Tan ca xong, tôi tẩy trang chớp nhoáng, thay đồ trong ba nốt nhạc rồi lén chuồn mất.
Hôm nay chơi hơi lố.
Tôi sợ nấn ná thêm chút nữa thì bị ánh mắt của Thẩm Dục nướng chín mất.
“Chị Kiều Kiều ơi, hôm nay chị cháy thực sự đấy nhé!”
Tiểu Nhã hí hửng lon ton theo sau, mắt long lanh như sắp lập bàn thờ tôi đến nơi.
“Nụ hôn cuối nhìn nghệ thuật lắm! Ánh mắt ấy, cảm xúc ấy, toát lên khí chất yêu đơn phương dồn nén bao năm! Em nổi da gà luôn!”
Tôi lúng túng gãi mũi, giả bộ khiêm tốn:
“Cũng tạm thôi. Nhờ thầy Thẩm dẫn giỏi đấy mà.”
“À, đúng rồi. Chị ra bãi xe trước đi, lái xe ra giúp em. Em chạy đi lấy cái ví, ra ngay!”
Cần tống em này đi trước, tôi còn chuồn bằng cửa sau cho tiện.
Tiểu Nhã chẳng mảy may nghi ngờ, toe toét chạy biến.
Tôi thở phào một hơi, đang quay người tính chuồn, thì…
Bốp.
Đâm thẳng vào một bức tường thịt.
Cứng như gạch bê tông.
“Ai da…”
Tôi ôm mũi, nước mắt trực trào.
Một giọng trầm quen thuộc vang lên phía trên:
“Gấp thế? Định chạy đi đầu thai à?”
Tôi ngẩng đầu — đúng là anh.
Thẩm Dục.
Đứng đó, tay đút túi quần, tựa vào tường như thần canh cửa.
Khoé môi nhếch khẽ, đôi mắt nửa cười nửa không.
“Thầy… Thầy Thẩm? Anh chưa về à?”
Tôi cười gượng, mười ngón chân muốn cào thủng sàn nhà.
“Đợi em.”
Câu trả lời cụt lủn, gọn gàng tát thẳng vào tim.
“Đợi… đợi tôi làm gì cơ ạ?”
Tim tôi nhảy lên tận họng.
Không lẽ… bị phát hiện rồi?
Chết dở. Vừa nãy ở phim trường tôi có hơi quá đà, dám cả gan dụ dỗ anh trước bao người.
“Giải thích.”
Anh bước lại, ép tôi dần về phía tường.
“Gì… gì cơ ạ?”
“Cảnh hôn.”
Giọng anh nhẹ như gió, nhưng lại như tạ đè thẳng lên vai.
“Hai mươi lần đầu, là đang diễn. Lần cuối cùng, vẫn là diễn.”
“Giang Kiều, rốt cuộc em đang ‘diễn’ cái gì?”
Tôi bối rối thật sự.
Anh nhìn ra rồi.
Chết toi rồi.
Người đàn ông này đúng là thâm sâu như biển.
Tôi hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Thầy Thẩm nói gì em không hiểu. Em là diễn viên mới, kinh nghiệm còn non, nên hơi run…”
“Thật à?”
Anh cắt lời, khoé môi khẽ nhếch đầy giễu cợt.
“Người mới gì mà đóng cảnh hôn còn run cầm cập…”
Ánh mắt anh lia xuống bàn tay tôi, giọng hạ thấp, chậm rãi như muốn khui ra bí mật chôn sâu nhất:
“…mà lại đi học hẳn 5 năm hội họa cổ điển – đúng thể loại anh ta yêu thích nhất?”
Ầm.
Cả não tôi như bị đấm một cú.
Anh… anh biết?
Chuyện đó tôi chưa từng hé răng với bất kỳ ai!
Là bí mật tận đáy lòng, chôn chặt suốt năm năm trời!
“Anh… anh nói gì cơ…?”
Tôi lắp bắp, đầu óc trắng xóa.
Ánh mắt Thẩm Dục sâu như giếng cổ, tối đến mức không thấy đáy.
“Lúc tôi quay phim bên Pháp, từng thấy một bức tranh.”
“Buổi đấu giá nhỏ thôi. Tên tranh là ‘Mặt trăng’.”
“Người trong tranh… là tôi.”
Tôi như bị cả thế giới đảo lộn.
Bức tranh đó…
Là tác phẩm tốt nghiệp tôi vẽ năm cuối đại học. Một người đàn ông đứng dưới ánh trăng, bóng lưng cô độc, cao ngạo, lạnh lẽo, không thể với tới.
Tôi cứ tưởng nó đã bị ai đó mua từ lâu rồi…
Không ngờ… người đó lại là anh.
“Bức tranh ấy, giờ đang treo trong phòng tôi.”
Giọng anh vang lên, kéo tôi ra khỏi cơn choáng váng.
“Vậy nên, Giang Kiều…”
Anh lại tiến sát thêm bước nữa, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi.
“Em học vẽ vì tôi.”
“Em chen chân vào giới giải trí, leo tới trước mặt tôi… rốt cuộc là muốn gì?”
Thế là xong.
Toang thật rồi các bác ạ.
Tất cả bí mật tôi ôm giữ suốt bao năm, bị anh lật tung chỉ trong vài câu.
Tôi cảm giác như bị lột sạch mặt nạ, trần trụi trước người ta.
Cả người như bị rút cạn sức lực, tôi ngồi phịch xuống đất, lưng tựa vào tường.
Tôi phải làm sao đây?
Thừa nhận sao?
Không.
Tuyệt đối không được.
Thừa nhận là thua.
Và sẽ thua đau.
Tôi ngẩng lên, mặt đổi ngay sang mode “gà ngơ vô tội”.
“Thầy Thẩm nói gì em chả hiểu gì cả. Em chưa từng vẽ tranh nào tên ‘Mặt trăng’.”
“Với lại, em học tranh thuỷ mặc mà, đâu có học vẽ sơn dầu đâu.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.
