Con bạn thân nhất mực đòi mai mối anh trai nó cho tôi.
“Ngoan, anh tớ vừa ngu vừa giàu, vai u thịt bắp, eo thon, ít nói mà “làm” thì giỏi lắm.”
Tôi tin sái cổ. Thế là lao đầu vào yêu đương.
Để rồi đến lúc đắm đuối mới tá hỏa… anh trai nó có gì đó sai sai.
Đêm đầu tiên chính thức thành người yêu, tôi mò vào phòng sách của anh, trên tường treo kín ảnh của tôi.
Thầm thương trộm nhớ?
Ngay khoảnh khắc tôi bị anh dập tơi tả, lịm đi vì mệt, vẫn còn nghe văng vẳng giọng nói bệnh hoạn của anh:
“Em chỉ có thể là của anh. Cả niềm vui, nỗi đau của em, anh đều phải độc chiếm….”
Đến lúc con bạn tôi uống say bét nhè, nó buột miệng lộ bí mật:
Tôi là nữ chính của truyện ngược, còn anh trai nó là phản diện bệnh kiều – yêu không được liền sinh hận.
Tôi: 【Nữ chính x Phản diện?】Mẹ nó! Cái con bạn thân giời đánh này.
Nói mau!
Nhìn vào mắt tôi nói này!!
Con bạn thân của tôi – Thẩm Tinh Tinh – mồm suốt ngày oang oang: “Tớ là nữ phụ ác độc, lòng dạ hiểm sâu, thủ đoạn đủ cả.”
Nghe mà tôi chỉ muốn phì cười. Một đứa suốt ngày ngủ nướng, coi gà rán như chân ái cuộc đời, chơi Liên Quân vừa bấm nút vừa khóc lóc – mà đòi làm nữ phụ hiểm ác?
Nói cho vuông thì nếu ai ác, chắc ông trời ác với nó thôi!
Tôi quen Tinh Tinh vào buổi đầu tiên chuyển trường năm lớp 11. Nó là đứa đầu tiên chạy ra bắt chuyện với tôi.
Tinh Tinh hùng hồn: “Nhớ tớ không? Hồi bé tụi mình hay chơi chung đấy, nhà cậu bên kia đường, nhà tớ bên này.”
Tôi tỉnh bơ: “…Chả nhớ.”
Cái thể loại người tự dưng sấn sổ kết thân này, tôi vốn dĩ hay né.
Nhưng nó lì như đỉa đói. Còn tự động xin cô giáo chuyển chỗ ngồi để ngồi cạnh tôi cho bằng được.
Trong lúc tôi còn đang ngẫm xem nên đáp gì cho phải phép, thì nó đã “bắn” một lèo hết câu thứ mười.
Sang câu thứ mười một, nó nhìn tôi, bĩu môi:
“Lạnh lùng thế? Định cho Hoàng thượng cảm lạnh à? Cẩn thận mà ôm thẻ bảo hiểm y tế suốt ngày!”
“Người ta nói rồi, hồi bé uống sữa Tam Lộc, lớn lên tự khắc thành nữ phụ độc.”
“Muốn chọc giận bổn cô nương hả? Thử xem!”
Nói xong, mặt nó vặn vẹo thành một đống biểu cảm như quạt giấy: ba phần khinh thường, bốn phần giễu cợt, năm phần oán độc.
Mà khổ, cái mặt nó cứ phúng phính búp bê thế kia, có làm dữ mấy cũng chỉ khiến tôi thấy… đáng yêu như con cá nóc bị đoản mạch.
Nhìn mãi thấy buồn cười, chỉ muốn xoa đầu.
Thấy tôi cứ nhìn mà không đáp, nó bắt đầu lo sốt vó. Bộ dạng nữ phụ độc ác suýt sụp đổ, nó trợn mắt hù dọa:
“Nhìn cái gì? Tớ ăn hết cả khoai tây chiên lẫn kem bây giờ!”
Tôi phì cười không nhịn nổi, bèn chìa tay ra kết tình chị em “chính hiệu nữ sinh”:
“Đi vệ sinh chung không?”
Nó đờ mặt, rồi gật cái rụp: “Đi chứ!”
Đập bàn một phát “rầm”, đứng phắt dậy, sẵn sàng lên đường.
Tôi chỉ biết nhìn nó, tiện tay nắm cổ tay nó kéo đi. Thế là được vuốt lông ngay.
Từ hôm đó, chúng tôi thành bạn thân lúc nào chẳng hay.
Bảo sao, ai mà chống lại được cái thứ “mặn mòi” sinh ra đã có trong máu nó cơ chứ.
Cái sự “ảo diệu” của Thẩm Tinh Tinh cứ thế kéo dài từ cấp ba cho tới tận lúc ra trường. Bao năm trời chưa thấy ai đọ lại nó.
Thế nên nó bảo nó là nữ phụ ác độc, tôi chỉ biết nghĩ bụng: “Ờ, nữ phụ thì nữ phụ, nghe cho vui mồm.”
Hôm tốt nghiệp đại học, Thẩm Tinh Tinh kéo tôi lôi xềnh xệch đi chụp ảnh kỷ yếu. Chụp xong, nó nhìn tôi từ đầu đến chân rồi thở ra một cái rõ dài:
“Ôi giời ơi, tớ sợ tốt nghiệp xong lại hóa nữ phụ độc ác mất.”
Khổ, Thẩm Tinh Tinh là tiểu thư nhà giàu sẵn rồi, học hành ra trường chả cần lo xin việc, chỉ cần sống yên ổn không gây họa cho nhà là phúc đức lắm rồi.
Cái gì mà biến thành “nữ độc ác”, trời có sập cũng chả đến lượt nó!
Chưa kịp phì cười, nó ghé sát tai tôi thì thầm như bày mưu tính kế:
“Thật ra tớ luôn nghĩ cách để trói cậu bên tớ cả đời.”
Trói được rồi thì mối quan hệ yên ổn, biết đâu lật được kịch bản vai nữ phụ độc ác của nó.
Tôi cạn lời: 【Cái con này lại lên cơn nữa rồi…】
Nó búng mắt ra hiệu tôi quay đầu nhìn ra sau.
Anh trai nó – Thẩm Yểm – cũng mò tới dự lễ tốt nghiệp.
“Đẹp trai không?”
“Có hứng không?”
“Anh tớ dễ cưa lắm đấy.”
Rồi nó bắt đầu lảm nhảm như tụng kinh:
“Làm sư một ngày thì gõ chuông một ngày. Làm trâu một ngày thì quần quật một ngày.”
“Tớ không nỡ nhìn cậu nửa đêm trùm chăn uống rượu khóc huhu, càng không nỡ nhìn cậu vì công việc mà rớt nước mắt…”
Tôi trợn mắt: “…?”
Thẩm Tinh Tinh: “Tớ có cách giúp cậu đỡ tốn mấy chục năm lông bông vô ích!”
Nói xong, nó đang níu chặt tay tôi thì bất thình lình đẩy nhẹ tôi ra sau.
Ngay lúc tôi còn đang chưa hiểu mô tê gì, giọng nó thì thầm như ma ám:
“Anh tớ vừa khù khờ vừa giàu, vai rộng eo thon, ít nói nhưng… làm giỏi lắm!”
Khoan! Làm giỏi cái gì mới được?!
Tôi còn đang đơ mặt chưa kịp phản ứng thì phía sau đã có cánh tay ai đó đỡ gọn tôi lại. Bàn tay ấm nóng đặt nhẹ lên eo làm tim tôi giật thót, mặt nóng ran như luộc trứng.
Từ bé tới lớn người theo đuổi tôi không thiếu, nhưng cứ ló mặt ra tán tỉnh là bị Thẩm Tinh Tinh “dập” không trượt phát nào. Tôi thi tốt nghiệp được từ trường top đầu cũng công lớn nhờ “camera giám sát” di động này.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị một người đàn ông ôm sát thế, tim đập như trống làng. Tôi líu ríu lùi lại một bước, mặt đỏ bừng, lí nhí:
“Xin lỗi, tôi… đứng không vững.”
Thẩm Yểm chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
Anh nghiêm mặt, quay sang mắng em gái:
“Đây là bờ hồ đấy. Đẩy linh tinh, ngã xuống nước thì làm sao?”
Thẩm Tinh Tinh giả vờ điếc, liếc mắt đưa tình ra hiệu cho tôi. Kết hợp mấy câu nãy nó lảm nhảm, tôi mới vỡ lẽ ra cái “âm mưu mai mối” của nó!
Tôi thở dài: Ôi bà cô của tôi ơi, bà không nhìn thấy anh trai bà còn chẳng buồn để mắt tới tôi một giây à?
Thẩm Yểm đến cũng chỉ để dự lễ tốt nghiệp của em gái, tiện ghé thăm lại trường cũ thôi. Anh cũng tốt nghiệp từ A Đại – đàn anh khóa trên của bọn tôi.
Chưa kể, nghe đồn anh còn quyên góp cả một tòa thư viện cho trường. Trong tiệc tốt nghiệp, tôi và Thẩm Tinh Tinh thì ngồi bàn sinh viên, còn anh thì ngồi bàn VIP với thầy cô lãnh đạo.
Thẩm Tinh Tinh hích vai tôi, chỉ chỉ anh trai mình đang ngồi nói chuyện nhã nhặn:
“Thấy chưa? Đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền. Cậu thích không?”
Dưới ánh đèn, Thẩm Yểm mặc sơ mi tối màu, đeo kính gọng vàng, mắt dài môi đỏ, ngũ quan toát ra vẻ lạnh lùng sang chảnh. Nhìn thôi đã thấy không cùng đẳng cấp.
