Tôi theo đuổi thiếu gia họ Bùi ở Bắc Kinh suốt ba năm, kiên trì như muỗi vo ve bên tai hắn, vậy mà hắn chưa từng liếc tôi lấy một cái.
Hắn vứt cho tôi 500 vạn rồi lạnh lùng bảo: “Cút đi.”
Tôi cầm tiền “cút” thật. Cút có lãi, ngu gì không lấy?
Kể từ ngày đó, tên tôi bỗng trở thành điều cấm kỵ của thiếu gia Bùi – là hắc nguyệt quang sâu thẳm trong lòng của hắn.
Năm năm sau, chúng tôi gặp lại trong một bữa tiệc. Lúc đó tôi đang khoác tay đối tác của mình.
“Khẩu vị thật mặn, một ông già cũng bằng lòng phục vụ, lần này định dụ dỗ mấy năm, muốn moi bao nhiêu tiền?”
Chưa kịp đáp trả, một giọng non nớt vang lên:
“Chú xấu xa, đừng bắt nạt mẹ cháu!”
Từ đằng xa, con gái tôi chạy như bay về phía tôi, đứng chắn trước tôi như một nữ anh hùng tí hon, bộ dạng vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu.
——————————–
Hội quán Vạn Huy – khu biệt thự đắt đỏ bậc nhất Thượng Hải, nơi mà chỉ cần hắt xì hơi cũng phải đúng điệu quý tộc.
Chủ nhân biệt thự mở tiệc chiêu đãi, mời toàn bộ các ông lớn bà trùm từ đủ mọi ngành nghề. Và tôi – rất may mắn, lọt được vào danh sách khách mời danh giá ấy.
Đi cùng tôi hôm nay là một người bạn “bất chấp khoảng cách thế hệ” – Trần tiên sinh.
Tôi chọn anh ấy làm bạn đồng hành vì địa vị của anh giúp tôi dễ dàng bắt sóng với những “cá mập” trong giới kinh doanh.
Còn anh ấy chọn tôi chỉ đơn giản vì… tôi trẻ, xinh và quan trọng là chẳng có hứng thú gì với anh cả. Khỏi lo dây dưa rắc rối.
Anh ấy từng nói: “Đàn ông tới tuổi này rồi, làm gì cũng phải tính toán lợi ích.”
Chọn đối tác kinh doanh cũng thế, chọn bạn đồng hành nữ… lại càng phải thế!
Vậy nên khi tôi khoác tay Trần tiên sinh bước vào bữa tiệc, quả nhiên ánh mắt đổ dồn như ánh đèn sân khấu chiếu vào một “nữ chính bước ra từ gió mùa xuân”.
Tôi đã mang lại không ít “mặt mũi” cho anh ấy – theo đúng nghĩa đen lẫn bóng.
Hôm nay tâm trạng Trần tiên sinh tốt lạ thường, ghé tai tôi thì thầm như truyền bí kíp:
“Thấy người kia không? Chủ tịch tập đoàn Hoa Nhung. Tay nghề khỏi bàn, mắt sắc như dao lam, mà tính thì lại hiền như bánh bao. Mà nếu em chốt được hợp đồng với anh ta, đủ cho cả công ty em ăn chơi trả lương ba năm không hết.”
Sở dĩ tôi có thể làm bạn với Trần tiên sinh lâu đến thế, không phải vì anh ấy giàu – mà vì anh ấy… có nhân cách (mặc dù giàu cũng không phải yếu tố vô thưởng vô phạt).
Tôi luôn rõ ràng: trong đầu tôi không chứa những thứ “giao dịch quyền – tình” mờ ám. Và vì thế, những khách hàng mà Trần tiên sinh giới thiệu cho tôi, cũng đều thuộc trường phái “làm ăn sạch sẽ”.
Tôi giỏi thương lượng, lại tinh ý, hiểu người. Trong việc hợp tác làm ăn, tôi là một trong những người mà Trần tiên sinh đánh giá rất cao.
Anh ấy là người trung gian chuyên mai mối hợp đồng, còn tôi là người trực tiếp ra trận thương lượng.
Chúng tôi đúng chuẩn “trai tài gái sắc” phiên bản doanh nghiệp – ăn ý đến mức chỉ cần liếc mắt là hiểu nhau muốn “chốt deal” gì.
Tôi luôn ghi nhớ cẩn thận những vị khách mà Trần tiên sinh giới thiệu, rồi lặng lẽ “stalk” theo phong cách chuyên nghiệp – quan sát như kiểu thám tử nhưng vẫn cười duyên như gái ngoan.
Bất ngờ, Trần tiên sinh khựng lại. Ánh mắt anh ấy khóa chặt vào một người nào đó phía trước, ánh nhìn không khác gì… tia laser phát hiện mục tiêu.
Anh ấy nghiêng đầu, giọng hạ thấp như đang kể chuyện cổ tích có phần hơi u ám:
“Phi Phi, em biết không? Những người từ vòng tròn Bắc Kinh mà mò vào Ma Đô, một là bất cần đời, hai là quyết tâm chen chân giành chỗ trong cái thành phố đắt đỏ này. Những người như vậy…”
Tôi vừa nghe vừa tò mò lia mắt theo hướng nhìn.
Và rồi… tôi sững người như bị điểm huyệt.
Bùi Thiếu Khanh.
Người từng ném cho tôi 500 vạn cùng câu nói “cút đi” năm nào, giờ đang đứng đó, ung dung như chưa từng mắc nợ tôi cái gì (ngoài một mớ cảm xúc rối như mì gói).
Và đúng như luật nhân quả kiểu drama, anh ta cũng nhìn thấy tôi. Đôi mắt sâu thẳm ấy khóa chặt lấy tôi, còn khóe môi thì nhếch lên một đường cong chẳng biết là cười hay đang thẩm vấn tâm linh.
Trần tiên sinh lập tức nhận ra tôi có vấn đề.
Anh ấy hoảng nhẹ, đặt mu bàn tay lên trán tôi kiểm tra:
“Sao thế? Em mệt à? Uống nhiều quá hả? Có mang thuốc giải không đó?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì định mệnh – dưới hình dạng con người tên Bùi Thiếu Khanh – đã sải bước tiến lại gần.
Anh ta dừng trước mặt tôi, nở nụ cười nửa miệng đúng chất “nam chính nhiều hận thù”, rồi bật ra một câu đủ khiến không khí đông cứng lại như máy lạnh hỏng điều chỉnh:
“Khẩu vị cũng đậm đà đấy chứ. Một ông già cũng nuốt trôi. Lần này định dụ dỗ mấy năm? Giá bao nhiêu một gói hợp đồng trọn đời?”
Tay tôi hơi run, theo phản xạ liền siết lấy cánh tay Trần tiên sinh đang đứng cạnh, như thể anh ấy là… cột mốc an toàn giữa cơn bão tình cũ.
“Chú xấu xa! Không được bắt nạt mẹ cháu!”
Không biết từ đâu, con gái tôi như một làn gió lốc cuốn tới, nhảy phốc ra rồi—đá thẳng vào chân Bùi Thiếu Khanh. Một cú chuẩn xác, đủ khiến người xung quanh trợn mắt há mồm, còn tôi thì suýt vỗ tay khen “giỏi lắm con!”
Con bé chẳng khác gì tôi ngày bé – từ cái điệu hùng hổ đến độ “chính nghĩa bộc phát” đều như được copy-paste.
Nhìn dáng con bé đứng che trước mặt tôi, tay chống hông, ánh mắt giận dữ mà gương mặt vẫn đáng yêu không chịu được… trái tim tôi mềm nhũn như bánh flan.
Tôi lập tức bế con lên, ôm chặt lấy như đang ôm kho báu.
Nhưng chưa kịp tan chảy xong thì… Bùi Thiếu Khanh đã đưa tay nắm lấy tay tôi.
Ánh mắt anh ta như tia X-quang xuyên thấu qua người, giọng trầm lạnh đến độ làm giảm nhiệt độ phòng:
“Con bé là con của ai?”
Không khí im bặt. Mọi người như vừa xem xong một pha plot twist và đang cần thời gian xử lý thông tin.
May thay, Trần tiên sinh là người phản ứng đầu tiên. Anh ấy lập tức nắm lấy tay Bùi Thiếu Khanh – một cách rất “quân tử phong lưu” nhưng không thiếu uy lực – và nhẹ nhàng gỡ tay anh ta ra khỏi tôi.
Con gái tôi lúc này nằm ngoan trong vòng tay tôi, ngước lên nhìn Trần tiên sinh, mỉm cười cực kỳ ngọt ngào:
“Bố.”
À mà quên chưa giới thiệu – Trần tiên sinh là cha đỡ đầu của con bé. Nhưng con nít mà, thấy ai yêu thương mình thì nhận bừa luôn, tiện miệng gọi “bố” thôi chứ có gì to tát đâu.
Mặt Bùi Thiếu Khanh lập tức tối sầm. Ánh mắt anh ta như muốn hóa thành tia sét đánh lên đầu tôi.
“Cô kết hôn rồi sao?”
Sau năm năm không gặp, phải công nhận là mặt mũi anh ta trông già dặn, đàn ông hơn trước. Nhưng cái tính nóng như chảo dầu, thì y như cũ – không sửa được.
Trần tiên sinh lúc này đúng chuẩn “người chồng quốc dân phiên bản minh họa”: một tay bế con, tay còn lại thì đặt nhẹ lên eo tôi, cười nhàn nhạt, như đang đứng trong phim quảng cáo gia đình hạnh phúc:
“Xin lỗi, là lỗi của tôi. Quên chưa mời Bùi tiên sinh tới… đám cưới.”
Rắc! – Bùi Thiếu Khanh ném thẳng chiếc điện thoại xuống sàn, nghiến răng:
“Giang Phi, tôi đang hỏi cô đấy! Cô điếc à?!”
