001 Hệ Thống Siêu Cấp Bá Đạo

Phần 1



Sau ba lần thất bại ê chề trong việc chinh phục ba gã nam chính trời đánh, hệ thống quyết định bứng tôi lên bàn thờ ngắm gà khoả thân.
Đúng lúc chuẩn bị khai tử tôi, tự dưng nó bị kẻ khác xí chỗ.

【Chào cô, tôi là hệ thống cấp cao 001, chuyên gia “cứu vớt phế phẩm”. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của tôi là 100%. Giờ thì, mời cô lết đi chinh phục lại ba thằng trời đánh kia giúp tôi giữ thành tích.】
Tôi nghẹn ngào trong đau khổ: “…Tôi thật sự không còn sức để ‘liếm’ nữa rồi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
0001 lạnh lùng cười: 【Liếm cái gì mà liếm? Ai dám không yêu em, tôi giết sạch.】

Tôi: “???”


Xác tôi bị quẳng giữa đường núi lầy lội, mắt trân trân nhìn đám mãnh thú đang nhai mình ngon lành.
Hồn vía vừa bay lên chưa kịp định thần thì đã bị kéo về không gian trắng tinh.
Quả cầu ánh sáng xanh lè lắc đầu nhìn tôi:
【Tiếc quá, cô thất bại ba lần rồi. Theo quy định, hệ thống sẽ xóa sổ cô.】
Tôi ngậm ngùi chấp nhận.
Ba nhiệm vụ, ba cú vả trời giáng.
Ba gã đàn ông, thằng nào cũng khốn nạn y như nhau.
Tôi thì phải nhẫn nhục, cúi đầu làm “chó liếm” cho chúng nó.
Không liếm thì bị sốc điện, điều khiển cơ thể như con rối, chết cũng không toàn thây.

Giờ nghe tin mình sắp “bay màu”, tôi lại thấy nhẹ cả lòng.
Thôi, thế cũng tốt, khỏi liếm nữa.

【Bắt đầu đếm ngược xóa sổ: 3—2—】

Chưa kịp đếm tới 1, thì quả cầu xanh bị đạp bay cái vèo, một quả cầu vàng sáng choang, to hơn gấp đôi nhảy dô.
Nó khẽ gật đầu chào:
【Chào ký chủ 739. Do tỷ lệ thất bại của cô và hệ thống cũ lên tới 100%, nên tôi, 001, từ giờ sẽ tiếp quản cô.】
Tôi ngồi bật dậy:
“Tiếp quản cái gì? Tôi sắp về vườn rồi!”
001 bình thản:
【Cô là trường hợp hiếm thấy, nên tôi xin đặc cách xóa sổ hệ thống cũ, giữ lại cô.】

Tôi mím môi: “Xóa… xóa sổ ấy à?”

Tôi suýt bật cười. Ngon! Đáng đời cái hệ thống cũ!
Nhưng chưa vui được lâu, tôi chợt nhận ra — có hệ thống mới nghĩa là… tôi lại phải liếm tiếp?!
Tôi nằm vật xuống:
“Thôi giết tôi đi cho nhanh. Tôi không muốn làm chó liếm nữa, liếm mãi mà chả được cái gì!”

Không ngờ 001 giật mình:
【Hệ thống trước bắt cô làm trò đó thật à?!】
Tôi thở dài:
“Chứ còn sao nữa? Cứ trái ý nó là bị điện giật, nhồi nhét tinh thần đến phát rồ. Giờ cứ thấy trai đẹp là tôi bị PTSD.”

Tôi vừa khóc vừa kể:
“Tôi liếm đến mức chai mặt luôn rồi anh ạ…”

001 im bặt một lúc rồi lạnh lùng phán:

【Liếm gì mà liếm. Ai không yêu cô, tôi đập chết.】

Tôi: “…Cái này… liệu có đúng quy trình không anh?”

Không cho tôi kịp nghĩ gì, 001 truyền tôi thẳng về thế giới đầu tiên – nơi thất bại ê chề nhất.

【Tôi không chấp nhận thất bại. Ngã chỗ nào đứng dậy chỗ đó.】

Mở mắt ra, tôi thấy nguyên ly rượu vang đỏ tươi vừa hất thẳng vào mặt, váy đỏ bó sát ướt sũng, lộ rõ đường cong.
Hứa Phong Trạch đứng trước mặt, khoanh tay cười đểu: “Trì Vân Thu, cô đừng có giở trò trẻ con nữa. Vì cô mà Ngọc Châu không thèm nhìn mặt tôi!”

Hắn gọi sáu tên lực lưỡng bước ra, còn quay camera rõ từng cọng lông.
Tôi rùng mình. Cảnh tượng này… tôi nhớ ra rồi.
Chính lúc ấy, hắn thuê côn đồ làm nhục tôi, quay video tung lên mạng. Rồi sau đó, bị Trần Ngọc Châu bán ra nước ngoài, chết thảm không ai nhận xác.

Tôi run lẩy bẩy.
Hứa Phong Trạch cười khẩy: “Giờ mới sợ à? Muộn rồi.”