Đúng vậy, tôi học tranh thuỷ mặc. Đấy là đường lui duy nhất còn sót lại.
Anh chỉ biết tranh đó là tôi vẽ, chứ không có bằng chứng.
Chỉ cần tôi không thừa nhận, anh cũng không làm gì được.
Thẩm Dục nheo mắt, như thể đang soi xem tôi nói thật hay giả.
Một lúc sau, anh bỗng khẽ bật cười.
“Ghê đấy.”
Anh khụy gối xuống, cúi ngang tầm mắt tôi.
“Miệng cũng cứng phết nhỉ.”
Rồi đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.
Ngón tay anh ấm nóng, áp vào da tôi như điện giật.
Cả người tôi run khẽ.
“Giang Kiều, tôi mặc xác em đang tính cái trò gì. Nhưng đừng có giở mấy chiêu ranh mãnh ấy trước mặt tôi. Tôi không thích rắc rối.”
Anh dừng một nhịp, ánh mắt đột ngột lạnh đi: “Lại càng ghét bị xem là con mồi.”
Nói xong, anh buông tay, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống. “Từ mai đừng để tôi trông thấy cái mặt ngơ ngẩn của em nữa. Nếu không… ráng mà chịu hậu quả.”
Anh quay lưng bỏ đi. Tôi như quả bóng xì hơi, rũ xuống sàn nhà. Mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng.
Tôi cược đúng – anh chỉ nghi ngờ, chứ chưa có bằng chứng. Nhưng cũng là tôi thua.
Lớp mặt nạ tô vẽ bao năm, chỉ vài câu của anh là rách toạc như giấy ướt.
Giờ tôi phải làm gì? Giả vờ như chưa có chuyện gì? Hay…
Điện thoại đổ chuông. Là chị Trương – quản lý của tôi.
Tôi vừa bắt máy, đầu bên kia đã như sấm động trời quang:
“Giang Kiều! Cô to gan vừa vừa thôi! Ai cho phép cô dám trêu vào Thẩm Dục hả?! Cô có biết không, quản lý bên anh ta vừa gọi cho tôi!”
Tim tôi đập thình thịch: “Anh ta nói gì ạ…?”
“Bảo cô TỐI NAY phải qua xe riêng của anh ta một chuyến! Nói là muốn hướng dẫn riêng cho cảnh quay ngày mai của cô đấy!”
Tôi đứng đơ người như hóa đá.
Thẩm Dục… gọi tôi tới xe riêng? Còn lấy lý do “chỉ bảo diễn xuất”?
Ô hay?
Vừa nãy còn quát tôi sấp mặt, giờ đã rảnh tay giao lưu chuyên môn riêng?
Chỉ có thể là: Hồng. Môn. Yến.
Đi, hay không đi?
Đi — có thể mất cả danh lẫn người. Không đi — thì công khai chống đối, cuốn xéo khỏi giới giải trí?
Tôi nghĩ đúng 10 phút.
Cuối cùng, nghiến răng quyết định.
Đi!
Phú quý đều nằm trong hiểm cảnh. Không vào hang cọp, sao bế được cọp con?
Xe đoàn của Thẩm Dục là loại xịn nhất: vừa là xe, vừa là căn hộ mini di động. Tôi đứng trước cửa, hít sâu một hơi, đưa tay gõ.
“Vào đi.”
Giọng anh trầm thấp, nghe mà sống lưng lạnh buốt.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong xe chỉ sáng một ngọn đèn tường màu vàng, hắt lên dáng người Thẩm Dục đang ngồi trong bóng mờ.
Anh đã thay đồ diễn, mặc áo ngủ lụa đen, cổ áo mở lơ thơ. Trên tay là ly rượu vang đỏ, đang lắc nhẹ.
Đôi mắt đào hoa ấy, phản chiếu ánh đèn, nhìn qua vừa mị vừa ma mị.
“Đến rồi à?”
Anh ngẩng lên, giọng khàn, pha chút lười biếng: “Ngồi đi.”
Tôi run như cầy sấy, đi đến sofa, chỉ dám đặt nửa mông lên mép ghế.
“Uống rượu không?”
“D… Dạ thôi, em không uống được ạ.”
Anh khẽ nhếch môi: “Sợ tôi bỏ thuốc chắc?”
“Không! Không có!” Tôi lắc đầu như trống bỏi. Đùa chứ, có bỏ thật tôi cũng ráng uống nốt ấy chứ!
Anh đặt ly rượu xuống, cầm kịch bản lên, giở lật vài trang.
“Cảnh quay mai, em đọc chưa?”
“Rồi ạ…”
“Cảnh gì?”
“Nữ chính phát hiện bị lừa, tổn thương rồi cưỡng hôn nam chính…”
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ.
Anh gật đầu: “Ừ. Diễn thử cho tôi xem.”
“Ơ… ngay bây giờ á?”
“Không lẽ để mai rồi quên?” Anh nhướng mày, mặt lạnh tanh. “Gọi em đến đây là để ngắm trần xe chắc?”
Tôi nghẹn lời. Biết ngay mà. Mình đâu có số ngồi yên…
“Nhưng… ở đây không có máy quay, ánh sáng cũng…”
“Không cần.” Giọng anh dứt khoát. “Tôi là máy quay, tôi cũng là ánh sáng.”
“Giang Kiều. Đừng để tôi nhắc lần thứ ba.”
Tôi đành cắn răng, cầm kịch bản lên.
Phân đoạn này rất căng – nữ chính phát hiện bị người mình yêu phản bội, đau đến mức hóa điên, cưỡng hôn để trả thù cảm xúc.
Tôi nhắm mắt lại, định nhập vai. Nhưng hiện lên đầu không phải lời thoại… mà là đêm mưa năm ấy.
Tôi ôm bức tranh tốt nghiệp quý như vàng, hí hửng tới triển lãm. Kết quả bị giám khảo chê thẳng mặt: kỹ thuật tốt đấy, nhưng vô hồn.
