Trọng Sinh Tôi Trói Luôn Phản Diện

Phần 3



Tôi tuy bị nhốt chặt như chim lồng cá chậu, nhưng chậu thì rộng những hơn 500 mét vuông, muốn lượn đi lượn lại góc nào thì cứ việc.
Quan trọng nhất là ngày nào cũng được nhìn mặt anh Thẩm Yểm.

Chỉ có điều ánh mắt anh nhìn tôi, tôi dám cá không phải kiểu “trai tân nhìn gái ngoan” đâu.
Tôi cũng từng định nhắn hỏi Thẩm Tinh Tinh, nhưng khổ nỗi chả biết cái điện thoại của mình giờ trôi dạt phương nào.
Còn cái máy mới coong Thẩm Yểm dúi cho thì trắng tinh SIM, xài được mỗi… nghe anh ấy gọi.

Nói ra thì buồn cười — anh thì thích nhìn tôi, nhưng lại chẳng nhìn cho tử tế, cứ thích nhìn trộm.
Chỉ cần anh ở nhà, tôi quay lưng đi đâu cũng thấy ánh mắt rình mò như con sói rình thỏ.

Tủ quần áo thì khỏi nói — váy vóc treo kín, kiểu gì cũng đúng size tôi.

Chán quá không biết làm gì, tôi lại bày trò “trình diễn thời trang” quanh nhà.
Càng thay đồ, tôi càng chơi mỏng.
Mỏng đến mức — quản gia cũng bị cấm bén mảng vô cửa, chỉ được đứng ngáp ở cổng.

Tôi chống nạnh, phất váy hai dây, đi qua đi lại trước mặt anh, còn cố tình vặn vẹo cái eo cho anh ngắm:
“Thẩm Yểm, tôi mặc thế này… có đẹp không?”

Sau nửa tháng ở biệt thự, tôi coi nơi này chả khác gì nhà tôi, thậm chí còn sinh hứng trêu ngươi anh ấy.
Dù sao thì — trai đẹp, có tiền, mà lại dành cả thanh xuân để thương tôi, không động lòng mới lạ.

Quả nhiên, anh Thẩm Yểm nhà ta nhìn đến nóng hết cả mặt, gập máy tính đánh rầm, kéo cổ áo phành phạch, ánh mắt thì vừa rực vừa như muốn ăn thịt tôi.

Anh cất giọng khàn đặc:
“Giang Như, em có biết — con gái mà mặc thế này đi qua đi lại trước mặt đàn ông thì… nghĩa là gì không?”

Biết chứ còn gì!
Tôi dẩu môi, kéo váy ngồi phịch xuống đùi anh, mặt tỉnh bơ như không:
“Thì nghĩa là… tôi muốn ngủ với anh.”

Tôi cũng phát hiện ra — Thẩm Yểm không nuốt nổi mấy trò vòng vo tam quốc.

Tôi chọc tiếp:
“Thẩm Yểm, anh thích tôi đúng không?”
“Đúng lúc thật, tôi cũng thích anh rồi.”

Bàn tay anh ôm eo tôi bắt đầu nóng rực.
Giọng anh trầm như sấm, môi kề sát tai tôi:
“Giang Như, em đừng tưởng trêu xong là chạy được…”

“Mèo con mà không ngoan — sẽ bị phạt đấy.”

Tôi còn chưa kịp “phản pháo”, đã bị anh vác thẳng lên lầu, ném cái bịch xuống giường phòng ngủ chính.

Vừa ngẩng đầu đã thấy… dây xích loằng ngoằng chờ sẵn.
Chưa kịp kêu “Ơ?”, cái chân tôi đã bị khóa cái cạch.

Ủa? Mới trêu phát mà anh chơi “nặng đô” thế à?!

Nãy giờ tôi cứ tưởng biệt thự này góc nào cũng lượn rồi — hoá ra ngoài phòng ngủ chính và thư phòng ra thì tôi chưa dám bén mảng.
Giờ thì… tôi toát mồ hôi lạnh.
Vừa liếc qua — thấy nào dây thừng, nào roi da, nào đồng phục hầu gái, bác sĩ, thỏ tai dài… đủ combo “hắc hoá”.

Tôi hoảng hốt quay ra:
“Thẩm Yểm! Anh bị biến thái à?!”

Anh thì bình tĩnh như không, giọng còn nhẹ hều:
“Ừ.”

