngờ huynh ấy sẽ làm như vậy.”
Ý nghĩa trong lời nói của tôi rất rõ ràng. Nếu ngày đó Giang Nhu không có lòng dạ ác độc ép buộc tôi, tôi sẽ không để lộ thân phận của mình.
Vẻ mặt mẹ Giang bất lực, đau lòng đỡ tôi dậy: “Làm sao có thể trách con được? Hôm đó là tỷ tỷ con kêu bọn ta đi, nếu không có hôm đó, sao ta có thể biết được con chính là đứa con số khổ của ta! Ban đầu vốn dĩ việc kêu con đi thuyết phục vương gia đã là không công bằng với con, phần còn lại cứ để cha con giải quyết đi, con chịu thiệt rồi.”
Tôi khẽ gật đầu yếu ớt, lau nước mắt trên khóe mắt: “Tỷ tỷ sẽ không trách muội đúng không?”
Giang Nhu ngồi trên giường, hôm đó rơi xuống nước bị bệnh còn chưa khỏi hẳn, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Nghe tôi hỏi, cô ta không khỏi ho dữ dội, phải mới bình tĩnh lại.
“Mẹ nói đúng, sao ta có thể trách muội muội được?”
Tôi cười lạnh trong lòng, nếu không có con dao găm tẩm độc giấu dưới gối của cô ta, tôi đã tin vào những lời vô nghĩa đó.
Tối hôm sau, Cố Cửu Ninh giúp tôi hẹn gặp Bùi Chiêu và Giang Nhu.
Giang Nhu đến trước.
Đứng trong đình hồ ở sân sau, nén giận nhiều ngày nên hẳn là cô ta đã tích tụ rất nhiều tức giận.
Cô ta nhàn nhạt nói: “Tống Cẩm An, mày không nên cắt đứt đường tương lai của tao!”
Tôi không kìm được, cười thành tiếng: “Vẫn là câu đó, tôi sẽ đòi lại tất cả thay Giang Nhu thật!”
Cô ta giễu cợt: “Cũng cùng là hoàn thành nhiệm vụ, mày cao quý hơn tao ở chỗ nào?”
Thấy cô ta lộ vẻ khinh thường, tôi không thèm nói nhảm với cô: “Hẹn cô là vì để lát nữa Bùi Chiêu đích thân nói chuyện với cô, để cô hoàn toàn hết hy vọng. Ngoan ngoãn ở chỗ này, không chừng còn có thể sống thọ c.h.et tại nhà, sau đó có thể trở về thế giới thuộc về cô. “
“Không thể nào!”
Giang Nhu gắt gao ngắt lời, hung ác nhìn chằm chằm tôi: “Tống Cẩm An, mày đáng c.h.ế.t!”
“Giang Nhu, tốt nhất cô nên dùng thủ đoạn khác, nếu không cuối cùng cô sẽ là người chịu thiệt!”
Có tôi ở đây, trước giờ cô ta chưa bao giờ chiếm được tiện nghi.
Cô ta đột nhiên cười kỳ quái: “Tao sẽ cho mày biết tay!”
Nói xong, cô ta lấy ra con dao đã gi.ế.t c.h.et Chu Phỉ ra, từng bước tiến lại gần tôi.
Cơ thể tôi không hiểu sao lại bị đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển.
Tiểu Thất đã lâu không gặp, nói nhảm điên cuồng: “Chủ nhân, cô ta dùng tích phân để trao đổi năng lực đặc biệt, hệ thống này không có đạo đức nghề nghiệp, chờ nó rơi vào tay tôi…”
Ngay lúc đó, tôi hoàn toàn hiểu tại sao nữ chính Giang Nhu thật lại thất bại liên tục khi đối mặt với cô ả xuyên không.
Cô ả xuyên không trừ việc có góc nhìn thượng đế và bàn tay vàng ra, cô ta có thể mở khóa cốt truyện mà người khác không biết, quan trọng nhất còn có một hệ thống rác rưởi tiếp tay cho giặc.
Cho đến lúc con dao găm đâm vào cơ thể tôi, Tiểu Thất vốn đang chờ tôi trả đũa cô ả xuyên không bỗng ngu người ngang.
Sau đó hệ thống phát ra một loạt tiếng chói tay.
Đối mặt với tiếng cười khiêu khích của tôi, Giang Nhu lại điên cuồng cố chấp đâm thêm vài nhát nữa: “Là tao thắng, cuối cùng nhất định tao sẽ thắng!”
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Giang Nhu bị một lực đánh bay đi, thân thể bay ra đập vào cây cột, sau đó phun một ngụm m.á.u.
Khuôn mặt của Bùi Chiêu hiện lên trong tầm mắt, hoảng loạn, bất lực, đôi tay run rẩy che vết thương đang chảy máu của tôi.
“Cẩm An, nàng không thể có chuyện, ta cầu xin nàng!”
Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội trong cơ thể, nhẹ nhàng an ủi hắn: “Xin lỗi, cuối cùng, muội cũng không thể tiếp tục cùng huynh…”
Một giây trước khi tôi bất tỉnh, nỗi đau trong mắt Bùi Chiêu được bao phủ bởi sự thù hận, đằng đằng sát khí.