Cô Vợ Chớp Nhoáng Của Thầy Châu

Phần 2



2.

Anh ta nắm tay tôi rời văn phòng. Giữa đường đụng vài đồng nghiệp đang tan làm.

Anh ta mỉm cười, gật đầu lịch sự:
“À, vợ tôi đấy.”

“Vừa đăng ký xong. Khi nào cưới chính thức sẽ mời mọi người ăn no.”

Tôi đỏ mặt như gấc luộc, lặng lẽ theo anh ta lên xe.

Suốt đường đi… im lặng bao trùm.

Tôi là kiểu người ba câu không nói là ngứa miệng, liền chủ động phá băng:
“Này, sao anh ‘xử’ sinh viên dữ vậy?”

Anh ta thở dài:
“Tại tụi nó… ngốc quá.”

Tôi lườm nhẹ:
“Trước anh hướng dẫn luận văn cho tôi hiền khô mà.”

Châu Đình Duyệt là học trò cưng của ba tôi. Không gặp nhiều, nhưng danh tiếng thì tôi nghe riết thành nhạc nền.

Thiên tài nhảy lớp, học thẳng thạc sĩ rồi tiến sĩ, IQ cao như nhiệt độ ngoài trời mùa hè.

Ba tôi cả đời đào tạo nhân tài, ai cũng sáng chói… trừ con gái ruột – là tôi.

Tôi – học dở từ nhỏ.

Đại học vào trường làng, thi cao học rớt cái rụp, phải bay ra nước ngoài mua cái bằng thạc sĩ cho đỡ ê mặt.

Năm đó, ba tôi xem luận văn của tôi xong, tức đến tăng xông, đành nhờ Châu Đình Duyệt cứu vớt.

Anh ta lúc ấy kiên nhẫn cực kỳ, sửa từ dấu chấm đến dấu phẩy, dịu dàng như tutor bản nâng cấp.

Vậy mà giờ lên làm thầy, đổi mode thành “ác ma học thuật”.

Châu Đình Duyệt bất ngờ bật cười, giọng trầm ấm:
“Em khác bọn họ.”

Nói xong thì tấp xe vào một tiệm thuốc.

“Chờ anh tí, anh đi mua đồ.”

Tôi thắc mắc:
“Anh bị bệnh à? Bị sinh viên làm tăng huyết áp hả?”

Anh ta không nói, chỉ liếc tôi một cái, ánh mắt kiểu… khó nói.

Xuống xe chớp nhoáng rồi quay lại ngay, trên tay chẳng thấy cầm gì.

Tôi nhìn trân trân: Ủa, mua đồ gì vậy trời? Hay là mua bí mật?


3.

Suốt đường về nhà vẫn im phăng phắc.

Vừa mở cửa, anh ta xắn tay áo, lao thẳng vào bếp như lập trình sẵn.

Phải công nhận, điểm cộng duy nhất của Châu Đình Duyệt chính là tự giác nấu ăn.

Tôi hay ngủ quên trời đất, nhưng tủ lạnh chưa bao giờ thiếu đồ mới nấu.

Tay nghề nấu nướng của anh ta cũng không đùa được—nhanh gọn, gọn lẹ, chưa đầy nửa tiếng là bày mâm đầy bàn:

Bông cải xanh xào tôm, nấm kim châm xào bò, trứng xào cà chua, thêm bát canh mướp thơm phức.

Toàn món tôi khoái.

Tôi ăn như được mùa, còn anh ta thì chăm chỉ gắp lia lịa.

“Đủ… đủ rồi mà…”

Tôi no đến mức không thở nổi, anh ta mới buông đũa.

“Ừ, được rồi.”

Lại im.

Tôi thở dài trong lòng: sống thế này khác gì tu hành? Không thể kéo dài nữa.

Ăn xong, anh ta âm thầm rửa chén. Tôi lủi vào nhà tắm rửa mặt, tranh thủ nghĩ cách nói chuyện… ly hôn.

Hơi nước bốc mù mịt, đầu óc tôi cũng mơ màng theo.

Đưa tay lấy khăn thì… trượt chân.

Rầm! Tôi ngã sấp xuống sàn, đau đến nỗi hét như bị chém. Nước mắt lập tức dâng trào.

Đúng kiểu tan xác thật sự.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập dồn dập:

“Tang Ninh! Em sao rồi?”

Tôi đau quá không nói nổi.

“Anh vào nhé!”

“Khoan… tôi…”

Tôi còn chưa kịp la lên “Đừng!” thì anh ta đã đẩy cửa xông vào.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tôi không mảnh vải che thân.

Anh ta đỏ mặt như trái gấc, tôi thì đỏ đến cổ, không biết nên che chỗ nào trước.

