Cô Vợ Chớp Nhoáng Của Thầy Châu

Phần 3



5.

Điện thoại trên đầu giường rung lên ầm ầm. Là mẹ tôi gọi.

“Ninh Ninh! Ba con ngất rồi!”

Giọng mẹ hốt hoảng khiến tôi và Châu Đình Duyệt lập tức thoát vai, chẳng ai còn tâm trí đâu mà ngại với ngùng nữa.

Hai đứa vội mặc quần áo như chạy show thời trang, rồi lao xuống nhà lấy xe.

Đêm khuya đường vắng, Châu Đình Duyệt đạp ga như thể đang casting Fast & Furious.

Tôi ngồi bên cạnh, tim đập như trống lân, nước mắt trào ra vì lo lắng. Đây là lần đầu ba tôi gặp chuyện, đầu óc tôi như nồi cơm điện chập mạch.

Anh ta vừa lái xe vừa nắm tay tôi, giọng dỗ dành:
“Ninh Ninh, đừng sợ. Ba không sao đâu. Bình thường bác kiểm tra sức khoẻ đều, không có vấn đề gì cả. Đừng tự dọa mình.”

Xe phóng như tên lửa, đến bệnh viện nhanh như giao pizza.

Thấy ba tôi tỉnh lại, tôi mới thở phào, ôm chặt lấy ông mà run lẩy bẩy:
“Ba làm con muốn xỉu theo luôn á!”

Ba tôi vỗ vai tôi, cười hề hề:
“Ôi dào, ba chỉ hơi tăng xíu huyết áp. Mẹ con đó, cái gì cũng làm lớn chuyện, giữa đêm gọi hai đứa về… thiệt tình.”

Tôi chớp mắt:
“Ủa sao tự nhiên tăng huyết áp?”

Mẹ tôi chen vào, vẻ mặt đầy bất mãn với thời sự:
“Ông coi tin Nhật Bản xả thải, tức quá nên tăng vọt lên luôn.”

Tôi: …
Thôi ba khoẻ là được. Nhật Bản choáng nhẹ nhưng con thì thở lại được rồi.

Mẹ tiếp lời:
“Giờ không sao nữa, bác sĩ bảo nên ở lại theo dõi đến sáng, mà ba con cứng đầu không chịu. Lát nữa cả nhà mình về luôn.”

Rồi quay sang Châu Đình Duyệt:
“Đình Duyệt, mai con còn đi dạy đúng không? Đưa Ninh Ninh về nghỉ sớm, đừng để mệt.”

Tôi chưa kịp nghĩ gì đã buột miệng:
“Mẹ, con muốn ở lại với ba mẹ.”

Mẹ nhíu mày:
“Giữa đêm hôm, ở lại làm gì?”

Tôi lặp lại, chân thành (và hơi tránh né):
“Con muốn ở lại…”

Nói thật, ngoài lo cho ba, tôi cũng… chưa dám nhìn thẳng mặt Châu Đình Duyệt sau vụ ‘ba phút làm nên lịch sử’.

Mẹ tôi còn định cằn nhằn, thì anh ta nhẹ giọng đỡ lời giúp tôi:
“Mẹ à, Ninh Ninh lo lắm. Trên đường đi đã khóc như mưa rồi, mẹ cứ để cô ấy ở lại trấn an tinh thần. Mai tan làm con qua đón.”

Mẹ tôi gật đầu ngay:
“Được rồi, Ninh Ninh tiễn Đình Duyệt ra trước, mẹ trông ba cho.”

Tôi chưa kịp nói gì thì anh ta đã lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu mẹ.”

Rồi anh ta đưa tay xoa đầu tôi, giọng nhẹ như ru:
“Có gì thì gọi cho anh.”

Tôi khẽ gật đầu, nhìn bóng anh ta khuất dần mà lòng nhẹ bẫng.

Vừa thoát được một cửa. Còn cửa kia… mai tính.


6.

Ba tôi không sao, về nhà là leo lên giường ngủ ngay, chẳng buồn ngáp.

Tôi thì ngủ nướng tới tận trưa, đang mơ thấy ăn buffet thì bị mẹ gọi dậy:

“Tang Ninh! Ở nhà cũng lười chảy thây thế hả?”