Tôi ôm tranh, đứng dầm mưa cả đêm, khóc đến mức cả cằm cũng run.
Lúc tôi gần như tuyệt vọng, muốn vứt bỏ hết mọi thứ, thì một cái ô đen sì xuất hiện ngay trên đầu.
Trời mưa tầm tã, người lạnh run như cầy sấy, tự nhiên có người chìa ô, ai chả động lòng.
Khi ấy, Thẩm Dục chưa phải ngôi sao sáng chói như bây giờ. Anh chỉ mặc cái áo phông trắng, quần jeans bạc màu, sạch sẽ, bình thường như sinh viên vừa tan học. Anh dúi cái ô cho tôi, rồi chạy sang mua một cốc ca cao nóng hổi đặt vào tay.
Giọng anh dịu dàng như sương sớm: “Đừng khóc nữa. Tranh của em đẹp thật. Nó giống mấy bức hoa súng của Monet – yên bình mà mãnh liệt.”
Chỉ một câu đó thôi, tôi như được kéo ra khỏi vực sâu.
Tiếc là, cũng chính câu đấy lại đẩy tôi sang một vực sâu khác — tên là Thẩm Dục, nơi không có lối quay đầu.
Cảm xúc dâng lên như thuỷ triều vỡ đê. Tôi mở mắt, vành mắt đỏ hoe, gườm gườm nhìn anh:
“Tại sao?”
Giọng nghèn nghẹn, như bị bóp cổ.
“Tại sao anh lại lừa tôi?!”
Thẩm Dục vẫn ngồi tựa vào ghế, dáng thảnh thơi như chả có gì to tát. Ánh mắt anh lướt qua tôi — có gì đó như khen ngợi.
“Không tệ, bắt đầu có cảm xúc rồi đấy. Diễn tiếp đi.”
Câu khen ấy như cú đấm adrenaline vào tim. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì thêm, cứ thế dấn tới. Tôi đứng bật dậy, tiến thẳng về phía anh, nước mắt rơi như mưa xối.
“Tôi yêu anh đến thế, tin anh đến thế! Còn anh thì sao? Xem tôi là quân cờ à?”
Tôi túm cổ áo anh, giọng gào đến khản: “Thẩm Dục! Nhìn tôi đi! Nhìn vào mắt tôi rồi trả lời! Anh có từng yêu tôi… dù chỉ một chút không?!”
Lúc ấy, tôi không chỉ diễn nữa. Mà là xả hết tim gan phèo phổi ra ngoài.
Là những lời thầm kín tôi giấu suốt năm năm.
Thẩm Dục, anh có nhớ không?
Đêm mưa ấy.
Ly ca cao ấy.
Cô gái ôm tranh đứng dầm mưa, anh đã động lòng chút nào không?
Anh không đáp.
Chỉ nhìn tôi.
Ánh mắt anh sâu hoắm, như cái giếng cổ không đáy. Đèn xe chiếu hắt, một nửa mặt sáng, một nửa tối.
Tôi không nhìn thấu anh. Và có lẽ… mãi mãi cũng chẳng nhìn thấu nổi.
“Hôn anh đi.” Anh bất ngờ lên tiếng.
Giọng anh khàn, thấp, nghe như thì thầm mê hoặc trong đêm.
“Trong kịch bản, đoạn này em phải hôn tôi.”
Đầu óc tôi trống trơn. Lý trí gào thét: “Chỉ đang diễn thôi!” Nhưng con tim thì như ngựa hoang mất cương, phi thẳng.
Tôi cúi đầu, nhắm vào đôi môi mỏng ấy, hôn mạnh một cái. Gọi là hôn cho sang chứ thật ra… là cắn, là trút giận, là chôn vùi hết nỗi uất ức yêu mà không được hồi đáp.
Tôi tưởng anh sẽ đẩy ra. Hoặc như hồi sáng, cứ để mặc.
Nhưng không…
Ngay khi môi tôi chạm vào anh — anh phản công. Một tay anh ôm chặt gáy tôi, tay kia kéo mạnh eo tôi, ôm chặt vào lòng.
Mọi thứ xoay vòng.
Tôi bị anh đè thẳng xuống sofa. Thân hình anh phủ lên tôi, rắn chắc, nóng bỏng, ngột ngạt.
“Ưm…”
Nụ hôn bị đẩy lên một cấp độ khác.
Không còn là chạm nhẹ thăm dò nữa.
Anh hôn sâu, hôn càn quét, hôn như đang tuyên bố chủ quyền.
Rượu vang trên môi anh, hòa với mùi gỗ trên cổ áo, khiến tôi như đang say — say người, say mùi, say luôn cả lý trí.
Tôi tan chảy. Tứ chi nhũn ra như cháo. Chỉ còn biết bám lấy anh như dây leo quấn quanh thân cây lớn.
Không biết bao lâu. Dài đến mức tôi tưởng mình nghẹt thở mà chết mất. Cuối cùng, anh buông ra. Cả hai đều thở dốc, hơi thở quện vào nhau.
“Giang Kiều.” Anh chống tay lên ghế, nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt đào hoa kia đẹp đến phi lý, mà giờ đây lại ánh lên một thứ như lửa.
“Đây là thứ em muốn à?”
Giọng anh khàn, đục, gần như không còn là người nữa.
Tôi nhìn anh, nước mắt còn vương khoé mắt. Không hiểu thế nào, tôi đưa tay ôm cổ anh, nghiêng đầu ghé sát tai thì thầm: “Chưa đủ.”
Tôi thấy rõ ràng — vai anh khẽ run.
Yết hầu anh ấy trượt lên, trượt xuống như có gì đang nhẫn nhịn lắm.
Rồi…
Anh lại cúi xuống, hôn tôi lần nữa.
Mà lần này…
Không phải hôn, mà là càn quét.