“Châu Đình Duyệt… anh… anh…”

Anh ta lúng túng ho khẽ một tiếng, vơ lấy khăn tắm quấn quanh tôi rồi bế thẳng ra phòng ngủ.

Đặt tôi nhẹ nhàng lên giường, anh ta nhìn tôi lo lắng:
“Ngã chỗ nào?”

Tôi cúi mặt, lí nhí:
“Chân…”

Anh ta cúi xuống nhìn chân tôi. Tôi chỉ muốn tan vào đất.

Dép… mắc kẹt luôn ở cổ chân.

Châu Đình Duyệt suýt bật cười nhưng cố nhịn.

“Chắc mua rộng quá. Mai anh đổi đôi vừa hơn.”

Rồi anh ta cúi xuống, nghiêm túc:
“Giờ phải tháo dép đã.”

Thế là hai người bắt đầu chiến dịch “nhổ dép”.

Vừa lúng túng vừa mắc cỡ, gỡ mãi mà chiếc dép vẫn bám dai như keo con voi.

“Chặt quá…” Anh ta thở dài.
“Em thả lỏng đi, duỗi thẳng chân ra.”

Tôi: … Trời ơi, có thể cho tôi biến mất được không?


4.

Sau vài phút giằng co kịch liệt, chiếc dép cuối cùng cũng… rơi ra.

Châu Đình Duyệt ngồi xổm trước mặt tôi, cẩn thận xoa chân tôi như đang massage cho đồ sứ.

“Cử động được không?”

Tóc anh ta rũ xuống trán, kính trễ một bên, trông chẳng khác gì nam chính phim Hàn lúc sắp tỏ tình.

Tôi đỏ mặt nhúc nhích thử chân:
“Ổn rồi… không gãy.”

Ban đầu thì đau muốn bay màu, giờ đỡ hơn nhiều.

Anh ta vẫn xoa bóp nhè nhẹ, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt vừa đụng nhau, tim tôi đập… như trống trận.

Không khí im phăng phắc, ngột ngạt đến mức tôi phải tự cứu lấy mình:

“Châu Đình Duyệt, hay là… chúng ta ly hôn đi?”

Tay anh ta khựng lại.
“Em vừa nói gì?”

Tôi né mắt:
“Em nói… ly hôn…”

Sét đánh ngang tai cũng không gây choáng bằng biểu cảm của anh ta lúc đó.

Anh ta đứng dậy, cái bóng cao to phủ xuống, như thể trời sắp sập.

Gồng hàm, hít sâu, vẫn không kìm được cơn giận:
“Tang Ninh, em tưởng hôn nhân là trò gắp thú nhồi bông hả? Không được thì bỏ?”

Tôi co chân lại, nhỏ giọng chống chế:
“Nhưng rõ ràng… chúng ta không hợp.”

“Không hợp chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng không hợp! Cảm giác như đang ở ghép hơn là vợ chồng…”

Anh ta không nói thêm lời nào, quay lưng đi.

Tôi còn chưa kịp thở phào, anh ta đã quay lại, ném bụp một hộp gì đó lên giường.

Tôi trợn mắt:
“Anh… làm gì vậy?”

Áo sơ mi của anh ta không biết bay đi đâu mất.

Tôi vừa nhìn lên thì mặt đỏ như luộc.

Giọng anh ta trầm khàn:
“Chưa thử, sao biết không hợp?”

Tôi: “…”

Anh ta cúi sát, gọng kính chạm vào sống mũi tôi mát lạnh, nhưng hơi thở thì nóng rực.

Châu Đình Duyệt tháo kính ra, gương mặt không che chắn nhìn tôi chăm chăm—dịu dàng đến mức muốn… sa đọa.

Tôi thầm nhủ: Thôi thì… thử cũng không chết ai…

Ba phút sau.

Tôi nằm trên giường, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà, hoài nghi nhân sinh.

Chiến thuật vồ mồi mạnh mẽ, kết quả lại như… quạt không gió.

Chỉ… thế thôi sao?

Châu Đình Duyệt lấy tay che mặt, biểu cảm xấu hổ lúng túng:
“Ninh Ninh, đây là… lần đầu của anh.”

Tôi cố gắng nặn ra nụ cười thiện lành, giữ lại chút tự trọng cho cả hai.

Nhưng trong đầu thì đang hét banh nóc:
Thử rồi! Không hợp! Không hợp thật sự luôn đó trời ơi!!

Tôi nào có tội tình gì mà chịu cảnh này?!

Châu Đình Duyệt vẫn còn đỏ mặt, quay sang hỏi nhỏ:
“Chúng ta… thử lại lần nữa nhé?”

Tôi thở dài:
“Tuỳ anh…”

Miễn là đừng để tôi tuyệt vọng tập hai là được…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.