Tôi và con gái lên xe cùng anh ấy. Khi xe lăn bánh, tôi khẽ nói:
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Anh ấy nghiêng đầu, khẽ cười:
“ Cô mà còn khách sáo với tôi nữa, tôi bắt phạt đấy.”
Chiếc xe chở ba người lao đi, để lại sau lưng một người với cái tôi vừa sứt mẻ.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Vừa ngáp vừa nấu bữa sáng cho con gái như một bà nội trợ mẫu mực không có huy chương.
Vừa đặt mông xuống ghế ăn, con bé đã bắt đầu “nhai lại” chuyện hôm qua, nghiêm túc không thua gì người lớn:
“Mẹ ơi, cái chú hôm qua con nhìn đã không thích rồi. Mẹ phải tự bảo vệ mình nha!”
Tôi nhìn con bé mà muốn cười lăn. Mặt nó nghiêm như đang họp phụ huynh, đã thế còn nói đúng trọng tâm đến nỗi tôi suýt nghẹn.
Tôi không nhịn được, đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính đáng yêu ấy:
“Con quỷ nhỏ, học đâu ra cái kiểu lo xa thế hả? Mẹ là mẹ con chứ không phải thiếu nữ mới lớn đâu. Yên tâm, mẹ tự bảo vệ được.”
Nói rồi, tôi gắp một miếng xúc xích bỏ vào bát của con bé như một phần thưởng vì… “nói chuẩn không cần chỉnh”.
Tôi nhìn con gái, cảm giác hạnh phúc lan nhẹ như nắng sớm. Nhưng rồi suy nghĩ lại lững lờ trôi về quá khứ — cái thuở còn dính líu tới Bùi Thiếu Khanh.
Tôi gặp anh ta lần đầu tại buổi tiệc đón tân sinh viên.
Khi ấy, anh ta bước vào, trông có vẻ mệt, mà cái kiểu mệt đầy kiêu hãnh, như thể “tôi mệt là vì gánh hết hào quang thế giới”.
Anh bị vây quanh bởi một nhóm người như ong bám mật. Ai đó nói gì khiến gương mặt anh bừng sáng. Giống như ánh nắng xuyên qua sương mù, làm tim tôi chệch nhịp không phanh.
Hôm đó, tôi cứ đứng trong góc tối, lặng lẽ nhìn anh như thể tôi là diễn viên phụ trong phim thần tượng đang phát sóng khung giờ vàng.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật sự là một sinh viên đại học — có crush, có ước mơ, có cả… nỗi buồn không ai hay.
Nhưng đời không phải phim. Nó táp vào mặt tôi bằng hoá đơn viện phí của mẹ.
Tôi vừa học vừa làm, bận đến độ thở cũng phải tranh thủ giờ nghỉ.
Để mẹ tiện liên lạc, tôi cắn răng mua cái điện thoại cũ rích ở cửa hàng di động bên đường. Cũ đến nỗi phải sạc ba tiếng để dùng được mười lăm phút.
Chưa kịp vui vì có “cục gạch” thì vừa bước ra khỏi cửa hàng, điện thoại đã bị giật bay như chim sổ lồng.
Tôi hoảng hốt đuổi theo tên trộm suốt hai con phố, chân chạy mà lòng thì rủa xả cuộc đời.
Đang lúc định từ bỏ vì thở như cá lên bờ, thì trời thương — một cái chân không biết từ đâu duỗi ra, khiến tên trộm lăn quay như quả dưa hấu lăn cầu thang.
Tôi nhào tới, nhặt cái điện thoại thân yêu đã vỡ nát như trái tim thiếu nữ sau thất tình, ngồi bệt xuống vỉa hè mà ghép từng mảnh vỡ như đang chơi xếp hình của số phận.
Một giọng nói lười nhác vang lên phía sau lưng tôi:
“Chỉ một cái điện thoại nát thôi mà cô rượt theo cả cây số, đáng không đấy?”