Tôi lúc này đã bình tĩnh lại, nét mặt vẫn dửng dưng như thể đang đứng xem người khác cãi nhau.
Tôi liếc anh ta một cái, giọng đều đều mà sắc lẹm:
“Anh không nghe thấy gì à?”
Rồi tôi quay sang nhìn Trần tiên sinh, khẽ mỉm cười:
“Đi thôi anh.”
Tuy đã rời khỏi hội trường chính, tôi vẫn cứ cảm giác có ai đó đang dùng ánh mắt nung chảy sống lưng mình.
Không cần đoán cũng biết—Bùi Thiếu Khanh lại đang trưng bộ mặt “tôi rất ổn, chỉ là ánh mắt hơi dao găm” nhìn tôi từ đằng xa.
Trần tiên sinh nhìn thấy vẻ mặt tôi có gì đó không ổn, lập tức kéo ghế cho tôi ngồi xuống, giọng nhỏ nhẹ như đang dỗ người yêu bị giật đồ ăn:
“Yên tâm, anh ta chưa tới đây được đâu. Chắc còn đang tiêu hóa cục tức lúc nãy.”
Tôi chưa kịp cười thì anh ấy đã chuyển chủ đề rất nhanh, đúng kiểu “đàn ông trưởng thành – biết nói chuyện có kế hoạch”:
“Cố thiếu bên kia cứ để sau. Em còn phải lên sân khấu kêu gọi đầu tư cho dự án nữa đúng không? Trước mắt cứ thư giãn chút đã.”
Tôi gật đầu, tạm thời cất gọn hết mớ suy nghĩ hỗn độn vào ngăn kéo.
Lúc này, con gái tôi từ đâu dang hai tay ra rồi trèo tót lên đùi tôi như leo núi, an vị rất nhanh như đã đặt trước chỗ.
Không ngại ngùng gì, nó thẳng tay chỉ chỏ, giọng lanh lảnh vang lên:
“Mẹ ơi, chú kia là ai thế?”
Tôi giật mình, ngó theo hướng ngón tay—không ngoài dự đoán, Bùi Thiếu Khanh lại đang “soi nhiệt tình”.
Tim tôi thắt lại một nhịp. Con gái ơi, chỉ tay giữa tiệc như thế là phạm quy!
“Con yêu à, không được chỉ vào người khác. Như vậy là không lịch sự.”
Tôi nhanh chóng giữ bàn tay bé nhỏ ấy lại, nhét gọn vào lòng bàn tay mình, như đang bắt cá nghịch ngợm.
Nhưng con bé vẫn không tha, tiếp tục chớp chớp đôi mắt tròn xoe như muốn phóng laser cảm ứng ADN:
“Chú ấy… có phải là bố con không ạ?”
Tôi nghẹn họng. Thần linh ơi, con bé được truyền sóng não từ vũ trụ nào vậy?
“Không.” – tôi đáp cực kỳ dứt khoát, như gõ dấu chấm hết bằng búa tạ.
Con bé nhíu mày:
“Nhưng con thấy chú ấy hơi giống con…”
Tôi toát mồ hôi, cố giữ bình tĩnh, lắp bắp đưa ra một câu trả lời… chỉ để đánh lạc hướng:
“Chắc tại… người xinh đẹp thường có nét giống nhau…”
Không ngờ con bé lại gật gù kiểu như “nghe cũng có lý”. Nhưng tôi biết chỉ vài giây nữa thôi là nó sẽ hỏi tiếp “giống chỗ nào?” mất.
Nên tôi lập tức bịt miệng con bé bằng chiêu thức tuyệt học “bàn tay thần kỳ”, rồi nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai:
“Mẹ bảo rồi mà. Bố con đang bận… đi bảo vệ trái đất. Khi nào con lớn, bố sẽ quay về!”
Câu nói của tôi miễn cưỡng kết thúc chủ đề tế nhị này.
May quá, buổi tiệc cũng chuyển sang phần chính—thu hút đầu tư.
Tôi hít một hơi, chỉnh váy, bước lên với khí chất của người sắp “mở hầu bao thiên hạ”. Bởi lẽ… tôi biết chắc, dự án của tôi ngon lành như một chiếc bánh vừa ra lò.
Tôi trình bày tỉ mỉ, không sót một chi tiết nào:
“Đó là phần giới thiệu sơ bộ về dự án. Tôi rất mong nhận được sự quan tâm và hỗ trợ từ quý vị – những ‘ông lớn’ của thị trường. Cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Vừa dứt lời, còn chưa kịp uống ngụm nước cho dịu cổ họng thì…
Một cánh tay từ phía khán giả từ từ giơ lên như phim hành động quay chậm.
Là hắn. Bùi Thiếu Khanh.
“Tôi sẵn sàng đầu tư 5 triệu.”
Giọng hắn trầm, sắc như dao, vang lên rõ ràng giữa không gian đang nín thở.
Mọi người trầm trồ. Còn tôi… trầm cảm.
Bởi vì—năm triệu này, nghe quen phết.
Đó chính là con số ngày xưa hắn dùng để đuổi tôi đi như phát lì xì, bảo tôi “cầm tiền rồi biến”.
Cảm giác nhục nhã cuộn lên trong lòng như sóng thần.
Tôi nhìn sang Trần tiên sinh với ánh mắt khẩn cầu kiểu:
“Cứu em, anh từng nói không bỏ rơi nhau giữa chiến trường mà?”
Và đúng như kỳ vọng của một đồng đội lâu năm, Trần tiên sinh chỉ mất nửa giây để hiểu tôi muốn gì.
Anh ấy giơ tay, nở nụ cười nhẹ tênh:
“Tôi trả 6 triệu.”
Tôi mừng muốn khóc, suýt thì bật ra câu “gả cho anh luôn khỏi gọi đầu tư nữa”. Nhưng chưa kịp nói lời cảm ơn…
“Tôi trả 8 triệu.” – Bùi Thiếu Khanh lại lên tiếng, ánh mắt không hề chớp.
Chưa dừng lại. Một giọng nói thứ ba vang lên:
“Tôi cho cô 10 triệu.”
Tôi quay lại—trời đất ơi, là lão cáo già từng bị Trần tiên sinh cảnh báo: “Biến thái có tiền không thiếu, nhưng EQ âm vô cực.”
Lúc này tôi chỉ muốn hét lên:
“Mấy người đầu tư hay đi đấu giá tôi vậy?”
Nhưng thôi. Giữ hình tượng.
Tôi hít sâu, trong đầu thầm nhủ: Làm ơn, tiền thì tốt, nhưng đừng kèm điều khoản “bán linh hồn”!
Lúc này, Bùi Thiếu Khanh không chớp mắt hét lên con số đầu tư cao nhất trong toàn bộ bữa tiệc:
“20 triệu!”
Tôi: “……”
Cao dữ vậy?
Anh này chắc không biết tiêu tiền vào đâu rồi.
Mà nghĩ lại, chuyện này với tôi đâu phải tệ?
Kiếm tiền dễ như bẻ ngón tay – ai lại không thích?
Nhưng mà… đừng đùa, tôi đâu có ngu!
Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, bước xuống sân khấu rồi tiến thẳng đến chỗ Bùi Thiếu Khanh.
“Cảm ơn anh Bùi đã ủng hộ! Tôi tin rằng dự án của tôi sẽ không khiến anh thất vọng.”
Bùi Thiếu Khanh không đáp, ánh mắt liếc qua tay tôi rồi lại nhìn chằm chằm vào Trần tiên sinh phía xa.
Sau đó, hắn khẽ nhếch môi, nắm lấy tay tôi, giọng chậm rãi, mang theo chút khiêu khích:
“Tiệc xong, chúng ta nói chuyện kỹ hơn.”
Tôi thấy câu này cũng… hợp lý. Thế là gật đầu:
“Được!”
Tôi quay người bước vào phòng tắm.
Vừa mở cửa đi ra, thì một bóng người lù lù xuất hiện trước mặt.
Chính thức thì… giờ tôi mới bắt đầu tham gia bữa tiệc. Mới vào đã gặp “sự kiện đặc biệt” thế này đây.
“Giang tiểu thư, không ngờ cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất có năng lực đấy.”
Vừa nói, ông ta vừa dùng ánh mắt tham lam lướt từ đầu tới chân tôi như đang “đọc giá cổ phiếu”, cuối cùng thì ánh mắt dừng lại ngay… cổ áo tôi.
Tôi cau mày. Biểu cảm trên mặt không thể hiện rõ ràng hơn: “Ai đó làm ơn kéo ông này về thực tại hộ tôi cái!”
“Cảm ơn Trương tiên sinh đã đánh giá… cao quá mức.”
Tôi lạnh nhạt đáp, rồi định lách qua để vào sảnh.
Nhưng ông ta chưa buông tha:
“Này, cô Khương, đừng vội đi. Hiếm khi chỗ này yên tĩnh như vậy, ta nói chuyện chút cho vui.”
Chưa dứt câu, ông ta đã cười cợt, rồi định đưa tay sàm sỡ tôi.
May mà phản xạ tôi còn tốt, lập tức lùi lại tránh cái bàn tay “thiếu học và thừa mỡ” của ông ta.
“Trương tiên sinh, buổi đấu thầu đã kết thúc, và tôi cũng đã có nhà đầu tư rồi. Tôi nghĩ chúng ta không còn gì để bàn nữa.”
Nhưng ông ta vẫn lì lợm, cười nham nhở:
“Khương tiểu thư, cô chẳng phải cũng chỉ cần tiền sao? Tôi nhiều tiền lắm. Chỉ cần cô khiến tôi hài lòng, tôi có thể cho cô nhiều hơn thế nữa cơ.”
Vừa nói, ông ta vừa nghiêng người về phía tôi, tay lại bắt đầu ngo ngoe.