Tôi nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Nhìn đã biết không phải người mình có cửa chạm vào…”
Tinh Tinh trợn mắt: “Cậu không thể vì anh tớ khó tán mà không tán! Có câu nói nổi tiếng mà: Dù là… cứt… cũng phải nếm thử xem mặn nhạt ra sao!”
Tôi: “???”
Ủa, câu đấy nghe sai sai, sai cực!
Nó còn gào lên: “Ý là tinh thần không sợ khó, không sợ khổ! Cái cây to đùng bên cạnh mà không biết bám lấy thì cậu ngu lắm!”
Tôi ngại ngùng: “Thật ra tớ từng nộp CV vào công ty nhà cậu rồi… mà bị loại ngay vòng gửi xe.”
Tinh Tinh gào lên: 【CÁI GÌ! Ai dám loại nữ chính hả trời?!】
Nó trợn tròn mắt nhớ ra: Theo “luật bất thành văn” trong mấy cuốn truyện ngôn tình nó đọc, ai từ chối nữ chính đều không có kết cục tốt.
Tinh Tinh run bần bật, như sắp lật bàn.
“Không được! Lần này cậu nộp thẳng hồ sơ cho anh tớ duyệt! Cậu cứ tin đi, một khi tớ ra tay là phải giành lại mọi thứ về tay cậu!”
Tôi dở khóc dở cười: “Ơ nhưng tớ ký với chỗ khác rồi còn đâu.”
Nó khoát tay: “Không sao, trâu ở đâu thì vẫn là trâu, ngựa ở đâu thì vẫn phải kéo cày. Vẫn có thời gian hẹn hò chứ lo gì.”
Thấy tôi gật đầu cứng đơ, nó thở dài, nâng ly cụng rượu giải sầu.
Hôm đó hai đứa tôi làm vài chén, tôi cũng ngà ngà quên hết đường về. Tai còn ong ong nghe tiếng nó lè nhè:
“Giang Như… say rồi hả?”
Tôi gật đầu yếu ớt: “Tớ ổn…”
Tinh Tinh cười híp mắt: “Ổn thì tốt… Anh tớ giao cho cậu đấy…”
“Đi đi, đừng thương hoa tiếc ngọc, cứ dày vò ảnh cho tớ!!”
Tôi: “…???”
Thẩm Tinh Tinh say bét nhè rồi mà vẫn nằng nặc lôi tôi đi lôi anh trai nó ra cho bằng được.
Thật ra tôi cũng định bụng đưa nó về luôn cho yên chuyện. Ai ngờ vừa dắt nó ra cổng trường thì nó đã túm chặt tay tôi như bạch tuộc, không cho tôi đi đâu hết.
Thẩm Yểm nói dăm ba câu chào thầy cô xong, mặt lạnh tanh, túm cổ áo em gái kéo đi.
Mới được năm phút, con ma men tên Thẩm Tinh Tinh đã quên sạch sành sanh kế hoạch ghép đôi ban nãy.
Tay trái nó nắm tay tôi, tay phải lôi anh trai, đi giữa đường thì tự dưng nhảy cẫng như đứa con nít chơi xích đu.
Xong nó ngồi thụp xuống, cười khùng khục như mất não:
“Báo báo mèo mèo, tui sinh ra rồi nè!”
Tôi: “…”
Thẩm Yểm: “…”
Phải tốn cả khối công sức tôi với anh trai nó mới lôi được con ma men nhét yên vị ra ghế sau xe.
Tôi vừa tính tạm biệt chuồn lẹ thì Thẩm Yểm chặn ngay cửa, giọng nghiêm như quân lệnh:
“Cô Giang định đi đâu? Tôi đưa cô về.”
Anh hất cằm về phía Thẩm Tinh Tinh đang nằm ngoẹo cổ đằng sau:
“Làm phiền cô trông nó hộ một lát.”
Ban đầu trong xe yên ắng phết. Tôi còn lim dim, suýt ngủ gật theo nhạc du dương… cho tới khi —
Con Tinh Tinh lại nổi cơn!
“Ơ, sao ai cũng im như thóc thế?” — nó lồm cồm bật dậy, đầu lắc lư như bánh bao bị lắc.
Tưởng nó tỉnh rồi ai dè còn điên hơn.
“Anh ơi! Anh nói gì đi anh ơiiii!” — nó ôm chặt lưng ghế lái gào như sấm.
Khổ nỗi người lái xe lại là thằng trợ lý. Còn Thẩm Yểm thì ngồi ghế phụ từ nãy.
Trợ lý: “…” Làm ơn đừng gọi, tim tôi yếu lắm chị ơi.
Tôi vội ôm eo nó giữ lại, không thì chui cả lên ghế lái mất.
Thẩm Yểm liếc gương chiếu hậu, mặt lạnh như tiền, ném ra hai chữ:
“Ngồi im.”
Ai ngờ nó phá lên cười sằng sặc:
“Ngồi thì ngồi! Anh không lên thì em lên!”
“Cậu nghe tớ nói này, Giang Như!” — nó dí sát mặt tôi, giọng lè nhè.
“Tớ phá sạch sành sanh mấy mối tình của cậu, quét hết trai theo đuổi cậu… cũng chỉ để cậu ngoan ngoãn chui vào nhà tớ, chính danh làm người nhà!”
Tôi: “…”
Lúc đầu còn lo nó phá anh trai mình, giờ sợ tôi mới là đứa sắp toang!
Thẩm Yểm nãy giờ nhẫn nhịn, lúc này nhíu mày gằn giọng:
“Thẩm Tinh Tinh, câm mồm.”
Tôi giật mình, vội bịt miệng nó.
Ai ngờ… tôi hối hận ngay!
Nó lè lưỡi liếm tay tôi cái chụt. Tôi dựng hết tóc gáy.
Nó nheo mắt cười gian:
“Nam nữ thì được. Nam nam thì cũng chẳng sao. Thế nữ nữ lại không được chắc?”
Nói xong nó đè tay tôi xuống ghế, mặt dí sát. Chị em, chơi lớn thế à?
Tôi giãy cũng không nổi. Cái mặt nó càng dí sát, mùi rượu phả vào mũi… Mắt tôi trợn ngược.
Đang run như cầy sấy thì xe phanh cái két — cộng thêm tôi nghiêng đầu né — thế là…
Môi nó đáp thẳng vô… tựa ghế.
Tinh Tinh ngẩn tò te: “???”
Ủa sao cái môi cứng như gỗ thế này?
Xe vừa dừng, cửa ghế sau bật mở. Thẩm Yểm chẳng nói chẳng rằng, trèo thẳng vào ngồi chình ình giữa tôi với con em gái. Thân hình cao to vạm vỡ như bức tường, chia đôi không gian xe.
Thẩm Tinh Tinh lập tức ngoan như cún, không gào, không cắn nữa. Ngồi quay mặt ra cửa kính, lấy tay vẽ vòng tròn, thở dài như bà cụ.
Còn tôi thì cố dúm người né, nhưng khổ, chật xe quá, cánh tay vẫn phải chạm tay Thẩm Yểm.
Cách đúng một lớp vải mà vẫn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ người anh ta — nóng rực.
Tôi lén liếc nhìn sang: Đèn trong xe mờ mờ, xương quai xanh và yết hầu anh ấy hiện rõ, ánh mắt vẫn lạnh, môi hơi mím — nhìn càng tối lại càng đẹp trai.
Mà công nhận, Thẩm Tinh Tinh có nói phét câu nào đâu…
Anh trai nó — mặt mũi — dáng dấp — đúng chuẩn cực phẩm.
Mà… nếu bắt tôi làm chị dâu nó thật…
Tôi nghĩ bụng: Ờ thì… cũng không đến nỗi tệ!
Tôi cứ ngỡ cái chuyến xe đêm hôm trước là lần hiếm hoi được ngồi gần Thẩm Yểm, ai ngờ mới có tháng sau đã lại đụng mặt anh ta.
Đúng cái tháng đầu tiên tôi đi làm sau khi tốt nghiệp.
Hôm đó tôi theo quản lý dự án sang họp với đối tác. Vừa bước vào hội trường đã thấy Thẩm Yểm ngồi chễm chệ giữa dàn tai to mặt lớn, vest chỉnh tề, gương mặt đúng chuẩn “ông chủ người ta”.
Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ — dự án mới của công ty tôi sẽ hợp tác với Tập đoàn Thẩm thị, mà đích thân anh ta đến thúc tiến độ cho nhanh.
Mấy đứa đồng nghiệp xúm lại buôn chuyện, giọng thì thào như rỉ tai:
“Nghe bảo ban đầu Thẩm thị không định chọn mình đâu, tự dưng đổi ý, ký với cái công ty bé như hạt cát này mới lạ.”
Tôi cũng lẩm bẩm tiếp lời:
“Thịt muỗi cũng là thịt mà. Nhà tư bản giỏi là thế, cắn được đâu bỏ được.”
Đứa ngồi cạnh bĩu môi:
“Tiếc cái là ông chủ mình không đẹp trai được bằng nửa Thẩm tổng, chứ đẹp trai thế này tôi cũng tình nguyện tăng ca suốt đêm.”
Mà nói thật, tôi đi làm hơn tháng rồi, sếp lớn thì chưa từng thấy mặt. Nghe bảo đang đi nước ngoài.
Chưa kịp buôn đủ chuyện, giọng quản lý đã vang lên sau lưng:
“Thế nếu tăng ca triền miên thì em cũng chịu được à?”
Tôi còn chưa kịp vặn não, vỗ ngực cái đét:
“Ôi giời ơi, đừng nói tăng ca, cho tôi làm bà chủ công ty tôi cũng chơi luôn!”
Quản lý cười như mèo vờn chuột:
“Gan to nhỉ. Làm bà chủ thì thôi khỏi, nhưng tăng ca thì cứ xác định.”