Tôi tưởng mình đã quên giọng nói ấy. Nhưng khi nó vang lên sau lưng, tôi lập tức biết ngay là ai. Không rõ đó là nhờ hiệu ứng “anh hùng cứu mỹ nhân” hay là tim tôi hồi sinh bản năng tuổi trẻ đã ngủ quên từ lâu — nhưng chắc chắn là lúc đó mặt tôi phải đơ ra như bị đứng hình.
Trong mắt anh ta thoáng có chút ánh sáng, kiểu “anh biết mình vừa ngầu lòi”.
Tôi vừa xoay người lại thì người bạn đi cùng anh ta hình như khẽ chạm vào tay anh — cử chỉ rất mơ hồ nhưng cũng đủ làm tôi thấy… ê mặt.
Với cái tính tự trọng cao ngất như giá nhà đất, tôi lập tức đỏ mặt như cà chua chín. Nắm chặt cái điện thoại vỡ trong tay, tôi giấu nó ra sau lưng như đang giấu chứng cứ phạm tội. Rồi mím môi, nói nhỏ như muỗi kêu:
“Cảm ơn.”
Nói xong tôi quay đi, định chuồn lẹ.
Nhưng chưa kịp rút lui chiến lược, giọng anh ta lại vang lên:
“Khoan đã.”
Từ chiếc xe thể thao bước xuống, anh ta tiến về phía tôi, rút trong túi ra một chiếc điện thoại mới cáu đưa tới:
“Cầm lấy.”
Tôi lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, tôi… tôi có điện thoại rồi.”
“Cô mới từ quê lên à?” — Anh ta nhìn thẳng vào chiếc điện thoại bể của tôi, ánh mắt như thể đang nhìn một món đồ cổ đáng đem đi trưng bày. Sự ghê tởm trong mắt anh ta chẳng thèm che giấu.
Lúc ấy, tôi chỉ muốn có một cái hố để chui xuống. Bị soi giữa thanh thiên bạch nhật như thể bị lột trần ra vậy, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
“Không phiền anh đâu.” — Tôi gắng nói, giọng khản đặc như có tắc kè trong họng.
Nhưng anh ta vẫn lì lợm:
“Đưa đây. Tôi đem sửa cho. Cái này mà mang đi chỗ sửa, người ta cũng từ chối nhận.”
Thật ra, đúng như lời anh nói — cái điện thoại của tôi đúng ra nên được tiễn về với tổ tiên, hoặc chí ít là chuyển hóa thành phế liệu có ích. Nhưng thôi, tôi vẫn cố gồng lên giữ chút sĩ diện ít ỏi còn sót lại. Quay đi với vẻ lạnh lùng như không thèm quan tâm, nhưng tôi mất cả buổi mới nhét được nó vào túi vì run.
Tiền bạc có thể thiếu, nhưng lòng tự trọng là phải giữ như giữ vàng.
Cuối cùng, tôi quay lại, chìa điện thoại ra:
“Cảm ơn.”
Hôm đó, tôi dùng điện thoại của anh ta để đi làm thêm — đúng nghĩa là “dùng cả thanh xuân để đổi lấy một cái gọi là duyên số”.
Chiếc điện thoại trong túi tôi reo liên tục như thể đang bị ai đó đòi nợ gấp.
Một lúc lâu sau nó mới chịu dừng, thở phào một cái như chính tôi vừa được tha.
Tôi lấy ra xem, mở điện thoại lên. Một loạt tin nhắn ập đến — toàn những dòng ngọt như mía lùi, đến từ đủ các cô gái, nội dung thì… rõ ràng và không có giới hạn nào về sự riêng tư hay tiết chế.
Đó là một thế giới mà tôi chưa từng chạm tới. Và tôi nhận ra mình không thuộc về cái “câu lạc bộ thả thính cao cấp” đó.
Trái tim tôi — vốn mới chỉ nhú lên một mầm cảm xúc bé xíu — bị dội một gáo nước lạnh, rụng luôn khỏi chậu.