Hệt như muốn nuốt trọn tôi, nghiền nát cả xương cả tuỷ, như thể tôi là bữa tối cuối cùng giữa tận thế.
Tôi hoảng hốt, tay không biết bấu víu vào đâu, đành túm chặt lấy áo ngủ bằng lụa sau lưng anh.
Vải xịn bị tôi vò đến mức nhăn dúm.
Ngoài xe gió bắt đầu nổi. Lá cây va vào nhau xào xạc. Ánh đèn vàng hắt qua kính xe, mờ mờ ảo ảo. Chiếc xe bắt đầu rung lên khe khẽ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường to như sân bóng.
Toàn thân rã rời, ê ẩm như vừa bị tàu hỏa cán qua.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, trống rỗng. Đầu óc tôi ngơ ra mất mười phút.
Cảnh tượng tối qua hiện về như một bộ phim quay chậm.
Nụ hôn nóng bỏng.
Hơi thở phả sát tai.
Bàn tay lướt nhẹ lưng.
Chiếc xe… rung lên theo nhịp.
Tôi đưa tay ôm mặt.
Xong thật rồi.
Lần này tôi chơi cả mình rồi.
Hôn thì hôn rồi.
Ấm ức, nước mắt, cả mùi rượu — đủ cả.
Tuy cuối cùng chưa “bấm nút kích nổ”, nhưng những thứ cần làm, không nên làm… cũng lỡ làm gần hết rồi!
Tôi vồ lấy điện thoại xem giờ.
Ai ngờ, chưa kịp nhìn thấy đồng hồ thì hàng loạt thông báo push dội xuống màn hình:
#ThẩmDục GiangKiều
#ThẩmDục XeRiom
#SỐC! Hình tượng “cấm dục” sụp đổ: Thẩm Dục và nữ tân binh chiến suốt ba tiếng trong xe!
Chữ “SỐC” thì to tổ bố, đỏ rực như lửa.
Tôi bấm vào xem thử — da đầu lập tức tê rần.
Là video quay lén. Mờ mờ ảo ảo, thấy rõ xe riêng của Thẩm Dục đỗ trong bãi xe phim trường.
Mười mấy giây sau, xe bắt đầu… rung.
Rung nhịp nhàng.
Rung đều như metronome của dân chơi nhạc.
Người quay clip còn không quên caption:
“Đêm qua lúc 10 giờ, Giang Kiều lén vào xe Thẩm Dục, đến tận 1 giờ sáng mới đi ra!
3 tiếng đồng hồ! Xe rung như máy giặt vắt nước!
Ai hiểu thì hiểu!”
Tôi suýt ngã ngửa.
Bên dưới là một loạt bình luận đâm chém xỉa xói như chợ vỡ:
“Thẩm Dục cấm dục á? Cấm kiểu này thì em xin bị ‘cấm’ chung ạ.”
“Con Giang Kiều là ai? Một con hạng bét cũng đòi dính vào anh tôi á?”
“Video rõ như ban ngày còn chối? Mồm thì đạo đức, tay thì đè gái.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, xe rung ba tiếng không nghỉ — thể lực thầy Thẩm đỉnh thật.”
Tôi tối sầm mặt mày.
Rõ ràng… là tôi đang luyện thoại. Luyện kịch bản!
Mạnh tay một chút, thì gọi là nhập vai!
Rung xe… là vì ngoài gió to, rung tí thôi chứ có gì đâu mà làm quá!
Tôi hoảng loạn mở Weibo, viết bài đính chính: “Chào các bạn truyền thông và cư dân mạng. Về đoạn video được lan truyền tối qua, tôi xin làm rõ: tôi và anh Thẩm Dục chỉ đang tập cảnh diễn trong xe, hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ riêng tư nào. Chiếc xe rung là do… gió to.
Mong mọi người không suy diễn sai sự thật.
Trân trọng cảm ơn.”
Tôi đọc lại, thấy ổn. Đang định ấn đăng thì chuông điện thoại ré lên.
Chị Trương gọi đến, giọng như sấm động: “Giang Kiều!!! Cuối cùng mày cũng chịu nghe máy rồi à? Weibo mày xem chưa?”
“Xem rồi ạ, em đang định đăng bài đính chính…”
“Đính cái mả nhà em ấy!!!” – chị gào thẳng vào điện thoại.
“Giờ câm mồm, không được đăng gì cả, không hé nửa câu! Chờ công ty xử lý truyền thông!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Giang Kiều, chị nói thẳng nhé — giờ không còn là chuyện mày có lý hay không.
Giờ là giữ cái mạng truyền thông cho mày thôi! Ngoan ngoãn ở yên trong khách sạn, không được ló mặt ra ngoài nửa bước! Chờ tin của chị!”
Cúp máy. Tôi cầm điện thoại, đứng hình mất vài giây.
Thôi rồi. Có vẻ… nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Tôi run run mở lại Weibo.
Vừa kéo bảng tin, thấy một hot search mới chễm chệ leo lên top:
#ThẩmDục XeRungRinh
Kèm thêm hai chữ đỏ như máu: “Nóng hổi”
Tôi bị quản thúc thật sự. Chị Trương tịch thu điện thoại, cắt liên lạc. Ngoài dì đưa cơm ra, tôi không gặp được ai.
Tôi — Giang Kiều — nữ chính tập sự — nay đã hóa thành con chuột sống trong hộp, chờ bị đem tế.
Không biết bên ngoài ra sao.
Không biết Thẩm Dục thế nào.
Cũng không biết mình sẽ bị phong sát, hay bị ném thẳng ra khỏi giới.
Chỉ biết một điều:
Tôi chưa rung xe, mà số tôi đã rung.
Tôi không dám nghĩ.
Thật sự không dám.
Mấy hôm sau, đoàn phim cũng thông báo tạm dừng quay, lý do ghi vỏn vẹn: “vì việc cá nhân của diễn viên chính”.
Nói thế cho lịch sự.
