Trọng Sinh Tôi Trói Luôn Phản Diện

Phần 2



Tôi trằn trọc cả đêm, vật vờ mãi đến tờ mờ sáng mới chợp mắt được tí.
Hậu quả là ngủ quên, chuông báo thức réo inh ỏi mà vẫn mơ màng như chưa tỉnh hồn, suýt thì muộn giờ làm.

Vội vàng phóng như ăn cướp tới công ty quẹt thẻ, ai ngờ chạy nhanh quá, đâm trúng ngay một người đang đi ngược chiều.

Trên tay người ta còn cầm hẳn cốc cà phê nóng hôi hổi — kết quả? Tất cả đổ thẳng lên người tôi!

Cái váy trắng tôi mới là lượt buổi tối hôm qua, giờ thì miễn phí nhuộm thành màu cà phê sữa.
Thôi khỏi đi Vân Nam học nhuộm vải batik, tự tôi đã có “váy loang màu” độc bản rồi còn gì.

Tôi luống cuống bò dậy, đầu vẫn chỉ nghĩ đến cái máy chấm công:
“Xin lỗi, xin lỗi anh!”
Tay cầm váy, tay ôm cặp chạy vèo vào sảnh. Nhìn đồng hồ — 9:01.
Vẫn muộn như thường!

Đang lúng túng thì người đàn ông kia lên tiếng:
“Cô không sao chứ?”

Tôi ngẩng lên, đúng là người vừa tặng tôi cả ly cà phê. Quần áo anh ta thì sạch bong, cà phê đổ sạch vào tôi, không vương giọt nào.
Nhìn mà tủi!

Anh ấy cởi luôn áo vest khoác lên eo tôi, giọng nói dịu dàng:
“Xin lỗi nhé. Váy này để tôi đền cho cô, mua cái mới.”

Tôi nghĩ bụng: Ờ, người ta lịch sự thế, chắc cũng chỉ là người lạ tình cờ đâm trúng nhau thôi.
Ai ngờ…

Chưa ấm chỗ trong văn phòng, tôi còn đang lú đầu vào màn hình thì quản lý từ đâu tiến đến, đang mặt hằm hằm bỗng đổi giọng khúm núm như thái giám trong phim cung đấu:
“Cố tổng, ngài về rồi ạ!”

Tôi ngẩng mặt lên: Ơ? Không phải người lúc sáng đổ cà phê vào tôi đây à?

Quản lý hích nhẹ tôi:
“Ngơ gì nữa, chào sếp đi! Đây là Cố tổng — ông chủ công ty chúng ta đấy!”

Tôi: “…???”

Cố tổng lịch sự mỉm cười, đưa túi giấy cho tôi:
“Xin lỗi chuyện lúc sáng. Váy mới đây, hy vọng không phiền cô.”

Rồi còn bổ sung:
“Tối nay nếu cô rảnh, để tôi mời bữa tối coi như tạ lỗi nhé?”

Tôi đứng hình. Bình thường nghe đồn Cố tổng lịch thiệp, kín tiếng, là hình mẫu trong mộng của bao đồng nghiệp.
Nhưng không hiểu sao… tôi lại thấy gai gai sống lưng, bản năng muốn tránh xa anh ta.

Tôi gượng cười từ chối khéo:
“Dạ thôi, phiền anh quá rồi.”

Đợi Cố tổng đi khỏi, quản lý mới dám ghé tai thì thào:
“Cô che giấu ghê thật đấy nhé Giang Như! Không lẽ cô với Cố tổng có gì rồi? Định sắp thành bà chủ hả?”

Tôi suýt sặc:
“Bà chủ cái gì, sáng nay đâm nhau xong tắm cà phê hộ anh ta thôi!”

Quản lý trợn mắt:
“Ờ, mà hình như Cố tổng có vị hôn thê thanh mai trúc mã gì đấy, vẫn đang nằm viện cơ mà…”

Tôi ngửi thấy mùi tin nóng hổi:
“Chưa cưới à? Bệnh gì vậy?”

Quản lý hạ giọng như sợ tường vách nghe thấy:
“Nghe đâu bệnh thận. Đang điều trị ghép thận ở nước ngoài, mà chưa tìm được người hiến phù hợp.”