“Giang tiểu thư, cô dùng nước hoa gì vậy? Thơm thật đấy. Là cái mùi khiến người ta… mê muội.”
Tôi lập tức quay mặt đi, giọng sắc lạnh:
“Trương tiên sinh, làm ơn tự trọng. Ông là người có tiếng trong thành phố này. Tôi nghĩ ông cũng không muốn tự tay phá nát danh tiếng của mình đâu – đúng chứ?”
Tôi cứ tưởng lời cảnh cáo đó sẽ đủ dập tắt “ý chí chiến đấu” của ông ta.
Ai ngờ, ông ta lì như bê tông, mặt dày như thể vừa mới trát thêm xi măng, kiểu “lợn chết không sợ nước sôi”.
“Tôi muốn một người phụ nữ, ai dám cản tôi?”
Ông ta vừa nói vừa… nhỏ dãi, mặt mày đầy vẻ kiêu căng, từng bước tiến lại gần tôi như đang dợm bước lên sàn đấu — dù địch thủ là tôi thì chẳng có chút đồng thuận nào.
“Cô rất tuyệt. Chỉ cần làm tôi hài lòng, tôi sẽ trả tiền. Vậy sao cô không đồng ý nhỉ? Tôi không tin lại có người ngu đến mức từ chối!”
Vừa dứt lời, ông ta nhào tới, định hôn tôi như thể… không hề có khái niệm ‘không đồng thuận’ trong từ điển sống của mình.
Tôi phản ứng theo bản năng, lập tức đẩy ông ta ra. Nhưng còn chưa kịp ra chiêu tiếp theo thì…
Vai áo ông ta bị ai đó túm lấy từ phía sau.
Trước khi kịp quay đầu phân biệt đâu là Đông Tây Nam Bắc, một cú đấm như trời giáng đã giáng thẳng vào mặt.
“Síttttt…”
Một tiếng rên rỉ phát ra như tiếng bánh xe bị cán đinh. Khuôn mặt Trương tiên sinh ngoặt hẳn sang một bên như bị chỉnh độ góc trong Photoshop.
Chưa xong.
Bùi Thiếu Khanh lập tức túm cổ áo ông ta, tặng thêm một cú đấm vào bụng — tròn, gọn, dứt khoát.
Ông ta lảo đảo như cây chuối vừa bị chặt gốc, rồi đo sàn đúng nghĩa đen.
“Đừng đánh tôi! Tôi… tôi sai rồi, đừng đánh nữa!”
Ông ta vừa bò vừa lết, tay che mặt như sợ nó rớt ra mất, miệng run run cầu xin.
Bùi Thiếu Khanh dừng lại, liếc một cái lạnh như băng:
“Cút!”
Chờ đến khi ông ta khó khăn lết ra khỏi phòng, Bùi Thiếu Khanh mới liếc sang tôi, nhếch môi cười nhạt, đôi mắt hoa đào chứa đầy chế giễu:
“Không phải em đang đi cùng một ông già à? Bị sàm sỡ ngay trong phòng, sao không thấy ông ta ra tay cứu giá?”
“Hay là… ông ta già quá, nên lực bất tòng tâm?”
Tôi vẫn giữ nguyên phong thái bình tĩnh, đáp gọn một câu:
“Cảm ơn.”
Rồi quay người bỏ đi.
Ai ngờ, anh ta liền bước một bước dài chắn ngay trước mặt tôi.
Thân hình cao lớn của anh ta như mang theo bầu áp suất thấp, khiến không khí xung quanh tôi đặc lại như có sương mù.
“Hai người thật sự ở bên nhau à?” – Anh ta gặng hỏi, mặt không cảm xúc nhưng giọng thì miễn cưỡng.
“Thật sự.” – Tôi trả lời chắc nịch, không thèm nháy mắt.
Bùi Thiếu Khanh vẫn không tin:
“Vậy tại sao anh ta không quan tâm đến em?”
Tôi ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh như băng:
“Chuyện của tôi, tôi tự lo được. Anh là ai mà xen vào?”
Nghe vậy, Bùi Thiếu Khanh giận đến mức suýt cắn trúng lưỡi:
“Anh…”
Tôi chẳng thèm đợi anh ta nói hết câu, quay gót bỏ đi luôn cho nhanh gọn.
Sau lưng tôi, giọng anh ta vọng lại:
“Em đã thay đổi rồi.”
Tôi hơi khựng lại, nhưng không quay đầu:
“Không phải anh cũng khác rồi sao? Ai mà đứng hoài trong quá khứ được chứ?”
Dứt lời, tôi tăng tốc, rời đi như một cơn gió lạnh.
Sau bữa tiệc, tôi nhờ Trần tiên sinh tạm trông con gái giúp.
Một mình tôi đi thẳng đến phòng riêng của Bùi Thiếu Khanh.
Vừa mở cửa, đã thấy anh ta đi tới đi lui trong phòng, trông sốt ruột chẳng khác gì người đang… hóng kết quả xổ số.
Vừa thấy tôi, anh ta lập tức trừng mắt:
“Em đến muộn.”
Tôi mỉm cười đúng kiểu “chị đây bận bịu lắm chứ không rảnh đâu”:
“Anh Bùi, mong anh thông cảm. Tôi không đến một mình, con bé nhà tôi bám mẹ kinh khủng, dỗ mãi mới ngủ.”
Chỉ nhắc đến con gái thôi mà mặt anh ta đã đen như đáy nồi:
“Cha của đứa trẻ là ai?”
Tôi thở dài:
“Vừa nãy anh cũng thấy rồi còn gì?”
Anh ta cứng họng được hai giây, rồi vùng vằng:
“Giang Phi, đừng gạt anh. Nhìn là biết đứa bé chẳng giống cái tên Trần đó tí nào!”
Tôi chỉ vào đồng hồ, giọng thản nhiên như đang nói chuyện thời tiết:
“Chuyện đó đâu đến lượt anh lo. Giờ thì làm việc đi, tôi còn phải về cho con ngủ. Thời gian có hạn, đừng làm mất nữa.”
Chắc anh ta cũng hiểu tôi chẳng muốn tốn hơi với mình, nên liền bước tới túm vai tôi, ép tôi phải đối diện.
“Giang Phi, sao em lại lạnh lùng như vậy? Em thực sự đến với anh… chỉ vì tiền thôi sao?”
Đôi mắt đen của anh ta như thể có chức năng.. quét tâm hồn, nhìn chằm chằm vào tôi muốn xuyên thủng cả lớp mặt nạ.
Tôi bình tĩnh đưa tay lên, gỡ từng ngón tay của anh ta khỏi vai mình — động tác dứt khoát, không chừa lại chút lưu luyến.
Tôi quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh ta.
“Anh Bùi, chuyện cũ thì để nó cũ đi. Có nhìn lại cũng chẳng ra gì đâu.”
Tôi hít một hơi sâu, nghiêm túc đề nghị:
“Quay lại làm việc thôi. Nếu anh có thắc mắc gì về dự án, tôi sẵn sàng trả lời đến nơi đến chốn.”
Nhưng Bùi Thiếu Khanh như chẳng nghe thấy lời tôi, vẫn đắm chìm trong vũng bùn suy nghĩ của riêng mình:
“Cho nên… năm năm trước, em rời đi là để ở cạnh cái tên họ Trần kia?”
Tôi biết, đêm nay mình nói bao nhiêu cũng bằng thừa.
Vậy nên, tôi quyết định không lãng phí thêm thời gian để chơi “trò hỏi mà không nghe trả lời” với anh ta.
Tôi xoay tay nắm cửa định rời đi, nhưng chưa kịp mở ra thì một cánh tay to như khúc gỗ đã chắn ngang, ấn mạnh tôi vào cánh cửa rồi rầm! – đóng lại.
“Nếu hôm nay em không nói rõ ràng, tôi sẽ không để em đi.”
“Không nói rõ, chúng ta khỏi cần hợp tác!”
Lại là chiêu cũ — dùng tiền để đè người.
Cơn tức giận từ đâu trào lên như nước sôi trào nắp nồi. Tôi chậm rãi quay lại, nhếch mép cười lạnh:
“Nếu chỉ vì anh mà dự án này sống được, thì tối nay cứ coi như xong rồi đi. Anh nghĩ tôi thiếu tiền đầu tư chắc?”
Đôi mắt anh ta dao động thấy rõ.
Tôi không buông tha, tiếp tục dội thêm gáo nước lạnh:
“Không có cái giá cao ngất của anh, anh nghĩ tôi sẽ chọn anh sao?”
“Vậy nên, anh Bùi à… thu lại cái sự tự cao tự đại của anh đi!”
Câu nói vừa dứt, cánh tay đang đè lên cửa cũng rũ xuống không còn sức lực.
Tôi chẳng buồn nhìn thêm, mở cửa bước ra ngoài như chưa hề có cuộc chạm mặt.
Ngay lập tức, con gái tôi dang tay chạy đến:
“Mẹ!”
Tôi cúi xuống ôm lấy con bé, cảm giác nhẹ nhõm như vừa thắng một trận kịch liệt với… tự ái của người cũ.
Tôi đi về phía Trần tiên sinh, cố tình cất cao giọng:
“Về nhà thôi anh.”
Trần tiên sinh không hỏi gì, chỉ gật đầu:
“Được.”
Tôi và con gái lên xe cùng anh ấy. Khi xe lăn bánh, tôi khẽ nói:
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
Anh ấy nghiêng đầu, khẽ cười:
“Cậu mà còn khách sáo với tôi nữa, tôi bắt phạt đấy.”
Chiếc xe chở ba người lao đi, để lại sau lưng một người với cái tôi vừa sứt mẻ.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Vừa ngáp vừa nấu bữa sáng cho con gái như một bà nội trợ mẫu mực không có huy chương.