Chứ ai chả biết “diễn viên chính” ở đây là tôi với anh Thẩm.
Nghe mà đỏ mặt hộ luôn.
Lúc ấy, tôi tự trách mình thôi rồi.
Giá mà tôi biết đường giữ mồm giữ miệng, đừng có dở hơi đú trend “dục vọng diễn xuất” với người ta…
Giá mà tôi không bước chân lên cái xe xịn ấy…
Thì giờ tôi có thể đang ngồi ăn bánh mì trứng ở phòng nghỉ, chứ đâu phải cuộn trong chăn như mèo ốm thế này?
Lần đầu tiên trong đời, tôi ngồi tự chất vấn bản thân: “Các cụ ơi, cháu chọn sai rồi sao?”
Mọi thứ cứ mờ mờ, mông lung như sương giăng Hồ Gươm… sang ngày thứ ba — chị Trương xuất hiện. Người thì gầy sọp, quầng mắt thâm như vừa đi quẩy về từ địa phủ. Chị ném điện thoại cái “bộp” vào tay tôi, giọng mệt mỏi:
“Thu dọn đồ, theo chị.”
Tôi lắp bắp: “Đi đâu ạ…?”
“Đi rồi biết.”
Tôi đâu dám hỏi thêm. Chỉ biết lặng lẽ lẽo đẽo theo chị xuống tầng.
Dưới sảnh là một chiếc xe van màu đen bí ẩn. Kính dán kín mít, nhìn vào không thấy ai, nhìn ra cũng chẳng thấy đường.
Lên xe rồi, tôi mới phát hiện Thẩm Dục cũng ở trong đó. Anh mặc toàn đồ đen, khẩu trang, mũ lưỡi trai — nói chung trùm kín như ninja.
Thấy tôi bước vào, anh chỉ liếc tôi một cái rồi quay mặt đi.
Không nói, không rằng.
Tôi lập tức ngồi tụt hẳn ra cuối xe, cách anh xa nhất có thể. còn không dám thở mạnh.
Xe cứ thế chạy thẳng. Cuối cùng dừng ở bãi đỗ ngầm của một bệnh viện tư.
Tôi còn chưa kịp hình dung xem có phải mình sắp bị mổ cắt scandal ra không thì đã nghe chị Trương nói:
“Xuống xe.”
Tôi rón rén bước theo họ lên thang máy VIP, đi thẳng lên tầng cao nhất. Cửa thang vừa mở, đã thấy hai ông vệ sĩ mặc vest đen đứng gác như phim xã hội đen.
Họ cúi đầu chào: “Cậu Thẩm, mọi thứ đã sẵn sàng.”
Lúc này tôi mới thấy là hơi có mùi… kịch bản phim truyền hình dài tập.
Ơ…
Ủa?
Thế còn buổi họp báo đính chính?
Sao lại về đây khám tim?
Thẩm Dục không nói gì, dẫn tôi vào một phòng bệnh. Trên giường là một cụ ông mặc đồ bệnh nhân, nằm yên, bên cạnh là máy đo điện tim đang kêu “tít… tít…”
“Ông nội.”
Anh gọi khẽ, giọng dịu đi vài tông.
Cụ mở mắt. Thấy tôi, ánh mắt già nua lại sáng lên đôi phần.
“Cháu… cháu chính là…”
Thẩm Dục nắm tay ông, quay sang tôi, giọng rõ từng chữ: “Vâng ông ạ. Đây là Giang Kiều.”
Rồi anh quay sang tôi, nói tiếp: “Cũng là người năm năm trước… ông đã mua bức ‘Mặt trăng’ của cô ấy trong buổi đấu giá ở Pháp.”
…
Đầu tôi như có tiếng “BÙM” — nổ y chang tiếng pháo Tết đêm 30.
Cái gì cơ? Ông nội Thẩm Dục? Là người đã mua tranh tôi năm ấy á?
Tôi còn đang đơ người thì cụ ông dịu dàng vẫy tay:
“Lại đây con, để ông nhìn rõ hơn xem nào.”
Tôi quay sang Thẩm Dục. Anh gật đầu nhẹ.
Tôi bước đến gần, ngượng ngùng cúi đầu: “Cháu chào ông ạ…”
“Ngoan lắm. Đúng là con bé ngoan.”
Ông nắm tay tôi, nhìn từ trên xuống dưới rồi lẩm bẩm: “Giống lắm… giống y đúc cô bé trong bức tranh cháu vẽ…”
Tôi lập tức đơ thêm lần nữa.
Ơ… nhưng mà bức ‘Mặt trăng’ tôi vẽ là bóng lưng anh Thẩm mà?
Làm gì có cô bé nào đâu?
Rồi ông quay sang cháu trai: “Tiểu Dục, lấy bức tranh ra cho con bé xem đi.”
Thẩm Dục gật đầu, mở tủ, lấy ra một ống đựng tranh. Anh cẩn thận rút tranh ra, trải ra trước mặt tôi.
Tôi vừa nhìn thấy nội dung bức tranh, sốc toàn tập.
Đúng là tranh tôi vẽ. Từng nét, từng gam màu quen như lòng bàn tay.
Nhưng bên cạnh bóng lưng người đàn ông… lại có thêm một cô bé. Cô bé mặc váy trắng, ngồi ôm gối trên bậc thềm, ngước nhìn lên trăng. Góc nghiêng khuôn mặt — giống tôi đến phát rùng mình.
Tôi há hốc mồm: “Cái… cái này là…”
Ông cười, ánh mắt đầy trìu mến: “Là thằng cháu ông vẽ thêm đấy. Từ ngày ông mang bức tranh về, nó cứ ngồi ngắm mãi, như kẻ thất tình. Rồi một hôm, ông thấy nó lén vẽ thêm cô bé vào. Hỏi nó cô là ai thì nó không nói. Chỉ cười như thằng dở hơi. Lúc đó ông mới hiểu — thằng này, nó yêu rồi.”
