Nữ Chính Của Anh

Phần 2



Tan ca xong, tôi tẩy trang chớp nhoáng, thay đồ trong ba nốt nhạc rồi lén chuồn mất.

Hôm nay chơi hơi lố.

Tôi sợ nấn ná thêm chút nữa thì bị ánh mắt của Thẩm Dục nướng chín mất.

“Chị Kiều Kiều ơi, hôm nay chị cháy thực sự đấy nhé!”

Tiểu Nhã hí hửng lon ton theo sau, mắt long lanh như sắp lập bàn thờ tôi đến nơi.

“Nụ hôn cuối nhìn nghệ thuật lắm! Ánh mắt ấy, cảm xúc ấy, toát lên khí chất yêu đơn phương dồn nén bao năm!  Em nổi da gà luôn!”

Tôi lúng túng gãi mũi, giả bộ khiêm tốn:

“Cũng tạm thôi. Nhờ thầy Thẩm dẫn giỏi đấy mà.”

“À, đúng rồi. Chị ra bãi xe trước đi, lái xe ra giúp em. Em chạy đi lấy cái ví, ra ngay!”

Cần tống em này đi trước, tôi còn chuồn bằng cửa sau cho tiện.

Tiểu Nhã chẳng mảy may nghi ngờ, toe toét chạy biến.

Tôi thở phào một hơi, đang quay người tính chuồn, thì…

Bốp.

Đâm thẳng vào một bức tường thịt.

Cứng như gạch bê tông.

“Ai da…”

Tôi ôm mũi, nước mắt trực trào.

Một giọng trầm quen thuộc vang lên phía trên:

“Gấp thế? Định chạy đi đầu thai à?”

Tôi ngẩng đầu — đúng là anh.

Thẩm Dục.

Đứng đó, tay đút túi quần, tựa vào tường như thần canh cửa.

Khoé môi nhếch khẽ, đôi mắt nửa cười nửa không.

“Thầy… Thầy Thẩm? Anh chưa về à?”

Tôi cười gượng, mười ngón chân muốn cào thủng sàn nhà.

“Đợi em.”

Câu trả lời cụt lủn, gọn gàng tát thẳng vào tim.

“Đợi… đợi tôi làm gì cơ ạ?”

Tim tôi nhảy lên tận họng.

Không lẽ… bị phát hiện rồi?

Chết dở. Vừa nãy ở phim trường tôi có hơi quá đà, dám cả gan dụ dỗ anh trước bao người.

“Giải thích.”

Anh bước lại, ép tôi dần về phía tường.

“Gì… gì cơ ạ?”

“Cảnh hôn.”

Giọng anh nhẹ như gió, nhưng lại như tạ đè thẳng lên vai.

“Hai mươi lần đầu, là đang diễn. Lần cuối cùng, vẫn là diễn.”

“Giang Kiều, rốt cuộc em đang ‘diễn’ cái gì?”

Tôi bối rối thật sự.

Anh nhìn ra rồi.

Chết toi rồi.

Người đàn ông này đúng là thâm sâu như biển.

Tôi hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Thầy Thẩm nói gì em không hiểu. Em là diễn viên mới, kinh nghiệm còn non, nên hơi run…”

“Thật à?”

Anh cắt lời, khoé môi khẽ nhếch đầy giễu cợt.

“Người mới gì mà đóng cảnh hôn còn run cầm cập…”

Ánh mắt anh lia xuống bàn tay tôi, giọng hạ thấp, chậm rãi như muốn khui ra bí mật chôn sâu nhất:

“…mà lại đi học hẳn 5 năm hội họa cổ điển – đúng thể loại anh ta yêu thích nhất?”

Ầm.

Cả não tôi như bị đấm một cú.

Anh… anh biết?

Chuyện đó tôi chưa từng hé răng với bất kỳ ai!

Là bí mật tận đáy lòng, chôn chặt suốt năm năm trời!

“Anh… anh nói gì cơ…?”

Tôi lắp bắp, đầu óc trắng xóa.

Ánh mắt Thẩm Dục sâu như giếng cổ, tối đến mức không thấy đáy.

“Lúc tôi quay phim bên Pháp, từng thấy một bức tranh.”

“Buổi đấu giá nhỏ thôi. Tên tranh là ‘Mặt trăng’.”

“Người trong tranh… là tôi.”

Tôi như bị cả thế giới đảo lộn.

Bức tranh đó…

Là tác phẩm tốt nghiệp tôi vẽ năm cuối đại học. Một người đàn ông đứng dưới ánh trăng, bóng lưng cô độc, cao ngạo, lạnh lẽo, không thể với tới.

Tôi cứ tưởng nó đã bị ai đó mua từ lâu rồi…

Không ngờ… người đó lại là anh.

“Bức tranh ấy, giờ đang treo trong phòng tôi.”

Giọng anh vang lên, kéo tôi ra khỏi cơn choáng váng.

“Vậy nên, Giang Kiều…”

Anh lại tiến sát thêm bước nữa, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi.

“Em học vẽ vì tôi.”