Vừa đặt mông xuống ghế ăn, con bé đã bắt đầu “nhai lại” chuyện hôm qua, nghiêm túc không thua gì người lớn:
“Mẹ ơi, cái chú hôm qua con nhìn đã không thích rồi. Mẹ phải tự bảo vệ mình nha!”
Tôi nhìn con bé mà muốn cười lăn. Mặt nó nghiêm như đang họp phụ huynh, đã thế còn nói đúng trọng tâm đến nỗi tôi suýt nghẹn.
Tôi không nhịn được, đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính đáng yêu ấy:
“Con quỷ nhỏ, học đâu ra cái kiểu lo xa thế hả? Mẹ là mẹ con chứ không phải thiếu nữ mới lớn đâu. Yên tâm, mẹ tự bảo vệ được.”
Nói rồi, tôi gắp một miếng xúc xích bỏ vào bát của con bé như một phần thưởng vì… “nói chuẩn không cần chỉnh”.
Tôi nhìn con gái, cảm giác hạnh phúc lan nhẹ như nắng sớm. Nhưng rồi suy nghĩ lại lững lờ trôi về quá khứ — cái thuở còn dính líu tới Bùi Thiếu Khanh.
Tôi gặp anh ta lần đầu tại buổi tiệc đón tân sinh viên.
Khi ấy, anh ta bước vào, trông có vẻ mệt, mà cái kiểu mệt đầy kiêu hãnh, như thể “tôi mệt là vì gánh hết hào quang thế giới”.
Anh bị vây quanh bởi một nhóm người như ong bám mật. Ai đó nói gì khiến gương mặt anh bừng sáng. Giống như ánh nắng xuyên qua sương mù, làm tim tôi chệch nhịp không phanh.
Hôm đó, tôi cứ đứng trong góc tối, lặng lẽ nhìn anh như thể tôi là diễn viên phụ trong phim thần tượng đang phát sóng khung giờ vàng.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật sự là một sinh viên đại học — có crush, có ước mơ, có cả… nỗi buồn không ai hay.
Nhưng đời không phải phim. Nó táp vào mặt tôi bằng hoá đơn viện phí của mẹ.
Tôi vừa học vừa làm, bận đến độ thở cũng phải tranh thủ giờ nghỉ.
Để mẹ tiện liên lạc, tôi cắn răng mua cái điện thoại cũ rích ở cửa hàng di động bên đường. Cũ đến nỗi phải sạc ba tiếng để dùng được mười lăm phút.
Chưa kịp vui vì có “cục gạch” thì vừa bước ra khỏi cửa hàng, điện thoại đã bị giật bay như chim sổ lồng.
Tôi hoảng hốt đuổi theo tên trộm suốt hai con phố, chân chạy mà lòng thì rủa xả cuộc đời.
Đang lúc định từ bỏ vì thở như cá lên bờ, thì trời thương — một cái chân không biết từ đâu duỗi ra, khiến tên trộm lăn quay như quả dưa hấu lăn cầu thang.
Tôi nhào tới, nhặt cái điện thoại thân yêu đã vỡ nát như trái tim thiếu nữ sau thất tình, ngồi bệt xuống vỉa hè mà ghép từng mảnh vỡ như đang chơi xếp hình của số phận.
Một giọng nói lười nhác vang lên phía sau lưng tôi:
“Chỉ một cái điện thoại nát thôi mà cô rượt theo cả cây số, đáng không đấy?”
Tôi tưởng mình đã quên giọng nói ấy. Nhưng khi nó vang lên sau lưng, tôi lập tức biết ngay là ai. Không rõ đó là nhờ hiệu ứng “anh hùng cứu mỹ nhân” hay là tim tôi hồi sinh bản năng tuổi trẻ đã ngủ quên từ lâu — nhưng chắc chắn là lúc đó mặt tôi phải đơ ra như bị đứng hình.
Trong mắt anh ta thoáng có chút ánh sáng, kiểu “anh biết mình vừa ngầu lòi”.
Tôi vừa xoay người lại thì người bạn đi cùng anh ta hình như khẽ chạm vào tay anh — cử chỉ rất mơ hồ nhưng cũng đủ làm tôi thấy… ê mặt.
Với cái tính tự trọng cao ngất như giá nhà đất, tôi lập tức đỏ mặt như cà chua chín. Nắm chặt cái điện thoại vỡ trong tay, tôi giấu nó ra sau lưng như đang giấu chứng cứ phạm tội. Rồi mím môi, nói nhỏ như muỗi kêu:
“Cảm ơn.”
Nói xong tôi quay đi, định chuồn lẹ.
Nhưng chưa kịp rút lui chiến lược, giọng anh ta lại vang lên:
“Khoan đã.”
Từ chiếc xe thể thao bước xuống, anh ta tiến về phía tôi, rút trong túi ra một chiếc điện thoại mới cáu đưa tới:
“Cầm lấy.”
Tôi lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, tôi… tôi có điện thoại rồi.”
“Cô mới từ quê lên à?” — Anh ta nhìn thẳng vào chiếc điện thoại bể của tôi, ánh mắt như thể đang nhìn một món đồ cổ đáng đem đi trưng bày. Sự ghê tởm trong mắt anh ta chẳng thèm che giấu.
Lúc ấy, tôi chỉ muốn có một cái hố để chui xuống. Bị soi giữa thanh thiên bạch nhật như thể bị lột trần ra vậy, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
“Không phiền anh đâu.” — Tôi gắng nói, giọng khản đặc như có tắc kè trong họng.
Nhưng anh ta vẫn lì lợm:
“Đưa đây. Tôi đem sửa cho. Cái này mà mang đi chỗ sửa, người ta cũng từ chối nhận.”
Thật ra, đúng như lời anh nói — cái điện thoại của tôi đúng ra nên được tiễn về với tổ tiên, hoặc chí ít là chuyển hóa thành phế liệu có ích. Nhưng thôi, tôi vẫn cố gồng lên giữ chút sĩ diện ít ỏi còn sót lại. Quay đi với vẻ lạnh lùng như không thèm quan tâm, nhưng tôi mất cả buổi mới nhét được nó vào túi vì run.
Tiền bạc có thể thiếu, nhưng lòng tự trọng là phải giữ như giữ vàng.
Cuối cùng, tôi quay lại, chìa điện thoại ra:
“Cảm ơn.”
Hôm đó, tôi dùng điện thoại của anh ta để đi làm thêm — đúng nghĩa là “dùng cả thanh xuân để đổi lấy một cái gọi là duyên số”.
Chiếc điện thoại trong túi tôi reo liên tục như thể đang bị ai đó đòi nợ gấp.
Một lúc lâu sau nó mới chịu dừng, thở phào một cái như chính tôi vừa được tha.
Tôi lấy ra xem, mở điện thoại lên. Một loạt tin nhắn ập đến — toàn những dòng ngọt như mía lùi, đến từ đủ các cô gái, nội dung thì… rõ ràng và không có giới hạn nào về sự riêng tư hay tiết chế.
Đó là một thế giới mà tôi chưa từng chạm tới. Và tôi nhận ra mình không thuộc về cái “câu lạc bộ thả thính cao cấp” đó.
Trái tim tôi — vốn mới chỉ nhú lên một mầm cảm xúc bé xíu — bị dội một gáo nước lạnh, rụng luôn khỏi chậu.
Tôi tự nhủ: tôi và anh là hai đường thẳng song song. Không giao nhau. Không điểm cắt. Có lắm cũng chỉ lướt qua nhau ở một ngã tư, rồi mỗi người lại đi về một phương trời xa lắc.
Thế nhưng, đời lại thích tạt đầu.
Hôm đó, sau khi tan ca làm thêm, tôi đang vội về trường thì nhận được điện thoại từ Bùi Thiếu Khanh.
Anh ta chỉ nói vắn tắt địa điểm, rồi cụp máy như tổng tài bận họp.
Tôi tới nơi thì thấy anh ta ngồi một mình trong xe, nhìn xa xăm như đang đóng phim Hàn Quốc.
Khi tôi đưa lại điện thoại đã sửa, chỉ nói một câu đơn giản:
“Cảm ơn anh.”
Vừa dứt lời, anh ta lại nhét luôn cái điện thoại của mình vào tay tôi.
Vừa làm, anh ta vừa ngước đôi mắt hoa đào lên, cười cười nửa miệng:
“Tôi đâu có làm ăn lỗ vốn.”
“Tôi là người hay giúp người. Nợ ân huệ tôi nhiều lắm rồi. Cô vừa nói ‘cảm ơn’ một câu mà muốn phủi tay đi à?” — giọng anh nhẹ hều, mà nghe muốn… lên huyết áp.
Tay anh chạm vào tay tôi, nhẹ thôi, nhưng lại khiến tôi như bị điện giật nhẹ vào đầu ngón tay. Tôi giật mình, ngón tay cử động theo phản xạ. Đến lúc đó mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Tôi nuốt nước bọt, cố mở miệng hỏi:
“Vậy… anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”
“Làm bạn gái tôi.”
Rắc!
Nếu không phải Bùi Thiếu Khanh phản xạ nhanh, chắc chiếc điện thoại mới sửa của tôi đã về với ông bà lần hai.
Tôi bật cười gượng gạo:
“Anh đùa đấy à? Không vui đâu.”
“Tôi nghiêm túc đấy. Cô cũng thấy đấy, dạo này điện thoại tôi toàn tin nhắn phiền phức. Tôi cần ai đó giúp tôi ‘dẹp loạn’. Và tôi thấy… cô rất phù hợp.”
“Cô sẽ là bạn gái theo thỏa thuận. Khi đám người kia không còn quấy rối tôi nữa, tôi sẽ trả cô năm triệu.”
Tôi đang định phản kháng thì… ting — WeChat thông báo chuyển khoản 100.000.