Tôi ngáp dài, liếc đồng hồ:
“Mới 10 giờ mà mẹ, còn sớm á. Ở nhà con toàn ngủ tới trưa luôn đó.”

Mẹ trợn mắt:
“Thế dậy rồi làm gì?”

Tôi ngồi bật dậy, đếm trên đầu ngón tay:
“Ăn cơm, chơi game, xem phim, tối đi chơi với Tần Bội. Lịch trình bận rộn lắm.”

Tần Bội – bạn thân tôi, chủ quán bar, thần tượng của dân bay khu vực quận tôi ở.

Tôi mới du học về, sống hai năm xa quê, thiếu thốn tình cảm và thiếu cả chỗ quậy, nên giờ về nước như cá gặp nước, hôm nào cũng bám theo Tần Bội như sam.

Mẹ tôi nghe xong trợn mắt lần hai:
“Trời đất ơi! Cưới chồng rồi mà ngày nào cũng vác mặt ra bar!”

Tôi chống chế:
“Con đi xả stress thôi mà, có phải đi rình trai đâu. Bar này lành mạnh, xanh-sạch-đẹp, đạt chuẩn 5 sao.”

Mẹ khoanh tay, chất vấn tiếp:
“Chồng con không nói gì à?”

“Ảnh bình thường mà mẹ. Tan làm lúc 4 giờ, còn con 4 giờ mới rời giường, đụng mặt nhau chắc tính bằng lịch âm…”

“Thế tình cảm hai đứa sao rồi?”

Tôi hơi chột dạ:
“Ờm… cũng… ổn… chắc vậy…”

Mẹ lắc đầu thở dài, chuẩn bị vào mode “giáo huấn”:
“Mẹ nói rồi, hôn nhân phải vun đắp. Đừng thấy người ta hiền mà muốn làm gì thì làm.”

Tôi lập tức nhào qua ôm lấy mẹ, quấn lấy bà như sâu đo:
“Mẹ mẹ mẹ mẹ ơiiii~ Mẹ xinh đẹp của con ơi, trưa nay ăn gì thế?”

Mẹ thở dài, vỗ vỗ lưng tôi:
“Hỏi ba con, mẹ có biết nấu đâu.”

Chuẩn, mẹ tôi là tiểu công chúa đời thực, năm mươi mấy tuổi vẫn chưa từng cầm dao thái hành, nhờ ba tôi cưng từ thời còn son.

Tôi lết vào bếp, ba đã dậy từ đời nào, nấu nướng bận rộn.

Tôi tiện tay tóm con tôm, chưa kịp ăn đã bị nhắc nhở:
“Rửa tay cái, đồ ham ăn.”

Tôi ngậm tôm hỏi luôn:
“Ba, sao ba nấu sớm vậy?”

Ba trả lời tỉnh bơ:
“Nấu xong con đem qua trường đưa cơm cho Đình Duyệt.”

Tôi trố mắt:
“Trường ảnh có căng-tin mà?”

“Căng-tin sao bằng cơm nhà? Nó mồ côi, trong lòng luôn thèm cảm giác gia đình. Con nên quan tâm đến nó nhiều hơn.”

Tôi:
“Biết rồi… sao dạo này ba mẹ bênh ảnh dữ vậy? Hài lòng dữ thần…”

Vừa nói vừa lén gắp thêm miếng thịt.

Ba tôi gật đầu không chút ngại ngùng:
“Ừ, hài lòng thật. Ba theo dõi nó mấy năm rồi. Giao con cho nó, ba yên tâm lắm.”

“Vừa đẹp trai, học giỏi, tính tình lại tốt. Quan trọng nhất: không cha không mẹ – khỏi lo mẹ chồng nàng dâu. Điểm nào cũng hơn hẳn mấy đứa con từng quen.”

Tôi nghẹn họng.

Cay đắng thay… đúng là mấy mối trước của tôi đứa thì lừa tình, đứa thì công khai come out.

Sau vài lần vồ nhầm người, tôi mất hết niềm tin vào mắt nhìn trai của bản thân.

Tôi là con gái cưng chính hiệu, nên chuyện lấy chồng cứ để ba mẹ lo cho chắc.

Về nước chưa kịp hết jetlag thì bị lôi đi xem mắt với Châu Đình Duyệt.