Tôi cạn lời, mệt đến mức không còn muốn chửi, chỉ còn thở phì phò.

Chán chê, anh còn xuống bếp tự tay nấu cháo mang lên “bồi bổ”, còn tôi thì lê lết khỏi giường với cái chân đeo xích kêu leng keng như trâu dắt chợ.

Tôi lần mò khắp phòng, tò mò đẩy cửa thông sang thư phòng — vừa đẩy ra, tôi cứng đờ.

Nguyên một bức tường kín mít toàn ảnh tôi.
Ảnh nào cũng rõ mồn một — lúc cười, lúc khóc, lúc ngủ, lúc ngơ ngác… đủ cả.

Hoá ra Thẩm Yểm đã yêu tôi đến mức này từ lâu rồi?

Tôi còn chưa hết sững thì anh đã lù lù xuất hiện sau lưng, im phăng phắc như ma đứng đợi chờ tuyên án.

Tôi khẽ hỏi, giọng run run:
“Thẩm Yểm… kiếp trước anh đã quen tôi rồi đúng không?”
“Có phải… anh nhớ hết?”

Anh chẳng nói gì, chỉ cúi xuống ôm chặt tôi từ phía sau, ghì chặt đến mức như muốn dính cả xương cốt vào nhau.

Tiếng anh thì thầm bên tai, run run:
“Em… sẽ ghét tôi sao?”

Tôi khẽ cười, gật gật:
“Biệt thự này chỗ nào cũng có camera — tôi biết hết.”

Nhưng tôi không ghét.

Trái tim tôi… vẫn đập loạn vì anh.

Có khi kiếp trước tôi cũng từng thích anh đến vậy.

Anh nghe xong thì chẳng buồn giấu giếm nữa — tâm tư u tối bùng ra, không thèm kìm.

Ngay khi tôi bị anh hành tới mức trợn mắt ngất xỉu, tai tôi vẫn còn văng vẳng câu nói vừa rợn vừa ngọt:
“Em chỉ được thuộc về tôi…
Cả hạnh phúc lẫn khổ đau của em — tôi đều phải độc chiếm…”

 

Chắc hôm qua xào nấu hăng say quá đà…
Tôi ngủ một lèo, tỉnh dậy đã tối mịt ngày hôm sau.

Vừa mở mắt ra, phát hiện cái xiềng xích dưới chân đã bay màu. Dưới nhà thì lờ mờ vang lên tiếng tranh cãi inh ỏi.

Tôi nghe giọng Thẩm Tinh Tinh — con bạn chí cốt của tôi tới rồi!

“Anh! Tôi đáng lẽ phải đoán ra chứ! Tôi đã nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước thì anh cũng thế!”
“Nếu đã nhớ, sao còn nhốt cô ấy như nhốt thú hoang thế hả?!”
“Anh định đi lại cái kết cũ à? Để cô ấy lại hận anh một lần nữa à?!”

Tôi cuống quá, quấn chăn chạy xuống nhà can ngay.
Một bên là con bạn thân tôi thương như ruột thịt, một bên là ông anh đẹp trai tôi đang rung rinh. Ai cũng là “cục cưng”, cãi nhau thế này tôi đau tim lắm.

“Tinh Tinh! Cậu hiểu nhầm rồi! Tớ tự nguyện đấy chứ!”

Thẩm Tinh Tinh trố mắt: “???”

Cô nàng lườm anh trai, rồi quay sang soi từ đầu tới chân tôi, chỉ vào mấy cái vết hôn chằng chịt như bản đồ địa hình:
“Thế này mà bảo không bị ép à?!”

Tôi đỏ bừng mặt, kéo con bạn ra góc thì thầm như hai đứa học sinh trốn cô giáo:
“Tớ… tớ tự dụ anh ấy đấy!”

Thẩm Tinh Tinh nghe xong mà mặt cô ấy tái mét, vàng như nghệ.
Ờ, cái “đánh” là nghĩa đó đấy!

Tối hôm đó, Thẩm Tinh Tinh bực quá, ở lì biệt thự không thèm về.
Tôi cứ thấy Thẩm Yểm ló mặt ra là lại chân tay nhũn như bún, chạy sang phòng Tinh Tinh tâm sự đêm khuya luôn cho chắc.

Nghe tôi kể mình cam tâm tình nguyện ở cạnh anh trai cô ấy, Tinh Tinh thở ra một hơi dài như trút cả bầu trời, gục xuống tu liền mấy chai rượu, mồm chửi, tay vỗ đùi.