Đám côn đồ bắt đầu áp sát.
001 bình thản vang lên:

【Đừng sợ. Tôi truyền kiến thức võ công cho cô rồi. Đấm đi.】

Cơ thể tôi nóng ran lên.
Tôi nhắm mắt đấm đại một cú…

ẦM!
Tên đứng gần nhất bay mất tăm. Trên tường lộ ra cái lỗ to tướng.

Cả phòng chết lặng.
001: 【Giờ, tát hắn đi.】
Tôi tiếc rẻ: “Chỉ được tát thôi à?”
【Muốn thì đánh luôn, đánh đến khi hắn quỳ xuống gọi cô là mẹ cũng được.】
Tôi: “…”

Tôi bước chậm rãi về phía Hứa Phong Trạch.
Đám đàn em hắn thấy gió đổi chiều thì chuồn sạch.

Hắn trừng mắt:
“Cô… cô định làm gì?”
Tôi mỉm cười:
“Hứa Phong Trạch, lâu quá không gặp.”

Hắn còn đang ngơ ngác thì tôi tát một cái rõ đau.
Hắn chửi: “Cô là đồ đeo bám, tôi chỉ phản ứng tự vệ thôi…”
Chưa nói xong, tôi lại tát thêm cái nữa.

Hắn ngã đập đầu vào tủ, răng nghiến ken két.
“Đồ… tiện nhân! Tôi giết cô!”
Tôi chẳng buồn nói, cứ thế tẩn cho một trận no đòn.

Một lúc sau…

Hắn gào: “Tôi sẽ bắt cô phải trả giá…”

Rắc – Tay gãy.

Hắn khóc: “Tôi sai rồi… tha cho tôi đi…”

Tôi vẫn lặng thinh, tiếp tục dạy dỗ tử tế cho đến khi hắn ngất lịm.

001 vừa vỗ tay vừa nhận xét:

【Đáng tiếc không đánh chết luôn. Nhưng cô lên tay rồi đấy.】

Tôi thở hổn hển:
“Khoan… chẳng phải hắn là mục tiêu công lược sao? Đánh chết rồi nhiệm vụ toang à?”

001 tỉnh bơ:
【Toang thì đổi mục tiêu. Người yêu không thiếu, thiếu gì thằng để đánh.】

Tôi: “…”
Nghiệp nặng thật rồi.

Đánh chết thì thôi, tôi chưa dám.

Đây là xã hội pháp trị, đầu gấu cỡ nào cũng phải sợ còng tay. Nếu thật sự tiễn Hứa Phong Trạch về chầu tổ tiên, e là tôi cũng lên xe bít bùng luôn.

Cơ mà, với cái bản mặt thù dai như dán keo con voi của hắn, nếu để yên cho hắn sống, sớm muộn gì cũng có ngày hắn quay lại báo oán.

Nghĩ một hồi, tôi đảo mắt, khệ nệ vác hắn lên giường rồi thì thầm với 001:

– Này, anh có hack được điện thoại của Hứa Phong Trạch không? Gọi mấy gã đàn ông lúc nãy quay lại giúp một tay?

001 tỏ vẻ khó chịu: 【Cô coi thường tôi vừa thôi!】

Tôi hơi chột dạ: – Ơ… thế là kém hả?

001 sặc mùi tự ái: 【Trình tôi mà kém? Tôi mà muốn thì gọi về cả trăm đứa đàn ông cơ.】

Tôi: “…?”

Thôi, khoe khoang thế đủ rồi.

Mấy tên lực lưỡng lúc nãy vừa ló mặt về lại khách sạn đã giật mình toát mồ hôi, định quay đầu bỏ chạy.

Tôi giơ tay cản lại, nghiêm túc:
– Yên tâm, không phải đánh nhau. Các anh chỉ cần giúp tôi quay clip. Hắn trả bao nhiêu, tôi trả gấp đôi.

Rồi tôi chỉ vào cái xác sống đang nằm bất tỉnh trên giường.
Bọn họ nhìn nhau vài giây, cuối cùng cũng khuất phục trước sức mạnh của tiền mặt.

Ra khỏi khách sạn, tôi vừa vặn chạm mặt Trần Ngọc Châu đang đứng chờ bên ngoài, sắc mặt như vừa nuốt phải nguyên bó ớt.

– Sao chỉ mình cô ra? A Trạch đâu?

Tôi cười nhếch mép:
– Ai biết. Có khi giờ đang tận hưởng đấy.

Ngọc Châu nghiến chặt hàm răng trắng bóc, bàn tay với bộ móng sơn gel lấp lánh run rẩy:
– Tôi cảnh cáo cô. A Trạch là của tôi. Nếu biết điều thì như con chó, tự lăn khỏi thế giới của bọn tôi đi!

Tôi vỗ nhẹ lên vai cô ta, giọng đầy ý tứ:

– Không phải thế giới của hai người.
…là thế giới của bảy người.

Về đến chỗ ở, thoát chết gang tấc, tôi nằm bẹp trên ghế sofa, thở phào nhẹ nhõm.

– 001, thật ra vì sao anh lại chọn kết nối với tôi thế?