Tôi đơ mất 10 giây. Rồi từ từ quay sang nhìn Thẩm Dục.
Anh đang nhìn tôi. Đôi mắt đào hoa ngày thường nhìn ai cũng phớt như người dưng nước lã, giờ đây lại ánh lên một vẻ dịu dàng vấn vương.
Tôi nuốt nước bọt, giọng hơi run: “Vậy là… anh biết tôi từ trước rồi đúng không? Không phải chỉ từ hôm đấu giá kia… mà là từ sớm hơn cơ?”
Anh không vội trả lời. Chỉ lặng lẽ tiến lại gần, lấy bức tranh từ tay tôi. Rồi anh chỉ vào một góc nhỏ xíu ở chân tranh — nơi có dòng chữ cực kỳ bé mà ngày xưa tôi đã ký: Kiều.
Giọng anh trầm, nghe như gió thổi qua dây đàn cello: “Đêm mưa năm ấy, cô bé ôm tranh khóc bù lu bù loa… chính là em.”
Tôi đứng chôn chân. Cả người như vừa bị lột từng lớp hành tây — vừa xót, vừa cay, nước mắt thì cứ chực trào ra.
Thì ra, mối tình mà tôi tưởng là đơn phương, ngay từ đầu… đã là hai chiều từ lâu rồi.
Tôi thì mải chạy theo ánh đèn sân khấu có anh.
Còn anh — lại đứng chờ tôi, lặng lẽ, không nói một câu nào.
Tôi nheo mắt, nhìn anh, giọng nghi hoặc: “Thế… cái đêm hôm đó, trong xe… là anh cố tình gọi tôi đến à?”
“Ừ.” – Anh gật đầu thản nhiên.
“Thế còn cái hot search kia thì sao?!” – Tôi tròn mắt.
“Cũng tôi cho người tung lên.”
Tôi hít vào một hơi như thể vừa bị dội gáo nước đá giữa trời đông.
“Anh điên à? Làm thế để làm gì?!”
Anh nhìn tôi, ánh mắt nóng rực như muốn đốt cháy người đối diện:
“Không làm vậy thì sao nhử được em vào bẫy?”
“Không làm vậy thì ông nội biết mặt em bằng niềm tin à?”
Rồi anh cúi đầu, ghé sát tai tôi, thì thầm bằng giọng khàn khàn như cố tình dụ dỗ:
“Mà tôi cũng muốn biết… cảm giác bị em chủ động, nó ra làm sao.”
Tôi suýt nghẹn.
Cái đồ cáo già lòng dạ thâm sâu!
Nãy giờ tôi cứ tưởng mình là thợ săn cơ đấy! Ai ngờ tôi lại là con mồi bị dắt mũi từ đầu đến cuối!
“Khụ khụ!” Tiếng ông nội ho khan vang lên, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ ê chề.
“Chúng mày vừa vừa thôi, ông vẫn còn thở đây nhé! Biết giữ sĩ diện cho ông với!”
Tôi lập tức giật lùi khỏi Thẩm Dục, mặt đỏ phừng phừng. Còn anh thì mặt vẫn tỉnh như sáo, quay sang ông nội, giọng cực kỳ đàng hoàng: “Giờ ông đồng ý chưa ạ?”
“Đồng ý cái gì?” – Ông cụ giả ngơ.
“Đồng ý cho con rước cô ấy về làm dâu.”
Tôi: “…”
Tạch.
Não tôi chính thức sập nguồn.
Cưới?
Cưới luôn á?
Chúng tôi mới chính thức xác nhận tình cảm được… mười mấy phút thôi mà?
Ông cụ hừ nhẹ, quay mặt đi kiểu giận dỗi: “Ta chưa đồng ý nhé. Trừ khi… con bé kia tự gật đầu.”
Nói rồi, ông nhìn tôi, ánh mắt vừa dò xét vừa rõ là mong ngóng.
Tôi ú ớ.
Đồng ý hay không đồng ý?
Cái đầu thì bảo: “Từ từ đã bay ơi!”
Nhưng tim thì đang gào lên: “Gật đại đi! Trời ơi gật đi!”
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Chị Trương và quản lý của Thẩm Dục vội vã bước vào, mặt mày căng như dây đàn.
“Thẩm Dục, Giang Kiều — có chuyện rồi.”
Họ đưa một chiếc iPad đến. Trên màn hình là bài báo vừa lên sóng — tiêu đề to như cái tát:
“Bóc trần! Sự thật sau ‘sự cố xe riêng’ giữa Thẩm Dục và Giang Kiều — tiểu hoa mới vào nghề, ngả bài yêu ông – cháu để đổi lấy tài nguyên phim ảnh!”
Tôi chết đứng. Toàn thân lạnh toát.
Bài viết dựng truyện như viết phim truyền hình ba xu. Tôi bị miêu tả như “trà xanh có chiến lược”, giả vờ vô tình nhưng thật ra là nhắm vào ông nội anh Thẩm ngay từ đầu, rồi sau đó mới “chuyển hướng” sang cháu nội để leo lên ghế nữ chính trong mơ.
Thậm chí còn có ảnh minh họa “gọi là bằng chứng”. Tôi đứng trước phòng tranh thuộc tập đoàn nhà Thẩm. Ghi chép đấu giá tranh năm xưa. Camera bệnh viện ghi cảnh tôi với Thẩm Dục đi cùng thang máy.
“Cái này là vu khống trắng trợn!” – Tôi tức đến run cả tay.
“Tôi chỉ đi xem triển lãm thôi mà! Buổi đấu giá thì tôi còn chả biết ông nội anh là ai! Còn chuyện vào bệnh viện… tôi còn tưởng đi họp báo cơ mà!”
Gương mặt Thẩm Dục tối sầm lại, lạnh tới mức như đóng băng cả phòng.
“Ai làm chuyện này?” – Anh gằn từng chữ.
Quản lý trả lời: “Điều tra rồi. Một toà soạn nhỏ mới mở, nhưng sau lưng có người chống. Rất có thể là Lâm Duệ Nhiên.”