Tôi: “…”
Còn đang há hốc mồm chưa kịp cãi thì quản lý đã dúi nguyên xấp tài liệu vào tay tôi.
“Dự án này sếp chưa về nước nên tôi phụ trách. Thấy em mới vào mà tinh thần ‘vào sinh ra tử’ thế, nên kéo theo cho có người làm cùng.”
Khoan, quản lý! Cho tôi thanh minh!
Nhưng vô ích. Quản lý điếc mất rồi.
Cả nhóm ai cũng là “cáo già”, chỉ có con nai tơ là tôi sa bẫy. Thế là tôi cắm mặt ôm đống giấy tờ làm quên trời đất.
Tới lúc ngẩng đầu lên thì văn phòng đã vắng như chùa Bà Đanh. Người ta thì có tình yêu, có tài lộc. Còn tôi… cày cuốc đến tận khuya.
Tôi vặn vẹo cổ đau nhừ chuẩn bị xách túi về thì điện thoại rung bần bật.
Ai ngoài “bộ ba tin nhắn mỗi ngày” của Thẩm Tinh Tinh?
【Tan làm chưa?】
【Còn yêu tớ không?】
【Bao giờ nghỉ việc?】
Tôi lười gõ, trả lời gọn lỏn:
【Vừa tan.】
【Yêu yêu yêu.】
【Chưa nghỉ được, đợi sang tháng lĩnh lương đã rồi tính.】
Nó gõ cái roẹt:
【Tháng trước cũng câu này nhé!】
【Cá là tháng sau cậu lại kêu đợi công ty phát bánh Trung Thu xong mới nghỉ đúng không?】
Tôi: … Ờ, cắn trúng tim đen rồi.
Tinh Tinh tống thêm vài câu tẩy não:
【Bé cưng ơi, nghe chị. Công ty bé tí tẹo, chẳng có tương lai đâu.】
【Tớ xem rồi, mệnh cậu với sếp công ty này khắc nhau lắm!】
【Nhìn đi, ngoài kia mưa sầm sập, cậu vẫn ngồi lì tăng ca…】
【Tí đi về một mình, ngộ nhỡ cảm lạnh thì ai chăm?】
Tôi còn đang gõ tin trả lời thì vừa bước ra sảnh chung cư, ngẩng lên thấy Thẩm Yểm đứng chờ sẵn ở đó.
Ban đầu tôi cứ nghĩ chắc mình nhìn nhầm. Quanh đấy vắng tanh, mà vừa thấy tôi anh ta đã đi thẳng lại.
Phản xạ đầu tiên: tôi lật đật nhắn ngay cho Thẩm Tinh Tinh:
【Cậu giở trò gì đấy hả?】
【Sai anh cậu tới đón tớ à? Cậu trả giá kiểu gì thế?】
Tin nhắn gửi đi xong — im re như tờ. Mà nó im tức là nó nhận rồi.
Tôi thở dài. Thẩm Yểm nhìn tôi, giọng đều đều:
“Tan làm rồi à?”
“Vừa hay tôi tiện đường, đưa cô về.”
Tôi liếc qua màn mưa ngoài cửa kính. Xe nhà anh trai bạn thân, không đi thì phí, tôi gật đầu.
Vừa ngồi vào xe chưa ấm chỗ, Thẩm Yểm đã hỏi:
“Dạo này Tinh Tinh không làm gì quá đáng với cô chứ?”
Ra là mục đích chính là “hỏi thăm dân tình” em gái? Chắc vụ hôm nó suýt cưỡng hôn tôi làm anh ta vẫn còn ám ảnh.
Tôi chột dạ nghĩ, chắc anh ta sợ tôi bẻ cong em gái anh ta mất.
Thẩm Yểm đẩy kính:
“Tinh Tinh bản tính không tệ, nó có làm gì phiền cô thì cứ nói. Tôi bảo nó đừng quấy rầy cô nữa.”
Tôi cười trừ: “Không, không sao đâu. Nó thi thoảng hơi ngáo thôi, chứ đối xử với tôi tốt lắm.”
Ngoài trời mưa vẫn xối xả. Xe lăn bánh chầm chậm, nhạc nhẹ vang lên, tôi lim dim, thế nào thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Tỉnh dậy, xe đã đỗ dưới sảnh chung cư.
Tôi dụi mắt, bối rối:
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”
Thường ngày tôi khó ngủ lắm, phải về tới phòng mới chợp mắt được, ai ngờ hôm nay say giấc luôn trên xe anh ta.
Thẩm Yểm không nói gì, chỉ mở cốp xe lấy ô đưa cho tôi.
Tôi đón ô, khẽ cúi đầu:
“Cảm ơn Thẩm tổng.”
“Trời mưa đường trơn, anh về cẩn thận.”
Tưởng thế là xong, ai dè trước lúc tôi mở cửa bước xuống, anh ta nhả thêm một câu:
“Xe hết xăng rồi.”
Tôi: “…”
Ơ hay, cái gì? Ý là tôi phải trả ơn bằng cách… mời anh ta đổ xăng hả?
Nhưng mà thôi, người ta đã cất công chở mình về, mưa gió sấm chớp ầm ầm…
Thôi thì… trả xăng thì trả xăng, tôi cũng đâu có keo đâu!
Thấy trời mưa mỗi lúc một to mà chẳng có dấu hiệu tạnh, tôi cũng ngại để anh ấy ngồi một mình trong xe giữa đêm hôm sấm chớp, nên khách sáo hỏi:
“Hay là… Thẩm tổng lên nhà tôi ngồi tạm cho đỡ lạnh?”
Ai ngờ Thẩm Yểm gật cái rụp: “Được.”
Tôi: “…?”
Ơ… đồng ý luôn á?
Tự dưng tôi thấy sai sai. Mà lại không biết sai chỗ nào.
Không phải đồn anh ta là thái tử gia lạnh lùng, không gần nữ sắc, ai lại gần là né như né tà cơ mà? Thế quái nào vừa mở lời đã đồng ý leo thang?
Hay là… Thẩm Tinh Tinh nói đúng, bản chất anh ta là kiểu “Ngốc – Giàu – Vai rộng – Eo thon – Ít nói – Làm tốt”?
Nhưng mà “làm tốt” là… làm cái gì tốt mới được?
Đang nghĩ miên man thì Thẩm Yểm nhíu mày:
“Nhìn gì?”
Tôi giật mình, ngượng ngập nhìn đi chỗ khác: “À… không có gì.”
Còn cái ánh mắt tôi vừa quét qua… chỗ không nên nhìn… thì thôi coi như chưa có gì!
Từ xe vào tới thang máy, đoạn đường ngắn mà gió tạt mưa lùa rát cả mặt.
Tôi còn ô che, chứ vest của anh ta thì gần như ướt sũng.
Vừa bước vào nhà, tôi bảo ngay:
“Anh ngồi tạm đây, tôi đi lấy khăn lau cho anh.”
Quay ra chưa đầy ba phút, tôi sặc nước bọt. Anh ta đã cởi vest, cởi cả áo khoác ngoài, chỉ còn mỗi cái sơ mi trắng mỏng dính, dính bết vào người, ướt đến mức gần như nhìn xuyên thấu!
“…”
Qua lớp vải, tôi còn thấy rõ vòm ngực và cơ bụng mơ hồ… Không cởi thì đỡ, cởi ra lại làm người ta đỏ mặt chết mất!
Tôi hắng giọng, chìa máy sấy:
“Anh… sấy tạm đi, không lại cảm lạnh đấy.”
Anh ta chỉ khẽ gật, giọng vẫn trầm trầm:
“Ừm. Cảm ơn.”
Vừa mới thở phào vì anh ta im lặng thì chuông cửa vang lên. Giao hàng nhanh.
Nhìn người gửi — tôi muốn xỉu. Lại là con bạn trời đánh Thẩm Tinh Tinh!
Trời mưa gió sấm chớp thế này, nó lại gửi cái quái gì không biết.
Mở cửa ra, anh shipper cười tươi như hoa, chẳng phàn nàn câu nào:
“Chị ơi, hàng chị đây ạ!”
Tôi nhắn ngay cho Tinh Tinh:
【Cậu gửi cái gì đấy? Mưa bão thế này mà shipper vẫn cười tươi như đi thi hoa hậu là sao? Lại rải tiền ép người ta ship đúng không?】
Tinh Tinh nhắn lại tỉnh bơ:
【Chút tiền lẻ thôi mà~】
【Mở ra đi, đảm bảo hài lòng.】
【Đồ xịn xò đấy.】
【Trời mưa sấm chớp mà không làm gì thì phí cả cơ hội, tớ chuẩn bị cho cậu với anh tớ còn gì!】
Tôi ôm hộp, lòng run rẩy. Gì mà “xịn xò”? Không lẽ nó gửi… cột thu lôi?
Điện thoại lại rung bần bật:
【Nhắc nhẹ nhé: Anh tớ sợ sấm sét đấy, muốn dỗ thì cứ làm gì đó để anh ấy phân tâm.】
【Dù giờ anh ấy chưa thích cậu, nhưng sớm muộn gì cũng đổ thôi!】
【Chỉ cần cậu ra tay… Nữ chính muốn thu phục nam phụ phản diện, dễ như ăn kẹo!】
Tôi: 【???】
Quay ra thì Thẩm Yểm đã tắt máy sấy, ngó hộp đồ:
“Cái này là gì?”
Tôi ôm hộp, ngồi khoanh chân trước sofa, nghĩ bụng: Bạn thân gửi cho cả hai, anh ta là nhân vật liên quan thì xem cùng cũng không sao.
Ai dè mở ra — tôi chết lặng.
Tai mèo, đuôi mèo, nguyên bộ cosplay hầu gái mèo, thêm mấy thứ phụ kiện… chói mắt.