Tôi tự nhủ: tôi và anh là hai đường thẳng song song. Không giao nhau. Không điểm cắt. Có lắm cũng chỉ lướt qua nhau ở một ngã tư, rồi mỗi người lại đi về một phương trời xa lắc.
Thế nhưng, đời lại thích tạt đầu.
Hôm đó, sau khi tan ca làm thêm, tôi đang vội về trường thì nhận được điện thoại từ Bùi Thiếu Khanh.
Anh ta chỉ nói vắn tắt địa điểm, rồi cụp máy như tổng tài bận họp.
Tôi tới nơi thì thấy anh ta ngồi một mình trong xe, nhìn xa xăm như đang đóng phim Hàn Quốc.
Khi tôi đưa lại điện thoại đã sửa, chỉ nói một câu đơn giản:
“Cảm ơn anh.”
Vừa dứt lời, anh ta lại nhét luôn cái điện thoại của mình vào tay tôi.
Vừa làm, anh ta vừa ngước đôi mắt hoa đào lên, cười cười nửa miệng:
“Tôi đâu có làm ăn lỗ vốn.”
“Tôi là người hay giúp người. Nợ ân huệ tôi nhiều lắm rồi. Cô vừa nói ‘cảm ơn’ một câu mà muốn phủi tay đi à?” — giọng anh nhẹ hều, mà nghe muốn… lên huyết áp.
Tay anh chạm vào tay tôi, nhẹ thôi, nhưng lại khiến tôi như bị điện giật nhẹ vào đầu ngón tay. Tôi giật mình, ngón tay cử động theo phản xạ. Đến lúc đó mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Tôi nuốt nước bọt, cố mở miệng hỏi:
“Vậy… anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”
“Làm bạn gái tôi.”
Rắc!
Nếu không phải Bùi Thiếu Khanh phản xạ nhanh, chắc chiếc điện thoại mới sửa của tôi đã về với ông bà lần hai.
Tôi bật cười gượng gạo:
“Anh đùa đấy à? Không vui đâu.”
“Tôi nghiêm túc đấy. Cô cũng thấy đấy, dạo này điện thoại tôi toàn tin nhắn phiền phức. Tôi cần ai đó giúp tôi ‘dẹp loạn’. Và tôi thấy… cô rất phù hợp.”
“Cô sẽ là bạn gái theo thỏa thuận. Khi đám người kia không còn quấy rối tôi nữa, tôi sẽ trả cô năm triệu.”
Tôi đang định phản kháng thì… ting — WeChat thông báo chuyển khoản 100.000.
Tự nhiên tôi cảm thấy thanh xuân mình như được hồi sinh.
Lòng tôi dịu lại đôi chút. Và khi anh ta nói thêm:
“Đừng đi làm thêm nữa. Đây là tiền đặt cọc.”
Tôi chợt nhận ra: hóa ra trong tình yêu hiện đại, người ta cũng có thể ký hợp đồng… với khoản ứng trước rất thuyết phục.
Anh ta còn đang định nói gì đó, nhưng tôi đã vội vàng cướp lời:
“Được!”
Trong đầu tôi lúc đó chỉ có một suy nghĩ sáng rực: cuối cùng thì tôi cũng có tiền trả viện phí quá hạn! Và tôi sẽ có thể ngẩng cao đầu nói với bác sĩ: “Tìm thận gấp, chúng tôi mổ luôn!”
Bùi Thiếu Khanh chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào. Anh ta lấy ra một xấp giấy A4, đưa cho tôi:
“Quay lại, nhìn kỹ rồi làm theo.”
Tôi quay lưng lại, cầm xấp giấy mà nghiên cứu y như đang thi tốt nghiệp môn Đạo Đức nâng cao.
Hôm sau, tôi bắt chuyến xe buýt sớm, tới đúng nhà hàng anh ta chỉ định, mua bữa sáng anh thích. Hai tay tôi bưng đồ ăn đứng lấp ló dưới ký túc xá của anh, trông như phát cơm từ thiện.