Tự nhiên tôi rùng mình, thấy… thận mình hơi nhói nhói.

Sếp về nước, nguyên ngày hôm ấy văn phòng căng như dây đàn. Quản lý có thân cũng chẳng dám lơ là, huống chi mấy đứa lính mới như tôi — chỉ biết cúi đầu làm cho xong.

Nhịn đến khi đồng hồ điểm giờ tan ca, tôi như được phóng thích. Đang hí hửng đứng chờ thang máy thì… đời không cho tôi yên.

Cửa thang máy mở ra — Cố tổng, vẫn cái cười lịch thiệp, đứng sẵn bên trong.

“Trùng hợp nhỉ? Cùng xuống luôn nhé?”

Tôi cứng người. Còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện — trong thang máy… đã có người.

Chính là: Thẩm Yểm.

 

Không gian kín mít, chỉ có ba người chúng tôi. Tôi đứng chen giữa, cúi đầu thấp hết mức, chưa bao giờ thấy cái thang máy từ tầng 16 xuống mà lâu như đếm từng hạt mưa thế này.

Cố Cẩn lên tiếng trước, giọng nghe nhẹ hều mà như kim chích:
“Tan làm rồi à?”

Tôi đoán chắc hỏi mình chứ còn ai vào đây, bèn lí nhí:
“Vâng.”

Anh ta cười, hỏi tiếp:
“Vậy cùng đi ăn tối nhé?”

Tôi thì còn đang không hiểu anh Cố tổng này ăn trúng gì mà cứ đòi mời tôi đi ăn suốt. Mời xin lỗi cà phê thì mời một lần là đủ, đằng này dai như đỉa.
Nhưng sếp lớn mời đến lần hai rồi, tôi – đứa lính quèn, mới vào được tháng – cũng ngại không dám lắc đầu mãi.

Tôi vừa hé miệng tính gật.

Người từ nãy đứng như tượng đá bên cạnh – Thẩm Yểm – bỗng buông ra câu khô như ngói:
“Giang Như, anh để quên quần áo ở nhà em.”

Tôi giật mình, phản xạ thần tốc:
“Xin lỗi Cố tổng nhé, tối nay tôi bận mất rồi.”

Cũng tại đương sự lên tiếng rồi, mà Thẩm Yểm lại còn là đối tác quan trọng, tôi đâu dám làm trái.

Cố Cẩn nghe xong, mặt tối sầm, mắt liếc sang Thẩm Yểm:
“Cậu quen Giang Như à?”

Thẩm Yểm chỉ gật đầu nhẹ, không buồn giải thích nửa câu.

Một tiếng “đinh” vang lên – thang máy cuối cùng cũng chịu mở cửa. Tôi lách ra ngoài ngay, chạy còn nhanh hơn bị đuổi nợ.

Xuống bãi xe, tôi lia mắt một vòng đã thấy xe Thẩm Yểm đỗ sẵn. Tôi phóng thẳng tới, mở cửa ngồi vào, thao tác mượt như trốn tình địch.

Cố Cẩn đứng chết trân nhìn theo, chỉ đến khi xe Thẩm Yểm lăn bánh, anh ta mới chịu quay đi.

Trong xe, Thẩm Yểm vẫn mặt đăm đăm:
“Em quen Cố Cẩn thế nào?”

Câu hỏi thừa ơi là thừa, nhưng tôi không dám bĩu môi, ngoan ngoãn trả lời:
“Anh ấy là sếp em.”

Rồi giải thích thêm cho khỏi hiểu nhầm:
“Hôm nay ảnh lỡ tay làm đổ cà phê lên váy em.”

Nói xong mà không khí trên xe như đặc quánh lại.

Tôi liếc sang – thấy bàn tay Thẩm Yểm siết vô lăng chặt đến mức gân xanh nổi cả lên. Ánh mắt anh ta tối thui, môi mím chặt, nhìn là biết đầu đang chạy một đống suy nghĩ đen tối.

Có vẻ… anh ta đang giận?

Về đến nhà tôi vẫn chưa để ý gì bất thường. Sau khi đưa bộ đồ đã sấy khô cho anh ấy, tôi quấn tạp dề, lạch cạch chuẩn bị nấu cơm.