Nói thật, lúc đó tôi chẳng biết gì nhiều về anh này ngoài ba chuyện lặt vặt: mồ côi từ nhỏ, Tết nào cũng được ba tôi mời đến ăn cơm tất niên, từng hướng dẫn tôi làm luận văn hồi tốt nghiệp.

Ấn tượng ban đầu? Một chữ: lạnh.

Anh ta lạnh lùng như băng, nghiêm túc như giáo sư, trông xa như bông hoa mọc ở đỉnh Himalaya – đẹp thì có đẹp, mà khó tới gần.

Trong khi gu tôi là mấy anh hài hước, hoạt bát, càng nói nhiều càng tốt. Anh ta lại còn lớn hơn tôi mấy tuổi, nhìn là biết không hợp gu rồi.

Nhưng dưới sự “tẩy não” chuyên nghiệp của ba mẹ, tôi cũng xiêu lòng mà gật đầu đi gặp mặt.

Hôm đó, anh ta mặc vest xám khói, áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng. Cả người tỏa ra khí chất kiểu “tôi đẹp, tôi biết, nhưng tôi không thèm nói”.

Tôi vừa nhìn thấy liền “tạch” một cái – trúng tiếng sét ái tình!
Không hiểu sao tim lại đập loạn xạ, ánh mắt anh ta nhìn một cái là tôi muốn ký luôn giấy kết hôn.

Ba mẹ thì không ngừng phụ họa, dựng nguyên một bản mô tả nhân vật hoàn hảo như phim Hàn:

“Học trò cưng của ba đấy. Hồi trung học nhảy liền hai lớp, lên thẳng thạc sĩ, tiến sĩ, chưa đầy ba mươi đã làm giảng viên cao cấp. Giờ sắp được phong phó giáo sư!”

“Không cha không mẹ, lấy nó coi như chồng ở rể, mà là loại cực phẩm luôn! Lấy được là trúng số độc đắc đó con!”

Tôi bị “tiền đồ sáng chói” với “tình sử bằng không” làm mờ mắt, chưa kịp tỉnh táo đã dắt nhau đi đăng ký kết hôn.

Không nghĩ đến việc hợp hay không hợp, cũng chẳng thắc mắc vì sao một người như vậy mà vẫn ế dài ế dẳng.

Đến lúc bình tĩnh lại mới hỏi ba:

“Ba, người như anh ấy mà vẫn độc thân tới giờ… không thấy kỳ kỳ à?”

Ba tôi đáp tỉnh queo:
“Nghèo chứ sao. Đi học hoài thì có đồng nào? Tốt nghiệp cái là cắm đầu nghiên cứu, thời gian đâu yêu với đương?”

Tôi chớp mắt:
“Vậy… có khi nào… anh ấy có vấn đề gì không?”

Ba tôi nhìn tôi kiểu “bộ con bị khùng?”:
“Nó là chồng con rồi, con còn không rõ?”
Rồi nghiêm mặt hỏi ngược lại:
“Có phải… Châu Đình Duyệt có vấn đề?”

Tôi giật mình:
“Không không không! Con hỏi chơi thôi… chơi thôi mà…”

(Mà nói thiệt, có ba phút hơi lạ, chắc tại ảnh lớn tuổi rồi…)

“Ba không thấy ảnh ít nói lắm sao?”

Ba tôi lắc đầu thở dài, bật mode “đàn ông chân lý”:
“Mấy đứa lắm mồm chỉ giỏi lừa mấy đứa nhẹ dạ như con thôi.”

“Rồi rồi, ba nói gì cũng đúng.”

Ba tôi chốt hạ:
“Con về nước lâu rồi, chơi cũng đủ rồi chứ? Giờ lấy chồng rồi, không thể suốt ngày lêu lổng. Tìm việc gì nhẹ nhàng làm đi, không cần kiếm tiền, ba nuôi được.”

Tôi giơ tay đầu hàng:
“Được rồi thưa giáo sư Tang, mai con sẽ nghiêm túc ôn thi công chức. Ba thấy ổn chưa?”

Ba tôi gật đầu mãn nguyện:
“Con nói vậy là ba yên tâm rồi.”


8.