Cô ấy liếc dấu vết đầy mình tôi, cười gian như cáo:
“Úi dào! Ghê thật… ăn mặn ăn mạnh thế ai chơi lại. Hại tớ lo cho cậu rạc người gần nửa tháng trời!”

Tôi chớp mắt:
“Lo gì cơ?”

Cô ấy say mềm, mồm phun ra như súng liên thanh:
“Anh tớ là phản diện mà! Cậu thì nữ chính. Kiếp trước anh ấy cường thủ hào đoạt, cuối cùng chết thảm. Tớ không lo thì ai lo!”

Tôi bưng mặt: 【Ơ… nữ chính với phản diện… lại thành một đôi được hả trời?】

Nhìn tôi như chuột con sợ mèo, Tinh Tinh ngửa mặt, giọng lè nhè mà mắt long lanh:
“May mà… kiếp này anh tớ vẫn chưa hắc hóa.”

Ít ra vẫn chưa biến chất tới mức đạp lên pháp luật mà nuốt tôi sống.

Tôi thì cứ ngồi trầm tư.
Ký ức của tôi rõ như in.
Kiếp trước, đa phần là tôi chủ động lao vào anh ấy.
Những lần tôi bỏ chạy, chắc cũng do bị cốt truyện giật dây.

Thế nên Thẩm Yểm biến thành phản diện… phần nào cũng do cái kịch bản nhảm nhí đó ép anh.

Nhưng kiếp này, tôi không bị xỏ mũi nữa.
Và Thẩm Yểm… cũng sẽ không dẫm lại vết xe đổ cũ.

Tinh Tinh đang ngật ngà thì bỗng nhớ ra:
“Thế còn thằng cha Cố Cẩn, cậu tính sao?”

Nhắc đến hắn tôi chỉ muốn lạy trời lạy đất. Tôi nhớ Quản lý thế giới từng dọa: tôi mà chết thì truyện sụp đổ.
Thế thì cốt truyện lần này chắc không dám lôi tôi vào lưới nữa đâu.

“Tránh được thì tránh. Tôi nộp đơn nghỉ việc rồi.”

Tinh Tinh nghe xong, đập tay bôm bốp:
“Chuẩn bài! Né xa ra. Kiếp trước vì dính hắn mà tớ mới hóa ngu, quay sang hại cậu, thành nữ phụ ác độc nhục mặt cả dòng họ.”

“Giờ tớ tránh xa từ đầu, xem đi, sống minh mẫn hẳn, còn đẹp da lên nữa.”

Cô ấy híp mắt, chọt tay vào trán tôi:
“Nếu sau này hắn dám lảng vảng làm phiền cậu, để tớ quật! Nữ phụ ác nhưng biết quay đầu, đáng yêu chưa?”

 

Nhưng trên đời này, có những thể loại người — tôi muốn tránh cũng chả tránh nổi.

Cố Cẩn chắc cũng trọng sinh, mang nguyên đống ký ức kiếp trước.
Chứ không thì lấy đâu ra cái chuyện ngay từ đầu đã lôi tôi về công ty hắn, rồi rình rập, nhăm nhe quả thận của tôi như thế.

Tôi đang yên đang lành trong biệt thự nhà Thẩm Yểm, tự dưng Cố Cẩn không mời mà đến, mặt thì như phật từ bi, mồm thì dịu giọng rót mật:
“Giang Như, em khổ quá rồi…
Là anh đến muộn, để em phải bị tên tội phạm ngoài vòng pháp luật như Thẩm Yểm nhốt lại thế này.
Đừng sợ, anh đến đón em về.”

Hắn vẫn ngỡ tôi giống hệt kiếp trước — bị cốt truyện dắt mũi, ghét bỏ Thẩm Yểm, rồi ngoan ngoãn theo hắn như cún con.

Tôi ngửa cổ gào một tiếng:
“Quản gia ơi!!”

Cố Cẩn cười khẩy:
“Yên tâm, anh cho người trong biệt thự nghỉ sạch rồi.
Không ai cản em được nữa đâu.”

Tôi bám chặt khung cửa, trong lòng rít lên như kèn đồng:
Cái đồ phế vật, mau nhốt tôi lại đi chứ! Tôi không muốn về với ông đâu!