“Cảm ơn anh hôm qua đưa em về nhé. Anh ngồi nghỉ đi, em làm ít đồ ăn đãi anh.”

Vừa nghe “em nấu cơm cho anh” thôi mà tôi thề, mắt Thẩm Yểm sáng lên thấy rõ, nhưng giọng thì vẫn trầm trầm u ám:
“Em nấu cơm cho anh… bạn trai em không ghen à?”

Tôi ngẩn ra: Bạn trai nào cơ?

Thẩm Yểm tựa vai vào cửa bếp, mắt nhìn tôi không rời:
“Em từng nấu cho bạn trai ăn nhiều lần rồi đúng không?”

Ô hay! Tôi vừa bực vừa buồn cười.
Kiếp trước, người được ăn cơm tôi nấu chắc chỉ có sếp Cố Cẩn.
Còn Thẩm Yểm thì cứ như con mèo hoang, rình rập ngoài cửa, nhìn tôi với người khác hạnh phúc.

Chắc vì thế mà giờ anh ta… nổi cơn ghen.

Tôi chợt phì cười:
“Bạn trai gì chứ!”

Nhìn mặt anh ta vẫn cau cau, tôi mới cuống lên giải thích:
“Anh đừng nghĩ linh tinh, hôm nay mới là lần đầu tiên em gặp Cố tổng mà. Với cả em chẳng có bạn trai nào hết.”

Mà nghĩ lại, nếu tính ra thì Thẩm Tinh Tinh – chị em tôi – vừa biết quan tâm, vừa dễ thương, chỉ thiếu chiều cao với… vài thứ đặc thù thôi, thì còn chuẩn gu tôi hơn khối người!

Nghe tôi nói vậy, mặt Thẩm Yểm mới dịu đi hẳn. Anh ta hừ nhẹ rồi xắn tay áo bước vào bếp, chẳng thèm khách sáo.

Tôi nhìn mà cười thầm: Trông ngoài lạnh như tiền, ai dè vào bếp vẫn thái rau rửa rau như ai.
Mấy ngón tay dài, khớp xương gầy, thái hành nghe cạch cạch.
Nhìn cảnh ấy, tự dưng tim tôi đập cái “thình” — lạ ghê.

Đúng là Thẩm Tinh Tinh tốt bụng thì anh trai chắc cũng… không đến nỗi tệ nhỉ?

 

Mấy hôm sau, ngoài giờ làm tôi cứ vắt óc suy nghĩ: Liệu mình có cửa cưa được anh Thẩm Yểm không nhỉ?

Đang lim dim thì bị quản lý phát hiện, ông ấy liếc tôi một cái rõ dài:
“Ơ kìa, Tiểu Giang, cô lại hồn vía để đâu rồi đấy? Nãy giờ tôi nói gì nghe lọt chữ nào không?”

Tôi giật mình, biết tội ngay, bèn lắc đầu nguầy nguậy.

Quản lý thở dài ra chiều “bó tay toàn tập”:
“Cố tổng về rồi đấy. Dự án bên Tập đoàn Thẩm thị giờ do anh ấy tự cầm. Tôi thì chuyển sang dự án khác rồi.”

Tim tôi đánh “bịch” một phát — linh cảm có điềm không lành:
“Thế… em thì sao ạ?”

Quản lý chẹp miệng, giọng y như ban ơn:
“Cô thì theo Cố tổng mà học hỏi. Cơ hội vàng đấy, người khác còn thèm chảy dãi chứ cô đừng có mà mặt dài ra thế.”

“Yên tâm, Cố tổng tính tình nhã nhặn, hiền lành, cô cứ thoải mái.”

Ừ thì hiền, mà hiền cỡ nào tôi chưa biết, chứ tôi ngửi thấy mùi bóc lột triệt để rồi đấy!

Mà cấp trên quyết rồi, tôi — đứa chạy deadline nuôi thân — dám ho he phản đối chắc?

Từ hôm theo Cố tổng làm việc, tôi mới thấm thía câu “người thì một, việc thì ba”.

Không biết anh ta quý tôi hay ghét tôi, mà việc tôi gánh đủ: vừa chạy marketing, vừa kiêm luôn chân trợ lý.
Làm hai việc, lĩnh một lương — trọn vẹn 5.000 tệ. Đúng kiểu “gà công nghiệp” mẫu mực.