“Em chen chân vào giới giải trí, leo tới trước mặt tôi… rốt cuộc là muốn gì?”

Thế là xong.

Toang thật rồi các bác ạ.

Tất cả bí mật tôi ôm giữ suốt bao năm, bị anh lật tung chỉ trong vài câu.

Tôi cảm giác như bị lột sạch mặt nạ, trần trụi trước người ta.

Cả người như bị rút cạn sức lực, tôi ngồi phịch xuống đất, lưng tựa vào tường.

Tôi phải làm sao đây?

Thừa nhận sao?

Không.

Tuyệt đối không được.

Thừa nhận là thua.

Và sẽ thua đau.

Tôi ngẩng lên, mặt đổi ngay sang mode “gà ngơ vô tội”.

“Thầy Thẩm nói gì em chả hiểu gì cả. Em chưa từng vẽ tranh nào tên ‘Mặt trăng’.”

“Với lại, em học tranh thuỷ mặc mà, đâu có học vẽ sơn dầu đâu.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.

Đúng vậy, tôi học tranh thuỷ mặc. Đấy là đường lui duy nhất còn sót lại.

Anh chỉ biết tranh đó là tôi vẽ, chứ không có bằng chứng.

Chỉ cần tôi không thừa nhận, anh cũng không làm gì được.

Thẩm Dục nheo mắt, như thể đang soi xem tôi nói thật hay giả.

Một lúc sau, anh bỗng khẽ bật cười.

“Ghê đấy.”

Anh khụy gối xuống, cúi ngang tầm mắt tôi.

“Miệng cũng cứng phết nhỉ.”

Rồi đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.

Ngón tay anh ấm nóng, áp vào da tôi như điện giật.

Cả người tôi run khẽ.

“Giang Kiều, tôi mặc xác em đang tính cái trò gì. Nhưng đừng có giở mấy chiêu ranh mãnh ấy trước mặt tôi. Tôi không thích rắc rối.”

Anh dừng một nhịp, ánh mắt đột ngột lạnh đi: “Lại càng ghét bị xem là con mồi.”

Nói xong, anh buông tay, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống. “Từ mai đừng để tôi trông thấy cái mặt ngơ ngẩn của em nữa. Nếu không… ráng mà chịu hậu quả.”

Anh quay lưng bỏ đi. Tôi như quả bóng xì hơi, rũ xuống sàn nhà. Mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng.

Tôi cược đúng – anh chỉ nghi ngờ, chứ chưa có bằng chứng. Nhưng cũng là tôi thua.

Lớp mặt nạ tô vẽ bao năm, chỉ vài câu của anh là rách toạc như giấy ướt.

Giờ tôi phải làm gì? Giả vờ như chưa có chuyện gì? Hay…

Điện thoại đổ chuông. Là chị Trương – quản lý của tôi.

Tôi vừa bắt máy, đầu bên kia đã như sấm động trời quang:

“Giang Kiều! Cô to gan vừa vừa thôi! Ai cho phép cô dám trêu vào Thẩm Dục hả?! Cô có biết không, quản lý bên anh ta vừa gọi cho tôi!”

Tim tôi đập thình thịch: “Anh ta nói gì ạ…?”

“Bảo cô TỐI NAY phải qua xe riêng của anh ta một chuyến! Nói là muốn hướng dẫn riêng cho cảnh quay ngày mai của cô đấy!”

Tôi đứng đơ người như hóa đá.

Thẩm Dục… gọi tôi tới xe riêng? Còn lấy lý do “chỉ bảo diễn xuất”?

Ô hay?

Vừa nãy còn quát tôi sấp mặt, giờ đã rảnh tay giao lưu chuyên môn riêng?

Chỉ có thể là: Hồng. Môn. Yến.

Đi, hay không đi?

Đi — có thể mất cả danh lẫn người. Không đi — thì công khai chống đối, cuốn xéo khỏi giới giải trí?

Tôi nghĩ đúng 10 phút.

Cuối cùng, nghiến răng quyết định.

Đi!

Phú quý đều nằm trong hiểm cảnh. Không vào hang cọp, sao bế được cọp con?


Xe đoàn của Thẩm Dục là loại xịn nhất: vừa là xe, vừa là căn hộ mini di động. Tôi đứng trước cửa, hít sâu một hơi, đưa tay gõ.

“Vào đi.”

Giọng anh trầm thấp, nghe mà sống lưng lạnh buốt.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Trong xe chỉ sáng một ngọn đèn tường màu vàng, hắt lên dáng người Thẩm Dục đang ngồi trong bóng mờ.

Anh đã thay đồ diễn, mặc áo ngủ lụa đen, cổ áo mở lơ thơ. Trên tay là ly rượu vang đỏ, đang lắc nhẹ.

Đôi mắt đào hoa ấy, phản chiếu ánh đèn, nhìn qua vừa mị vừa ma mị.

“Đến rồi à?”

Anh ngẩng lên, giọng khàn, pha chút lười biếng: “Ngồi đi.”

Tôi run như cầy sấy, đi đến sofa, chỉ dám đặt nửa mông lên mép ghế.

