Khi đạo diễn hô “Cắt!”, môi tôi vẫn bị Thẩm Dục cắn lấy.
Lần thứ hai mươi rồi đấy…
Anh ta kẹp điếu thuốc, đáy mắt đỏ rực, là dục vọng bị kìm nén.
“Không biết hôn à?” – Anh khàn giọng, ngón tay nóng rực ấn sau gáy tôi.
“Để tôi dạy cho.”
Tim tôi loạn nhịp, yêu thầm năm năm, chỉ chờ khoảnh khắc này.
Tôi kéo cà vạt của anh, kiễng chân ghé sát tai thì thầm:
“Thế có phải lè lưỡi không, đạo diễn?”
Lần NG thứ hai mươi.
Tiếng gào của đạo diễn như muốn hất tung cả mái trường quay.
“Giang Kiều! Cô đóng hay là cô phá phim đấy? Hôn nhẹ cái thôi mà cũng NG à?!”
“Đối diện cô là Thẩm Dục đấy! Người đàn ông được mệnh danh là ‘môi vàng giải trí’. Cái vẻ mặt ghét bỏ của cô là ý gì hả!”
Phía sau màn hình, ánh mắt mọi người đổ dồn vào người tôi.
Tôi ngượng đến mức rát cả mặt, siết chặt tà áo, cúi gằm mặt xuống – nhìn chẳng khác nào cô dâu mới về nhà chồng bị bắt rửa bát.
“Em xin lỗi đạo diễn… em hồi hộp quá…”
Tôi lí nhí nói, giọng vừa run vừa nghèn nghẹn, như sắp khóc đến nơi.
“Lần đầu em đóng cảnh hôn…”
Đạo diễn rõ ràng đang giận tím mặt, nhưng nghe thế lại bị chặn họng, có rắm mà không thể xả. Phía đối diện, Thẩm Dục ngồi im như tượng sáp.
Anh tựa người vào ghế sofa, chân dài gác chéo, áo diễn bung cúc, lộ ra xương quai xanh trắng đến lóa mắt.
Tay xoay bật lửa lách tách “click click”, mỗi tiếng như đánh vào dây thần kinh tôi.
Anh không nhìn tôi.
Nhưng tôi biết — ánh mắt ấy vẫn ở đấy, âm ỉ, xa cách, mà áp lực nặng như đè tảng đá lên ngực.
Như đang ngắm nghía món đồ cũ, cũng như đang chờ trò vui bắt đầu.
Năm năm rồi.
Từ một con bé vẽ tranh ngoan hiền, tôi nhảy hẳn vào cái chảo lẩu thị phi showbiz.
Tất cả chỉ để có ngày hôm nay, đứng trước mặt anh, đàng hoàng, không phải trong giấc mơ.
“Giải lao mười phút!”
Đạo diễn phất tay, tôi như cá mắc cạn được quẳng lại hồ, đứng bật dậy cúi đầu lia lịa.
“Em xin lỗi thầy Thẩm, phiền anh quá…”
Lúc này, Thẩm Dục cuối cùng cũng chịu nhấc mắt lên.
“Phiền à?”
Anh cười nhẹ, đứng dậy.
Chiều cao gần mét chín che rợp cả người tôi.
“Ừ. Phiền thật.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp ấy, tay buông thõng mà ngón đã bấu đến bật móng.
Không sao.
Giang Kiều. Kịch hay mới bắt đầu.
Trợ lý hớt hải chạy tới, dúi vào tay tôi một cốc nước.
“Chị Kiều Kiều, chị không sao chứ? Kệ đạo diễn đi, ông ấy cáu là cáu vậy chứ chả để bụng đâu.”
“Em thấy thầy Thẩm cũng bình thường. Chị đừng nghĩ nhiều nhé.”
Tôi gượng cười, mặt méo sệch.
“Không sao đâu…”
Xạo đấy.
Tim tôi sắp nổ đến nơi rồi.
Hai mươi lần NG, lần nào môi cũng sắp chạm, là tôi lại hít đầy một ngụm mùi hương trên người anh ấy — mùi gỗ dịu dịu, lẫn chút mùi thuốc lá.
Thơm đến mức muốn xỉu, quyến rũ đến phát sợ.
Tôi mà lại gần thêm tẹo nữa, cái vỏ nghiêm túc tôi gồng suốt 5 năm chắc vỡ vụn ra luôn tại chỗ.
“Tiểu Nhã, ra mua cho chị một ly Americano đá. Loại lạnh nhất có thể.”
Tôi cần dập lửa.
Tiểu Nhã đi rồi, tôi ngồi phịch xuống ghế, buông thõng người như cá ngộp.
Đầu óc quay như chong chóng, toàn là hình Thẩm Dục – sống mũi cao, môi mỏng, mắt lạnh, thêm cái nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, trông yêu nghiệt chết mất.
“Đang nghĩ gì đấy?”
Một giọng trầm thấp đột ngột vang lên ngay trên đầu.
Tôi giật nảy mình, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế.
Là… Thẩm Dục.
Anh không biết quay lại từ bao giờ, giờ thì đang đứng chình ình trước mặt tôi.
Tay còn cầm ly… Americano đá?
“Cầm lấy.”
Anh chìa ly cà phê ra, hất cằm về phía cửa.
“Trợ lý cô bảo tôi mang cho.”
Tôi đơ mất mấy giây.
“Ờ… em cảm ơn thầy Thẩm.”
Tôi đưa tay ra nhận, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay anh.
Giật nảy mình, tôi rụt tay lại theo phản xạ.