Vừa thấy Bùi Thiếu Khanh, tôi ngượng chín mặt, lí nhí chạy lại:
“Thiếu Khanh, anh có đói không? Em dậy sớm mua bữa sáng cho anh này…”
Anh ta nhìn hộp đồ ăn, nhíu mày:
“Lạnh rồi, ăn nổi không đấy?”
Nói thì chê bai vậy, nhưng vẫn từ từ cúi đầu, hé miệng… và ăn sạch như chưa từng nói câu nào.
Sau đó, anh ta dẫn tôi đi gặp bạn bè. Vừa thấy bộ đồ tôi mặc, anh nhíu mày như bị phản ứng thời trang cấp độ nặng:
“Cô không mặc gì tử tế hơn được à? Tôi mất mặt quá.”
Nói xong quay ngoắt người, kéo tôi thẳng vào cửa hàng thời trang nữ. Tự mình chọn đồ, còn gọi hẳn stylist ra thay đồ cho tôi như nâng cấp nhân vật game.
Lúc đi ăn món Tây, tôi loay hoay cầm dao nĩa, cố gắng bắt chước anh cắt thịt như dân nhà giàu.
Anh liếc tôi một cái rồi nói nhỏ với phục vụ:
“Lấy giúp cô ấy đôi đũa.”
Rồi quay sang tôi, dịu dàng nói câu “đi vào lòng đất”:
“Em yêu, cứ là chính mình. Anh thích con người thật của em.”
Ấy thế mà vừa cúi xuống lau vết sốt dính trên mép tôi, lại thở dài chán nản:
“Đừng bắt chước tôi nữa… nhìn kỳ lắm.”
Cứ thế, trước mặt người ngoài thì anh ngọt ngào, ân cần như bạn trai lý tưởng. Nhưng đến chỗ riêng tư thì y như bị lật mặt — chê bai, nhăn nhó đủ kiểu.
Thế mà, trái tim tôi lại cứ mềm nhũn. Dù biết bị cuốn vào, tôi vẫn không thắng nổi lực hút của anh ta.
Rồi không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu có cảm giác… muốn giữ anh lại. Tôi khó chịu với mấy cô gái cứ lượn quanh anh như ong gặp mật.
Dù họ có vẻ bất đắc dĩ, nhưng trước thực tế nghiệt ngã là tôi đang ở đây, họ đành… rút lui trong im lặng.
Và số lượng tin nhắn thả thính tới điện thoại anh giảm mạnh — rơi không phanh như biểu đồ giá coin ngày bão.
Ngay lúc tôi suýt bị cái ảo ảnh tình yêu đó làm mờ mắt, thì… mẹ của Bùi Thiếu Khanh kéo tôi tỉnh dậy bằng một cú thật đau vào thực tại.
Vì thế nên khi Bùi Thiếu Khanh ném tấm séc năm triệu vào mặt tôi (vâng, thật sự là ném), tôi không chần chừ dù chỉ một giây. Tôi đón lấy nó với phản xạ của một ninja, xoay người đi thẳng không ngoảnh lại.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Giấc mơ đẹp đã hết, chuông báo thức reo rồi.
Tôi đã sống trong mơ đủ lâu. Giờ đến lúc tỉnh dậy và đối mặt với đời thực.
Tôi dùng số tiền đó để thanh toán viện phí cho mẹ. Dù ít dù nhiều, tôi vẫn muốn giữ lại chút gì đó cho bà. Nhưng đời không giống phim. Tôi vẫn không giữ được mẹ.
Tôi tự lo tang lễ, tự gồng gánh mọi thứ, rồi cắm đầu vào công việc như thể không có ngày mai. Tôi cố gắng hết sức để trở nên tốt hơn – vì tôi đã quá ngán cái cảm giác phải cúi đầu trước đồng tiền.
Đúng lúc tôi tưởng như cuộc đời mình đã bắt đầu vào guồng, thì cú tát thứ hai của số phận lại giáng xuống.