Kết Hôn Với Tình Địch

Phần 3



6.

Sáng hôm sau, tất nhiên tôi dậy trễ.

Mở mắt ra thì thấy Hứa Gia Diễn từ phòng thay đồ bước ra, vest bảnh bao, tóc chải bóng loáng, trông như chuẩn bị đi họp báo tuyên bố mình là chồng quốc dân.

Tôi định hỏi một câu, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua anh ta hành hung thể xác tôi thế nào… lại tức, trùm chăn im luôn.

Ngược lại, anh ta như chó bông sống, bò tới mép giường, giọng ngọt như cháo đường:

“Dậy ăn sáng đi nè, anh nấu cháo hải sản em thích đó.”

“Không dậy nổi à?”

“Đau chỗ nào không? Để anh kiểm tra hộ?”

Vừa thấy anh ta thò tay định kéo chăn, tôi lập tức ló đầu ra, trừng mắt:

“Đồ biến thái.”

Anh ta cười như không cười, còn tôi thì giận mà vẫn tò mò:

“Anh đi đâu vậy?”

“Ủa?” – Hứa Gia Diễn nhướng mày – “Em đang tra hỏi anh hả?”

“Tôi đâu có quan tâm!” – Tôi vội phủ nhận, rồi trùm lại chăn.

Nhưng vẫn nghe tiếng anh ta nhẹ nhàng:

“Đi làm thêm.”

…Đi làm thêm?

Anh ta đó giờ làm gì có khái niệm “làm thêm”. Mỗi lần đi công tác về là nghỉ xả láng, ngủ ngày cày game đêm, gặp tôi là bắt đầu hoạt động thể lực cao độ.

Lúc nào cũng miệng nói “xả stress” cho đúng bài.

Giờ tự dưng đi làm sớm? Lạ dữ?

Hay là… tập đoàn Hứa Thị phá sản rồi?

Mặc kệ, tôi không có lịch gì sáng nay, cứ nằm trên giường lướt WeChat cái đã.

Nhóm lớp cấp ba: 99+ tin nhắn chưa đọc.

Hóa ra là thông báo họp lớp. Mấy hôm trước mọi người đọc xong ai về nhà nấy, giờ bỗng sôi nổi lại vì một cái tên:

【Tớ về nước rồi nè~ Nhớ mọi người quá trời!】 – Vương Nghệ Phi lên tiếng.

Y như hồi cấp ba, vừa xuất hiện là trung tâm vũ trụ liền.

Đúng lúc đó, Dương Viên Viên nhắn riêng cho tôi, rủ đi trà chiều.

Tôi không thèm vô nhóm bon chen, nhắn lại cho Viên Viên đúng một câu:

【Tớ muốn ăn bánh kem dâu!】

7.

“Gì vậy bà? Tối qua cậu bỏ lơ cả cuộc gọi của nam thần luôn đó!”

Dương Viên Viên vừa đẩy dĩa bánh kem dâu tới trước mặt tôi, vừa chọc:

“Ảnh nhìn buồn như bị hụt vai chính phim ngôn tình á.”

Lúc này tôi mới sực nhớ tới Giang Ngôn Chi.

Không chỉ cuộc gọi nhỡ, mà còn một tin nhắn hẹn gặp — trễ cả thế kỷ rồi.

Nghĩ đến chuyện sắp phải hợp tác, tôi cuống cuồng nhắn xin lỗi. May sao anh ấy vẫn dịu dàng như cũ:

【Không sao đâu】

【Anh cũng bận đột xuất】

【Mong chờ buổi làm việc của tụi mình nhé】

Tôi thở dài não nề:

“Trời ơi, anh ấy vẫn ga-lăng, lịch thiệp y như hồi xưa.”

Không giống ai kia… đúng là đồ rác tái chế cũng không ai nhận.

Dương Viên Viên lập tức bắt sóng:

“Ơ hay, đang nói anh Giang mà trong đầu cậu lại nghĩ tới thằng cha nào kia là sao?”

Tôi mím môi, lược bớt vài chi tiết “18+” của tối qua, rồi bắt đầu kể tội Hứa Gia Diễn — từ đầu tới chân đều là lỗi.

Viên Viên không nói gì, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm mấy dấu vết khả nghi trên cổ tôi.

“Ý cậu là, anh ta không thèm để tâm đến Bạch Nguyệt Quang của cậu… nhưng lại để lại nguyên cái dấu hiệu lãnh thổ này hả?”

Tôi: ???

Lặng lẽ kéo cổ áo lên che lại.

Dương Viên Viên đập bàn cái rầm, nghiến răng:

“Quá đáng thật sự!”

“Dựa vào đâu mà muốn làm gì thì làm?!”

Bạn thân là đây chứ đâu! Tôi lập tức hùa theo:

“Đúng hông?! Cậu cũng thấy anh ta đáng bị đập đúng không?!”

Vừa nói vừa nhai miếng bánh kem dâu to tổ chảng.

Viên Viên đưa tôi ly trà hoa hồng, rồi đổi tông giọng cực kỳ đáng nghi:

“Mà… không phải hai người chưa từng có chút cảm tình nào sao?”

“Hứa Gia Diễn hào phóng thế chẳng phải tốt à?”

Cô nàng chớp chớp mắt:

“Thấy anh Giang vừa dịu dàng vừa đẹp trai, thì nhân dịp này đá luôn ông chồng đi!”

Tôi siết ly trà, lắp bắp:

“Làm vậy… cũng hơi quá…”

“Quá gì? Nhà cậu giờ máu mặt hơn nhà anh ta cả khúc, sợ gì?”

“Nhưng mà…”

Tôi không nghĩ ra lý do gì nghe cho xuôi tai, nhưng trong lòng thì rõ mồn một:

Hứa Gia Diễn hành tôi ra bã, tôi vẫn tức… vì anh ta không thích tôi.

Trời ơi, tôi thông minh quá mà, chớp mắt đã nhìn thấu tâm can mình rồi.

“Thôi đừng ‘nhưng mà’ nữa.”

Viên Viên vỗ nhẹ tay tôi, rồi chỉ về góc quán:

“Chồng cậu hình như đang hẹn hò kìa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.