Tôi: “…”
Thẩm Yểm cũng đơ người, ánh mắt nghiêm túc lập tức tối sầm. Yết hầu anh ta khẽ lăn:
“Cô đặt à?”
Tôi nghẹn họng, tay run run:
“THẨM TINH TINH!!!”
Đây mà là “đồ tốt” á?
Anh ta nhìn tôi, nhíu mày:
“Cô ấy… quấy rối cô à?”
Không… thật ra là xúi tôi quấy rối anh…
Nhưng biết nói sao bây giờ? Cãi à? Thôi tôi hèn, tôi nhịn!
Tôi chưa kịp tìm lời thì Thẩm Yểm đanh giọng:
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này.”
Sắc mặt nghiêm túc như chuẩn bị xử lý rác thải nguy hại. Tôi cuống quá, vội kéo tay áo anh ta:
“Khoan đã…”
Anh ta cúi xuống, mắt nhìn chỗ tay tôi đang nắm, giọng thấp khàn:
“Sao? Không nỡ à?”
Tôi cứng họng, lắp bắp:
“Dù sao tôi với Tinh Tinh cũng là bạn thân bao năm rồi. Nó chỉ… hơi bị ngáo thôi.”
Thẩm Yểm nhìn tôi, nghe đến câu này thì mới thở ra một hơi:
“Cô thích cô ấy?”
Tôi gật đầu… rồi lật đật lắc đầu luôn:
“Thích đây là thích kiểu chị em, bạn bè, tình thân ấy. Chứ không phải kiểu đấy…”
Anh ta nghe xong mới chịu yên lòng:
“Yên tâm. Tôi sẽ không để Tinh Tinh lệch lạc đâu.”
Nghe giọng chắc nịch mà tôi thấy lo thay con bạn:
“Anh cậu giận thật rồi đấy! Mau trốn đi!”
Tôi gửi gấp tin cho Tinh Tinh:
【Anh cậu giận thật rồi! Ảnh tưởng tớ với cậu có gì!】
Nó nhắn về cái roẹt:
【Thế thì vui đấy~】
Tôi: 【…】
Cái con này có hiểu mức độ nghiêm trọng không?
【Anh cậu nói sẽ xử lý cậu đấy, liệu hồn mà dọn vali đi trốn vài ngày đi!】
Tinh Tinh:
【Tớ không sợ~】
【Tớ là ai chứ~】
Ờ, nó là “nữ phụ độc ác” — mà theo logic thì nữ phụ độc ác với nam phụ phản diện đúng là ngang cơ nhau.
Nó không sợ. Kể cả có bị anh trai xử cũng cam lòng.
Chỉ cần giúp tôi và anh ta thành đôi, nó chết cũng mãn nguyện!
Tôi trằn trọc cả đêm, vật vờ mãi đến tờ mờ sáng mới chợp mắt được tí.
Hậu quả là ngủ quên, chuông báo thức réo inh ỏi mà vẫn mơ màng như chưa tỉnh hồn, suýt thì muộn giờ làm.
Vội vàng phóng như ăn cướp tới công ty quẹt thẻ, ai ngờ chạy nhanh quá, đâm trúng ngay một người đang đi ngược chiều.
Trên tay người ta còn cầm hẳn cốc cà phê nóng hôi hổi — kết quả? Tất cả đổ thẳng lên người tôi!
Cái váy trắng tôi mới là lượt buổi tối hôm qua, giờ thì miễn phí nhuộm thành màu cà phê sữa.
Thôi khỏi đi Vân Nam học nhuộm vải batik, tự tôi đã có “váy loang màu” độc bản rồi còn gì.
Tôi luống cuống bò dậy, đầu vẫn chỉ nghĩ đến cái máy chấm công:
“Xin lỗi, xin lỗi anh!”
Tay cầm váy, tay ôm cặp chạy vèo vào sảnh. Nhìn đồng hồ — 9:01.
Vẫn muộn như thường!
Đang lúng túng thì người đàn ông kia lên tiếng:
“Cô không sao chứ?”
Tôi ngẩng lên, đúng là người vừa tặng tôi cả ly cà phê. Quần áo anh ta thì sạch bong, cà phê đổ sạch vào tôi, không vương giọt nào.
Nhìn mà tủi!
Anh ấy cởi luôn áo vest khoác lên eo tôi, giọng nói dịu dàng:
“Xin lỗi nhé. Váy này để tôi đền cho cô, mua cái mới.”
Tôi nghĩ bụng: Ờ, người ta lịch sự thế, chắc cũng chỉ là người lạ tình cờ đâm trúng nhau thôi.
Ai ngờ…
Chưa ấm chỗ trong văn phòng, tôi còn đang lú đầu vào màn hình thì quản lý từ đâu tiến đến, đang mặt hằm hằm bỗng đổi giọng khúm núm như thái giám trong phim cung đấu:
“Cố tổng, ngài về rồi ạ!”
Tôi ngẩng mặt lên: Ơ? Không phải người lúc sáng đổ cà phê vào tôi đây à?
Quản lý hích nhẹ tôi:
“Ngơ gì nữa, chào sếp đi! Đây là Cố tổng — ông chủ công ty chúng ta đấy!”
Tôi: “…???”
Cố tổng lịch sự mỉm cười, đưa túi giấy cho tôi:
“Xin lỗi chuyện lúc sáng. Váy mới đây, hy vọng không phiền cô.”
Rồi còn bổ sung:
“Tối nay nếu cô rảnh, để tôi mời bữa tối coi như tạ lỗi nhé?”
Tôi đứng hình. Bình thường nghe đồn Cố tổng lịch thiệp, kín tiếng, là hình mẫu trong mộng của bao đồng nghiệp.
Nhưng không hiểu sao… tôi lại thấy gai gai sống lưng, bản năng muốn tránh xa anh ta.
Tôi gượng cười từ chối khéo:
“Dạ thôi, phiền anh quá rồi.”
Đợi Cố tổng đi khỏi, quản lý mới dám ghé tai thì thào:
“Cô che giấu ghê thật đấy nhé Giang Như! Không lẽ cô với Cố tổng có gì rồi? Định sắp thành bà chủ hả?”
Tôi suýt sặc:
“Bà chủ cái gì, sáng nay đâm nhau xong tắm cà phê hộ anh ta thôi!”
Quản lý trợn mắt:
“Ờ, mà hình như Cố tổng có vị hôn thê thanh mai trúc mã gì đấy, vẫn đang nằm viện cơ mà…”
Tôi ngửi thấy mùi tin nóng hổi:
“Chưa cưới à? Bệnh gì vậy?”
Quản lý hạ giọng như sợ tường vách nghe thấy:
“Nghe đâu bệnh thận. Đang điều trị ghép thận ở nước ngoài, mà chưa tìm được người hiến phù hợp.”
Tự nhiên tôi rùng mình, thấy… thận mình hơi nhói nhói.
Sếp về nước, nguyên ngày hôm ấy văn phòng căng như dây đàn. Quản lý có thân cũng chẳng dám lơ là, huống chi mấy đứa lính mới như tôi — chỉ biết cúi đầu làm cho xong.
Nhịn đến khi đồng hồ điểm giờ tan ca, tôi như được phóng thích. Đang hí hửng đứng chờ thang máy thì… đời không cho tôi yên.
Cửa thang máy mở ra — Cố tổng, vẫn cái cười lịch thiệp, đứng sẵn bên trong.
“Trùng hợp nhỉ? Cùng xuống luôn nhé?”
Tôi cứng người. Còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện — trong thang máy… đã có người.
Chính là: Thẩm Yểm.
—
Không gian kín mít, chỉ có ba người chúng tôi. Tôi đứng chen giữa, cúi đầu thấp hết mức, chưa bao giờ thấy cái thang máy từ tầng 16 xuống mà lâu như đếm từng hạt mưa thế này.
Cố Cẩn lên tiếng trước, giọng nghe nhẹ hều mà như kim chích:
“Tan làm rồi à?”
Tôi đoán chắc hỏi mình chứ còn ai vào đây, bèn lí nhí:
“Vâng.”
Anh ta cười, hỏi tiếp:
“Vậy cùng đi ăn tối nhé?”
Tôi thì còn đang không hiểu anh Cố tổng này ăn trúng gì mà cứ đòi mời tôi đi ăn suốt. Mời xin lỗi cà phê thì mời một lần là đủ, đằng này dai như đỉa.
Nhưng sếp lớn mời đến lần hai rồi, tôi – đứa lính quèn, mới vào được tháng – cũng ngại không dám lắc đầu mãi.
Tôi vừa hé miệng tính gật.
Người từ nãy đứng như tượng đá bên cạnh – Thẩm Yểm – bỗng buông ra câu khô như ngói:
“Giang Như, anh để quên quần áo ở nhà em.”
Tôi giật mình, phản xạ thần tốc:
“Xin lỗi Cố tổng nhé, tối nay tôi bận mất rồi.”
Cũng tại đương sự lên tiếng rồi, mà Thẩm Yểm lại còn là đối tác quan trọng, tôi đâu dám làm trái.
Cố Cẩn nghe xong, mặt tối sầm, mắt liếc sang Thẩm Yểm:
“Cậu quen Giang Như à?”
Thẩm Yểm chỉ gật đầu nhẹ, không buồn giải thích nửa câu.
Một tiếng “đinh” vang lên – thang máy cuối cùng cũng chịu mở cửa. Tôi lách ra ngoài ngay, chạy còn nhanh hơn bị đuổi nợ.
Xuống bãi xe, tôi lia mắt một vòng đã thấy xe Thẩm Yểm đỗ sẵn. Tôi phóng thẳng tới, mở cửa ngồi vào, thao tác mượt như trốn tình địch.
Cố Cẩn đứng chết trân nhìn theo, chỉ đến khi xe Thẩm Yểm lăn bánh, anh ta mới chịu quay đi.