Tự nhiên tôi cảm thấy thanh xuân mình như được hồi sinh.
Lòng tôi dịu lại đôi chút. Và khi anh ta nói thêm:
“Đừng đi làm thêm nữa. Đây là tiền đặt cọc.”
Tôi chợt nhận ra: hóa ra trong tình yêu hiện đại, người ta cũng có thể ký hợp đồng… với khoản ứng trước rất thuyết phục.
Anh ta còn đang định nói gì đó, nhưng tôi đã vội vàng cướp lời:
“Được!”
Trong đầu tôi lúc đó chỉ có một suy nghĩ sáng rực: cuối cùng thì tôi cũng có tiền trả viện phí quá hạn! Và tôi sẽ có thể ngẩng cao đầu nói với bác sĩ: “Tìm thận gấp, chúng tôi mổ luôn!”
Bùi Thiếu Khanh chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào. Anh ta lấy ra một xấp giấy A4, đưa cho tôi:
“Quay lại, nhìn kỹ rồi làm theo.”
Tôi quay lưng lại, cầm xấp giấy mà nghiên cứu y như đang thi tốt nghiệp môn Đạo Đức nâng cao.
Hôm sau, tôi bắt chuyến xe buýt sớm, tới đúng nhà hàng anh ta chỉ định, mua bữa sáng anh thích. Hai tay tôi bưng đồ ăn đứng lấp ló dưới ký túc xá của anh, trông như phát cơm từ thiện.
Vừa thấy Bùi Thiếu Khanh, tôi ngượng chín mặt, lí nhí chạy lại:
“Thiếu Khanh, anh có đói không? Em dậy sớm mua bữa sáng cho anh này…”
Anh ta nhìn hộp đồ ăn, nhíu mày:
“Lạnh rồi, ăn nổi không đấy?”
Nói thì chê bai vậy, nhưng vẫn từ từ cúi đầu, hé miệng… và ăn sạch như chưa từng nói câu nào.
Sau đó, anh ta dẫn tôi đi gặp bạn bè. Vừa thấy bộ đồ tôi mặc, anh nhíu mày như bị phản ứng thời trang cấp độ nặng:
“Cô không mặc gì tử tế hơn được à? Tôi mất mặt quá.”
Nói xong quay ngoắt người, kéo tôi thẳng vào cửa hàng thời trang nữ. Tự mình chọn đồ, còn gọi hẳn stylist ra thay đồ cho tôi như nâng cấp nhân vật game.
Lúc đi ăn món Tây, tôi loay hoay cầm dao nĩa, cố gắng bắt chước anh cắt thịt như dân nhà giàu.
Anh liếc tôi một cái rồi nói nhỏ với phục vụ:
“Lấy giúp cô ấy đôi đũa.”
Rồi quay sang tôi, dịu dàng nói câu “đi vào lòng đất”:
“Em yêu, cứ là chính mình. Anh thích con người thật của em.”
Ấy thế mà vừa cúi xuống lau vết sốt dính trên mép tôi, lại thở dài chán nản:
“Đừng bắt chước tôi nữa… nhìn kỳ lắm.”
Cứ thế, trước mặt người ngoài thì anh ngọt ngào, ân cần như bạn trai lý tưởng. Nhưng đến chỗ riêng tư thì y như bị lật mặt — chê bai, nhăn nhó đủ kiểu.
Thế mà, trái tim tôi lại cứ mềm nhũn. Dù biết bị cuốn vào, tôi vẫn không thắng nổi lực hút của anh ta.
Rồi không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu có cảm giác… muốn giữ anh lại. Tôi khó chịu với mấy cô gái cứ lượn quanh anh như ong gặp mật.
Dù họ có vẻ bất đắc dĩ, nhưng trước thực tế nghiệt ngã là tôi đang ở đây, họ đành… rút lui trong im lặng.
Và số lượng tin nhắn thả thính tới điện thoại anh giảm mạnh — rơi không phanh như biểu đồ giá coin ngày bão.
Ngay lúc tôi suýt bị cái ảo ảnh tình yêu đó làm mờ mắt, thì… mẹ của Bùi Thiếu Khanh kéo tôi tỉnh dậy bằng một cú thật đau vào thực tại.
Vì thế nên khi Bùi Thiếu Khanh ném tấm séc năm triệu vào mặt tôi (vâng, thật sự là ném), tôi không chần chừ dù chỉ một giây. Tôi đón lấy nó với phản xạ của một ninja, xoay người đi thẳng không ngoảnh lại.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Giấc mơ đẹp đã hết, chuông báo thức reo rồi.
Tôi đã sống trong mơ đủ lâu. Giờ đến lúc tỉnh dậy và đối mặt với đời thực.
Tôi dùng số tiền đó để thanh toán viện phí cho mẹ. Dù ít dù nhiều, tôi vẫn muốn giữ lại chút gì đó cho bà. Nhưng đời không giống phim. Tôi vẫn không giữ được mẹ.
Tôi tự lo tang lễ, tự gồng gánh mọi thứ, rồi cắm đầu vào công việc như thể không có ngày mai. Tôi cố gắng hết sức để trở nên tốt hơn – vì tôi đã quá ngán cái cảm giác phải cúi đầu trước đồng tiền.
Đúng lúc tôi tưởng như cuộc đời mình đã bắt đầu vào guồng, thì cú tát thứ hai của số phận lại giáng xuống.
Mãi tới mấy tháng sau, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn với cơ thể. Rồi trong một buổi sáng xỉu lăn giữa văn phòng, tôi được đồng nghiệp đưa vào viện.
Bác sĩ xem xét một hồi rồi thông báo nhẹ như không:
“Chúc mừng, cô đang mang thai.”
Do ăn uống thất thường lại mang bầu, nên cơ thể tôi sụp đổ như mạng yếu vào giờ cao điểm.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, tôi trả lời như một phản xạ:
“Phá đi.”
Nhưng rồi… đến lúc nằm siêu âm, khi thấy cái sinh linh bé xíu đó đang dần thành hình, tôi chợt nao lòng.
Ngay khoảnh khắc ấy, bao ký ức cũ dội về như triều cường ngoài đê vỡ. Gương mặt của Bùi Thiếu Khanh như bật chế độ 3D, hiện rõ trong đầu tôi không cách nào xoá nổi.
Khi bác sĩ bắt đầu bàn bạc về kế hoạch phá thai, tôi bật dậy, chạy khỏi bệnh viện như có ai dí lửa sau lưng. Trong bụng tôi lúc đó không chỉ là một đứa bé — đó là người thân duy nhất còn lại của tôi, là mối liên kết cuối cùng giữa tôi và anh ta.
Từ đó, tôi bắt đầu học cách vừa làm việc vừa làm mẹ — vất vả gấp đôi nhưng cũng mạnh mẽ gấp ba.
Tôi biết tương lai sẽ chẳng trải thảm đỏ. Nhưng tôi chưa từng hối hận. Vì con gái tôi chính là lý do để tôi mỗi ngày đều không gục ngã, mỗi ngày đều trở nên tốt hơn — ít nhất là trong mắt con bé.
“Mẹ ơi, dậy đi, con sắp muộn học rồi!” – giọng con gái kéo tôi từ cõi mộng về thẳng hiện thực. Tôi bế con lao ra khỏi cửa, vừa chạy vừa mới phát hiện trời ngoài kia mưa như trút nước.
Chiếc xe tôi đem bảo dưỡng ở tiệm 4S mấy hôm trước đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Tôi đứng bên lề đường, một tay bế con, một tay ra sức vẫy xe như đang phát tờ rơi – không một chiếc nào thèm dừng. Con bé phụng phịu, ánh mắt u sầu nhìn tôi như đang trách móc cuộc đời.
“Mẹ ơi, giờ con phải làm sao? Nếu con đến muộn, hôm nay sẽ không được bông hoa đỏ nào đâu. Các bạn sẽ vượt mặt con hết mất!”
“Yên tâm đi con, mẹ sẽ nghĩ cách!” – tôi vội rút điện thoại định đặt xe qua app. Nhưng còn chưa kịp chạm màn hình thì một chiếc SUV đen bóng đã dừng lại ngay trước mặt.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai quen thuộc:
“Lên xe!” – Bùi Thiếu Khanh phán như thể anh ta là Batman phiên bản đời thực.
Anh cau mày: “Trời mưa tầm tã thế này, taxi ngoài đường thì khó bắt, trong app thì phải đợi nửa tiếng mới tới. Giờ là 7:40 rồi.”
Nói một hồi dài, chốt lại một câu: “Không lên xe tôi, con gái cô chắc chắn đi học muộn.”
Con bé nghe vậy liền thông minh ôm chặt cổ tôi, nhẹ nhàng lắc lư năn nỉ.
Ơ kìa? Không phải sáng nay chính nó còn nghiêm mặt dặn tôi giữ khoảng cách với “chú Khanh” sao? Mới mưa có tí mà quên sạch là sao?
Tôi mất luôn lý trí và sự cứng rắn trong hai giây. Không đấu tranh nội tâm nữa, tôi mở cửa sau leo lên:
“Nhà trẻ Tinh Hưng, cảm ơn!”
Tay lái của Bùi Thiếu Khanh vẫn không chê vào đâu được. Trời mưa, đường trơn, vậy mà xe anh ta chạy vừa nhanh vừa êm như lướt sóng. Nhờ thế mà tôi kịp đưa con bé vào lớp đúng giờ.
Lúc tôi quay ra, xe anh vẫn đỗ y nguyên ở cổng trường. Phụ huynh xung quanh đang dắt con đi học, tôi chẳng muốn làm tiêu điểm bàn tán nên lẳng lặng mở cửa sau bước vào.
“Về nhà à?” – anh hỏi, nhướng mày nhìn tôi qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt kiểu “biết thừa nhưng vẫn hỏi cho có”.