Ngày nào cũng tăng ca mòn đít, tôi bắt đầu thấy mình như quả chanh bị vắt sạch nước.

Sáng nay, họp xong tôi còn đang ngơ ngơ thu dọn giấy tờ, Cố tổng đã lù lù bước tới, tay anh ta đặt phệt lên trán tôi.

“Sao? Lên cơn sốt à?”

Ơ hay! Không sốt mới lạ! Mấy hôm nay đêm nào cũng gặm deadline đến 2 giờ sáng, xong còn bị anh lôi ra quán rượu tiếp khách.
Sốt là đúng quy trình rồi.

Tôi còn đang nuôi hy vọng sếp biết thương tình mà cho nghỉ mấy hôm — Cố tổng mới gọi “Giang Như” một câu, tôi đã hí hửng.

Ai dè — “Chờ tôi đi mua thuốc, uống vào là khỏi!”

Tôi: “…Cho tôi nghỉ 2 ngày còn hơn uống cả bịch thuốc.”

Nói thì nói vậy, chứ Cố tổng vẫn chạy đi mua thuốc thật. Mua xong còn tống tôi vào phòng riêng bắt nằm nghỉ.

Không cho nghỉ hẳn thì tôi ngủ ké phòng sếp cũng được, đỡ phải bò về nhà.

Đến trưa, đang mon men ra toilet thì tôi nghe bên ngoài tụm năm tụm ba, tai hóng được nguyên dàn vở kịch mình làm “bà chủ tương lai”.

“Biết chưa? Cố tổng với con bé Giang Như kia đang dính nhau đấy.”

“Ơ, ảnh có hôn thê rồi cơ mà?”

“Ừ thì thanh mai trúc mã, tháng nào chả bay sang nước ngoài thăm. Thế mà dạo này bặt tăm. Chả có mới nới cũ thì gì!”

“Cô Giang kia nhìn mặt thánh thiện, chứ giỏi luồn lách phết. Mới tí thời gian mà leo lên đầu ngồi rồi.”

“Nghe nói sáng nay còn chui vào phòng nghỉ với Cố tổng đấy! Làm gì thì tự hiểu ha…”

Nghe đến đây, tôi sôi cả máu. Mấy đứa này mồm miệng đúng như cái loa phát thanh!

Tôi hắng giọng, mở toang cửa bước ra.

Cả đám tám chuyện câm như hến, nhìn tôi trân trân như gặp ma.

Tôi rửa tay, vẩy nước điệu nghệ, rồi thản nhiên ngẩng mặt:
“Tiếc nhỉ, đang buôn hay thế sao tự dưng im? Tôi nhắc trước, bà chủ tương lai như tôi có quyền cho nghỉ việc bất cứ lúc nào đấy!”

Câu chốt xong, tôi phẩy tay bỏ đi, trong bụng cười “diễn thì ai chả biết diễn”.

Hai hôm sau, tôi sốt li bì, Cố Cẩn ngày nào cũng lượn lờ quanh bàn tôi như bóng đèn, lúc thì dúi nước, lúc thì nhét thuốc, hỏi han đủ kiểu.

Ơ hay, đồn thế hóa ra… thật à?
Không lẽ ông này định bỏ con cũ, rước con mới luôn?

Tôi vừa mệt vừa buồn cười, ngồi gục xuống bàn, đầu óc quay cuồng, chợp mắt cái là mơ ngay.

Trong mơ, tôi thấy Cố Cẩn — mà cảnh còn muộn hơn bây giờ cơ.

Anh ta mê tôi như điếu đổ, cua tôi ráo riết, tôi ngã gục cũng nhanh.

Xong rồi sao? Anh ta cứ đi đi về về nước ngoài liên miên, bỏ tôi bơ vơ.

Đùng cái, có người dúi cho tôi cả xấp ảnh — anh ta tay trong tay, ôm ấp một ả khác, nghe đồn tên Tưởng Như Như, thanh mai trúc mã, đang suy thận sắp toạch.

Tưởng Như Như gần đất xa trời nhưng không cam tâm. Biết tôi là “thế thân” trong nước, cô ta thuê người dọa nạt, rồi còn thuê cả xe tải tông tôi suýt chết.