Trong xe, Thẩm Yểm vẫn mặt đăm đăm:
“Em quen Cố Cẩn thế nào?”
Câu hỏi thừa ơi là thừa, nhưng tôi không dám bĩu môi, ngoan ngoãn trả lời:
“Anh ấy là sếp em.”
Rồi giải thích thêm cho khỏi hiểu nhầm:
“Hôm nay ảnh lỡ tay làm đổ cà phê lên váy em.”
Nói xong mà không khí trên xe như đặc quánh lại.
Tôi liếc sang – thấy bàn tay Thẩm Yểm siết vô lăng chặt đến mức gân xanh nổi cả lên. Ánh mắt anh ta tối thui, môi mím chặt, nhìn là biết đầu đang chạy một đống suy nghĩ đen tối.
Có vẻ… anh ta đang giận?
Về đến nhà tôi vẫn chưa để ý gì bất thường. Sau khi đưa bộ đồ đã sấy khô cho anh ấy, tôi quấn tạp dề, lạch cạch chuẩn bị nấu cơm.
“Cảm ơn anh hôm qua đưa em về nhé. Anh ngồi nghỉ đi, em làm ít đồ ăn đãi anh.”
Vừa nghe “em nấu cơm cho anh” thôi mà tôi thề, mắt Thẩm Yểm sáng lên thấy rõ, nhưng giọng thì vẫn trầm trầm u ám:
“Em nấu cơm cho anh… bạn trai em không ghen à?”
Tôi ngẩn ra: Bạn trai nào cơ?
Thẩm Yểm tựa vai vào cửa bếp, mắt nhìn tôi không rời:
“Em từng nấu cho bạn trai ăn nhiều lần rồi đúng không?”
Ô hay! Tôi vừa bực vừa buồn cười.
Kiếp trước, người được ăn cơm tôi nấu chắc chỉ có sếp Cố Cẩn.
Còn Thẩm Yểm thì cứ như con mèo hoang, rình rập ngoài cửa, nhìn tôi với người khác hạnh phúc.
Chắc vì thế mà giờ anh ta… nổi cơn ghen.
Tôi chợt phì cười:
“Bạn trai gì chứ!”
Nhìn mặt anh ta vẫn cau cau, tôi mới cuống lên giải thích:
“Anh đừng nghĩ linh tinh, hôm nay mới là lần đầu tiên em gặp Cố tổng mà. Với cả em chẳng có bạn trai nào hết.”
Mà nghĩ lại, nếu tính ra thì Thẩm Tinh Tinh – chị em tôi – vừa biết quan tâm, vừa dễ thương, chỉ thiếu chiều cao với… vài thứ đặc thù thôi, thì còn chuẩn gu tôi hơn khối người!
Nghe tôi nói vậy, mặt Thẩm Yểm mới dịu đi hẳn. Anh ta hừ nhẹ rồi xắn tay áo bước vào bếp, chẳng thèm khách sáo.
Tôi nhìn mà cười thầm: Trông ngoài lạnh như tiền, ai dè vào bếp vẫn thái rau rửa rau như ai.
Mấy ngón tay dài, khớp xương gầy, thái hành nghe cạch cạch.
Nhìn cảnh ấy, tự dưng tim tôi đập cái “thình” — lạ ghê.
Đúng là Thẩm Tinh Tinh tốt bụng thì anh trai chắc cũng… không đến nỗi tệ nhỉ?
Mấy hôm sau, ngoài giờ làm tôi cứ vắt óc suy nghĩ: Liệu mình có cửa cưa được anh Thẩm Yểm không nhỉ?
Đang lim dim thì bị quản lý phát hiện, ông ấy liếc tôi một cái rõ dài:
“Ơ kìa, Tiểu Giang, cô lại hồn vía để đâu rồi đấy? Nãy giờ tôi nói gì nghe lọt chữ nào không?”
Tôi giật mình, biết tội ngay, bèn lắc đầu nguầy nguậy.
Quản lý thở dài ra chiều “bó tay toàn tập”:
“Cố tổng về rồi đấy. Dự án bên Tập đoàn Thẩm thị giờ do anh ấy tự cầm. Tôi thì chuyển sang dự án khác rồi.”
Tim tôi đánh “bịch” một phát — linh cảm có điềm không lành:
“Thế… em thì sao ạ?”
Quản lý chẹp miệng, giọng y như ban ơn:
“Cô thì theo Cố tổng mà học hỏi. Cơ hội vàng đấy, người khác còn thèm chảy dãi chứ cô đừng có mà mặt dài ra thế.”
“Yên tâm, Cố tổng tính tình nhã nhặn, hiền lành, cô cứ thoải mái.”
Ừ thì hiền, mà hiền cỡ nào tôi chưa biết, chứ tôi ngửi thấy mùi bóc lột triệt để rồi đấy!
Mà cấp trên quyết rồi, tôi — đứa chạy deadline nuôi thân — dám ho he phản đối chắc?
Từ hôm theo Cố tổng làm việc, tôi mới thấm thía câu “người thì một, việc thì ba”.
Không biết anh ta quý tôi hay ghét tôi, mà việc tôi gánh đủ: vừa chạy marketing, vừa kiêm luôn chân trợ lý.
Làm hai việc, lĩnh một lương — trọn vẹn 5.000 tệ. Đúng kiểu “gà công nghiệp” mẫu mực.
Ngày nào cũng tăng ca mòn đít, tôi bắt đầu thấy mình như quả chanh bị vắt sạch nước.
Sáng nay, họp xong tôi còn đang ngơ ngơ thu dọn giấy tờ, Cố tổng đã lù lù bước tới, tay anh ta đặt phệt lên trán tôi.
“Sao? Lên cơn sốt à?”
Ơ hay! Không sốt mới lạ! Mấy hôm nay đêm nào cũng gặm deadline đến 2 giờ sáng, xong còn bị anh lôi ra quán rượu tiếp khách.
Sốt là đúng quy trình rồi.
Tôi còn đang nuôi hy vọng sếp biết thương tình mà cho nghỉ mấy hôm — Cố tổng mới gọi “Giang Như” một câu, tôi đã hí hửng.
Ai dè — “Chờ tôi đi mua thuốc, uống vào là khỏi!”
Tôi: “…Cho tôi nghỉ 2 ngày còn hơn uống cả bịch thuốc.”
Nói thì nói vậy, chứ Cố tổng vẫn chạy đi mua thuốc thật. Mua xong còn tống tôi vào phòng riêng bắt nằm nghỉ.
Không cho nghỉ hẳn thì tôi ngủ ké phòng sếp cũng được, đỡ phải bò về nhà.
Đến trưa, đang mon men ra toilet thì tôi nghe bên ngoài tụm năm tụm ba, tai hóng được nguyên dàn vở kịch mình làm “bà chủ tương lai”.
“Biết chưa? Cố tổng với con bé Giang Như kia đang dính nhau đấy.”
“Ơ, ảnh có hôn thê rồi cơ mà?”
“Ừ thì thanh mai trúc mã, tháng nào chả bay sang nước ngoài thăm. Thế mà dạo này bặt tăm. Chả có mới nới cũ thì gì!”
“Cô Giang kia nhìn mặt thánh thiện, chứ giỏi luồn lách phết. Mới tí thời gian mà leo lên đầu ngồi rồi.”
“Nghe nói sáng nay còn chui vào phòng nghỉ với Cố tổng đấy! Làm gì thì tự hiểu ha…”
Nghe đến đây, tôi sôi cả máu. Mấy đứa này mồm miệng đúng như cái loa phát thanh!
Tôi hắng giọng, mở toang cửa bước ra.
Cả đám tám chuyện câm như hến, nhìn tôi trân trân như gặp ma.
Tôi rửa tay, vẩy nước điệu nghệ, rồi thản nhiên ngẩng mặt:
“Tiếc nhỉ, đang buôn hay thế sao tự dưng im? Tôi nhắc trước, bà chủ tương lai như tôi có quyền cho nghỉ việc bất cứ lúc nào đấy!”
Câu chốt xong, tôi phẩy tay bỏ đi, trong bụng cười “diễn thì ai chả biết diễn”.
Hai hôm sau, tôi sốt li bì, Cố Cẩn ngày nào cũng lượn lờ quanh bàn tôi như bóng đèn, lúc thì dúi nước, lúc thì nhét thuốc, hỏi han đủ kiểu.
Ơ hay, đồn thế hóa ra… thật à?
Không lẽ ông này định bỏ con cũ, rước con mới luôn?
Tôi vừa mệt vừa buồn cười, ngồi gục xuống bàn, đầu óc quay cuồng, chợp mắt cái là mơ ngay.
Trong mơ, tôi thấy Cố Cẩn — mà cảnh còn muộn hơn bây giờ cơ.
Anh ta mê tôi như điếu đổ, cua tôi ráo riết, tôi ngã gục cũng nhanh.
Xong rồi sao? Anh ta cứ đi đi về về nước ngoài liên miên, bỏ tôi bơ vơ.
Đùng cái, có người dúi cho tôi cả xấp ảnh — anh ta tay trong tay, ôm ấp một ả khác, nghe đồn tên Tưởng Như Như, thanh mai trúc mã, đang suy thận sắp toạch.
Tưởng Như Như gần đất xa trời nhưng không cam tâm. Biết tôi là “thế thân” trong nước, cô ta thuê người dọa nạt, rồi còn thuê cả xe tải tông tôi suýt chết.
Mơ thấy tôi bị xe đâm, mắt mù tạm thời, xương gãy khắp chỗ.
Tỉnh dậy thì nghe lỏm được anh Cố Cẩn bàn với bác sĩ — định moi thận tôi để cấy cho Tưởng Như Như.
