3.
Đứng dưới vòi sen, tôi thở dài thườn thượt.
Tưởng chủ động đi tắm là đã đủ nhục… ai dè còn nhục hơn.
Tôi quên mang khăn.
Vật lộn với lòng tự trọng một hồi, cuối cùng lạnh quá đành gọi cứu viện.
Vài giây sau, có tiếng gõ cửa.
Tôi vươn tay đón khăn… nhưng người bước vào lại là Hứa Gia Diễn. Và cái khăn thì… rơi thẳng xuống đất.
Ánh mắt anh ta đảo từ trên xuống dưới như quét mã vạch.
Giọng nói trầm trầm mà nham hiểm:
“Cố tình à?”
“Cái đầu anh! Ra ngoài ngay!”
Tôi luống cuống đấm vào ngực anh ta, mà lực yếu như gãi ngứa.
Chưa kịp chạy thì eo đã bị giữ chặt.
Phòng tắm vốn đã nóng, giờ thì nóng kiểu khác.
Hứa Gia Diễn cúi xuống, thì thầm bên tai:
“Người ta bảo anh không ổn, anh phải chứng minh chứ.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì bị bế lên không một lời báo trước, nhét thẳng vào buồng tắm đứng.
Giọng anh ta vang lên, cực kỳ có lý mà cũng cực kỳ vô liêm sỉ:
“Vợ ơi, cho anh xin… phần thưởng.”
4.
Lúc Dương Viên Viên gọi đến, tôi đang bị Hứa Gia Diễn lật như lật bánh tráng, giữ chặt eo không tha.
Tôi run rẩy định tắt máy thì anh ta nhanh tay… bấm nghe.
Quay đầu lại, tôi thấy ngay nụ cười đểu sáng rỡ như đèn flash.
Chưa kịp hét “đồ biến thái” thì giọng Dương Viên Viên đã vang lên rôm rả:
“Ran Ran! Tin sốc nè!”
“Cloudy là ai cậu biết không? Là Giang Ngôn Chi đó!”
Tôi đơ toàn thân. Cái tên đã bốc hơi khỏi não tôi từ thời đồ đá…
Giang Ngôn Chi – mối tình đầu chớp nhoáng. Tôi theo đuổi ảnh hai tháng, chưa kịp tỏ tình thì ảnh… đi du học. Quà tỏ tình biến thành quà tiễn vong.
Dương Viên Viên còn chưa dứt câu:
“Ảnh đến nè, nói chuyện một câu không—”
“—Ưm!”
Tôi chưa kịp há mồm thì bị ai đó… cắn vào vai một phát.
Cơn đau khiến tôi nghẹn họng, còn điện thoại thì bị cúp luôn không cần hỏi ý kiến.
Tôi bị bế từ phòng tắm về giường, đầu óc xoay như chong chóng.
Từ sau cú điện thoại đó, Hứa Gia Diễn như lên mode quái vật. Mạnh mẽ, dữ dội, không nghe năn nỉ.
Tức không chịu nổi, tôi đá anh ta mấy cú, cấm leo giường:
“Đồ khốn! Chó thối!”
“Được rồi, anh khốn, anh chó thối, được chưa?”
Thay vì nổi giận, anh ta cầm chân tôi lên… xoa bóp dịu dàng.
Ủa?
Lúc nãy còn như mãnh thú, giờ quay xe làm trị liệu viên?
Tôi nằm tận hưởng, vừa thoải mái vừa càm ràm:
“Anh dữ như hổ, ai mà chịu nổi!”
Tay anh ta khựng lại.
“Anh dữ? Vậy ai mới là hiền? Giang Ngôn Chi hả?”
Tôi định phản pháo… nhưng não bỗng nảy số.
Khoan.
Cái điệu này là… đang ghen?
Tôi lập tức chỉ vào mặt anh ta, phán một câu chắc nịch:
“Hứa Gia Diễn, đừng nói với em là… anh đang ghen đấy nhé?”
5.
Vừa buột miệng xong, tôi muốn vả mình liền.
Ghen gì chứ? Tôi với Hứa Gia Diễn chỉ là “vợ chồng nhựa” ký hợp đồng thôi mà!
Đúng như dự đoán, anh ta cười như nghe truyện cười hạng nặng:
“Ghen? Gã đó mà cũng đáng để anh ghen à?”
Tôi bật lại:
“Anh ấy là Bạch Nguyệt Quang của tôi đó!”
“Ồ.” – Anh ta nhướn mày – “Tình cũ du học về nước đúng không? Cần anh nhường chỗ thì nói sớm.”
Khoan đã, đó đáng lẽ là câu tôi phải nói mới đúng!
Nhưng nhìn cái vẻ mặt “tôi không quan tâm nhưng lại quan tâm lắm” của anh ta, tôi nghẹn lời.
Tức điên!
“Vậy thì nhường luôn đi!” – Tôi tóm gối ném thẳng vào đầu anh ta – “Cút xuống sàn, không được ngủ giường tôi!”
Cái gối bay trúng trán, tóc anh ta rối như tổ quạ.
Tôi chột dạ rụt tay lại: “Sao không né?”
“Em đánh xong chưa?” – Mắt anh ta tối lại – “Tới lượt anh nhé?”
“Anh định làm gì—”
Chưa kịp lùi, tôi đã bị túm cổ chân kéo thẳng vào lòng. Chưa hoàn hồn thì cổ tay đã bị cà vạt trói gọn.
“Hứa… Gia… Diễn…”
Chưa dứt câu, miệng đã bị bịt lại bằng một nụ hôn nóng bỏng.
“Không phải em bảo anh xuống dưới sao?”
“Anh nghe lời đấy… vợ à.”
Tiếng đồ vật rơi lộp bộp như đang nói giùm tôi: không đồng ý, không đồng ý đâu!
Không biết bao lâu sau, chuông điện thoại vang lên.
Cái tên [Giang Ngôn Chi] sáng chói trên màn hình như đèn sân khấu bật max công suất.
Hứa Gia Diễn ngẩng lên, lau khóe môi, nheo mắt:
“Bạch Nguyệt Quang hả?” – Anh ta nhếch môi, ngón tay lướt tới nút nghe – “Hay bật lên cho hắn nghe luôn?”
Tôi tức đến run tay, định giật lại điện thoại thì anh ta đã… tắt nguồn.
Rồi lại cúi xuống hôn tôi, thì thầm:
“Hắn mơ đẹp quá rồi.”