Mơ thấy tôi bị xe đâm, mắt mù tạm thời, xương gãy khắp chỗ.

Tỉnh dậy thì nghe lỏm được anh Cố Cẩn bàn với bác sĩ — định moi thận tôi để cấy cho Tưởng Như Như.

Tôi sợ quá, cắm đầu chạy. Chạy mãi, chạy đến căn biệt thự thì có người mở cửa gọi tên tôi…

Rồi tôi giật bắn người — tỉnh!

Mở mắt ra, cái mặt Cố Cẩn dí sát ngay trước mũi tôi, làm tôi tí thì lộn tim ra ngoài.

“Giang Như, em mơ ác mộng à? Đổ nhiều mồ hôi thế.”

Tôi thở hổn hển, vừa mơ xong cảnh bị móc thận, giờ nhìn mặt anh ta mà rợn tóc gáy.

Tôi gạt tay anh ta ra, nghiêm mặt:
“Cố tổng, anh… đừng đứng sát tôi thế.”

Anh ta cười cười, mắt lại sáng rực như hiểu nhầm:
“Sao đấy? Run à? Ngại à?”

Tôi gật bừa cho xong, bụng thì thầm:
“Ờ run, run vì sợ anh chứ crush cái nỗi gì!”

Nhưng tiếc là Cố tổng hình như hiểu thành… tôi đang bối rối vì “cảm nắng” anh ta.

 

Càng ở gần Cố Cẩn, tôi càng thấy mọi thứ như… y hệt giấc mơ ám muội kia.
Anh ta đích thị đang ve vãn tôi thật chứ chẳng phải tưởng bở.

Khổ nỗi dạo này tôi đã kiệt quệ, lại còn bị anh ta tấn công “tình cảm” dồn dập, thành ra lúc nào cũng như con ma dở hơi, đầu óc quay cuồng.
Rốt cuộc, tôi lăn đùng ra ngất ngay giữa công ty, cho thiên hạ nó bàn tán cho đủ.

Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm ngoẹo trên giường bệnh, tay còn cắm ống truyền.

Cố Cẩn ngồi ngay bên giường, mặt thì tỏ ra “người chồng quốc dân”, lo lắng như thật:
“Như Như, em hù anh sợ chết khiếp.”
“Đang yên đang lành sao lại xỉu thế hả?”

Tôi kéo tay ra, giọng chán đời không buồn diễn kịch:
“Cố tổng, anh có vị hôn thê rồi, đừng bám lấy tôi nữa.”

Anh ta sững lại một giây, rồi đổi giọng ngọt như mía lùi:
“Như Như, anh nói rồi còn gì. Cô ấy là hôn thê trên giấy tờ thôi, giữa anh với cô ấy chỉ như anh em.”

“Cô ấy ốm yếu, anh đính hôn chỉ để cô ấy an lòng chút thôi.”
“Chờ cô ấy khỏi bệnh, anh sẽ hủy hôn.”
“Anh nhận ra rồi, người anh thương thật sự là em.”

Nghe xong tôi lạnh sống lưng, mà đầu thì đau như bị ai bổ rìu, cứ lùng bùng, không kịp nghĩ sai chỗ nào.

Anh ta lại cười hiền:
“Em cứ nghỉ ngơi, đừng nghĩ linh tinh.”
“Dưỡng bệnh cho khỏe đã.”

Tôi bực quá mà ngoài mặt vẫn nhắm mắt giả chết, anh ta tưởng tôi ngủ rồi thì nhẹ chân bước ra nghe điện thoại.

Phòng bệnh thì cách âm kiểu gì?
Mồm anh ta cứ oang oang bên ngoài, tôi nghe mồn một:
“Như Như, sao em không chịu uống thuốc?”
“Ngoan nào, uống đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn.”
“Anh tìm được nguồn thận phù hợp cho em rồi.”
“Chẳng bao lâu nữa, em sẽ khỏe lại.”

Nghe đến đây, tôi rợn tóc gáy.
Ủa? Nguồn thận phù hợp… thế chẳng phải là tôi còn gì nữa?

Hóa ra đâu có mơ mộng viển vông gì, cơn ác mộng đó là thật!