Mắt Thẩm Dục nheo lại, ánh nhìn sắc lẹm.
“Cô ta lại giở trò?”
Chị Trương mặt tái mét: “Giờ dân mạng đang nổ tung. Fan từng thương cảm cho em cũng bắt đầu quay lưng rồi.”
“Người ta gọi em là Bàng Kim Liên phiên bản 4.0, bảo anh bị mỡ lợn che mắt. Có đứa còn mò ra được cả địa chỉ nhà với thông tin bố mẹ em.”
Nghe đến đây, đầu óc tôi quay cuồng, chân đứng không vững.
Bạo lực mạng.
Lần đầu tiên tôi mới thấm thía cái cảm giác bị cả thiên hạ dồn vào đường cùng là như nào. Chỉ cần một câu bịa đặt, người ta có thể nâng anh lên mây hoặc giẫm tôi xuống bùn chỉ trong tích tắc.
Tôi bàng hoàng quay sang nhìn ông nội đang nằm trên giường, sợ ông sẽ thất vọng.
Nhưng không. Ông chỉ nắm tay tôi, cười hiền từ như Bụt: “Con bé ngốc, sợ cái gì. Cây ngay không sợ chết đứng. Vài ba cơn sóng mạng đã nhằm nhò gì với nhà họ Thẩm.”
Rồi ông nhìn Thẩm Dục: “Tiểu Dục, con biết nên làm gì rồi đấy.”
Thẩm Dục gật đầu, ánh mắt nghiêm túc như chuẩn bị ra trận.
“Con rõ rồi.”
Anh móc điện thoại, gọi luôn cho ai đó: “A lô, chú Lý à? Soạn giúp cháu một bản tuyên bố.”
“Không, không phải đính chính.”
“Là… tuyên bố đính hôn.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, cả cõi mạng sập sóng.
Trang Weibo chính thức của phòng làm việc Thẩm Dục lẫn tài khoản của tôi cùng lúc đăng tuyên bố ngắn gọn mà sắc lẹm.
Không lời giải thích. Không biện hộ.
Chỉ đăng một tấm ảnh.
Anh ôm tôi từ phía sau, cằm tựa vai tôi, cười dịu dàng.
Tôi đeo một chiếc nhẫn to oạch lấp lánh.
Caption đi kèm đúng 8 chữ:
“Cô gái của tôi, không liên quan các người.”
Dưới bài là ảnh chụp bản công văn từ luật sư, khởi kiện toà soạn tung tin nhảm và cả đám tài khoản chém gió chuyên nghiệp.
Một cú đánh cực gắt. Không nể mặt ai.
Phần bình luận cháy rừng rực như chợ Đồng Xuân lúc xả hàng:
“Ối giời ôi! Công bố đính hôn luôn rồi á?!!”
“Caption chất thế này, đích thị tổng tài chính hiệu!”
“Ơ… thế xe rung là thật à?”
“Trên kia mù à? Không thấy thư kiện à? Nói bậy nữa là bị vả bằng đơn kiện tiếp đấy.”
“Tôi chính thức chuyển hộ khẩu đến nhà hai người này. Cưới luôn đi, tôi cắm sẵn bàn đây!”
Một đêm trước còn bị chửi như hát hay. Một đêm sau, dân mạng quay xe ngoạn mục. Tôi chính thức trở thành vợ quốc dân, con dâu họ Thẩm trong truyền thuyết.
Thế gian đúng là xoay như chong chóng.
Tôi đang ngẩn ra nhìn điện thoại thì một bàn tay bóp má tôi nhẹ nhẹ:
“Ngơ ra vì xúc động đấy à?” – Giọng Thẩm Dục vang lên, đầy trêu chọc.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng: “Chiếc nhẫn ấy… là thật à?”
“Giả đấy.” – Anh đáp tỉnh bơ.
“Hả?!”
“Photoshop.”
“Thế… còn tuyên bố đính hôn?”
“Cũng là dựng.”
“Tất nhiên, dựng để dắt em đi cưới thật.”
Tôi á khẩu. Té ra người bị giấu kín nhất… là tôi?
“Vậy giờ chúng ta… làm gì?”
“Đi đăng ký kết hôn.”
Anh kéo tôi đứng dậy.
“Cái gì? Bây giờ á? Nhưng mà… sổ hộ khẩu…”
Anh giơ lên trước mặt tôi hai quyển sổ đỏ chót.
“Đây.”
Tôi giật mình nhìn kỹ — sổ hộ khẩu nhà tôi thật!
“Anh lấy từ lúc nào đấy?!”
“Lúc em bị chị Trương giam lỏng ba ngày.” – Anh cười gian như con mèo vừa ăn vụng cá.
“Anh đến nhà em, gặp bố mẹ vợ tương lai, xin phép đàng hoàng.
Tiện thể… cầu hôn luôn.”
Tôi, Giang Kiều – 23 tuổi.
Vào cái ngày mà mạng xã hội tưởng chừng đã nghiền nát danh tiếng của tôi.
Đã bị người đàn ông tôi thầm thương suốt 5 năm…
Dắt đi đăng ký kết hôn.
Từ cô diễn viên tân binh bị vùi dập, tôi thành chính thất được đưa thẳng vào sổ hộ khẩu nhà họ Thẩm.
Lúc cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay, tôi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Việc đầu tiên sau khi cưới xong, Thẩm Dục không đưa tôi đi ăn mừng. Mà là… quay lại chiếc xe riêng năm xưa.
Mọi thứ bên trong vẫn như cũ — từ chai vang mở dở, đến chiếc sofa mềm như bông gòn.
“Quay lại chốn cũ, thấy thế nào?” – Anh vòng tay ôm tôi, cằm tựa vai, thổi hơi ấm ấm vào cổ.
“Bà Thẩm?”
Tôi đỏ bừng mặt: “Đừng… đừng gọi thế.”