“Uống rượu không?”

“D… Dạ thôi, em không uống được ạ.”

Anh khẽ nhếch môi: “Sợ tôi bỏ thuốc chắc?”

“Không! Không có!” Tôi lắc đầu như trống bỏi. Đùa chứ, có bỏ thật tôi cũng ráng uống nốt ấy chứ!

Anh đặt ly rượu xuống, cầm kịch bản lên, giở lật vài trang.

“Cảnh quay mai, em đọc chưa?”

“Rồi ạ…”

“Cảnh gì?”

“Nữ chính phát hiện bị lừa, tổn thương rồi cưỡng hôn nam chính…”

Giọng tôi càng lúc càng nhỏ.

Anh gật đầu: “Ừ. Diễn thử cho tôi xem.”

“Ơ… ngay bây giờ á?”

“Không lẽ để mai rồi quên?” Anh nhướng mày, mặt lạnh tanh. “Gọi em đến đây là để ngắm trần xe chắc?”

Tôi nghẹn lời. Biết ngay mà. Mình đâu có số ngồi yên…

“Nhưng… ở đây không có máy quay, ánh sáng cũng…”

“Không cần.” Giọng anh dứt khoát. “Tôi là máy quay, tôi cũng là ánh sáng.”

“Giang Kiều. Đừng để tôi nhắc lần thứ ba.”

Tôi đành cắn răng, cầm kịch bản lên.

Phân đoạn này rất căng – nữ chính phát hiện bị người mình yêu phản bội, đau đến mức hóa điên, cưỡng hôn để trả thù cảm xúc.

Tôi nhắm mắt lại, định nhập vai. Nhưng hiện lên đầu không phải lời thoại… mà là đêm mưa năm ấy.

Tôi ôm bức tranh tốt nghiệp quý như vàng, hí hửng tới triển lãm. Kết quả bị giám khảo chê thẳng mặt: kỹ thuật tốt đấy, nhưng vô hồn.

Tôi ôm tranh, đứng dầm mưa cả đêm, khóc đến mức cả cằm cũng run.

Lúc tôi gần như tuyệt vọng, muốn vứt bỏ hết mọi thứ, thì một cái ô đen sì xuất hiện ngay trên đầu.
Trời mưa tầm tã, người lạnh run như cầy sấy, tự nhiên có người chìa ô, ai chả động lòng.

Khi ấy, Thẩm Dục chưa phải ngôi sao sáng chói như bây giờ. Anh chỉ mặc cái áo phông trắng, quần jeans bạc màu, sạch sẽ, bình thường như sinh viên vừa tan học. Anh dúi cái ô cho tôi, rồi chạy sang mua một cốc ca cao nóng hổi đặt vào tay.

Giọng anh dịu dàng như sương sớm: “Đừng khóc nữa. Tranh của em đẹp thật. Nó giống mấy bức hoa súng của Monet – yên bình mà mãnh liệt.”

Chỉ một câu đó thôi, tôi như được kéo ra khỏi vực sâu.
Tiếc là, cũng chính câu đấy lại đẩy tôi sang một vực sâu khác — tên là Thẩm Dục, nơi không có lối quay đầu.

Cảm xúc dâng lên như thuỷ triều vỡ đê. Tôi mở mắt, vành mắt đỏ hoe, gườm gườm nhìn anh:
“Tại sao?”

Giọng nghèn nghẹn, như bị bóp cổ.

“Tại sao anh lại lừa tôi?!”

Thẩm Dục vẫn ngồi tựa vào ghế, dáng thảnh thơi như chả có gì to tát. Ánh mắt anh lướt qua tôi — có gì đó như khen ngợi.

“Không tệ, bắt đầu có cảm xúc rồi đấy. Diễn tiếp đi.”

Câu khen ấy như cú đấm adrenaline vào tim. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì thêm, cứ thế dấn tới. Tôi đứng bật dậy, tiến thẳng về phía anh, nước mắt rơi như mưa xối.

“Tôi yêu anh đến thế, tin anh đến thế! Còn anh thì sao? Xem tôi là quân cờ à?”

Tôi túm cổ áo anh, giọng gào đến khản: “Thẩm Dục! Nhìn tôi đi! Nhìn vào mắt tôi rồi trả lời! Anh có từng yêu tôi… dù chỉ một chút không?!”

Lúc ấy, tôi không chỉ diễn nữa. Mà là xả hết tim gan phèo phổi ra ngoài.
Là những lời thầm kín tôi giấu suốt năm năm.

Thẩm Dục, anh có nhớ không?
Đêm mưa ấy.
Ly ca cao ấy.
Cô gái ôm tranh đứng dầm mưa, anh đã động lòng chút nào không?

Anh không đáp.
Chỉ nhìn tôi.

Ánh mắt anh sâu hoắm, như cái giếng cổ không đáy. Đèn xe chiếu hắt, một nửa mặt sáng, một nửa tối.

Tôi không nhìn thấu anh. Và có lẽ… mãi mãi cũng chẳng nhìn thấu nổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.