Tôi sợ quá, cắm đầu chạy. Chạy mãi, chạy đến căn biệt thự thì có người mở cửa gọi tên tôi…
Rồi tôi giật bắn người — tỉnh!
Mở mắt ra, cái mặt Cố Cẩn dí sát ngay trước mũi tôi, làm tôi tí thì lộn tim ra ngoài.
“Giang Như, em mơ ác mộng à? Đổ nhiều mồ hôi thế.”
Tôi thở hổn hển, vừa mơ xong cảnh bị móc thận, giờ nhìn mặt anh ta mà rợn tóc gáy.
Tôi gạt tay anh ta ra, nghiêm mặt:
“Cố tổng, anh… đừng đứng sát tôi thế.”
Anh ta cười cười, mắt lại sáng rực như hiểu nhầm:
“Sao đấy? Run à? Ngại à?”
Tôi gật bừa cho xong, bụng thì thầm:
“Ờ run, run vì sợ anh chứ crush cái nỗi gì!”
Nhưng tiếc là Cố tổng hình như hiểu thành… tôi đang bối rối vì “cảm nắng” anh ta.
Càng ở gần Cố Cẩn, tôi càng thấy mọi thứ như… y hệt giấc mơ ám muội kia.
Anh ta đích thị đang ve vãn tôi thật chứ chẳng phải tưởng bở.
Khổ nỗi dạo này tôi đã kiệt quệ, lại còn bị anh ta tấn công “tình cảm” dồn dập, thành ra lúc nào cũng như con ma dở hơi, đầu óc quay cuồng.
Rốt cuộc, tôi lăn đùng ra ngất ngay giữa công ty, cho thiên hạ nó bàn tán cho đủ.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm ngoẹo trên giường bệnh, tay còn cắm ống truyền.
Cố Cẩn ngồi ngay bên giường, mặt thì tỏ ra “người chồng quốc dân”, lo lắng như thật:
“Như Như, em hù anh sợ chết khiếp.”
“Đang yên đang lành sao lại xỉu thế hả?”
Tôi kéo tay ra, giọng chán đời không buồn diễn kịch:
“Cố tổng, anh có vị hôn thê rồi, đừng bám lấy tôi nữa.”
Anh ta sững lại một giây, rồi đổi giọng ngọt như mía lùi:
“Như Như, anh nói rồi còn gì. Cô ấy là hôn thê trên giấy tờ thôi, giữa anh với cô ấy chỉ như anh em.”
“Cô ấy ốm yếu, anh đính hôn chỉ để cô ấy an lòng chút thôi.”
“Chờ cô ấy khỏi bệnh, anh sẽ hủy hôn.”
“Anh nhận ra rồi, người anh thương thật sự là em.”
Nghe xong tôi lạnh sống lưng, mà đầu thì đau như bị ai bổ rìu, cứ lùng bùng, không kịp nghĩ sai chỗ nào.
Anh ta lại cười hiền:
“Em cứ nghỉ ngơi, đừng nghĩ linh tinh.”
“Dưỡng bệnh cho khỏe đã.”
Tôi bực quá mà ngoài mặt vẫn nhắm mắt giả chết, anh ta tưởng tôi ngủ rồi thì nhẹ chân bước ra nghe điện thoại.
Phòng bệnh thì cách âm kiểu gì?
Mồm anh ta cứ oang oang bên ngoài, tôi nghe mồn một:
“Như Như, sao em không chịu uống thuốc?”
“Ngoan nào, uống đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn.”
“Anh tìm được nguồn thận phù hợp cho em rồi.”
“Chẳng bao lâu nữa, em sẽ khỏe lại.”
Nghe đến đây, tôi rợn tóc gáy.
Ủa? Nguồn thận phù hợp… thế chẳng phải là tôi còn gì nữa?
Hóa ra đâu có mơ mộng viển vông gì, cơn ác mộng đó là thật!
Tôi vớ điện thoại, tay run run nhắn ngay cho Thẩm Tinh Tinh:
【Cậu ơi, tớ thấy rồi. Tớ thật sự khắc vía cái công ty này.】
【Nói đúng hơn là tớ bị Cố Cẩn khắc.】
【Gần anh ta ngày nào là mệt mỏi ngày đó, đầu óc quay cuồng, tăng ca từ sáng sớm tới đêm khuya.】
Tinh Tinh phang luôn:
【Thấy chưa! Tớ đã bảo rồi. Cái thể loại ấy càng tránh xa càng tốt, ở gần chỉ có rước họa.】
Tôi nghi nghi:
【Này, cậu biết gì mà giấu tớ à?】
Tinh Tinh:
【Tớ cũng muốn kể hết cho cậu nghe lắm, nhưng tiết lộ thiên cơ nó dễ mất mạng lắm.】
【Cậu thừa biết tớ quý cái mạng này cỡ nào.】
Hồi kiếp trước, cô ấy vì lụy tình thằng cha Cố Cẩn, sinh hận, sinh ghen, rồi hại tôi tới tận xương tủy.
Kiếp này, cô ấy tỉnh ra, nghe tôi dính vào công ty Cố Cẩn cái là chuồn một mạch, tránh được chừng nào hay chừng nấy.
【Nói chung ấy, cậu với hắn mệnh xung khắc lắm. Ở gần nhau chỉ có đen như nhọ nồi.】
Tôi gật gù đồng cảm:
【Từ lúc làm việc cho anh ta, tớ dính đủ thứ xui xẻo. Sốt triền miên, ngất giữa công ty, đêm nào cũng mơ ác mộng.】
Tinh Tinh la làng:
【Sao ngất mà không bảo tớ?!】
【Rời khỏi “sao chổi” đó ngay đi. Cái tên nghe đã thấy điềm gở rồi!】
Chuẩn.
Đến nữ chính như tôi mà chơi còn không thắng, thì mấy đứa thường cứ xác định.
【Cậu nằm viện nào? Để tớ cho anh tớ qua thăm.】
Cũng đúng.
Dù gì anh Thẩm Yểm kiếp trước còn sống lâu hơn em gái, mệnh “trâu” hơn tôi khối lần.
Quả nhiên, vừa đọc tin nhắn xong, anh Thẩm Yểm đang công tác tít tỉnh ngoài cũng phi xe về ngay trong đêm.
Anh đến bệnh viện thì thấy ngay cảnh Cố Cẩn đang ngồi kè kè bên giường tôi.
Lúc tôi còn lơ mơ, hắn còn tranh thủ cúi xuống hôn trộm má tôi, nào ngờ vừa hay anh Thẩm Yểm vào tóm sống tại trận.
Khoảnh khắc môi hắn chạm vào tôi — ký ức kiếp trước ập về như phim tua ngược.
Tôi thấy mình — cái kiếp trước tàn tạ ấy — bị hắn bòn rút cả tình lẫn thận, đau đớn đến mức không còn khao khát sống.
Tôi từng cố chạy trốn, nhưng cứ mỗi lần lại bị “cốt truyện” kéo về. Tôi thì vẫn ngây thơ đâm đầu yêu hắn, rồi lại lết lên bàn mổ.
Kết cục: nằm chỏng chơ trên bàn mổ, mắt trống hoác, chỉ mong chết quách đi cho xong.
Nhưng quản lý thế giới truyện lại lù lù hiện ra, bảo tôi mà chết là cả thế giới truyện cũng sập.
Tôi thì lúc đấy còn thiết tha gì sống đâu.
Thế là hắn đành phải xóa ký ức kiếp trước, nhét tôi vào vòng lặp, cho tôi sống lại lần nữa — chính là tôi bây giờ.
Nhớ ra hết rồi — tôi, Giang Như, chính là bản nâng cấp đã “trọng sinh”.
Khi tôi mở mắt ra sau cái giấc mộng dài lê thê toàn kí ức cũ mèm, trước mặt tôi không còn cái phòng bệnh hôi nồng mùi cồn sát trùng nữa.
Thay vào đó là mùi gỗ trầm nhẹ thoảng, ấm áp, dễ chịu.
Mùi này… quen lắm.
Hình như… chính là cái nơi tôi từng cắm đầu chạy trốn đến mấy lần ở kiếp trước.
Những đoạn ký ức về Cố Cẩn thì đã trả về full HD, còn mấy phần khác vẫn như sương mù.
May sao, cơn đau đầu dịu đi kha khá.
Hít được cái mùi gỗ này, tự dưng tôi thấy người thả lỏng hẳn, như thể về đúng “hang ổ” ngày xưa.
Tôi lò dò mở cửa phòng, ngó ra — y như rằng, đúng cái căn biệt thự từng loáng thoáng trong mấy cảnh bỏ chạy của tôi kiếp trước.
Tôi đang mon men định ra vườn hóng gió, thì quản gia từ đâu lù lù xuất hiện, lịch sự nhưng cứng như thép:
“Tiên sinh dặn rồi, tiểu thư không được ra ngoài.”
Tiên sinh nào cơ?
Đang loay hoay chưa kịp hỏi vặn, thì nghe thấy tiếng xe dừng ngay sân trước.
Chưa đầy mấy phút sau, Thẩm Yểm bước vào. Nhìn anh, tôi suýt phì cười:
Người ngợm thì phong trần mệt mỏi, mà khí chất lại như thể sẵn sàng bóp cổ ai đó bất cứ lúc nào.
Quản gia cúi đầu báo cáo, giọng nhỏ mà đầy sức nặng:
“Tiên sinh, tiểu thư tỉnh rồi.”
Tim tôi thót lên một nhịp, rồi bật dậy — à há, ra là anh!
Thì ra kiếp trước, cái người cứu tôi lúc cùng đường mạt lộ, chính là anh Thẩm Yểm này!
Nãy còn sợ không biết ai nhốt mình — hoá ra là anh. Thế thì yên tâm!