Tôi ngoảnh mặt đi, nhả ba chữ lạnh như đá:
“Đến công ty.”
“Cô không nghỉ làm hôm nay à?” – anh hỏi tiếp, giọng vừa tò mò vừa… lắm chuyện.
Tôi cau mày. Không ngờ anh lại hỏi đến chuyện này. Nói nhiều cũng vô ích.
Thế là tôi rút điện thoại ra, cúi đầu nghịch – y như học sinh cấp ba giả vờ bận để né thầy giáo.
Suốt đoạn đường tôi không nói thêm lời nào. Xe vừa dừng trước tòa nhà công ty, tôi nhanh chóng mở cửa bước xuống:
“Xin lỗi vì đã làm phiền!”
Tôi lịch sự chào rồi chuẩn bị mở cửa xuống xe… nhưng cửa không mở.
Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Bùi Thiếu Khanh phản chiếu trong gương chiếu hậu — ánh nhìn lặng lẽ mà đầy ý đồ.
Anh nhướng mày, hỏi tỉnh queo:
“Em không mời anh lên nhà à?”
“Không.” – Tôi trả lời nhanh như phản xạ, thẳng thừng như tạt nước lạnh.
Anh nhíu mày: “Cái gì? Em không dám à?”
Tôi biết rõ anh đang khiêu khích mình.
Trải qua bao nhiêu cú tát của cuộc đời, tôi đã rèn được tính cách bình tĩnh và chín chắn. Giờ tôi là kiểu người có thể vừa uống trà vừa nghe người ta nói xấu mà mặt không đổi sắc.
Nên… một câu khiêu khích của anh? Xin lỗi, không ăn thua!
“Xin lỗi, không tiện!” – Tôi lại vặn tay nắm cửa, vẫn khoá.
“Anh có việc thì gặp nhau ở công ty nhé.” – Tôi vừa nói vừa đẩy cửa lần nữa.
Chắc chắn anh đã nghe thấy tôi nói, vì chỉ vài giây sau, cửa tạch mở. Không cần nhìn lại, tôi thản nhiên bước xuống, đi thẳng về nhà không thèm ngoái đầu.
Tôi không để bản thân rảnh tay, liền xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Lau từ cái kệ bụi mù đến cái sàn nhà sạch đến mức có thể soi gương. Mồ hôi ướt lưng, nhưng tinh thần thì khá lên đáng kể.
Cho đến khi bụng réo lên một tiếng rõ to. Tôi đứng trước tủ lạnh trống trơn, cảm giác như mình đang mở tủ quần áo rồi tuyên bố “không có gì để mặc”.
Không còn cách nào khác, tôi cầm điện thoại gọi đồ ăn về.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên. Tôi bước ra mở cửa… rồi sững lại.
Trước mặt tôi là… Bùi Thiếu Khanh.
Tôi sững người: “Anh chưa đi à?!”
“Đem đồ ăn cho em.” – Anh giơ túi thức ăn lên như một người giao hàng nghiệp dư.
“Không cần, tôi đặt rồi.” – Tôi đáp gọn, rồi đóng cửa cái rầm như chốt sổ.
Nhưng ngay giây sau, một bàn tay to đè lên cánh cửa, ngăn nó đóng lại hoàn toàn.
Trong chớp mắt, anh đã bước vào – nhanh như thể luyện khinh công.
Dù vậy, anh không tiến sâu vào trong ngay.
Anh đứng ở cửa, ánh mắt đen láy lướt một vòng khắp căn nhà, như thể đang định giá nội thất rồi mới quyết định có nên… bước thêm không.
Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tôi:
“Không phải em nói em đã kết hôn rồi sao?”
Trong giọng nói ấy… tôi thoáng nghe thấy một chút vui mừng, dù anh ta cố che giấu đến mấy.
Tôi biết giấu cũng không nổi nữa, bèn ra vẻ không muốn nói nhiều:
“Chuyện riêng tư, không phiền anh Bùi bận tâm.”
Tôi đứng chắn ngay cửa, mở hé ra một cách đầy ý tứ:
“Đồ đạc của anh đã chuyển tới rồi, mời anh rời khỏi hiện trường.”
“Giang Phi, con của ai vậy?”
Tôi vẫn lạnh như băng:
“Dù là của ai thì cũng chắc chắn không phải của anh.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh, không chớp mi.
Tôi sẽ không bao giờ để con gái mình phải chịu đựng những tổn thương mà tôi từng nếm trải.
Có những khoảng cách không thể vượt qua — vậy thì thà dừng lại cho yên lòng.
Dù sao, bên này… phong cảnh cũng đâu có tệ.
Tôi tưởng lần này Bùi Thiếu Khanh sẽ nổi nóng, hoặc ít nhất cũng trừng mắt nhìn tôi.
Ai ngờ, anh ta lại thở dài, thản nhiên tháo giày, xách túi nguyên liệu bước thẳng vào bếp.
Tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì thấy anh lôi ra cái tạp dề, buộc lên eo một cách điệu nghệ, tháo khuy măng-sét như thể đang trình diễn thời trang đầu bếp.
Miệng tôi mở ra ngạc nhiên chưa kịp đóng thì anh đã giơ tay về phía tôi:
“Giúp anh xắn tay áo.”
Tôi đứng đơ như cây cột:
“Anh định làm gì?”
Khóe môi anh cong lên, nửa cười nửa không:
“Em không thấy à? Nấu ăn.”
Tôi tròn mắt:
“Anh mà biết nấu ăn á?!”
“Dĩ nhiên. Dạ dày anh từng bị lừa một lần rồi. Không quen ăn cơm tiệm, chẳng lẽ lại chịu đói chết?”
Người “lừa” mà anh nói… chẳng cần đoán cũng biết là tôi.
Ba mất sớm, mẹ là người duy nhất chống đỡ cho cả gia đình.
Bà ấy làm nhiều việc cùng lúc chỉ để tôi có cuộc sống tử tế hơn một chút.
Vì không muốn mẹ vất vả thêm, tôi đã tập nấu ăn từ nhỏ.
Thỉnh thoảng, tôi biến vài món rau củ lèo tèo thành cả một bữa cơm ra trò — đến nỗi mẹ tôi cũng ngạc nhiên, miệng cười mà mắt rưng rưng.
Sau này, khi làm bạn gái Bùi Thiếu Khanh, tôi từng nấu ăn trong căn hộ của anh ấy mỗi lần anh lười ra ngoài.
Chắc… lúc đó cái dạ dày kia bị tôi “lừa” thật.
Tôi cũng không rõ là do tay nghề nấu nướng của tôi quá đỉnh, hay vì lý do nào đó không tiện nói ra… mà dạo gần đây, Bùi Thiếu Khanh cứ như bị dính keo, dính chặt lấy tôi trong căn hộ của anh ta.
Anh ta liên tục mè nheo đòi tôi nấu cái này cái kia, như thể ngoài tôi ra, thế giới chẳng còn ai biết bật bếp.
Ăn xong, chúng tôi lại lăn ra ghế sofa xem phim. Mà khổ nỗi, phim nào cũng tình tứ, xem riết rồi… lửa gần rơm chẳng tránh khỏi ngày bốc.
Bỗng nhiên, tôi tỉnh táo lại. Gò má đỏ hồng lên như cà chua bị luộc quá tay.
Đặc biệt là khi ánh mắt vừa cong vừa cười của Bùi Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào mặt tôi — tôi chỉ muốn đào ngay một cái hố giữa phòng mà chui vào.
Tôi lập tức quay ngoắt đi, để mặc anh ta đứng đó.
Chân tôi như được bôi dầu, chạy còn nhanh hơn lúc bị mẹ gọi dậy học thêm.
Vừa chạy, vừa tự hỏi: “Ủa, mình chạy làm gì? Bộ muốn thông báo cho thiên hạ biết là mình đang xấu hổ hả?”
Muốn ngược thời gian không? Có! Nhưng không có đâu!
Đồ ăn được dọn ra, trông có hơi… giống tôi của năm ấy — chín tới, hơi rối, mà vẫn đáng ăn.
“Em sao vậy?” — Bùi Thiếu Khanh nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Đầu tôi thì chạy vòng vòng như cái máy giặt hỏng, cuối cùng chỉ cố gắng yếu ớt đáp:
“Không sao.”
Anh ta nghe xong, như được bật công tắc vui mừng, mắt long lanh nhìn tôi chằm chằm, dịu dàng phát sợ:
“Thế sao lúc nãy em lại bỏ chạy?”
Tôi siết chặt đôi đũa, ánh mắt băng giá nhìn về phía nồi canh như muốn thiêu rụi ai đó.
“Nồi sôi chưa? Múc lên thôi?”
“Được, được, anh không hỏi nữa.” — Anh ta giơ tay đầu hàng ngay lập tức, phản xạ nhanh như học sinh trả bài sai.
“Nhưng… em cũng có thể nói cho anh biết, dạo này em thế nào được không?”
“Em có vất vả không? Một mình nuôi con…”
Vừa nghe tới chữ “con”, toàn bộ giác quan sinh tồn của tôi lập tức bật chế độ báo động đỏ.
Tôi đánh rơi đũa, một tiếng “bụp” vang lên rất có sức nặng.
Tôi chưa kịp mở miệng thì Bùi Thiếu Khanh đã cuống lên:
“Hồi đó… mẹ anh có nói gì với em không?”
Khóe miệng tôi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai, chuẩn kiểu “tôi-chờ-câu-này-lâu-rồi”.
Tôi nhìn anh lạnh tanh:
“Không phải ngay từ đầu anh đã dùng năm triệu để tiễn tôi đi rồi sao?”
“Là vì…” — Anh ta nghẹn lời, cào tóc bứt tai như thể tìm mãi không ra câu trả lời.