Suýt đổ cà phê.
Anh cau mày, mắt liếc tôi từ trên xuống dưới.
Ánh nhìn ấy, sâu hun hút, cứ như muốn soi cho thấu gan ruột.
“Giang Kiều.”
Anh gọi thẳng tên tôi.
“Em thật sự là lần đầu đóng cảnh hôn à?”
Tim tôi giật thon thót.
“Vâ… vâng…”
“Hồi hộp?”
“Ừm…”
Bất ngờ, anh cúi người, áp sát lại.
Khoảng cách chỉ còn vài phân – đủ để tôi thấy rõ từng sợi mi dài cong vút.
“Run cái gì?”
Giọng anh khàn khàn, khô như gió đầu đông, vang thẳng vào màng nhĩ.
“Sợ tôi ăn thịt chắc?”
Tôi nín thở, máu dồn hết lên não.
Đây là… đang trêu tôi?
Người đàn ông nổi tiếng “khó chơi” nhất phim trường, được phong danh hiệu “luật cấm sống”, không bao giờ dây dưa với bạn diễn – Thẩm Dục – đang đùa với tôi?
Não tôi lúc ấy thành tờ giấy trắng.
Chỉ còn biết lắc đầu lia lịa.
“Không… không phải…”
Anh nhìn tôi ngẩn tò te, rồi khẽ bật cười.
Tiếng cười trầm nhẹ, vang lên trong lồng ngực anh như dội ngược vào tim tôi.
“Tôi đùa tí thôi, làm gì mà căng thế.”
Anh đứng thẳng dậy, trở lại phong thái lạnh lùng thường ngày.
“Chuẩn bị quay tiếp đi.”
Anh quay lưng đi thẳng.
Tôi nhìn ly cà phê trong tay anh – chưa uống giọt nào – bị ném cái bộp vào thùng rác.
Tim tôi cũng rớt theo cái ly ấy, chạm đáy bitcoin.
Thì ra không phải mang cho tôi thật.
Chắc chỉ tiện tay cầm giúp.
Hoặc… tiện thể thử xem tôi ngượng đến đâu.
Tôi siết chặt ly cà phê trong tay mình, lạnh đến buốt, đủ để làm tôi tỉnh hẳn.
Giang Kiều, mày đừng có ngu nữa.
Người ta là mặt trăng giữa trời.
Còn mày… là cát bụi dưới chân.
Muốn khiến anh ta cúi đầu, với chút bản lĩnh hiện tại – mơ đi con ạ.
Lần quay thứ hai mốt.
Giọng đạo diễn nghe mà muốn khóc.
“Giời ơi các cụ phù hộ, cho cảnh này qua giùm con với. Diễn xong còn tan ca!”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, sự run rẩy đã bị thay bằng một kiểu quyết tâm liều mạng.
Thẩm Dục, anh không phải muốn xem trò vui à?
Vậy thì tôi cho anh xem.
“Action!”
Cảnh quay mở màn trên sofa, không khí mờ mịt, mập mờ tình ý.
Trong kịch bản, tôi là cô gái thầm yêu anh nhiều năm, cuối cùng quyết tâm tỏ tình.
Anh – kiểu người cao cao tại thượng.
Tôi từ từ bước tới.
Mười phân.
Năm phân.
Ba phân.
Tôi thấy yết hầu anh khẽ chuyển động, mùi hương gỗ quen thuộc lại len vào mũi.
Lần này, tôi không trốn.
Ngay khi môi sắp chạm nhau…
Tôi dừng lại.
Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt kia vốn lạnh nhạt, giờ lại phản chiếu rõ gương mặt tôi.
Tôi thấy một tia bối rối hiện lên.
Ngay lập tức, tôi giơ tay móc lấy cà vạt anh.
Kéo nhẹ một cái, lôi anh lại gần.
“Thầy Thẩm.”
Tôi cất giọng nhẹ tênh, chỉ đủ cho hai người nghe.
“Anh nói… phiền lắm cơ mà?”
Con ngươi anh thoắt cái co lại.
Tôi cười.
Cười kiểu cáo nhỏ vừa cướp được miếng bánh.
Rồi nghiêng đầu, chủ động hôn lên môi anh.
Chạm nhẹ, thoảng qua.
Nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng – đúng lúc môi tôi chạm vào, toàn thân anh như đông cứng.
“Cắt! Qua cảnh rồi!”
Đạo diễn hét lên sung sướng.
“Xuất sắc! Tuyệt vời! Giang Kiều, em diễn được thế này từ đầu thì đỡ khổ tôi rồi!”
Cả đoàn phim vỗ tay rào rào.
Tôi buông cà vạt anh, đứng dậy, giữ khoảng cách đúng chuẩn xã giao.
Cười nhè nhẹ: “Cảm ơn thầy Thẩm đã chỉ dẫn.”
Lễ phép, đàng hoàng, không vương chút cảm xúc.
Cứ như người vừa táo bạo kéo cà vạt, hôn môi… không phải tôi vậy.
Thẩm Dục vẫn ngồi bất động.
Dưới ánh đèn phim trường, mặt anh hơi tối, không rõ biểu cảm.
Tôi không nhìn kỹ, nhưng cảm nhận được ánh mắt anh vẫn khóa chặt lấy tôi – nóng hơn, sâu hơn, và nguy hiểm hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Anh từ từ đưa tay, chạm nhẹ môi mình.
Động tác đơn giản ấy, lại mang theo một thứ gợi tình khiến tim tôi chệch một nhịp.