Bị anh giữ lại còn hơn bị Cố Cẩn moi thận.
Ra ngoài làm gì, ở đây ngủ tiếp cũng được.
Nghĩ thế, tôi ung dung ngồi phịch xuống ghế, khoanh chân tựa lưng, mặt tỉnh bơ như không có gì.
Thẩm Yểm — lúc này đã “hắc hoá” tới nửa người — thấy tôi bình chân như vại thì hơi khựng lại.
Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng khàn khàn:
“Em… không sợ tôi à?”
Tôi còn ngơ ngác:
“Sợ cái gì? Em chỉ sợ thằng Cố Cẩn — cái loại người mặt người dạ thú, ôm mộng moi thận mình thôi.”
Thẩm Yểm: “…”
Anh đứng lặng, bàn tay đang cầm cuộn dây thừng phía sau lưng khẽ giật giật, ánh mắt sâu như giếng khẽ cụp xuống, cố giấu đi ánh nhìn điên dại muốn trói gô tôi lại mà giam luôn trong biệt thự này.
Lần đầu Thẩm Yểm gặp Giang Như, là cái kiếp trước — lúc đó cô ngất lịm ngay trước cửa nhà anh.
Cả người lấm lem, gầy rộc như con mèo hoang bị vứt xó, run rẩy, yếu ớt đến tội.
Anh đưa cô về, nuôi nấng như nuôi mèo thật.
Từ cái dáng hom hem ấy, cô dần dần nở da nở thịt, trắng trẻo, xinh xắn như búp bê.
Một con mèo hoang, chỉ cần được yêu thương đủ đầy, nó sẽ tự mọc ra lớp lông mới, da thịt mới — rồi bắt đầu biết uốn éo làm nũng, bày trò lăn qua lộn lại, chẳng còn dè chừng ai nữa.
Anh từng nghĩ, “Con mèo nhỏ” này đã chọn anh rồi — thế thì cả đời này, anh cũng chẳng còn cô độc.
Nhưng rồi — mèo nhỏ vẫn bỏ đi.
Cô chẳng quay đầu nhìn lại, cứ thế chạy thẳng vào lòng kẻ khác, mặc cho người ta xé xác dày vò, rồi lại lê lết quay về bên anh trong tình trạng nát bét cả hồn lẫn xác.
Nhưng anh vẫn chẳng giữ nổi con mèo nhỏ đó.
Anh muốn trói, cũng trói không được.
Tôi tuy bị nhốt chặt như chim lồng cá chậu, nhưng chậu thì rộng những hơn 500 mét vuông, muốn lượn đi lượn lại góc nào thì cứ việc.
Quan trọng nhất — là ngày nào cũng được nhìn mặt anh Thẩm Yểm.
Chỉ có điều… ánh mắt anh nhìn tôi, tôi dám cá không phải kiểu “trai tân nhìn gái ngoan” đâu.
Tôi cũng từng định nhắn hỏi Thẩm Tinh Tinh, nhưng khổ nỗi chả biết cái điện thoại của mình giờ trôi dạt phương nào.
Còn cái máy mới coong Thẩm Yểm dúi cho thì trắng tinh SIM, xài được mỗi… nghe anh ấy gọi.
Nói ra thì buồn cười — anh thì thích nhìn tôi, nhưng lại chẳng nhìn cho tử tế, cứ thích nhìn trộm.
Chỉ cần anh ở nhà, tôi quay lưng đi đâu cũng thấy ánh mắt rình mò như con sói rình thỏ.
Tủ quần áo thì khỏi nói — váy vóc treo kín, kiểu gì cũng đúng size tôi.
Chán quá không biết làm gì, tôi lại bày trò “trình diễn thời trang” quanh nhà.
Càng thay đồ, tôi càng chơi mỏng.
Mỏng đến mức — quản gia cũng bị cấm bén mảng vô cửa, chỉ được đứng ngáp ở cổng.
Tôi chống nạnh, phất váy hai dây, đi qua đi lại trước mặt anh, còn cố tình vặn vẹo cái eo cho anh ngắm:
“Thẩm Yểm, tôi mặc thế này… có đẹp không?”
Sau nửa tháng ở biệt thự, tôi coi nơi này chả khác gì nhà tôi, thậm chí còn sinh hứng trêu ngươi anh ấy.
Dù sao thì — trai đẹp, có tiền, mà lại dành cả thanh xuân để thương tôi, không động lòng mới lạ.
Quả nhiên, anh Thẩm Yểm nhà ta nhìn đến nóng hết cả mặt, gập máy tính đánh rầm, kéo cổ áo phành phạch, ánh mắt thì vừa rực vừa như muốn ăn thịt tôi.
Anh cất giọng khàn đặc:
“Giang Như, em có biết — con gái mà mặc thế này đi qua đi lại trước mặt đàn ông thì… nghĩa là gì không?”
Biết chứ còn gì!
Tôi dẩu môi, kéo váy ngồi phịch xuống đùi anh, mặt tỉnh bơ như không:
“Thì nghĩa là… tôi muốn ngủ với anh.”
Tôi cũng phát hiện ra — Thẩm Yểm không nuốt nổi mấy trò vòng vo tam quốc.
Tôi chọc tiếp:
“Thẩm Yểm, anh thích tôi đúng không?”
“Đúng lúc thật, tôi cũng thích anh rồi.”
Bàn tay anh ôm eo tôi bắt đầu nóng rực.
Giọng anh trầm như sấm, môi kề sát tai tôi:
“Giang Như, em đừng tưởng trêu xong là chạy được…”
“Mèo con mà không ngoan — sẽ bị phạt đấy.”
Tôi còn chưa kịp “phản pháo”, đã bị anh vác thẳng lên lầu, ném cái bịch xuống giường phòng ngủ chính.
Vừa ngẩng đầu đã thấy… dây xích loằng ngoằng chờ sẵn.
Chưa kịp kêu “Ơ?”, cái chân tôi đã bị khóa cái cạch.
Ủa? Mới trêu phát mà anh chơi “nặng đô” thế à?!
Nãy giờ tôi cứ tưởng biệt thự này góc nào cũng lượn rồi — hoá ra ngoài phòng ngủ chính và thư phòng ra thì tôi chưa dám bén mảng.
Giờ thì… tôi toát mồ hôi lạnh.
Vừa liếc qua — thấy nào dây thừng, nào roi da, nào đồng phục hầu gái, bác sĩ, thỏ tai dài… đủ combo “hắc hoá”.
Tôi hoảng hốt quay ra:
“Thẩm Yểm! Anh bị biến thái à?!”
Anh thì bình tĩnh như không, giọng còn nhẹ hều:
“Ừ.”
Tôi cạn lời, mệt đến mức không còn muốn chửi, chỉ còn thở phì phò.
Chán chê, anh còn xuống bếp tự tay nấu cháo mang lên “bồi bổ”, còn tôi thì lê lết khỏi giường với cái chân đeo xích kêu leng keng như trâu dắt chợ.
Tôi lần mò khắp phòng, tò mò đẩy cửa thông sang thư phòng — vừa đẩy ra, tôi cứng đờ.
Nguyên một bức tường kín mít toàn ảnh tôi.
Ảnh nào cũng rõ mồn một — lúc cười, lúc khóc, lúc ngủ, lúc ngơ ngác… đủ cả.
Hoá ra Thẩm Yểm đã yêu tôi đến mức này từ lâu rồi?
Tôi còn chưa hết sững thì anh đã lù lù xuất hiện sau lưng, im phăng phắc như ma đứng đợi chờ tuyên án.
Tôi khẽ hỏi, giọng run run:
“Thẩm Yểm… kiếp trước anh đã quen tôi rồi đúng không?”
“Có phải… anh nhớ hết?”
Anh chẳng nói gì, chỉ cúi xuống ôm chặt tôi từ phía sau, ghì chặt đến mức như muốn dính cả xương cốt vào nhau.
Tiếng anh thì thầm bên tai, run run:
“Em… sẽ ghét tôi sao?”
Tôi khẽ cười, gật gật:
“Biệt thự này chỗ nào cũng có camera — tôi biết hết.”
Nhưng tôi không ghét.
Trái tim tôi… vẫn đập loạn vì anh.
Có khi kiếp trước tôi cũng từng thích anh đến vậy.
Anh nghe xong thì chẳng buồn giấu giếm nữa — tâm tư u tối bùng ra, không thèm kìm.
Ngay khi tôi bị anh hành tới mức trợn mắt ngất xỉu, tai tôi vẫn còn văng vẳng câu nói vừa rợn vừa ngọt:
“Em chỉ được thuộc về tôi…
Cả hạnh phúc lẫn khổ đau của em — tôi đều phải độc chiếm…”
Chắc hôm qua xào nấu hăng say quá đà…
Tôi ngủ một lèo, tỉnh dậy đã tối mịt ngày hôm sau.
Vừa mở mắt ra, phát hiện cái xiềng xích dưới chân đã bay màu. Dưới nhà thì lờ mờ vang lên tiếng tranh cãi inh ỏi.
Tôi nghe giọng Thẩm Tinh Tinh — con bạn chí cốt của tôi tới rồi!
“Anh! Tôi đáng lẽ phải đoán ra chứ! Tôi đã nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước thì anh cũng thế!”
“Nếu đã nhớ, sao còn nhốt cô ấy như nhốt thú hoang thế hả?!”
“Anh định đi lại cái kết cũ à? Để cô ấy lại hận anh một lần nữa à?!”
Tôi cuống quá, quấn chăn chạy xuống nhà can ngay.
Một bên là con bạn thân tôi thương như ruột thịt, một bên là ông anh đẹp trai tôi đang rung rinh. Ai cũng là “cục cưng”, cãi nhau thế này tôi đau tim lắm.