Tôi vớ điện thoại, tay run run nhắn ngay cho Thẩm Tinh Tinh:
【Cậu ơi, tớ thấy rồi. Tớ thật sự khắc vía cái công ty này.】
【Nói đúng hơn là tớ bị Cố Cẩn khắc.】
【Gần anh ta ngày nào là mệt mỏi ngày đó, đầu óc quay cuồng, tăng ca từ sáng sớm tới đêm khuya.】

Tinh Tinh phang luôn:
【Thấy chưa! Tớ đã bảo rồi. Cái thể loại ấy càng tránh xa càng tốt, ở gần chỉ có rước họa.】

Tôi nghi nghi:
【Này, cậu biết gì mà giấu tớ à?】

Tinh Tinh:
【Tớ cũng muốn kể hết cho cậu nghe lắm, nhưng tiết lộ thiên cơ nó dễ mất mạng lắm.】
【Cậu thừa biết tớ quý cái mạng này cỡ nào.】

Hồi kiếp trước, cô ấy vì lụy tình thằng cha Cố Cẩn, sinh hận, sinh ghen, rồi hại tôi tới tận xương tủy.
Kiếp này, cô ấy tỉnh ra, nghe tôi dính vào công ty Cố Cẩn cái là chuồn một mạch, tránh được chừng nào hay chừng nấy.

【Nói chung ấy, cậu với hắn mệnh xung khắc lắm. Ở gần nhau chỉ có đen như nhọ nồi.】

Tôi gật gù đồng cảm:
【Từ lúc làm việc cho anh ta, tớ dính đủ thứ xui xẻo. Sốt triền miên, ngất giữa công ty, đêm nào cũng mơ ác mộng.】

Tinh Tinh la làng:
【Sao ngất mà không bảo tớ?!】
【Rời khỏi “sao chổi” đó ngay đi. Cái tên nghe đã thấy điềm gở rồi!】

Chuẩn.
Đến nữ chính như tôi mà chơi còn không thắng, thì mấy đứa thường cứ xác định.

【Cậu nằm viện nào? Để tớ cho anh tớ qua thăm.】

Cũng đúng.
Dù gì anh Thẩm Yểm kiếp trước còn sống lâu hơn em gái, mệnh “trâu” hơn tôi khối lần.

Quả nhiên, vừa đọc tin nhắn xong, anh Thẩm Yểm đang công tác tít tỉnh ngoài cũng phi xe về ngay trong đêm.

Anh đến bệnh viện thì thấy ngay cảnh Cố Cẩn đang ngồi kè kè bên giường tôi.

Lúc tôi còn lơ mơ, hắn còn tranh thủ cúi xuống hôn trộm má tôi, nào ngờ vừa hay anh Thẩm Yểm vào tóm sống tại trận.

Khoảnh khắc môi hắn chạm vào tôi — ký ức kiếp trước ập về như phim tua ngược.

Tôi thấy mình — cái kiếp trước tàn tạ ấy — bị hắn bòn rút cả tình lẫn thận, đau đớn đến mức không còn khao khát sống.

Tôi từng cố chạy trốn, nhưng cứ mỗi lần lại bị “cốt truyện” kéo về. Tôi thì vẫn ngây thơ đâm đầu yêu hắn, rồi lại lết lên bàn mổ.

Kết cục: nằm chỏng chơ trên bàn mổ, mắt trống hoác, chỉ mong chết quách đi cho xong.

Nhưng quản lý thế giới truyện lại lù lù hiện ra, bảo tôi mà chết là cả thế giới truyện cũng sập.
Tôi thì lúc đấy còn thiết tha gì sống đâu.

Thế là hắn đành phải xóa ký ức kiếp trước, nhét tôi vào vòng lặp, cho tôi sống lại lần nữa — chính là tôi bây giờ.

Nhớ ra hết rồi — tôi, Giang Như, chính là bản nâng cấp đã “trọng sinh”.

 

 

Khi tôi mở mắt ra sau cái giấc mộng dài lê thê toàn kí ức cũ mèm, trước mặt tôi không còn cái phòng bệnh hôi nồng mùi cồn sát trùng nữa.
Thay vào đó là mùi gỗ trầm nhẹ thoảng, ấm áp, dễ chịu.