Cuối cùng, tôi ôm hộp cơm mẹ chuẩn bị, mặt mũi u sầu đi đến trường của Châu Đình Duyệt.

Anh ta đang dạy tiết công khai, chưa tan học.

Tò mò không biết khi lên bục giảng anh ta trông ra sao, tôi rón rén lẻn vào lớp từ cửa sau. Vừa hay còn một ghế trống cuối lớp, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, giấu mình như ninja.

Trên bục, Châu Đình Duyệt đang say mê viết kín bảng mấy công thức loằng ngoằng, nhìn thôi đã muốn xỉu.

Anh ta giảng bài rất nghiêm túc, ánh mắt sau cặp kính sắc lạnh, khí chất học giả ngùn ngụt, như thể Einstein tái sinh.

Bỗng có người khều tôi:

“Bạn không phải sinh viên khoa này đúng không?”

Tôi ngượng ngùng gật đầu.

“Bạn cũng đến nghe ‘nam thần giảng bài’ à? Thầy Châu hot lắm đó, mỗi lần dạy là nữ sinh kéo tới ngồi kín lớp.”

Tôi nhíu mày:

“Châu Đình Duyệt hot vậy luôn?”

“Trường tụi mình gọi ảnh là huyền thoại sống, trong mộng của cả đám nữ sinh đó.”

Cô bạn còn ghé tai tôi thì thầm:

“Bạn thấy cô ngồi đằng trước không? Phương Đình, khoa tụi mình. Nghe nói quen thầy Châu từ hồi nào rồi, bám riết không buông.”

Tôi nhìn theo – đúng là một cô nàng da trắng, mặt xinh, ánh mắt dính chặt lên bục giảng như dán keo.

Hừ. Không ngờ chồng tôi lại có fanclub hùng hậu vậy.

“Tụi mình thì chỉ mê thầy kiểu thần tượng thôi, chứ cô kia thì có vẻ muốn… nâng cấp thành vợ thầy.”

Cô bạn nhỏ giọng kể tiếp:

“Biết bao người tỏ tình nhưng thầy chưa từng mập mờ với ai. Trong học thuật thì nghiêm khắc khỏi chê. Bởi vậy mới càng đáng ngưỡng mộ.”

“Nghe nói thầy mới kết hôn, mà chưa ai biết ‘chị dâu’ là ai. Không biết cô gái may mắn nào ‘thu phục’ được thầy nhà ta…”

Cô vừa dứt câu, thì…

“Bạn học ngồi cuối lớp, mời bạn trả lời câu hỏi.”

Cả lớp quay lại nhìn. Tôi cúi gằm xuống, giả chết.

Cô bạn bên cạnh run run đứng lên trả lời:

“Áp dụng lý thuyết tiến trình của hàm f(x)⅔ để phân tích ứng dụng của lưu chất tuyến tính trong thực tiễn…”

Tôi: … Nghe xong muốn về học lại lớp 1.

“Tốt, mời ngồi. Bạn cùng bàn, phân tích cụ thể hơn.”

Tôi: … Cho tôi xin cái hố để chui vào.

Cô bạn khều nhẹ:

“Bạn học, gọi bạn đó…”

Tôi giả vờ bất tỉnh.

“Bạn học đang nằm úp mặt xuống bàn.”

Tôi cắn răng đứng dậy, mặt đỏ như gấc:

“Tôi… không biết ạ.”

Cả lớp phá lên cười.

Tôi lườm Châu Đình Duyệt tóe lửa. Trong bụng gào thét: “Anh cố tình phải không?!”

Anh ta hơi sững lại, rồi nhếch môi cười nhẹ. Cái kiểu “biết rồi mà vẫn giả vờ”!

“Tan học lên văn phòng gặp tôi.”

Cô bạn thở dài thương cảm:

“Bạn học… tôi xin phép mặc niệm ba giây cho bạn.”

Tôi lập tức móc điện thoại nhắn tin WeChat:

【Anh cố ý chọc em đúng không?!】
【Tự về đi, em chuồn trước. Không muốn tụi sinh viên phát hiện vợ thần tượng là… trò hề.】

Anh ta nhìn điện thoại, khóe miệng cong lên, ánh mắt như cười.

Gửi lại cho tôi đúng một sticker: “Đừng giận mà ~”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.