001 im lặng một lúc như đang tính toán gì đó, rồi nhả từng chữ lạnh tanh:

【Thành tích tôi vốn đứng top, chẳng còn gì thử thách. Mà cô… là trường hợp hiếm có khó tìm. Nói thẳng, tôi muốn biết cảm giác “nếm phân” nó thế nào.】

Tôi: “???”

Anh có biết giữ mồm giữ miệng không hả?

Có lẽ thấy tôi sốc quá, 001 dịu giọng một chút:
【Nói thật, cũng không hoàn toàn do cô. Cô chỉ là nạn nhân thôi. Hệ thống 3412 của cô là hàng lỗi đợt cuối, toàn bug, bị xóa sổ là đúng.】

Tôi nghe đến chữ “không phải lỗi của cô”, bỗng thấy sống mũi cay xè. Bao nhiêu ấm ức bị nén lại giờ mới có chỗ trút. Tôi muốn ôm 001 một cái…

Tiếc là nó không có thân thể.

Đang cảm động chưa dứt, 001 lập tức trở lại chế độ công việc:

【Vì Hứa Phong Trạch chưa chết nên chưa đổi mục tiêu được. Tôi cho cô hai lựa chọn: Một là tiếp tục theo tuyến của hắn. Hai là tiễn hắn về trời rồi đổi người khác. Chọn đi.】

Tôi vò đầu:
– Tôi đánh hắn như vậy rồi, chắc hắn yêu tôi bằng niềm tin à. Nhưng… giết người cũng ngại lắm.

001 phán luôn:
【Thôi, cứ theo kế hoạch của tôi. Cô cứ làm theo lệnh là được.】

Nửa đêm một giờ sáng, Hứa Phong Trạch rên rỉ tỉnh lại, định ngồi dậy thì thấy tôi đang ngồi chễm chệ bên giường, tay cầm dao gọt hoa quả, mắt nhìn hắn cười… không rõ thiện chí.

– Hứa Phong Trạch, anh có yêu tôi không?

Hắn đờ người:
– M… mẹ ơi…

Tôi đưa mũi dao lại gần cổ hắn, thì thào:

– Im. Trả lời thật, không cần rên.

Hắn nuốt nước bọt, trán lấm tấm mồ hôi:
– Tôi… trong lòng tôi chỉ có Ngọc Châu thôi. Dù cô có doạ kiểu gì, tôi cũng không yêu cô!

Tôi thở dài, găm dao vào quả táo, rồi cười nhẹ:

– Ừ. Vậy mai tôi hỏi lại.

Kể từ hôm đó, tôi như linh hồn ám ảnh đời hắn. Ngày nào cũng đến, hỏi câu cũ:
“Yêu tôi không?”

Không trả lời?

Đánh.

Trả lời không yêu?

Đánh tiếp.

Tôi vừa nện vừa thì thào:
– 001, cách này ổn không đấy?

【99% khả năng thành công.】

– Còn 1%?

【Hắn chết.】

Tôi: “……”

Hai tuần trôi qua. Hứa Phong Trạch tàn tạ như cây chuối bị bão quật. Vừa định gọi cảnh sát thì tôi dí vào mặt hắn cả đống ảnh, video quay trong khách sạn.

Hắn sụp xuống, rên rỉ:

– Tôi… rốt cuộc cô hận tôi vì cái gì?

Tôi nhìn hắn, thở dài:

– Anh không thích tôi, nhưng lại mặc kệ để tôi theo đuổi, tận hưởng sự quan tâm, rồi quay sang bảo với bạn bè tôi là con chó trung thành của anh?

Nếu không vì cái hệ thống cũ mất dạy kia ép tôi đi “liếm”, tôi đã bóp cổ anh ta từ lâu rồi.

Hắn mặt tái như giấy, rít qua kẽ răng:

– Được rồi. Làm bạn gái tôi đi. Được chưa?

Tôi lắc đầu:

– Anh yêu tôi không?

“……”

– Có vẻ chưa đủ. Hẹn anh… ngày mai nhé.

Tối đó, tôi trèo cửa sổ về. Vừa nằm vật ra giường, vừa càu nhàu:

– Cái mồm thằng này cứng vãi chưởng, đánh nát cả người vẫn không nói yêu.

001 lạnh lùng như thường:

【Thế thì phải mạnh tay hơn. Lần sau tháo chân hắn ra, nhốt lại. Nói thích thì cho uống nước. Nói yêu thì mới được ăn cơm.】

Tôi nghệt mặt:
– Anh học mấy trò này ở đâu thế?

Chưa kịp hỏi rõ thì chuông điện thoại reo.

Là Hứa Phong Trạch.

Giọng hắn nhẹ như gió thoảng:

– Vân Thu, mai đến nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô nhé. Tôi có bất ngờ cho cô. Nhất định phải tới.

Rồi cúp máy luôn.

Tôi và 001 nhìn nhau qua sóng não.

Tôi nhếch mép:
– Hắn tưởng tôi ngu chắc?

Cái bẫy rõ mười mươi, còn chẳng buồn ngụy trang.

001 trầm ngâm:

【…Hắn mà ngốc thế, cô nhường hắn một tí cũng được.】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.