“Sao lại không?” – Anh cười. “Cưới rồi không gọi thì gọi ai? Gọi nhiều là quen ngay ý mà.”
Anh cười khẽ, rồi cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai tôi một cái. Tôi giật nảy, suýt nữa thì khuỵu hẳn xuống ngay trong lòng anh.
Cái người đàn ông này… nguy hiểm thật sự. Chả khác gì hormone di động!
“Thẩm Dục…” Tôi quay lại, hai tay ôm lấy mặt anh “Nói thật đi, rốt cuộc là từ bao giờ… anh bắt đầu thích em?”
“Có phải… từ cái đêm mưa năm năm trước không?”
Tôi hỏi mà trong lòng thấp thỏm. Biết đâu… nghe câu trả lời lại tụt mood thì sao?
Anh nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không phải.”
Bộp.
Tim tôi rơi phát xuống dạ dày.
“Là… còn trước cả hôm đó.”
“Hả?” Tôi ngơ ra.
“Trước cơ á?”
“Còn nhớ không? Năm lớp 12, trường em tổ chức lễ hội nghệ thuật, em vẽ tranh thủy mặc trên sân khấu.”
Tôi ráng moi óc nhớ…
Hình như có…
Hồi ấy lần đầu lên sân khấu, run như gà mắc mưa, vẽ còn suýt quệt nhầm màu.
“Hôm đó, tôi có mặt.” Anh nói tiếp “Trường tôi và trường em là liên kết, tôi được mời làm ban giám khảo.”
“Anh là giám khảo á?!” – Tôi há hốc.
“Ừ.” – Anh gật đầu, tỉnh như sáo.
“Mà tôi không hề thấy anh…”
“Tôi đeo khẩu trang, ngồi ở góc khuất.” Anh nhún vai “Hồi ấy có phải hot boy showbiz đâu.”
Tôi chớp chớp mắt. Đúng là hôm đó có một ông anh ngồi cuối bàn, che kín từ đầu tới chân giữa trời nắng như đổ lửa. Tưởng bị dị ứng phấn hoa, ai dè lại là crush đời mình!
“Em vẽ cây trúc.” Anh kể tiếp “Trúc trong gió, cứng cỏi thẳng thắn, thà gãy còn hơn cong.”
“Tôi nhìn bức tranh, nghĩ bụng: con gái gì mà chất thế?”
“Thế là nhớ mãi.”
Té ra… tôi đã được crush âm thầm từ tận thời học sinh!
“Thế là yêu từ cái nhìn đầu tiên à?” – Tôi hỏi, mặt đỏ như gấc.
“Không hẳn.” – Anh cười.
“Ơ?”
“Là… thấy sắc nổi lòng thôi.”
Hừm.
Cái nụ cười nửa miệng của anh vừa quyến rũ vừa gian như hồ ly thành tinh!
Chưa để tôi kịp phản pháo, anh đã nhấc bổng tôi lên như công chúa, vác thẳng về chiếc giường trong xe.
“Bà Thẩm ơi, đêm cũng khuya rồi…”
Giọng anh trầm khàn, vừa nghe đã muốn rụng trứng:
“Chúng ta nên… bàn chuyện chính sự.”
Dưới ánh đèn vàng dìu dịu, cả không gian trong xe như phủ một lớp mờ mờ mông lung, vừa ngọt ngào lại vừa gợi tình. Anh nhẹ nhàng tôi xuống giường, chống tay bên người tôi, ánh mắt như muốn nuốt chửng cả linh hồn.
“Giang Kiều.”
“Ừm…” – Tôi khẽ run, tay siết chặt mép ga.
“Anh đã chờ đêm nay… lâu lắm rồi.”
Tôi nhìn anh, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Đêm nay… là cái kết của 5 năm chờ đợi.
Là hồi đáp cho một trái tim chưa từng ngừng đập vì ai đó.
Anh không hôn tôi vội. Chỉ áp sống mũi cao vào má tôi, cổ tôi — chầm chậm như đánh dấu lãnh thổ. Mùi gỗ nhẹ quen thuộc hoà cùng hương cơ thể anh khiến tôi thấy vừa an tâm vừa ngứa ngáy khó tả.
“Sợ không?”
Tôi lắc đầu.
“Miễn là có anh, thì không sợ gì hết.”
Anh mỉm cười. Nụ cười ấy giống như nắng tháng Ba giữa mùa đông — dịu dàng mà ấm áp.
Và rồi… anh cúi xuống hôn tôi.
Không phải nụ hôn của đóng phim.
Không phải kiểu tranh giành quyền chủ động.
Chỉ là… một nụ hôn dịu dàng, vấn vít, chất chứa đủ năm năm thương nhớ.
Chiếc xe lại khẽ rung lên.
Lần này, chẳng có cơn gió nào thổi qua cả.
Chỉ là hai người, một trái tim… và một tình yêu nở rộ sau năm năm kìm nén.
Sáng hôm sau. Tôi tỉnh dậy, Thẩm Dục đã biến mất. Trên táp đầu giường là một tờ giấy nhỏ, chữ anh viết bay bướm mà rõ nét:
“Bà Thẩm à, anh đi mua đồ ăn sáng cho em.”
“À còn nữa, anh nhận cho em một bộ phim.”
“Anh làm đạo diễn. Em là nữ chính.”
“Kịch bản… ở dưới gối.”
Tôi bàng hoàng lật gối lên.
Thật. Có một tập kịch bản dày cộp luôn.
Bìa ngoài ghi: Nguyệt Lệnh và Cành Gỗ
Mục đạo diễn: Thẩm Dục.
Tôi phì cười, vừa cảm động vừa thấy buồn cười.
Mở điện thoại, tôi nhắn cho anh: “Đạo diễn, tối nay có cần hướng dẫn riêng cảnh diễn không?”
Ba giây sau, anh rep lại: “Cầu còn không được, nữ chính của anh.”
HOÀN