Tôi thản nhiên nhặt đũa lên, gắp miếng thức ăn như chưa từng có ai ngồi cạnh:
“Vì lý do gì thì giờ cũng chẳng quan trọng nữa.”
Đôi mắt Bùi Thiếu Khanh đỏ lên, anh ta nhìn tôi không rời, giọng bỗng nhiên cao vút như hát cải lương:
“Nhưng mà anh quan tâm!”
Tôi cười khẩy, mắt lười biếng liếc anh:
“Không thể nào đâu. Sau năm năm trời biệt tăm, giờ anh lại định bảo… anh phát hiện ra anh yêu tôi đấy à?”
Ánh mắt anh ta không chớp lấy một lần, như muốn nói gì đó… nhưng cuối cùng, lại thôi. Không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng nhai cơm của tôi vang lên đầy tính quyết đoán.
Ăn xong, tôi lại nhẹ nhàng đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Lần này, anh ta không cãi, không dây dưa — ngoan như cún lạc biết lỗi.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị ra ngoài đón con gái thì điện thoại reo. Là anh gọi.
“Anh đón Noãn Noãn rồi nhé. Bọn anh ghé siêu thị chút rồi về sau.”
Tim tôi thắt lại, giọng bất giác cao vút lên một tông:
“Bùi Thiếu Khanh, anh nghĩ anh là ai? Tại sao lại tự tiện đón con gái tôi?!”
Tôi chưa kịp lấy lại hơi thì từ đầu dây bên kia vang lên giọng nũng nịu quen thuộc:
“Mẹ ơi, mẹ đợi xíu được không? Con muốn đi mà~”
Chóp mũi tôi bỗng đau nhói, cổ họng nghẹn lại như bị mắc xương. Mãi mới thốt được một câu:
“…Được rồi.”
Trước khi cúp máy, tôi còn nghe thấy tiếng con gái tôi hí hửng:
“Yay!”
Tôi ngẩn người. Có phải tôi đã quá ích kỷ không? Con gái có quyền được cảm nhận tình thương từ cả cha lẫn mẹ chứ…?
Chưa kịp suy nghĩ thêm thì hai người – một lớn một nhỏ – đã về đến nơi.
Tôi mở cửa.
Bùi Thiếu Khanh một tay bế Noãn Noãn, tay còn lại xách hai túi to. Bộ vest đen ướt sũng nước, tóc tai bết xuống trán do dính mưa.
Con gái tôi thì được quấn kín mít trong chiếc áo vest to đùng, khô ráo đến từng sợi tóc.
Có vẻ anh ta thực sự đã chắn mưa cho con bé.
“Mẹ ơi, bố… à nhầm, chú bị ướt hết rồi kìa!”
Lời con gái khiến tôi khựng lại một giây, rồi lùi sang bên nhường cửa:
“Vào đi.”
Tôi đón lấy túi trong tay anh, liếc con gái:
“Đặt con bé xuống đã.”
Tôi đi vào lấy khăn, quay ra đưa cho anh:
“Lau tạm đi.”
Anh nhận lấy, nhưng trước tiên lại cúi xuống lau tóc cho Noãn Noãn trước.
Sau đó mới cởi áo ngoài, đưa cho tôi kèm cái khăn ướt.
Tôi chẳng nói gì, cầm lấy mang vào phòng giặt. Lúc quăng quần áo vào máy, tôi chợt khựng lại.
Mọi chuyện diễn ra trôi chảy quá mức, như thể… chưa từng có khoảng cách 5 năm.
Khi tôi quay ra thì Bùi Thiếu Khanh đã vào bếp.
Tôi tiến tới chỗ Noãn Noãn, ngồi xuống bên cạnh.
“Mẹ ơi, đây là SpongeBob con thích nè, còn đây là Patrick nè, rồi cái này nữa…”
Con bé hào hứng bày hết đống đồ chơi như kho báu vừa cướp được.
Lần đầu tiên tôi thấy nó khoe đồ chơi với tôi như vậy đấy.
Bùi Thiếu Khanh bày xong đồ ăn lên bàn thì quay lại chỗ hai mẹ con.
Anh nhìn tôi một chút, rồi ngồi xổm xuống, dang tay với con bé:
“Noãn Noãn sẵn sàng ăn cơm chưa nào?”
Không chút chần chừ, con bé phóng ngay vào lòng anh, hai tay ôm cổ, cười ngọt lịm:
“Rồi ạ~”
Tôi ngồi bên cạnh, mắt tròn mắt dẹt nhìn hai cha con ôm nhau thắm thiết:
“Con bé này… hư quá nhỉ.”
Chỉ với mấy món đồ chơi mà dụ được nó theo phe anh luôn à?
Con gái tôi để yên cho Bùi Thiếu Khanh bế đi rửa tay, nhưng đang đi nửa đường thì đột nhiên quay lại phản đối:
“Chú, cháu không phải đâu!”
Anh ta nhướng mày:
“Đúng rồi, con không phải người. Con là… một chiếc áo khoác bông nhỏ ấm áp!”
Câu đó khiến con gái tôi cười khúc khích, miệng ngoác tới mang tai.
…Gì vậy?
Hai người này còn chưa chính thức liên minh mà đã phối hợp ăn ý đến thế rồi à?
Bùi Thiếu Khanh ôm con bé vào bàn ăn, đặt ngồi ngay bên cạnh mình.
“Đây, thử miếng sườn chua ngọt xem nào.”
Anh ta vừa nói vừa gắp một miếng để trước mặt con bé, ánh mắt mong chờ y như đang chờ kết quả đi thi đại học.
Con gái tôi không hề do dự, giơ cả hai ngón tay cái lên trời:
“Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt vời ông mặt trời!”
Anh ta tranh thủ ngay:
“Vậy từ giờ chú nấu cho con ăn mỗi ngày nhé?”
Đôi mắt to tròn của con gái tôi lập tức sáng rực, quay sang nhìn tôi như thể đang van xin cả thế giới:
“Thật không mẹ? Mẹ đồng ý đi mà!”
Tôi giả vờ không thấy ánh mắt long lanh đó, thản nhiên gắp một cây rau xanh bỏ vào bát con bé:
“Nếu thích ăn thì ăn rau đi.”
Vừa thấy rau, gương mặt con bé lập tức từ ánh dương chuyển thành… mướp đắng.
Nó lập tức quay sang nhìn Bùi Thiếu Khanh, ánh mắt cầu cứu như đang nhìn thấy cứu tinh cuối cùng của nhân loại.
Thế mà Bùi Thiếu Khanh lại dũng cảm cầm ngay miếng rau trong bát con bé, nhai ngon lành như đang ăn bò bít tết.
Tôi nhìn cảnh đó, không nhịn được mà bật cười.
Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ, ấm cúng đến mức tôi tưởng nhà mình có lắp máy sưởi.
Sau đó, Bùi Thiếu Khanh ngồi chơi với con bé một lúc, rồi lại bị nó trói buộc thành cái… móc treo đồ chơi di động để dỗ nó đi ngủ.
Ban đầu tôi còn thấy anh ta ngồi cạnh giường, tay cầm cuốn truyện, đọc rất nghiêm túc.
Đến lúc tôi bước vào thì hai cha con đã lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Tôi chỉ biết nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho họ rồi lặng lẽ rút lui khỏi phòng, giống như một bóng ma từ tốn… mang họng súng đầy xúc động.
Sáng hôm sau trời hửng nắng sau cơn mưa đêm.
Hai cha con đã ăn mặc tươm tất, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn như đang đợi “nữ hoàng mẹ” xuất hiện.
Bùi Thiếu Khanh nói bằng giọng cẩn trọng như đang xin visa:
“Sau bữa sáng, anh có thể đưa Noãn Noãn đi công viên giải trí được không?”
Chưa kịp mở miệng, con gái tôi đã tiếp lời ngay tắp lự:
“Mẹ ơi, con muốn đi~!”
Rồi như thể chưa đủ thuyết phục, nó thêm câu đinh:
“Hôm nay là cuối tuần mà…”
“Đúng đúng, cuối tuần, đã lâu không đi công viên rồi,” – Bùi Thiếu Khanh gật đầu lia lịa, phối hợp quá ăn ý với đồng đội nhí. Thậm chí anh ta còn không cho tôi kịp phản bác.
Tôi chỉ có thể cắn răng, yên lặng leo lên xe, hộ tống hai cha con đi chơi như bảo mẫu toàn thời gian.
Vào công viên, Bùi Thiếu Khanh lập tức biến hình thành ông bố quốc dân:
Dắt Noãn Noãn chơi tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, xe đụng…
Con bé thì vừa hét vừa cười khoái chí, còn anh ta ôm con trong lòng y như quảng cáo sữa.
Tôi đứng nhìn từ xa, cuối cùng cũng thấm thía:
Có những thứ, dù tôi có cố gắng đến mấy, vẫn không thể thay thế được—đặc biệt là vai trò của người bố.
Khi cả ba cùng đi đến khu lâu đài cổ tích, Noãn Noãn quay sang ra lệnh ngắn gọn:
“Chụp ảnh gia đình!”
Tôi không thể cãi lời. Đành nhờ một người qua đường chụp giúp bức ảnh ba người.
Anh chàng chụp ảnh nhìn màn hình, xuýt xoa:
“Trời ơi, hai cha con như cùng đúc ra từ một khuôn luôn ấy!”
Tôi gượng cười cảm ơn, cúi đầu cất điện thoại vào túi, trong lòng thì lặng lẽ né tránh một điều gì đó. Nhưng con gái tôi thì không dễ bỏ qua vậy.
“Mẹ, con gọi chú là bố được không?”
Con bé ngẩng đầu, đôi mắt mong chờ hướng về phía Bùi Thiếu Khanh.
Anh ta nghẹn ngào:
“Đương nhiên rồi!”