Cố Cẩn nheo mắt nhìn, bắt đầu thấy có gì sai sai:
“Giang Như… em không muốn đi sao?”

Tôi cười khẩy, giọng lạnh tanh như băng đá Hồ Tây:
“Muốn anh đưa đi mổ bụng moi thận chứ gì?!”

Hắn nghẹn họng, đứng đực ra như cây cột đình:
“Em… nhớ hết rồi?”

Tôi nhếch mép:
“Ừ, nhớ sạch sẽ từ đầu đến đuôi.”

Hắn còn đóng kịch:
“Em hiểu lầm rồi. Anh yêu em thật lòng, đời này anh sẽ đối xử tốt với em…
Anh thừa nhận trước đây từng suy nghĩ khác, nhưng giờ anh không ép em nữa. Anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em tự nguyện…”

Tôi cười rung cả vai:
“Đợi tôi tự nguyện hiến thận cho người yêu anh á?
Mơ đi!
Tôi chưa từng tự nguyện, một giây nào hết!”

Cố Cẩn bắt đầu nổi cáu, giọng chát chúa:
“Bây giờ sức khỏe Giang Như Như còn ổn, thay thận sớm thì tốt cho cả hai bên. Sau này mọi người khỏe mạnh, chẳng phải đẹp cả đôi đường à?!”

Tôi trợn mắt:
“Đẹp cái đầu anh! Tôi không thay thì còn khỏe gấp đôi nhé!”

Thấy tôi không xuôi tai, hắn bày ra bộ mặt đạo đức giả:
“Cô ấy chỉ cần một quả thận khỏe mạnh thôi, em có tận hai cái, Giang Như, làm người đừng ích kỷ thế được không?!”

Tôi cười khẩy, sôi máu tận óc:
“Tôi ích kỷ á?!
Anh nghe chính anh nói mà ngẫm lại xem nó có giống tiếng người không?!”

Tôi nheo mắt, chốt hạ luôn:
“Tôi cá là con Giang Như Như kia không chỉ muốn thận đâu.”

Cố Cẩn nhíu mày:
“Em nói vậy là sao?”

May mà tôi đã thủ sẵn đường lui. Tôi rút điện thoại, bấm gọi video — bùm!

Đầu bên kia, Thẩm Tinh Tinh hiện lên cùng Giang Như Như — tay cầm nguyên cái ống tiêm, cười như Joker:

“Cố Cẩn, cậu chỉ cần động vào Giang Như một cọng tóc, tớ tiễn ngay con nhỏ Như Như này về chầu trời!”

Cố Cẩn tái mặt, mắt đỏ quạch:
“Cô dám?!”

Tinh Tinh cười toe, nhấn từng chữ:
“Dám chứ! Tớ kiếp trước ác độc thế nào, cậu quên nhanh nhỉ?”

Chỉ một câu thôi, đủ cho hắn mặt cắt không còn hột máu.

Vừa lúc ấy, bảo vệ biệt thự ập vào như bầy sói, ép hắn phải cúp đuôi chuồn.

Thẩm Tinh Tinh bên điện thoại nháy mắt tôi:
“Thấy chưa? Anh tớ không có nhà thì để tớ bảo vệ cậu.”
“Anh tớ biết tin rồi, đang chạy về. Chắc cũng sắp đến nơi đấy.”

Chưa nói dứt câu, xe Thẩm Yểm đã phóng thẳng qua cổng, thắng cái két trước mặt tôi.
Anh lao tới, kéo tôi ôm chặt vào lòng, giọng trầm ấm:

“Đừng sợ nữa. Anh xử lý xong rồi.
Tên họ Cố bây giờ thân mang tội, chả dám ho he gì đâu.”

Tôi dụi mặt vào ngực anh, cười khẩy trong bụng:
Trời lạnh rồi… họ Cố nên phá sản đi là vừa.

Thẩm Yểm cúi xuống, hơi thở phả bên tai, nói nhỏ như rót mật:
“Giang Như… đây là món quà đầu tiên anh tặng em, từ lúc chúng ta chính thức bên nhau.”

Tôi ngước mắt, giả nai:
“Thế món quà thứ hai là gì?”

Anh bế thốc tôi lên, bước thẳng về phòng ngủ, giọng cười như ma vương:
“Món quà thứ hai…”

Ơ… khoan đã…
Quà thứ hai lại chính là “thưởng” cho anh luôn à?!!

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.