Mùi này… quen lắm.
Hình như… chính là cái nơi tôi từng cắm đầu chạy trốn đến mấy lần ở kiếp trước.
Những đoạn ký ức về Cố Cẩn thì đã trả về full HD, còn mấy phần khác vẫn như sương mù.

May sao, cơn đau đầu dịu đi kha khá.
Hít được cái mùi gỗ này, tự dưng tôi thấy người thả lỏng hẳn, như thể về đúng “hang ổ” ngày xưa.

Tôi lò dò mở cửa phòng, ngó ra — y như rằng, đúng cái căn biệt thự từng loáng thoáng trong mấy cảnh bỏ chạy của tôi kiếp trước.

Tôi đang mon men định ra vườn hóng gió, thì quản gia từ đâu lù lù xuất hiện, lịch sự nhưng cứng như thép:
“Tiên sinh dặn rồi, tiểu thư không được ra ngoài.”

Tiên sinh nào cơ?

Đang loay hoay chưa kịp hỏi vặn, thì nghe thấy tiếng xe dừng ngay sân trước.
Chưa đầy mấy phút sau, Thẩm Yểm bước vào. Nhìn anh, tôi suýt phì cười:
Người ngợm thì phong trần mệt mỏi, mà khí chất lại như thể sẵn sàng bóp cổ ai đó bất cứ lúc nào.

Quản gia cúi đầu báo cáo, giọng nhỏ mà đầy sức nặng:
“Tiên sinh, tiểu thư tỉnh rồi.”

Tim tôi thót lên một nhịp, rồi bật dậy — à há, ra là anh!

Thì ra kiếp trước, cái người cứu tôi lúc cùng đường mạt lộ, chính là anh Thẩm Yểm này!

Nãy còn sợ không biết ai nhốt mình — hoá ra là anh. Thế thì yên tâm!
Bị anh giữ lại còn hơn bị Cố Cẩn moi thận.

Ra ngoài làm gì, ở đây ngủ tiếp cũng được.

Nghĩ thế, tôi ung dung ngồi phịch xuống ghế, khoanh chân tựa lưng, mặt tỉnh bơ như không có gì.

Thẩm Yểm — lúc này đã “hắc hoá” tới nửa người — thấy tôi bình chân như vại thì hơi khựng lại.
Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng khàn khàn:
“Em… không sợ tôi à?”

Tôi còn ngơ ngác:
“Sợ cái gì? Em chỉ sợ thằng Cố Cẩn — cái loại người mặt người dạ thú, ôm mộng moi thận mình thôi.”

Thẩm Yểm: “…”

Anh đứng lặng, bàn tay đang cầm cuộn dây thừng phía sau lưng khẽ giật giật, ánh mắt sâu như giếng khẽ cụp xuống, cố giấu đi ánh nhìn điên dại muốn trói gô tôi lại mà giam luôn trong biệt thự này.

Lần đầu Thẩm Yểm gặp Giang Như, là cái kiếp trước — lúc đó cô ngất lịm ngay trước cửa nhà anh.
Cả người lấm lem, gầy rộc như con mèo hoang bị vứt xó, run rẩy, yếu ớt đến tội.

Anh đưa cô về, nuôi nấng như nuôi mèo thật.
Từ cái dáng hom hem ấy, cô dần dần nở da nở thịt, trắng trẻo, xinh xắn như búp bê.

Một con mèo hoang, chỉ cần được yêu thương đủ đầy, nó sẽ tự mọc ra lớp lông mới, da thịt mới — rồi bắt đầu biết uốn éo làm nũng, bày trò lăn qua lộn lại, chẳng còn dè chừng ai nữa.

Anh từng nghĩ, “Con mèo nhỏ” này đã chọn anh rồi — thế thì cả đời này, anh cũng chẳng còn cô độc.

Nhưng rồi — mèo nhỏ vẫn bỏ đi.

Cô chẳng quay đầu nhìn lại, cứ thế chạy thẳng vào lòng kẻ khác, mặc cho người ta xé xác dày vò, rồi lại lê lết quay về bên anh trong tình trạng nát bét cả hồn lẫn xác.

Nhưng anh vẫn chẳng giữ nổi con mèo nhỏ đó.
Anh muốn trói, cũng trói không được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.