Nhưng chưa kịp vui, anh ta liếc tôi một cái, hạ giọng xuống như học sinh sợ cô giáo:
“Nhưng mà… phải hỏi mẹ con trước đã…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt anh ta đột nhiên biến đổi, rồi anh ta hét lên:
“Cẩn thận!”
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị anh ta ôm chặt vào lòng. Ngay sau đó là một tiếng “bùm” thật lớn.
Cơ thể anh ta chấn động, như thể đang đỡ lấy cú va chạm thay tôi. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi cố quay đầu lại:
“Bùi Thiếu Khanh, anh sao rồi?”
Vết máu đỏ trên trán anh khiến mắt tôi cay xè.
“Em định liều mạng hả? Định lao thẳng vào đấy luôn à?” – Anh vẫn gắt được, nhưng giọng yếu hẳn.
Thấy tôi không sao, nét lo lắng trên gương mặt anh dần giãn ra.
“Chỉ cần… em không sao…” – Anh mỉm cười được nửa miệng thì gục luôn trong vòng tay tôi.
Tôi bước lên xe cứu thương, tay bế con gái, chân như nhũn ra, toàn thân run rẩy như tàu lá chuối gặp gió thu.
“Mẹ ơi, đừng khóc…” – Giọng con gái tôi nức nở, bàn tay nhỏ xíu vụng về lau nước mắt cho tôi. Nhưng càng lau, nó lại càng khóc to hơn.
“Mẹ ơi… con không muốn bố chết…”
Tôi ôm chặt con vào lòng, vừa khóc vừa run, vừa cố gắng trấn an:
“Không… không đâu… bố sẽ không sao đâu…”
Bất ngờ, cả hai chúng tôi ôm nhau khóc như thể đang đóng đoạn cuối của phim truyền hình dài tập.
“Bé cưng, bố không sao đâu mà,” – người đang nằm trên cáng lại quay sang… dỗ dành con gái.
Tôi giật mình nhìn anh, bắt gặp đôi mắt long lanh nhưng lại cười như không có gì xảy ra của Bùi Thiếu Khanh. Bỗng dưng, tôi thấy… hơi quê.
Con gái thì vẫn rất đúng vai, chạy đến nắm tay bố nó, mặt mếu máo:
“Bố có đau không? Con thổi hơi cho bố nè.”
Sau đó, Bùi Thiếu Khanh được đưa vào bệnh viện khâu vài mũi, vì bị va đầu nên vẫn phải nằm lại theo dõi. Tôi và con gái cũng ở lại chăm sóc.
Sau một ngày “quẩy tới bến” ở công viên, cô nhóc nhà tôi đã hết pin, nằm bên giường ngủ say như chết. Tôi thì mang chậu nước đến để lau người cho anh ấy.
Tôi vừa quay lại sau khi tắm xong, chưa kịp nói gì thì Bùi Thiếu Khanh đã đưa tay nắm lấy tay tôi.
Ánh mắt anh dịu dàng như thể đang định tặng tôi một chiếc nhẫn cầu hôn:
“Phi Phi, lý do anh chuyển tới Thượng Hải để gây dựng sự nghiệp… là vì em.”
Tôi chưa kịp tiêu hóa câu đầu thì anh đã thả nguyên tràng dài:
“Em có thể quay lại với anh được không? Anh biết mình đã sai. Khi đó anh quá nóng nảy…”
“Khi mẹ anh đưa anh nghe đoạn ghi âm đó, anh như muốn bốc hỏa. Trong đó nói em đến với anh chỉ vì tiền. Rằng em chẳng yêu anh một chút nào.”
“Em còn nói chỉ cần mẹ anh đưa tiền là em sẽ lập tức biến mất khỏi đời anh. Không lật kèo.”
Giọng anh nghèn nghẹn, rồi tiếp tục:
“Anh thật sự không ngờ… Em biết không, trước khi mở miệng trách em, anh đã bị tổn thương nặng nề rồi. Khi em biến mất, anh như người mất hồn.”
“Lúc đó, anh chỉ biết trách bản thân: giả vờ đạo đức để làm gì cơ chứ? Chỉ là tiền thôi mà. Anh có tiền, có rất nhiều là đằng khác. Nhưng không có em, thì anh chẳng là gì cả…”
Anh vừa nói vừa nhìn tôi, đôi mắt ửng đỏ khiến lòng tôi như bị bóp nghẹt. Và rồi, cái bức tường phòng thủ tôi xây trong lòng bao năm… đùng một cái, sập.
Tôi lí nhí:
“Lúc em nói vậy là vì em tức đến điên người…”
“Anh biết.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giọng thấp hẳn:
“Anh đâu có yêu em. Chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu rồi còn gì. Sao anh lại buồn?”
Tôi cố rút tay ra. Nhưng chưa kịp thoát, anh đã nắm chặt hơn, rồi lồm cồm… cố ngồi dậy khỏi giường.
“Anh đang làm gì thế? Nằm xuống đi!” – Tôi giật nảy người, hoảng hốt ấn vai anh.
Vậy mà anh chẳng những không nằm, còn tranh thủ… ôm tôi vào lòng:
“Ai nói anh không yêu em? Không yêu em thì anh đi dự tiệc chào mừng làm gì chứ. Làm bạn gái anh lần nữa nhé?”
Tôi đứng hình.
“…”
“Lúc em làm thêm ở quán trà sữa, anh tới mua suốt ngày. Gái khác xin WeChat thì anh không cho. Còn em thì lạnh tanh, khiến anh phải lăn tăn tìm cách tiếp cận.”
Thì ra… anh đã để ý tôi từ lâu.
“Phi Phi, cho anh một cơ hội nữa đi. Để ba người nhà mình có thể vui vẻ bên nhau…”
Anh thấy tôi im như tượng, giọng bắt đầu sốt ruột thấy rõ.
“Anh biết Trần tiên sinh chỉ là bạn đồng hành thôi, giữa hai người không có gì. Đừng lấy anh ấy ra làm cái cớ để đẩy anh đi xa.”
“Mẹ, cho bố một cơ hội đi!” – Không biết từ bao giờ con gái tôi đã tỉnh lại, nhập hội đẩy thuyền.
Tôi vội đứng bật dậy khỏi vòng tay anh, xách chậu nước lên, quay mặt đi:
“Còn phải xem… thái độ của anh thế nào đã.”
Tôi đi thẳng vào nhà tắm, để lại hai cha con phía sau đang… ăn mừng vang trời.
“Bố, cố lên nhé!”
“Được rồi, bố nhất định sẽ cố! Con nhớ giám sát bố đấy!”
Ngày thứ ba trong viện.
Mẹ của Bùi Thiếu Khanh đến.
Vừa nhìn thấy bà, phản xạ tự nhiên của tôi là muốn lỉnh ra ngoài ngay.
Nhưng bất ngờ, bà lại chủ động bước đến, nắm tay tôi:
“Phi Phi, dì xin lỗi. Lúc trước dì không suy nghĩ thấu đáo. Đáng ra không nên nói những lời như vậy.”
“Không ngờ con đã vì dì mà chịu đựng nhiều như thế trong mấy năm qua… Tất cả đều là lỗi của dì. Con… có thể tha thứ cho dì được không?”
Mẹ anh ấy hạnh phúc ra mặt, tuyên bố muốn xây dựng tình cảm thiêng liêng với cô cháu gái quý như vàng. Sau đó, bà dắt tay Noãn Noãn đi Bắc Kinh “ra mắt” ông nội và họ hàng. Bỏ lại hai kẻ lớn xác là tôi và Bùi Thiếu Khanh ở nhà.
Đúng lúc đó, Bùi Thiếu Khanh cũng được bác sĩ cho về, tiện thể… chuyển hộ khẩu tạm thời sang nhà tôi luôn.
Trong thời gian anh “ở nhờ”, hai đứa chúng tôi cùng nấu ăn, cùng lau nhà, cùng nằm xem phim trên sofa. Cảm giác chẳng khác gì hồi đại học – chỉ là hồi đó không có thêm đứa bé con nào chen giữa.
Một ngày nọ, tan làm chưa kịp thở, tôi nhận được cuộc gọi từ Noãn Noãn.
Giọng con bé phấn khích:
“Mẹ ơi, con về từ Bắc Kinh rồi nè! Con đang chơi ở công viên giải trí với bố, mẹ tới đây đi!”
Tôi hí hửng tới công viên… rồi đứng hình.
Nơi này hôm nay đóng cửa. Không một bóng người.
Vừa định lấy điện thoại ra thì đoàng! – tất cả đèn xung quanh bỗng bật sáng rực. Một nhóm người ùa ra, xô tôi vào giữa sân.
Ở đó là một sân khấu to tướng, hoành tráng chẳng khác gì lễ trao giải Oscar.
Chính giữa sân khấu, Bùi Thiếu Khanh bảnh bao trong bộ vest trắng, tay bồng Noãn Noãn như công chúa truyện cổ tích. Một lớn một nhỏ cùng nhìn tôi cười… ranh mãnh.
Tôi còn chưa hoàn hồn thì Noãn Noãn đã lao tới, lôi tôi lên sân khấu.
Bùi Thiếu Khanh chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt tôi.
“Phi Phi, lấy anh nhé? Sau này anh sẽ cưng em và Noãn Noãn như công chúa. Anh thề không để em chịu bất công thêm lần nào nữa!”
Anh vừa dứt lời, đằng sau bỗng nổ tung:
“Tụi tui làm chứng! Nếu Bùi Thiếu Khanh dám để cô buồn, thì đừng hòng sống yên với gia đình này!”
Tôi nhìn xuống sân khấu, người thân và bạn bè anh chen kín cả khán đài – trông như một cuộc họp họ tộc kết hợp gameshow truyền hình vậy.
Lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.
Tôi gật đầu, nắm lấy tay anh ấy, giọng rõ ràng:
“Được!”
HOÀN