“Tinh Tinh! Cậu hiểu nhầm rồi! Tớ tự nguyện đấy chứ!”
Thẩm Tinh Tinh trố mắt: “???”
Cô nàng lườm anh trai, rồi quay sang soi từ đầu tới chân tôi, chỉ vào mấy cái vết hôn chằng chịt như bản đồ địa hình:
“Thế này mà bảo không bị ép à?!”
Tôi đỏ bừng mặt, kéo con bạn ra góc thì thầm như hai đứa học sinh trốn cô giáo:
“Tớ… tớ tự dụ anh ấy đấy!”
Thẩm Tinh Tinh nghe xong mà mặt cô ấy tái mét, vàng như nghệ.
Ờ, cái “đánh” là nghĩa đó đấy!
Tối hôm đó, Thẩm Tinh Tinh bực quá, ở lì biệt thự không thèm về.
Tôi cứ thấy Thẩm Yểm ló mặt ra là lại chân tay nhũn như bún, chạy sang phòng Tinh Tinh tâm sự đêm khuya luôn cho chắc.
Nghe tôi kể mình cam tâm tình nguyện ở cạnh anh trai cô ấy, Tinh Tinh thở ra một hơi dài như trút cả bầu trời, gục xuống tu liền mấy chai rượu, mồm chửi, tay vỗ đùi.
Cô ấy liếc dấu vết đầy mình tôi, cười gian như cáo:
“Úi dào! Ghê thật… ăn mặn ăn mạnh thế ai chơi lại. Hại tớ lo cho cậu rạc người gần nửa tháng trời!”
Tôi chớp mắt:
“Lo gì cơ?”
Cô ấy say mềm, mồm phun ra như súng liên thanh:
“Anh tớ là phản diện mà! Cậu thì nữ chính. Kiếp trước anh ấy cường thủ hào đoạt, cuối cùng chết thảm. Tớ không lo thì ai lo!”
Tôi bưng mặt: 【Ơ… nữ chính với phản diện… lại thành một đôi được hả trời?】
Nhìn tôi như chuột con sợ mèo, Tinh Tinh ngửa mặt, giọng lè nhè mà mắt long lanh:
“May mà… kiếp này anh tớ vẫn chưa hắc hóa.”
Ít ra vẫn chưa biến chất tới mức đạp lên pháp luật mà nuốt tôi sống.
Tôi thì cứ ngồi trầm tư.
Ký ức của tôi rõ như in.
Kiếp trước, đa phần là tôi chủ động lao vào anh ấy.
Những lần tôi bỏ chạy, chắc cũng do bị cốt truyện giật dây.
Thế nên Thẩm Yểm biến thành phản diện… phần nào cũng do cái kịch bản nhảm nhí đó ép anh.
Nhưng kiếp này, tôi không bị xỏ mũi nữa.
Và Thẩm Yểm… cũng sẽ không dẫm lại vết xe đổ cũ.
Tinh Tinh đang ngật ngà thì bỗng nhớ ra:
“Thế còn thằng cha Cố Cẩn, cậu tính sao?”
Nhắc đến hắn tôi chỉ muốn lạy trời lạy đất. Tôi nhớ Quản lý thế giới từng dọa: tôi mà chết thì truyện sụp đổ.
Thế thì cốt truyện lần này chắc không dám lôi tôi vào lưới nữa đâu.
“Tránh được thì tránh. Tôi nộp đơn nghỉ việc rồi.”
Tinh Tinh nghe xong, đập tay bôm bốp:
“Chuẩn bài! Né xa ra. Kiếp trước vì dính hắn mà tớ mới hóa ngu, quay sang hại cậu, thành nữ phụ ác độc nhục mặt cả dòng họ.”
“Giờ tớ tránh xa từ đầu, xem đi, sống minh mẫn hẳn, còn đẹp da lên nữa.”
Cô ấy híp mắt, chọt tay vào trán tôi:
“Nếu sau này hắn dám lảng vảng làm phiền cậu, để tớ quật! Nữ phụ ác nhưng biết quay đầu, đáng yêu chưa?”
Nhưng trên đời này, có những thể loại người — tôi muốn tránh cũng chả tránh nổi.
Cố Cẩn chắc cũng trọng sinh, mang nguyên đống ký ức kiếp trước.
Chứ không thì lấy đâu ra cái chuyện ngay từ đầu đã lôi tôi về công ty hắn, rồi rình rập, nhăm nhe quả thận của tôi như thế.
Tôi đang yên đang lành trong biệt thự nhà Thẩm Yểm, tự dưng Cố Cẩn không mời mà đến, mặt thì như phật từ bi, mồm thì dịu giọng rót mật:
“Giang Như, em khổ quá rồi…
Là anh đến muộn, để em phải bị tên tội phạm ngoài vòng pháp luật như Thẩm Yểm nhốt lại thế này.
Đừng sợ, anh đến đón em về.”
Hắn vẫn ngỡ tôi giống hệt kiếp trước — bị cốt truyện dắt mũi, ghét bỏ Thẩm Yểm, rồi ngoan ngoãn theo hắn như cún con.
Tôi ngửa cổ gào một tiếng:
“Quản gia ơi!!”
Cố Cẩn cười khẩy:
“Yên tâm, anh cho người trong biệt thự nghỉ sạch rồi.
Không ai cản em được nữa đâu.”
Tôi bám chặt khung cửa, trong lòng rít lên như kèn đồng:
Cái đồ phế vật, mau nhốt tôi lại đi chứ! Tôi không muốn về với ông đâu!
Cố Cẩn nheo mắt nhìn, bắt đầu thấy có gì sai sai:
“Giang Như… em không muốn đi sao?”
Tôi cười khẩy, giọng lạnh tanh như băng đá Hồ Tây:
“Muốn anh đưa đi mổ bụng moi thận chứ gì?!”
Hắn nghẹn họng, đứng đực ra như cây cột đình:
“Em… nhớ hết rồi?”
Tôi nhếch mép:
“Ừ, nhớ sạch sẽ từ đầu đến đuôi.”
Hắn còn đóng kịch:
“Em hiểu lầm rồi. Anh yêu em thật lòng, đời này anh sẽ đối xử tốt với em…
Anh thừa nhận trước đây từng suy nghĩ khác, nhưng giờ anh không ép em nữa. Anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em tự nguyện…”
Tôi cười rung cả vai:
“Đợi tôi tự nguyện hiến thận cho người yêu anh á?
Mơ đi!
Tôi chưa từng tự nguyện, một giây nào hết!”
Cố Cẩn bắt đầu nổi cáu, giọng chát chúa:
“Bây giờ sức khỏe Giang Như Như còn ổn, thay thận sớm thì tốt cho cả hai bên. Sau này mọi người khỏe mạnh, chẳng phải đẹp cả đôi đường à?!”
Tôi trợn mắt:
“Đẹp cái đầu anh! Tôi không thay thì còn khỏe gấp đôi nhé!”
Thấy tôi không xuôi tai, hắn bày ra bộ mặt đạo đức giả:
“Cô ấy chỉ cần một quả thận khỏe mạnh thôi, em có tận hai cái, Giang Như, làm người đừng ích kỷ thế được không?!”
Tôi cười khẩy, sôi máu tận óc:
“Tôi ích kỷ á?!
Anh nghe chính anh nói mà ngẫm lại xem nó có giống tiếng người không?!”
Tôi nheo mắt, chốt hạ luôn:
“Tôi cá là con Giang Như Như kia không chỉ muốn thận đâu.”
Cố Cẩn nhíu mày:
“Em nói vậy là sao?”
May mà tôi đã thủ sẵn đường lui. Tôi rút điện thoại, bấm gọi video — bùm!
Đầu bên kia, Thẩm Tinh Tinh hiện lên cùng Giang Như Như — tay cầm nguyên cái ống tiêm, cười như Joker:
“Cố Cẩn, cậu chỉ cần động vào Giang Như một cọng tóc, tớ tiễn ngay con nhỏ Như Như này về chầu trời!”
Cố Cẩn tái mặt, mắt đỏ quạch:
“Cô dám?!”
Tinh Tinh cười toe, nhấn từng chữ:
“Dám chứ! Tớ kiếp trước ác độc thế nào, cậu quên nhanh nhỉ?”
Chỉ một câu thôi, đủ cho hắn mặt cắt không còn hột máu.
Vừa lúc ấy, bảo vệ biệt thự ập vào như bầy sói, ép hắn phải cúp đuôi chuồn.
Thẩm Tinh Tinh bên điện thoại nháy mắt tôi:
“Thấy chưa? Anh tớ không có nhà thì để tớ bảo vệ cậu.”
“Anh tớ biết tin rồi, đang chạy về. Chắc cũng sắp đến nơi đấy.”
Chưa nói dứt câu, xe Thẩm Yểm đã phóng thẳng qua cổng, thắng cái két trước mặt tôi.
Anh lao tới, kéo tôi ôm chặt vào lòng, giọng trầm ấm:
“Đừng sợ nữa. Anh xử lý xong rồi.
Tên họ Cố bây giờ thân mang tội, chả dám ho he gì đâu.”
Tôi dụi mặt vào ngực anh, cười khẩy trong bụng:
Trời lạnh rồi… họ Cố nên phá sản đi là vừa.
Thẩm Yểm cúi xuống, hơi thở phả bên tai, nói nhỏ như rót mật:
“Giang Như… đây là món quà đầu tiên anh tặng em, từ lúc chúng ta chính thức bên nhau.”
Tôi ngước mắt, giả nai:
“Thế món quà thứ hai là gì?”
Anh bế thốc tôi lên, bước thẳng về phòng ngủ, giọng cười như ma vương:
“Món quà thứ hai…”
Ơ… khoan đã…
Quà thứ hai lại chính là “thưởng” cho anh luôn à?!!
HOÀN